Tự Cẩm

Chương 128: Nhưng khó lọt

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

30/07/2019

“ Người tới, bắt lấy Trường Hưng Hầu thế tử!” Chân Thế Thành nghiêm nghị quát.

Một thuộc hạ từ đầu đến cuối đều đứng ở bên người Trường Hưng Hầu thế tử, nghe vậy lập tức đè lấy người.

Trường Hưng Hầu kinh hãi: “ Chân đại nhân, ngươi đây là ý gì?”

Chân Thế Thành chỉ vào y phục của Trường Hưng Hầu thế tử cao giọng nói: “ Hầu gia lẽ nào còn muốn làm như không thấy? Cúc áo phỉ thúy trên y phục của Lệnh công tử cùng cúc áo Ngỗ tác phát hiện từ trong tay nữ thi giống nhau như đúc!”

Trường Hưng Hầu đã là tâm hoảng ý loạn.

Hắn chỉ có một đứa con trai như vậy, bình thường mặc dù tính tình lãnh đạm chút, nhưng so với những kẻ ăn chơi hố cha hố gia gia trong kinh đã là vô cùng tốt rồi.

Hắn tuyệt đối không nghĩ rằng nhi tử sẽ giết người!

Không, không có khả năng, con của hắn làm sao có thể giết người chứ, nhất định là sai lầm rồi!

“ Chân đại nhân, ngài vội vàng bắt ta như vậy, có phải là hơi quá nóng nảy rồi không?” Lúc này, Trường Hưng Hầu thế tử thế mà còn duy trì trấn định.

Chân Thế Thành híp mắt nhìn sang.

Hắn nhìn người không chỉ nhìn bộ mặt, cảm xúc chân thực của một người thường thường phản ứng ở trên chỉnh thể.

Lúc này Trường Hưng Hầu thế tử mặc dù nhìn thì trấn định, nhưng ở trong mắt Chân Thế Thành thì lại là ra vẻ trấn định.

Hắn ngược lại muốn xem xem tên hung thủ cùng hung cực ác này giảo biện như thế nào.

“ Chứng cứ vô cùng xác thực, bản quan không hề vội vàng xao động.” Chân Thế Thành thản nhiên nói.

Trường Hưng Hầu thế tử cười lạnh, chỉ vào cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi trên thân nói: “Cúc áo đồng dạng là đã có thể chứng minh ta là hung thủ? Chân đại nhân không khỏi quá khinh suất rồi đó?”

“ Thế tử lễ nào muốn nói cho bản quan, hạ nhân quý phủ cũng sẽ dùng cúc áo phỉ thúy?”

“ Ha ha, ta là người hào phóng, y phục đã mặc thưởng cho hạ nhân có gì không thể?”

“ Nói như vậy, hung thủ là hạ nhân từng được Thế tử ban thưởng y phục?” Khóe môi Chân Thế Thành nhếch lên ý cười đùa cợt.

Kẻ hấp hối giãy chết như Trường Hưng Hầu thế tử, hắn thấy cũng nhiều rồi.

“ An Tử, y phục ta thưởng cho ngươi đâu?” Trường Hưng Hầu thế tử kêu lên.

An Tử run lập cập, cơ hồ tê liệt trên mặt đất: “ Tiểu, tiểu ——”

Hắn một câu đầy đủ đều nói không nên lời.

Đến lúc này, coi như tra ra hung thủ là thế tử thì thế nào? Thân là đồng lõa, hắn căn bản không có khả năng có đường sống.

Nghênh tiếp ánh mắt ý vị thâm trường của Trường Hưng Hầu thế tử, An Tử trong nháy mắt hạ quyết tâm.

Ôm đồm toàn bộ mọi chuyện!



Trước sau đều là chết, thay thế tử chịu tội, chí ít người nhà của hắn có thể sẽ được đãi ngộ tốt.

“ Tiểu nhân đốt rồi ——”

“ Vì sao lại đốt?” Trường Hưng Hầu thế tử che lại hưng phấn trong lòng truy vấn.

Hắn biết ngay An Tử sẽ nhận tội thay hắn mà!

An Tử đã là lệ rơi đầy mặt: “ Tiểu nhân mỡ heo làm mờ tâm trí, làm hại những nữ tử nhà lành này, lần gần nhất phát hiện trên y phục thiếu mất một cúc áo, lo lắng sẽ xảy ra sự cố, liền đem y phục đốt đi. Đại nhân, tiểu nhân nhận tội, cầu xin đại nhân tha mạng ạ!”

Chân Thế Thành căn bản không để ý tới An Tử, chậm rãi quét mắt hạ nhân Hầu phủ hỏi: “ Các ngươi có ai gặp qua người này mặc y phục mang theo cúc áo phỉ thúy sao?”

Một đám hạ nhân trầm mặc không nói.

Bọn hắn tự nhiên chưa thấy qua, nhưng mà ai dám nói ra?

An Tử là gã sai vặt thiếp thân của thế tử, đến lúc này những hạ nhân này nào còn không nghĩ ra hung thủ thật sự là ai, sớm đã bị dọa đến hai chân như nhũn ra rồi.

Ánh mắt lạnh như băng của Trường Hưng Hầu thế tử quét về phía Lộ Tử.

Lộ Tử run lập cập, hàn khí từ đuôi xương cụt vọt thẳng lên trên, thốt ra: “ Tiểu nhân gặp qua!”

Một câu nói xong, hắn hư thoát lắc lư thân thể.

Hẳn là may mắn, chí ít hiện tại gánh tội thay thế tử chính là An Tử, hắn có lẽ còn có cơ hội sống sót!

Chân Thế Thành nhìn về phía Lộ Tử, cái loại ánh mắt thấy rõ hết thảy kia cơ hồ làm hắn đứng không vững, bịch quỳ rạp xuống đất.

“ Tiểu nhân thật sự gặp qua An Tử mặc y phục có cúc áo phỉ thúy, lúc ấy còn ghen ghét cơ, không nghĩ tới hắn là loại người này!”

Khương Tự nghe Lộ Tử hồ ngôn loạn ngữ, bờ môi treo nụ cười lạnh.

Trường Hưng Hầu thế tử quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến lúc này mà còn nghĩ đẩy hạ nhân ra gánh tội thay.

Nàng xoay tay phải lại, quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay bay lên, bởi vì là ban ngày, với mắt thường của người khác cơ hồ khó mà phát giác.

Huyễn Huỳnh dán lên mặt đất lộn xộn bay đến bên người Lộ Tử, theo tâm ý của Khương Tự từ y phục của hắn từng chút đi lên, cuối cùng hoàn toàn lọt vào trong tai.

Thanh âm không chút tình cảm của thiếu nữ đột nhiên vang lên: “ Nói dối sẽ xuống địa ngục Cắt Lưỡi đó nha.”

Bởi vì lời này tới quá đột ngột, đám người nhất thời sửng sốt, đang muốn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, thì Lộ Tử đang quỳ trên mặt đất đột nhiên kêu thảm một tiếng nhảy dựng lên.

Tiếng hét thảm này lập tức hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân, lập tức không còn ai để ý là người nào nói chuyện nữa.

Mặt Lộ Tử lộ vẻ hoảng sợ, nhảy dựng lên sau đó che miệng liền muốn chạy.

“ Ngăn hắn lại!” Chân Thế Thành hô.

Hai tên nha dịch lập tức đè lấy bả vai Lộ Tử.



Lộ Tử liều mạng giãy dụa, đôi mắt mở thật to phảng phất như thấy được cảnh tượng cực kỳ đáng sợ: “ Thả ta ra, đừng rút đầu lưỡi của ta, đừng rút đầu lưỡi của ta!”

Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu.

Đây là tình huống như thế nào?

“ Ai sẽ rút đầu lưỡi của ngươi?”

“ Ác quỷ, ác quỷ!” Lộ Tử đã sợ đến không còn chút lý trí nào, giương nanh múa vuốt vùng vẫy, “ Ta đã thấy, An Tử cũng gặp qua. Đúng, đúng, là các nàng tới báo thù, các nàng tới tìm chúng ta báo thù!”

“ Các ngươi giết các nàng?” Chân Thế Thành truy vấn.

Trước mắt gã sai vặt giống như bị dọa điên rồi, nhìn thần sắc không giống như là làm bộ, chính là thời cơ tốt đề ra nghi vấn.

Đầu Lộ Tử lắc như đánh trống chầu: “ Không phải chúng ta giết, là Thế tử! Những tiểu nương tử kia đều là thế tử giết, ta cùng An Tử chỉ phụ trách chôn xác...... Ta không có nói láo, không có nói láo, thả ta đi......”

Đột nhiên có máu đỏ thắm theo khóe miệng Lộ Tử chảy xuống dưới.

Chân Thế Thành quyết định thật nhanh hô: “ Cạy miệng của hắn ra, coi chừng hắn cắn đứt đầu lưỡi!”

Hai tên nha dịch dùng sức cạy miệng Lộ Tử ra, lộ ra đầu lưỡi máu thịt be bét.

Cũng may chưa có đứt.

Chân Thế Thành lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía An Tử sớm đã bị dọa ngốc, quát to: “ Đến lúc này ngươi còn muốn thay chủ tử ngươi che giấu sao? Phải biết ngẩng đầu ba thước có thần minh, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!”

Toàn thân An Tử run lên một cái, phía dưới đã ướt, như bùn nhão co quắp trên mặt đất, nhận mệnh nói: “ Lộ Tử ca nói không sai, những tiểu nương tử kia là thế tử...... Thế tử giết......”

Hắn hiện tại tin, trên đời này thật sự có quỷ.

Bằng không đêm hôm ấy bọn hắn nhìn thấy chính là cái gì? Bằng không vì sao sau khi Lộ Tử nói dối lại điên rồi?

Hắn giúp đỡ thế tử làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, coi như con dê thế tội chết đi, thì những oan hồn bị thế tử hại chết kia sẽ bỏ qua cho người nhà của hắn sao?

Nhất định sẽ không!

Oan có đầu nợ có chủ, còn không bằng hắn ăn ngay nói thật, chí ít những nữ quỷ kia sẽ không giận chó đánh mèo người nhà của hắn.

“ Các ngươi, các ngươi cái bọn khốn kiếp này!” Trường Hưng Hầu thế tử tự biết đại thế đã mất, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Chân Thế Thành cong cong khóe môi, vung tay lên: “ Dẫn đi!”

“ Thả ta ra, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta? Ta là Trường Hưng Hầu thế tử!” Trường Hưng Hầu thế tử khàn giọng gào thét, sớm đã mất đi hình tượng quý công tử danh môn.

Trường Hưng Hầu phu nhân chẳng biết tỉnh lại khi nào, vừa thấy nhi tử bị bắt liền không để ý hình tượng xông lên.

Khương Thiến thấy thế cũng chạy theo.

Ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn liên luỵ nàng vào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook