Chương 16: Vô Hại
Phôi Chanh
09/05/2021
Có chút khó chịu mở mắt ra, đầu có chút choáng, ngọ ngoạy muốn đứng dậy lại bị cánh tay ngọc bích bên cạnh kéo lại.
"Sao thế?" Ta có chút kì quái nhìn nàng, nếu nàng đã tỉnh rồi, tại sao không đứng dậy, còn không cho ta đứng dậy nữa chứ?
"Vừa có thị nữ đến đây đút chút canh bổ cho ngươi và ta uống, trước mắt cần nghỉ ngơi một chút cho khỏe mới được." Nàng dùng sức đem ta kéo về trong chăn, nhiệt sóng trên mặt đã rút đi, khuôn mặt trang điểm khiến nàng nhìn có chút thân thiết hơn.
"Ngươi vì sao phải cần ta giúp ngươi giải độc? Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Ta không có nói thẳng, bình thường người thông minh chỉ nói một nửa. Ta tin là nàng hiểu.
Ai ngờ nàng phì cười "Tại sao phải sợ?"
"Bởi vì ta là nữ tử?" Nhíu nhíu mày, không đơn giản như vậy chứ?
"Ngươi đối với ta mà nói, vô hại." Nàng thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói.
Ta cũng nở nụ cười lại với nàng. Hai người đều đối với nhau vô hại, thì cần gì phải phòng bị chứ. Nàng là con gái ân nhân của cha nuôi, độc của nàng cần có người tin nhiệm giúp, tốt nhất là hiểu y thuật, sẽ không đả thương mà còn có thể đem độc tiết ra. Ở nơi này, đại phụ ở Tang phủ không phải không thể, nhưng mà cha nuôi cũng không thể được, thì chỉ còn ta đây là nữ tử, mà lại biết y thuật. Như vậy trọng trách này liền rơi vào trên người ta.
Hơn nữa, ta giúp nàng cũng như là gián tiếp giúp cha nuôi một tay, nếu như bị nghĩa mẫu biết, hậu quả sẽ không ngoài một khóc hai nháo ba treo cổ, còn lại bốn, là không làm cơm. Trù nghệ nghĩa mẫu rất nổi tiếng ~~ mười dặm tám hướng lúc các hương thân đang làm cơm, ngửi thấy được mùi khói xanh phía trên nhà ta đều gợi ra ý muốn ăn mạnh mẽ.
Nàng híp mắt nhìn ta, ta cũng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng. Bỗng nhiên nàng mở miệng: "Ngươi không hỏi ta sao?"
"Không có gì để hỏi, nên biết rõ không nên biết rõ, nói vậy thì trong lòng cũng có thể biết một hai, không cần nói rõ."
"Ngươi cũng thật là một người kỳ quái." Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, rất xinh đẹp: "Nhưng ngươi rất thông minh."
"Cảm ơn." Ta hướng nàng nở nụ cười, hai người liền không nói gì nữa.
Vài lời của edit: Ai nha~ Tình hình hiện tại là máy tính ta vẫn chưa sửa đc, đành phải ra net làm truyện cho mọi người đọc, bộ này ngắn làm nhan, còn bộ kia có lẽ chủ nhật sẽ có chương mới (không chắc lắm). Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ ạ, post 2c mọi người đọc cho đỡ nghiền trước ạ...:D
"Sao thế?" Ta có chút kì quái nhìn nàng, nếu nàng đã tỉnh rồi, tại sao không đứng dậy, còn không cho ta đứng dậy nữa chứ?
"Vừa có thị nữ đến đây đút chút canh bổ cho ngươi và ta uống, trước mắt cần nghỉ ngơi một chút cho khỏe mới được." Nàng dùng sức đem ta kéo về trong chăn, nhiệt sóng trên mặt đã rút đi, khuôn mặt trang điểm khiến nàng nhìn có chút thân thiết hơn.
"Ngươi vì sao phải cần ta giúp ngươi giải độc? Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Ta không có nói thẳng, bình thường người thông minh chỉ nói một nửa. Ta tin là nàng hiểu.
Ai ngờ nàng phì cười "Tại sao phải sợ?"
"Bởi vì ta là nữ tử?" Nhíu nhíu mày, không đơn giản như vậy chứ?
"Ngươi đối với ta mà nói, vô hại." Nàng thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói.
Ta cũng nở nụ cười lại với nàng. Hai người đều đối với nhau vô hại, thì cần gì phải phòng bị chứ. Nàng là con gái ân nhân của cha nuôi, độc của nàng cần có người tin nhiệm giúp, tốt nhất là hiểu y thuật, sẽ không đả thương mà còn có thể đem độc tiết ra. Ở nơi này, đại phụ ở Tang phủ không phải không thể, nhưng mà cha nuôi cũng không thể được, thì chỉ còn ta đây là nữ tử, mà lại biết y thuật. Như vậy trọng trách này liền rơi vào trên người ta.
Hơn nữa, ta giúp nàng cũng như là gián tiếp giúp cha nuôi một tay, nếu như bị nghĩa mẫu biết, hậu quả sẽ không ngoài một khóc hai nháo ba treo cổ, còn lại bốn, là không làm cơm. Trù nghệ nghĩa mẫu rất nổi tiếng ~~ mười dặm tám hướng lúc các hương thân đang làm cơm, ngửi thấy được mùi khói xanh phía trên nhà ta đều gợi ra ý muốn ăn mạnh mẽ.
Nàng híp mắt nhìn ta, ta cũng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng. Bỗng nhiên nàng mở miệng: "Ngươi không hỏi ta sao?"
"Không có gì để hỏi, nên biết rõ không nên biết rõ, nói vậy thì trong lòng cũng có thể biết một hai, không cần nói rõ."
"Ngươi cũng thật là một người kỳ quái." Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, rất xinh đẹp: "Nhưng ngươi rất thông minh."
"Cảm ơn." Ta hướng nàng nở nụ cười, hai người liền không nói gì nữa.
Vài lời của edit: Ai nha~ Tình hình hiện tại là máy tính ta vẫn chưa sửa đc, đành phải ra net làm truyện cho mọi người đọc, bộ này ngắn làm nhan, còn bộ kia có lẽ chủ nhật sẽ có chương mới (không chắc lắm). Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ ạ, post 2c mọi người đọc cho đỡ nghiền trước ạ...:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.