Tự Cẩm

Chương 518: Thu hoạch 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

19/01/2020

Lời nói của Cảnh Minh Đế như một đạo sấm sét, đánh cho Vinh Dương trưởng công chúa sững sờ.

“Hoàng huynh, ta không cấu kết với người dị tộc, càng không có ý đồ hại huynh với mẫu hậu ——”

Cảnh Minh Đế không để ý đến phản kháng của Vinh Dương trưởng công chúa, nhắm mắt phất tay: “ Dẫn người đi đi.”

Vài tên nội thị tiến lên kéo Vinh Dương trưởng công chúa.

Vinh Dương trưởng công chúa giãy dụa: “Hoàng huynh, ta muốn gặp mẫu hậu…… Cho ta gặp mặt mẫu hậu, huynh không thể làm như vậy ——”

Cảnh Minh Đế dứt khoát xoay người sang chỗ khác.

Một lát sau, tiếng la hét của Vinh Dương trưởng công chúa biến mất sau cánh cửa, Cảnh Minh Đế liếc nhìn Úc Cẩn.

Úc Cẩn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nhìn thấy gì cả.

Cảnh Minh Đế thở dài: “Mang tức phụ ngươi hồi phủ đi, nó cũng vất vả cả đêm rồi……”

Úc Cẩn nhất thời tỉnh táo tinh thần: “Đa tạ phụ hoàng!”

Khương Tự từ cửa hông đi ra.

Úc Cẩn bước nhanh qua đón, cầm tay nàng: “Thế nào, mệt không?”

“Vẫn tốt.”

Cảnh Minh Đế ho khan hai tiếng.

Hai người đi tới, cùng nhau hành lễ chào Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, chúng con cáo lui.”

“Ừ.” Tâm tình uể oải Cảnh Minh Đế miễn cưỡng lên tiếng.

Úc Cẩn cũng mặc kệ tâm tình hoàng đế lão tử ra sao, mang theo tức phụ rời đi.

Gió sớm giá lạnh, như dao róc xương, cũng may Khương Tự mặc rất dày, lại còn đội mũ, nên không thấy khó chịu lắm.

Úc Cẩn nắm tay nàng, vừa lo vừa sợ, thấp giọng nói: “Ta lo lắng cả đêm, không ai làm khó dễ nàng chứ?”

Khương Tự cong môi, ý cười rõ ràng: “Không có, phụ hoàng không phải người vô duyên gây khó dễ.”

Giờ phút này kim bài miễn tử đang nằm trong ngực nàng, nặng trĩu.

Chuyến tiến cung này có thể nói là thu hoạch tràn đầy, nhận được kim bài miễn tử trân quý xem như niềm vui ngoài ý muốn, quan trọng hơn là Vinh Dương trưởng công chúa rốt cuộc cũng bị trừng phạt, nàng xem như đã báo được thù cho mẫu thân rồi.

Với một số người mà nói, ngã từ trên mây xuống còn khó chịu hơn cái chết gấp mấy lần, Vinh Dương trưởng công chúa chính là loại người này.

“Đóa ma ma khai hết rồi?”

“Không có khai nguyên nhân đảo loạn hậu cung, lại khai ra chuyện Vinh Dương trưởng công chúa.”



Úc Cẩn nhìn thoáng qua phía trước.

Vinh Dương trưởng công chúa giãy dụa không ngừng, đang bị nội thị kéo ra ngoài.

Trong mắt hắn xẹt qua ý cười lạnh băng, nhẹ giọng nói: “ Người có thể lên làm trưởng lão Ô Miêu, xương cốt đều rất cứng, dính đến bí mật trong tộc rất khó để cạy ra miệng bà ta……”

Khương Tự nhớ lại Đóa ma ma cách cửa phòng dùng Ô Miêu ngữ chất vấn nàng, nhẹ giọng nói: “Trở về rồi nói sau.”

Hai người đi ra cửa cung, gặp được Vinh Dương trưởng công chúa thất hồn lạc phách.

Vinh Dương trưởng công chúa liếc mắt nhìn thấy Khương Tự, bỗng nhiên đẩy ra nội thị bên cạnh rồi xông tới.

“Cô cô cứ như bà điên đấm đá lung tung, thật mất thể diện.” Úc Cẩn lo Vinh Dương trưởng công chúa sẽ làm Khương Tự bị thương, chắn Khương Tự ở phía sau thản nhiên nói.

Vinh Dương trưởng công chúa không để ý Úc Cẩn châm chọc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Tự, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân, có phải là ngươi giở trò quỷ, hại ta bị Hoàng Thượng trách phạt mất đi vị trí trưởng công chúa không?”

Khương Tự đối mặt với Vinh Dương trưởng công chúa, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Phải đó.”

Hai mắt Vinh Dương trưởng công chúa bỗng nhiên trợn to, nhất thời quên luôn muốn nói gì.

Tất cả phủ nhận, biện giải trong tưởng tượng của bà ta đều không có, đối phương trực tiếp thừa nhận, bâng quơ hời hợt thừa nhận!

“Tiện nhân, ngươi ở trước mặt hoàng thượng châm ngòi ly gián không sợ có báo ứng sao?”

Khương Tự cảm thấy buồn cười.

Kẻ hại người không có bất luận điểm mấu chốt gì, quả nhiên có ngụy biện làm thường nhân thán phục.

“Ta lại chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, tại sao lại sợ có báo ứng?” Khương Tự cười lạnh, “Ngược lại là cô cô, coi mạng người như cỏ rác, chỉ thích đoạt thứ không thuộc về mình, cuối cùng gặp báo ứng.”

Nói đến đây, nàng tiến lên một bước, hạ giọng nói thật nhỏ: “ Cũng như nữ nhi của bà vậy.”

Vinh Dương trưởng công chúa đột nhiên run rẩy cả người, biểu tình dữ tợn: “Tiện nhân, ta biết ngay là ngươi làm hại Minh Nguyệt!”

Khương Tự nâng giọng: “Cô cô nói chuyện tốt nhất chú ý chút. Bà cho rằng phụ hoàng là người không rõ thị phi, chỉ với vài câu châm ngòi của người khác đã muốn trị tội bà? Là bà xuất thân cao quý lại không tích phúc, cẩm y ngọc thực lại không biết đủ, tham lam ngoan độc, lúc này mới bị trừng phạt xứng đáng. Phụ hoàng là thiên tử, trừng phạt bà là thay trời hành đạo! Còn về cô cô, đến bây giờ nếu còn không biết ăn năn hối cải, về sau chắc chắn còn có báo ứng lớn hơn nữa đang chờ bà đó.”

“Ngươi câm mồm, ngươi câm mồm cho ta!” Vinh Dương trưởng công chúa giương nanh múa vuốt muốn cho Khương Tự một chút giáo huấn.

Úc Cẩn túm cổ tay Vinh Dương trưởng công chúa, lạnh lùng nói: “Bà cho rằng bà vẫn là trưởng công chúa à? Ngu xuẩn!”

Vài tên nội thị ngẩn ngơ.

Yến Vương thật sự là lời gì cũng dám nói, Vinh Dương trưởng công chúa phong quang mấy chục năm, lại là dưỡng nữ Thái Hậu yêu thương, hắn không sợ sau khi Thái Hậu biết tin sẽ tìm Hoàng Thượng cầu xin vài câu, sau đó Hoàng Thượng thu hồi xử phạt?

Úc Cẩn miễn cưỡng liếc nhìn vài tên nội thị: “Mấy vị công công không mau tiễn người đi đi, cứ để bà ta ở chỗ này ầm ĩ vậy à?”

Vài tên nội thị lập tức giữ chặt Vinh Dương trưởng công chúa, khuyên nhủ: “Ngài đừng náo loạn nữa, hồi phủ công chúa phủ thu dọn đồ đạc đi.”



Vinh Dương trưởng công chúa đã bị tước đoạt phong hào trưởng công chúa, tự nhiên không có tư cách ở phủ công chúa nữa.

Lời của nội thị cơ hồ làm Vinh Dương trưởng công chúa phát điên: “Thu dọn cái gì? Phủ đệ của ta vì cái gì phải thu dọn đồ đạc?”

Khương Tự cười cười: “Cô cô, giữ lại cho mình chút tôn nghiêm thể diện không tốt sao? Ở điểm này, ngài không bằng Thôi đại cô nương rồi.”

Cho dù bị tứ hôn, Thôi Minh Nguyệt cũng không nhận mệnh, gọn gàng dứt khoát giết chết tân lang quan gói gém tay nải chạy lấy người.

Nhìn từ điểm này, biểu hiện của Thôi Minh Nguyệt xác thật mạnh hơn người làm mẹ này nhiều.

Vinh Dương trưởng công chúa lập tức im bặt.

Nội thị nhân lúc bà ta an tĩnh, vội kéo người rời đi.

“Đi thôi, chúng ta cũng về nhà. Trước khi ta ra phủ, đã phân phó phòng bếp làm thịt chưng rồi ……”

Trong điện, Cảnh Minh Đế xụ mặt, một ngụm tiếp một ngụm uống trà.

Phan Hải thò qua, thật cẩn thận nhắc nhở: “Hoàng Thượng, nên lâm triều rồi.”

Cảnh Minh Đế giật giật mí mắt, thản nhiên nói: “Cứ nói trẫm không thoải mái, bảo bọn họ giải tán đi.”

Phan Hải do dự một chút, khom người lui ra ngoài đến Càn Thanh Môn truyền chỉ.

Nghe Phan Hải truyền chỉ xong, các đại thần đều sửng sốt, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Hôm nay không tảo triều?

Hoàng Thượng đăng cơ tới nay vẫn luôn cần cù chăm chỉ, rất ít khi không lên triều.

Mấy tên đại thần bu đến bên người Phan Hải hỏi thăm: “Phan công công, long thể Hoàng Thượng không sao chứ?”

Phan Hải quét đám đại thần một vòng, nhàn nhạt nói: “Các vị đại nhân giải tán đi, ngày mai lại đến.”

Chúng thần liếc mắt nhìn nhau.

Không cho hỏi thăm, xem ra không phải chỉ có long thể bất an.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, làm Hoàng Thượng miễn cả lâm triều?

Rời khỏi Càn Thanh Môn, chúng thần lập tức phái người đi tìm hiểu.

Sau đó không lâu, một tin tức kinh người truyền tới trong tai đám đại thần: Vinh Dương trưởng công chúa bị tước bỏ phong hào, biếm làm thứ dân!

Nguyên nhân?

Nguyên nhân chính là Yến Vương phi phát hiện nguyên nhân tiên mẫu chết có dị thường, kết quả tra ra là Vinh Dương trưởng công chúa cấu kết với người dị tộc độc hại tiên mẫu của Yến Vương phi Tô thị, mà Hoàng Thượng làm việc không nể tình riêng xử lý theo lẽ công bằng, giáng tội Vinh Dương trưởng công chúa biếm bà ta làm thứ dân.

Chúng thần vuốt cằm không hẹn mà cùng nghĩ đến một vấn đề: Hoàng Thượng bênh con dâu như vậy, Thái Hậu biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook