Tự Cẩm

Chương 708: Tranh 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

14/06/2020

Lời này của Úc Cẩn có thể nói là âm vang hữu lực, nói năng có khí phách, Khương Tự lại không cho mặt mũi cười rộ lên.

“Cười cái gì? Lẽ nào cảm thấy ta chỉ biết khoe khoang ngoài miệng?” Úc Cẩn bất mãn bị tức phụ chê cười.

Khương Tự ngừng cười: “Chúng ta phu thê một lòng, quyết tranh hơn thua với những người đó không sợ cái gì, chỉ là chàng nói dùng tốc độ nhanh nhất lên làm Thái Tử, có phải có hơi nóng vội hay không?”

Tấn Vương bị sung quân thủ hoàng lăng, tiền Thái Tử phạm thượng bị ban chết, trước mắt vị trí trữ quân bỏ trống, đang bị người có tâm gắt gao nhìn chằm chằm, mà Cảnh Minh Đế chỉ sợ sẽ không dễ dàng cho ra quyết định.

Đoạt đích, luôn là quá trình dài lâu mà tàn khốc.

Úc Cẩn cười nhạo: “A Tự, nàng đây là xem thường ta rồi. Nàng nhìn đám người lão Tứ với lão Lục đi, nhìn chằm chằm vị trí trữ quân đến chảy nước dãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ còn tự cho là cẩn thận, ha hả, đó là cẩn thận sao? Đó là ngu! Nếu muốn thủ thắng, tính toán quá nhiều cũng không có rắm dùng, bắt lấy mấu chốt mới là quan trọng nhất.”

Khương Tự bị thần thái tự tin của đối phương lây nhiễm, bất giác mỉm cười: “A Cẩn, vậy chàng nói xem cái gì mới là mấu chốt?”

Úc Cẩn híp mắt nhấp một ngụm trà, thần sắc thản nhiên, hồn nhiên không giống như đang đàm luận việc đoạt đích kinh tâm động phách: “Mấu chốt đương nhiên là Hoàng Hậu rồi.”

Khương Tự nghiêm mặt: “Hoàng Hậu?”

Nói đến cũng có ý tứ, hôm nay chuyện hai người nói đều có một nhân vật mấu chốt, bên nàng là Thái Hậu, bên A Cẩn lại nói là Hoàng Hậu.

Úc Cẩn dựa lại gần, vân đạm phong khinh hỏi: “A Tự, nàng nói trong chuyện lập trữ quân phụ hoàng coi trọng điều gì nhất?”

Khương Tự hơi hơi trầm ngâm, nói: “Trữ quân hết sức quan trọng, phương diện phụ hoàng coi trọng sẽ rất nhiều, tỷ như đức hạnh, năng lực của hoàng tử…… Nhưng ta cảm thấy ổng coi trọng nhất hẳn là chính thống.”

Ánh mắt Úc Cẩn hơi lóe, nhìn Khương Tự ánh mắt mang theo thưởng thức, cười tủm tỉm gật đầu: “Không sai, chính là chính thống. Trên phương diện truyền thừa, phụ hoàng là người rất trọng chính thống, điểm này từ cách ổng đối đãi với tiền Thái Tử là có thể nhìn ra. Một kẻ bùn nhão như tiền Thái Tử, rõ ràng không trát lên tường được còn bị ông trái đi trát lại, trát lên lại rớt xuống, lại trát lên lại rớt xuống…… Cuối cùng thật sự quá xấu không có cách nào trát được nữa, trong lòng vẫn không nỡ đổi, nói cho cùng còn không phải bởi vì tiền Thái Tử là nguyên hậu sinh ra sao?”

Khương Tự rất tán thành.

Nói thật thì, một vị Đế vương coi trọng chính thống là chuyện tốt, đặc biệt trên đại sự lập trữ quân, cứ nhất quyết lập người mình thích mới là không có trách nhiệm, chỉ là Cảnh Minh Đế không gặp may, nâng lên một đứa con trai trưởng thật sự quá kéo chân sau.

Phàm là tiền Thái Tử có đầu óc của người bình thường, cũng không đến mức biến thành cục diện như bây giờ.

Nàng mơ hồ đoán được ý tứ của Úc Cẩn: “A Cẩn, chàng là muốn mượn Hoàng Hậu có được tư cách tranh vị?”

Úc Cẩn lắc đầu: “Ta không phải muốn lấy được tư cách tranh vị, ta là muốn làm người danh chính ngôn thuận nhất ấy, để cho đám lão Tứ lão Lục thèm nhỏ dãi chỉ có thể tiếp tục thèm nhỏ dãi.”



Hắn nói xong lau mặt một phen, tự giễu cười nói: “Trước kia không có tâm tư này, vui vẻ tiêu dao tự tại, nhưng sau lại phát hiện có nhiều tòa núi lớn đè ở đỉnh đầu, tiêu dao chỉ là tiêu dao giả, tự tại càng là iả tự tại giả, ngồi lên chỗ tối cao mới là thật. Chỉ là một khi tranh đoạt đích bắt đầu thì sẽ không còn đường rút lui, ta không thể mang theo nàng mạo hiểm.”

Úc Cẩn duỗi tay cầm tay Khương Tự.

Bàn tay hắn to rộng ấm áp, làm người thư thái.

Khương Tự thần sắc ôn nhu, nghiêm túc lắng nghe.

Úc Cẩn tự giễu càng sâu: “A Tự, ta cũng không sợ nàng chê cười, đã quyết định tranh cái vị trí kia, ta đã định là không cần mặt mũi, người thật sự muốn ôm nhân nghĩa đạo đức cũng sẽ không đi tranh đến vỡ đầu chảy máu.”

“Chàng định làm gì?” Khương Tự bình tĩnh hỏi.

Trong tình huống giữ vững ranh giới cuối cùng nào đó, không biết xấu hổ không có gì, như lời A Cẩn nói, chính nhân quân tử chân chính sẽ không đi tranh vị trí trữ quân, nên thành thành thật thật chờ Hoàng Thượng quyết định mới phải.

Mà đây, mới là chê cười.

Bọn họ đã có tâm tư làm việc xấu, thì sẽ không kéo cái gì thanh cao vô trần làm màn che, không làm một ít thủ đoạn chẳng lẽ chờ ngôi vị hoàng đế vô duyên vô cớ rơi mất? Vậy A Cẩn sẽ không phải con trai ruột của phụ hoàng, mà là con trai ruột của ông trời mới đúng.

Úc Cẩn thay đổi ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ hoa mai nở rộ, hương mai phiêu đãng, qua thêm tháng nữa lại đến thời điểm vạn vật sống lại.

Úc Cẩn nhẹ giọng nói: “ Trong lòng Hiền phi chưa từng có đứa con trai là ta, mà Hoàng Hậu còn thiếu một đứa con trai, không phải sao?”

Đã sớm nói qua, lấy quá trình trưởng thành của Úc Cẩn, đối với luân lý thế tục căn bản không thèm để ý, ở trong mắt hắn người tốt với hắn mới đáng được hắn hậu đãi, mà không phải ỷ vào sinh ra hắn liền có thể tùy ý thương tổn người hắn để ý.

Bắt đầu từ thời khắc biết Hiền phi tính kế tính mạng Khương Tự, trong lòng hắn đã không có người mẹ đẻ này.

Nhận người khác làm mẹ có hơi không có tiền đồ, nhưng đây xác thật là thủ đoạn dao sắc chặt đay rối tốt nhất, sẽ không bởi vì tranh đoạt đích dài dằng dặc mà mang đến cho thê tử nguy hiểm không biết.

“Việc này với ta, với Hoàng Hậu, là hợp tác cùng có lợi.” Úc Cẩn nói xong, lăng lăng nhìn Khương Tự, “A Tự, nàng có cảm thấy ta không từ thủ đoạn không?”

“Có chút.”

Úc Cẩn khẽ biến sắc, liền thấy Khương Tự cười nói: “A Cẩn, ta không phải người được tiện nghi còn muốn giả thanh cao. Chàng cảm thấy làm như vậy thích hợp, vậy thì làm đi.”



Nếu không phải bởi vì nàng, lấy tính tình A Cẩn chắc chắn sẽ làm một Vương gia tiêu sái nhàn tản, muốn đánh người liền vung tay là đánh.

Nhưng hiện tại hắn lại nguyện ý vì nàng tranh đến vỡ đầu chảy máu, nàng nếu bởi vậy mà coi khinh hắn, đầu óc nhất định bệnh cũng không nhẹ.

Úc Cẩn cong môi, ánh mắt càng sáng.

“Nhưng nhiều năm như vậy Hoàng Hậu đều mang thái độ đứng ngoài cuộc, cũng không có tâm tư thu dưỡng con trai.” Khương Tự nhắc nhở nói.

Úc Cẩn cười cười: “Hoàng Hậu xác thật là một người thông minh, nhiều năm không con, lại nhìn ra phụ hoàng coi trọng chính thống, cho nên không đi làm tranh đoạt vô vị.”

“Đúng vậy, phụ hoàng kính trọng Hoàng Hậu, chẳng sợ Hoàng Hậu cái gì cũng không tranh, địa vị ở hậu cung cũng không thể thay đổi.”

“Nhưng tương lai một vị Thái Hậu chỉ được nhi tử con vợ lẽ kính trọng mặt ngoài, lại không có ghi tạc danh nghĩa thành Đế vương địa vị của Thái Hậu sẽ vững chắc ư?” Ánh mắt Úc Cẩn dời khỏi hồng mai ngoài cửa sổ, trở lại trên mặt Khương Tự, “Hoàng Hậu sinh ra tâm tư lại không quá dễ dàng.”

Chân chính không tranh không đoạt chỉ có tượng đất, tuyệt không phải người an ổn sống trong hoàng cung nhiều năm.

“Nói như vậy chàng đã có biện pháp?” Khương Tự khó nén tò mò, “Nói nghe thử.”

Úc Cẩn bỗng nhiên chớp chớp mắt, đổi lại vẻ nghiêm túc vừa rồi: “Tới, hầu hạ gia cho tốt gia sẽ nói cho nàng.”

Khương Tự nhướng mày, chỉ phun ra một chữ: “A.”

Với Úc Cẩn mà nói tuy rằng bị tức phụ chiếm thượng phong là chuyện thường, nhưng lại không thể ngăn được hắn càng cản càng hăng, da mặt dày quấn lấy: “Nhanh lên, bằng không ta thật sự không nói đâu.”

“Thật không nói?”

“Thật không nói.”

“Vậy được.” Khương Tự bỗng nhiên duỗi tay buông màn gấm xuống, lưu loát đẩy ngã người nào đó.

Hồi lâu, thanh âm hơi khàn của nam nhân vang lên, mang theo thở dốc: “Sau đó đâu?”

Liền nghe nữ tử cười tủm tỉm nói: “Sau đó? Đương nhiên không có sau đó rồi, dù sao chàng lại không nói, ta đi dỗ A Hoan.”

Úc Cẩn: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook