Tự Cẩm

Chương 580: Thái Tử bị bắt đi 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

05/03/2020

Lần động tĩnh này có thể nói là kinh thiên động địa.

Lầu hai Trân Bảo Các có vài gian nhã thất, mỗi một gian đều dùng để chiêu đãi khách nhân có tài lực, có thân phận.

Bên này động tĩnh lớn như vậy, lập tức có người của hai gian nhã thất chạy ra xem xét.

“Trời ạ, có…… Có người ở Trân Bảo Các tư thông ——” Một bà tử căng cổ họng la lên, la được một nửa lại như bị cục đá ngăn chặn yết hầu, môi run lên hồi lâu mới la tiếp, “Hai tên nam nhân ngủ cùng nhau ——”

Kỳ quái nha, người cho bà ta bạc rõ ràng nói có vị công tử cùng phụ nữ có chồng tư thông, để bà ta nhìn thấy tình hình này thì gào lên thật to, nhưng tại sao ngủ ở trên giường lại không phải một nam một nữ, mà là hai nam nhân?

Mặc kệ, dù sao đều là gièm pha, bà ta chỉ phụ trách kêu gào thôi.

“Mọi người mau đến xem này, hai đại nam nhân ban ngày ban mặt ở Trân Bảo Các tư thông ——” Bà tử gào lớn hơn nữa.

Trân Bảo Các vốn là con phố đang lúc náo nhiệt, bởi vậy lập tức có vô số người ùa vào Trân Bảo Các.

Nữ chưởng quầy gấp muốn điên rồi, cuống quít hô: “Quý nhân, ngài tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Ám vệ của Úc Cẩn xuống tay có vẻ quá nặng, Thái Tử cùng nội thị trần truồng ôm nhau, vẫn như cũ ngủ ngon.

Đã có rất nhiều người vây quanh cửa, lớn tiếng nghị luận.

“Chậc chậc, đây là hậu sinh nhà ai vậy, cũng quá mất mặt rồi. Nếu là nhi tử của ta, không đánh gãy chân hắn thì không được.”

“Ha hả, ngươi không sinh được đứa con như vậy đâu, không thấy xiêm y trên mặt đất sao, đều là chất liệu tốt, chắc là công tử nhà ai đấy.”

“Cũng là hiếm lạ, thế nào mà chạy đến Trân Bảo Các làm ra chuyện dơ bẩn bực này chứ?”

“ Không thì sao, hai đại nam nhân ở nhà xằng bậy, càng dễ bị phát hiện chứ?”

“Có đạo lý ——”

Nữ chưởng quầy muốn phát điên rồi, xô đẩy người ở cửa: “Đi ra ngoài, nhanh đi ra ngoài đi!”

Người bị đẩy không phục đẩy ngược nữ chưởng quầy một cái, đẩy nữ chưởng quầy đến lảo đảo.

“Dựa vào cái gì phải đi ra ngoài, thật vất vả mới chen vào được!”

“Phải đó, Trân Bảo Các của ngươi tàng ô nạp cấu, còn không cho chúng ta nhìn sao?”

Người xem náo nhiệt nói xong, thế mà bắt đầu tức giận, không biết ai lấy ra một con gà nướng căm giận ném vào trong.

Gà nướng đúng lúc đập trúng mặt Thái Tử, cũng đập tỉnh Thái Tử.

Vừa thấy đám người đông nghìn nghịt, Thái Tử sững sờ, đá rớt cánh tay tên nội thị còn đè ở trên người hắn nhảy dựng lên: “Chuyện gì xảy ra?”

Cú nhảy dựng này, mới phát giác trên người lạnh căm.



Thái Tử cúi đầu nhìn, suýt chút nữa ngất xỉu, hoảng hốt quơ lấy y phục trên mặt đất che lại, tức muốn hộc máu quát: “Cút hết ra ngoài cho ta!”

Hắn còn nghĩ đây là ở Đông Cung, quát lên một tiếng, thái giám cùng cung nữ đều sợ tới mức tan tác như chim muông.

Người xem náo nhiệt không một ai rời đi, không biết ai hô lên một tiếng: “Mau xem, người kia không có nam căn!”

Sợ tới mức Thái Tử lập tức vén y phục cản trở nhìn xuống dưới, phát hiện thứ kia còn nguyên cây ở đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người nhìn đương nhiên không phải Thái Tử, mà là nội thị bị Thái Tử đá đến trên mặt đất bị người ta nhìn đến sạch sành sanh.

Một cú hất ngã như thế, nội thị cũng tỉnh lại, thét lên chói tai.

Âm thanh sắc nhọn, khuôn mặt trắng nõn không râu, lại còn hạ thể thiếu thứ nào đó ……

Rốt cuộc có người hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Đây là trong cung ——”

Câu nói kế tiếp không có nói ra, người nọ xoay người rời đi.

Nếu đây là quý nhân trong cung cùng nội thị xằng bậy, đám người xem náo nhiệt bọn họ sẽ không bị diệt khẩu chứ?

Không ít người có ý tưởng này, tất cả đều theo người nọ cùng chạy ra ngoài, muốn rời xa chốn thị phi này.

Đáng tiếc bọn họ chạy rất tích cực, nhưng bên ngoài đã vây quanh không ít người, muốn mau chóng thoát thân e là khó khăn.

“Tránh ra, tránh ra ——”

Người phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, vì xem náo nhiệt còn ra sức chen lên phía trước, người phía trước cật lực muốn đi ra, trong lúc xô đẩy không ít người liền theo thang lầu lăn xuống.

Trường hợp nhất thời càng thêm hỗn loạn.

Thái Tử vội vàng mặc xiêm y, tay buộc dây lưng đều đang phát run.

“Điện…… Chủ tử, làm sao bây giờ nha ——” Nội thị xách quần sắp khóc tới nơi.

“Cút ngay!” Thái Tử đá nội thị một cước, vọt tới bên cửa sổ, nâng một chân lên bước ra ngoài.

Nội thị sợ tới mức hồn phi phách tán, gắt gao ôm cái đùi còn lại của Thái Tử: “Chủ tử, không thể nhảy a ——”

Thái Tử dùng sức đẩy nội thị ra.

Không thể nhảy? Bị người chặn ở chỗ này, là muốn tất cả mọi người đều biết Thái Tử cùng nội thị ở chỗ này làm bậy sao?

Đến bây giờ, Thái Tử đã hoàn toàn không rảnh để nghĩ vì sao Khương Y có thể thoát thân, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Tranh thủ thời gian chạy nhanh, rời khỏi cái chốn gặp quỷ này thì tốt rồi.

Thái Tử từ cửa sổ lầu hai Trân Bảo Các nhảy xuống, ngã ngay xuống trước mặt quan sai đang vội vàng chạy tới.



Quan sai dẫn đầu cả kinh lui lại một bước: “Đây là kẻ xấu hành hung? Người tới, bắt lấy hắn cho ta!”

Gã ta đang dẫn thủ hạ ở trên đường cái tuần tra, đột nhiên có bá tánh tới báo, nói Trân Bảo Các có kẻ xấu hành hung, đã gây ra mạng người.

Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, gây ra mạng người còn coi được sao?

Quan sai dẫn đầu không chút do dự mang theo thủ hạ chạy đến.

Nhìn Thái Tử té ngã ở trước mặt, quan sai dẫn đầu lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn: “Còn muốn chạy? Làm mộng đẹp của ngươi đi!”

Mắt thấy Thái Tử nằm trên mặt đất nhất thời nói không ra lời sắp bị quan sai khóa đi, nội thị hô to: “Không thể bắt a!”

Hắn ta cuống quít nhảy xuống từ cửa sổ, hét thảm một tiếng sau đó không có động tĩnh.

Quá mức hoảng loạn, mặt chạm đất……

Liếc liếc người bị té ngã hôn mê, quan sai dẫn đầu vung tay lên: “Đều mang đi!”

Chỉ trình độ này cũng đòi hành hung?

Mới nhảy từ lầu hai thôi, đổi là gã, chút độ cao ấy mắt đều không thèm chớp, thật là hai phế vật mà.

Thái Tử bị kéo đi hơn mười trượng, rốt cuộc mới phục hồi tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỗn trướng, buông ta ra!”

“A, làm chuyện xấu còn rất ngang.”

Cửa Trân Bảo Các một mảnh hỗn loạn, quan sai dẫn đầu đã phân ra nhân thủ đi điều tra, càng thêm tin tưởng vững chắc mật báo của bá tánh nào đó.

“Buông ra, ngươi có biết ta là ai không?”

Hôm nay Thái Tử vốn đến Hộ Bộ quan chính, sau khi từ Hộ Bộ chạy ra cố ý thay y phục mua từ tiệm y phục, chất liệu tuy không tệ, cũng chỉ là không tệ trong mắt bá tánh tầm thường mà thôi, chưa nói tới đẹp đẽ quý giá.

Quan sai dẫn đầu nhìn lướt qua, cười lạnh: “Sao nào, còn là vị quý công tử hay sao? Ta cho ngươi biết, quản ngươi là công tử ca nhà ai, hôm nay phạm tội, liền cùng ta đi nha môn báo cáo đi.”

Vừa nghe đi nha môn, sắc mặt Thái Tử nhất thời thay đổi, cuống quít nói: “Ta là Thái Tử, mau mau thả ta!”

Quan sai dẫn đầu cười rộ lên: “Ngươi là Thái Tử? Ta đây còn là Vương gia đấy. Đừng nói hươu nói vượn, coi chừng tru cửu tộc!”

“Ta thật là Thái Tử, nhanh thả ta!” Thái Tử giãy giụa không thoát, lại không dám cao giọng tuyên dương, miễn bàn có bao nhiêu nóng nảy.

Quan sai dẫn đầu nhíu mày, rút ra khăn tay nhét vào miệng Thái Tử, lạnh lùng nói: “Cũng không thể để ngươi tiếp tục ồn ào, bại hoại thanh danh quý nhân!”

“Ô ô ô ——” Thái Tử kêu không ra, nhìn nội thị.

Nội thị rơi xuống mặt chạm đất mặt mũi bầm dập, còn đang hôn mê.

Thái Tử hoàn toàn tuyệt vọng, trong đầu chỉ có một ý niệm: Hắn thật khờ, hắn không nên để ám vệ ở nha môn Hộ Bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook