Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 182: Đại sư Áo Thác

Dantelucifer

06/09/2014

Thân mình của hai người đồng thời lùi lại. Đòn va trạm vừa rồi rõ ràng khiến cho thực lực hai bên tương đương nhận rõ nhau. Tiêu Sơn dùng linh hồn lực quan sát thấy được Vân Linh đạt đến lục tinh đấu linh. Mặc dù Tiêu Sơn hắn dùng tín ngưỡng khôi giáp đạt đến cấp bậc đấu linh khoảng tứ tinh đến lục tinh. Do thời gian tu luyện không dài nên thực lực của hắn chỉ khoảng ngũ tinh đấu linh.

Thân thể của Tiêu Sơn bị đánh cho bay ngược lại. Hắn dẵm chân trên đất lùi lại khoảng tám bước thì ngừng lại. Trong khi lão già mặc áo bào xám tro kia lùi khoảng bốn bước mà thôi. Tiêu Sơn cảm giác được bàn tay có chút tê dại. Khóe miệng của hắn giật giật nhìn về phía lão già.

Miệng hắn nở nụ cười vô cùng ngạo mạn: “Thì ra thực lực của ngươi chỉ đến thế mà thôi! Ta cứ tưởng ngươi có gì ghê gớm lắm chứ?” Bàn tay của hắn phất phất nhẹ khiến cho cảm giác tê dại trên bàn tay nhanh chóng khôi phục lại. Tốc độ khôi phục của Thiên Hà quyết quả thực có vài phần bá đạo, chỉ chưa đầy chục giây thì cảm giác tê dại hoàn toàn biến mất.

Vân Linh hoàn toàn bị kinh hãi. Hắn quả thực không ngờ tên tiểu tử còn chưa dứt sữa này đáng sợ như thế. Tên tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi? Hắn nhìn chẳng qua chỉ có mười bảy, mười tám tuổi mà thôi. Vậy mà thực lực hiện nay không thua gì hắn cả. Mặc dù chính Vân Linh cũng không biết tiểu tử này dùng bí pháp gì che đậy thực lực của mình nhưng Vân Linh biết hắn hiện nay đã chọc phải một thiên tài, một vị thiên tài cực kỳ đáng sợ. Cứ nghĩ đến cho tiểu thiên tài này không đến mười năm thì sẽ phát triển đến mức nào? Bởi vì một quyết định sai lầm của mình mà hắn đã tạo ra quan hệ đối địch với người này. Vân Linh cắn răng một cái, hắn đã quyết định một điều: “Người này tuyệt đối không thể lưu! Ngày hôm nay nhất định phải giết chết hắn nếu không ngày sau, hắn có thể trở thành họa lớn với Vân Lam tông ta.”

Vân Linh đã quyết định bóp chết thanh niên mặc áo bào lam này từ trong trứng nước. Hắn tuyệt đối không để thanh niên này lớn lên nếu không thanh niên này sẽ trở thành uy hiếp đối với Vân Lam tông. Từ trong không gian trữ vật, Vân Linh lấy ra một thanh kiếm màu xanh lam. Đấu khí của hắn dồn dập chuyển vào thanh kiếm khiến cho thanh kiếm lóe ra ánh sáng màu xanh đậm đặc. Đấu khí vận chuyển, Vân Linh đâm ra một kiếm, đấu khí hóa thành sáu mũi kiếm bắn về phía Tiêu Sơn. Trong ánh mắt của Vân Lính lóe lên sự oán độc, hắn gầm lên: “Chết đi!”

Tiêu Sơn biết tên lão già mặc áo bào tro này muốn hạ tử thủ với hắn. Nếu hắn đã muốn giết Tiêu Sơn vậy Tiêu Sơn cũng không có lý do gì phải cố kỵ hắn một chút nào nữa. Thật ra thì Tiêu Sơn vẫn có chút cố kỵ Vân Vận. Nói thế nào đi nữa thì hai người cũng coi như có tình nghĩa với nhau nếu như không có Tiểu Y Tiên ở bên thì hắn có lẽ khó dằn lòng mà cướp đi thân thể của Vân Vận. Bởi vì sự cố kỳ này nên hắn không có ý định giết chết lão già này cùng với tên thanh niên trẻ tuổi kia. Nếu như trong trường hợp khác, một kẻ có ham muốn dục vòng với Tiểu Y Tiên đồng thời còn có ý định mon men tới gần nàng hắn không ngại đưa tên này đến Tây Thiên hưởng phúc.

Tiêu Sơn gầm lên một tiếng nói: “Lão cẩu, ngươi muốn chết vậy thì đừng trách sao ta độc ác!?” Tay trái của Tiêu Sơn tụ một quả cầu lửa, quả cầu lửa này rít gào xoáy trong lòng bàn tay. Tay phải của Tiêu Sơn bốc ra một ngọn lửa lớn. Tay phải tung ra một quyền đâm thắng vào đám kiếm bay tới. Một cú đấm lửa mang theo kình khí đánh mạnh lên mấy thanh kiếm do đấu khí ngưng tụ

Oanh! Oanh!

Mấy tiếng nổ vang lên do mấy thanh kiếm màu xanh đâm vào kình khí. Chúng nổ tung đồng thời hắn đám lửa màu vàng kim bắn tung tóe. Không khí bị đánh dạt ra đồng thời lửa bắn mạnh lên đất đốt cháy mấy vật liệu ở gần đó khiến cho chúng phát ra tiếng xèo xèo.

Lão già Vân Linh kia nhân cơ hội này, bước chân đạp mạnh xuống đất, cả người biến thành một mảnh sao băng. Kiếm quang lóe lên ngập trời, thân mình hắn phòng tới Tiêu Sơn, hai tay vung kiếm bổ thẳng về phía Tiêu Sơn.

Phanh!

Tiêu Sơn nhảy lùi lại. Thanh kiếm chém mạnh xuống đất khiến cho đất đá bụi mù. Phía dưới đất là một lằn ranh dài cả thước. Vết kiếm sắc bén giống như dao cạo hằn sâu xuống phía dưới đất. Nếu như Tiêu Sơn không tránh được chiêu này thì hắn không bị chết cũng bị thương nặng.

Trong lúc ở trên không trung, Tiêu Sơn đưa bàn tay kia nhanh chóng hội tụ mấy ngọn lửa vào bàn tay trái. Quả cầu bắt đầu phát ra hai màu ánh sáng, màu vàng và màu bạc rực rỡ phát ra. Cơn mắt của Vân Linh co giật nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn kinh hãi khi thấy được Tiêu Sơn đồng thời có hai loại lửa, chẳng lẽ hai loại lửa này là hai loại dị hỏa. Vân Linh cắn chặt hàm răng xoay trong kiếm trong tay, từ thanh kiếm truyền ra một cơn lốc dữ dội bắn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn lại vung một quyền tạo ra một cú đấm lửa đấm vạnh về phía cơn lốc. Hắn muốn mượn lực di chuyển khỏi nơi này. Hai đòn thế va chạm vào với nhau phát ra âm thanh vô cùng mạnh mẽ: “Phanh!” nhưng cơn lốc có vẻ thắng thế đánh tan cú đấm của Tiêu Sơn đồng thời nó hung hăng nện mạnh lên thân hình của Tiêu Sơn. Mặc dù nó đánh tan cú đấm nhưng đồng thời cơn lốc màu xanh cũng trở nên ảm đảm đi rất nhiều.

Tiêu Sơn bị cơn lốc màu xanh nện thẳng lên người, quần áo của hắn bị xé toạc ra. Thân mình của hắn bắn ngược về phía sau. Thấy thế Hoàng Phi Hổ muốn lên giúp đỡ nhưng bị Tiểu Y Tiên ngăn lại bởi vì nàng thấy hắn cười. Trong tay của Tiêu Sơn hình thành một quả cầu lửa hai màu rưỡi, hắn cười lạnh nhìn về phía Vân Linh đang bay tới. Rõ ràng tên này muốn thừa người nguy cấp lấy người tính mạng.

“Dừng tay!”

Tiếng quát lớn của người nào đó khiến cho hai người Tiêu Sơn hơi ngừng lại. Ánh mắt họ thoáng nhìn qua đám người thì thấy được trong đám người này có một lão già. Vẻ mặt của lão già đang nhìn về phía hai người Tiêu Sơn và Vân Linh. Bởi vì hai người thấy được lão già đeo một cái huy chương trước ngực, trên đó là một chiếc đỉnh cổ phác kèm theo năm cái huy hiệu màu bạc ba văn.

Hai người ngay lập tức dừng tay lại bất quá ánh mắt vẫn nhìn nhau đang trong tình trạng đề phòng đối phương.

Thiếu nữ với y phục màu tím xinh đẹp Lâm Phỉ vội vàng chạy đến mỉm cười nhìn về phía lão già, âm thanh từ miệng của nàng trở nên dịu dàng và ngọt ngào: “Sư phụ, ngươi thế nào lại đến đây!?”

“Ài, nha đầu này, ngươi tại sao lại ở đây a!?” Thanh âm già nua có chút bất đắc dĩ từ phía lão già vang lên.

Thiếu nữ cười hì hì chạy về phía lão già nói, bàn tay của nàng túm lấy tay của lão già làm nũng nói: “Sư phụ, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại ở đây a!?”

Lão già mặc y phục của luyện dược sư này lên tiếng nói: “Vi sư muốn đến công hội luyện dược sư một chuyến. Ai dè khi ta đi ngang qua đây nghe được âm thanh đánh nhau nên tò mò tới đây. Tiểu nha đầu này, tại sao ngươi tới đây a!?” Sau đó hắn quan sát thấy được Vân Long đang nằm giống như chó chết ở xa cùng với chấp sự của Vân Lam Tông Vân Linh với dáng vẻ chật vật đang quắc mắt nhìn về phía Tiêu Sơn.

Ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người, giọng khàn khàn của lão già mặc y phục màu tím này vang lên: “Vân Linh, ngươi đang làm gì ở đây? Còn vị tiểu huynh đệ này? Chuyện gì đã xảy ra?”



Lão già Vân Linh tạm thời thu tay lại, hắn nhìn về phía lão già mặc y phục màu tím bình thản nói: “Đại sư Áo Thác! Đây vốn là chuyện nhà của Vân Lam tông chúng ta. Đại sư xin chờ một chút! Sau khi ta giải quyết xong đám người này sẽ cùng đại sư nói chuyện!”

Khóe miêng của Tiêu Sơn nhếch lên cười lạnh nhìn về phía Vân Linh nói: “Thế nào? Lão cẩu muốn đánh tiếp hay sao?” Ngón cái của hắn gạt mạnh về phía lỗ mũi, sau đó vỗ nhẹ về phía chân trái, chân trái đạp về phía sau. Cả người trong tư thế ngạo mạn, bàn tay trái giơ về phía sau, quả cầu lửa lơ lửng trong bàn tay trái, năm ngón bàn tay phải duỗi thẳng hướng về phía Vân Linh. Bàn tay phải hất mạnh một cái đưa ra lời mời khiêu khích với lão già mặc áo tím: “Đến đây đi, tiểu gia sẽ bồi ngươi đến cùng!”

Nhìn thanh niên trong bộ dạng rách rưỡi này, hai mày của Áo Thác cau lại. Vị đại sư này hình như ngửi được mùi vị gì đó quay về phía Lâm Phỉ trách móc: “Nha đầu này, chuyện này không phải vì ngươi mà xảy ra đấy chứ!?”

“Ta làm sao biết!?” Lâm Phỉ lè lưỡi nhìn về phía Áo Thác. Bộ dạng của nàng trong lúc này trở nên khả ái và dễ thương, kết hợp với hình dáng của nàng quả thực có phong vị riêng. Đôi môi hồng hồng của nàng mấp máy, ánh mắt quét về phía lào già cùng với Vân Long nói: “Chuyện này liên quan gì tới ta. Ai bảo bọn họ đá phải thiết bản giờ bị người ta dạy dỗ cho một bài học đâu thế tránh lên đầu ta!?”

Áo Thác nghe thấy vậy thì cười khổ trừng mắt nhìn về phía Lâm Phỉ. Lâm Phỉ làm một bộ dạng như không thấy, mặt quay đi chỗ khác. Áo Thác không thể làm gì hơn là hướng về phía hai người Tiêu Sơn và Vân Linh nói: “Hai vị, hai người có thể nể mặt ta dừng lại ở đây được không?”

Nghe được lời này của Áo Thác, khóe miệng của Vân Linh giật giật. Hắn cắn răng một cái, ánh mắt quét về phía Tiêu Sơn thầm nghĩ trong lòng: “Trọn thời cơ tốt để giải quyết hắn! Hiện giờ công hội luyện dược sư đang mạnh không tốt dây vào!” Vân Linh biết được rằng thời gian gần đây một số luyện dược sư của công hội luyện dược sư không ngờ tăng nhanh hơn nữa đã có một vị luyện dược sư cấp sáu so với đại sư Cổ Hà của Vân Lam Tông đều không kém chút nào. Hiện nay, thế của công hội luyện dược sư đang mạnh ngay cả Vân Lam tông cũng không dễ dây vào. Vân Linh quyết định tạm dừng ở đây bán mặt mũi cho đại sư Áo Thác. Cơ hội giết tiểu tử này vẫn còn, chỉ cần hắn chưa chạy ra Hắc Nham thành đến lúc đó…

Vân Linh mỉm cười nhìn về phía Áo Thác nói: “Nếu như đại sư Áo Thác nói như vậy ta sẽ dừng lại trận đấu ở đây!” Sau đó ánh mắt của hắn quét lạnh về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử đây là may mắn của ngươi. Nếu như không có đại sư Áo Thác ra mặt thì ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi!”

Khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên, hắn cười nhạt nhìn về phía Vân Linh nói: “Chết còn chưa biết là ai! Không nên đắc thắng như vậy! Nhỡ đến lúc đó người chết là ngươi mà không phải ta như vậy ngươi chẳng khác nào tự vả vào miệng mình sao!?”

“Ngươi…” Vân Linh giận đến tím mắt, thân thể run lên, ánh mắt của hắn xuất hiện vẻ oán độc nhìn về phía Tiêu Sơn.

Đại sư Áo Thác ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ…” hắn nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Vị tiểu huynh đệ này! Ngươi có thể nể mặt lão phu dừng lại ở đây được hay không!?”

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Áo Thác nói: “Nếu như đại sư đã có ý như vậy, ta tất nhiên là sẽ tha mạng chó cho lão già này một lần!” Nghe được những lời đây châm chọc của Tiêu Sơn thì lão già Vân Linh giận run lên, khóe miệng của hắn giật giật không ngừng.

Áo Thác thờ dài ngẫm nghĩ: “Tiểu tử này quả thật có chút ngông cuồng!” Nhưng lời vừa dứt, Tiêu Sơn đã ném thẳng quả cầu lửa lên không trung. Quả cầu lửa bay cực kỳ xa, đến khi nó trở nên nhỏ đi còn một phần ba thì bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên. Một trận sóng trùng kích mạnh mẽ đánh xuống thành Hắc Nham. Không khí bị thổi dạt khiến cho đám người ở đây đều bị xô ngã.

Đám người đều trợn tròn mắt nhìn về phía trên bầu trời. Quả cầu này từ xa như vậy mà vẫn có sức tấn công mạnh mẽ. Chiêu thức này có lực sát thương không kém một đòn của đấu vương đánh ra. Sau vài phút quả cầu lửa mới tắt, mọi người hoảng hồn từ sự kinh ngạc về với hiện tại. Ánh mắt của họ đều nhìn về phía Tiêu Sơn giống như đang nhìn một con quái vật.

Thân thể của Vân Linh run lên, nếu như quả cầu lửa vừa rồi ném lên người của hắn có lẽ hắn có thể sẽ chết chứ không phải thương nặng. Vân Linh hướng về phía mấy tên hộ vệ nói: “Chúng ta đi!” Mấy tên hộ vệ rối rít vội vã xách theo Vân Long muốn nhanh chóng rời đi.

Vân Linh xoay người đi, ở sâu trong con mắt của hắn dấu diếm vẻ oán độc. Hắn nhất định phải nhanh chóng thông báo cho tông môn. Chuyện này liên hệ cực kỳ trọng đại. Bởi vì quyết định sai lầm của hắn mà hắn đã tạo cho tông môn một đại địch. Người này tuyệt đối không thể lưu…

Tiêu Sơn nhếch miệng nhìn về phía Vân Linh, hắn đưa tay phẩy phẩy áo. Bộ tinh giáp năm màu trên người của Tiêu Sơn rút lui. Thân thể của hắn nhanh chóng bị suy nhược. Thấy thân mình của Tiêu Sơn run lên, Tiểu Y Tiên vội vàng chạy đến dùng tay đỡ hắn. Vẻ mặt Tiểu Y Tiên mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Phu quân, ngươi có sao không!?” Đồng thời chân nguyên lực màu xanh lá cây tràn ngập vào cơ thể của Tiêu Sơn đem sự mệt mỏi của hắn xua tan.

Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Không sao chỉ bị thương nhé! Bất quá trận đấu này thu nhập không nhỏ chút nào!” Hắn cố gắng gắng gượng thân thể không gục xuống. Mặc dù tín ngưỡng khôi giáp nhanh chóng thu hồi nhưng hậu quả để lại cũng phải đến vài giờ.

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Áo Thác nói: “Để cho một vị luyện dược sư như đại sư đây chê cười rồi!”

Đại sư Áo Thác nở một nụ cười thân thiện: “Vị tiểu huynh đệ, tuổi ngươi hắn không lớn đi! Không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh mẽ như vậy!” Đại sư Áo Thác bắt chuyện với Tiêu Sơn. Rõ ràng hắn nhận thấy được thực lực của Tiêu Sơn không hệ yếu chút nào. Với tuổi nhỏ như vậy mà đã có thực lực như vậy thì quả thực đáng kết giao. Tiêu Sơn cũng hiểu được người này vì thực lực của hắn mới kết giao với hắn.

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Áo Thác nói: “Chỉ có chút tiểu tài mà thôi!”

Đại sư Áo Thác nghe thấy vậy mỉm cười thân thiện với hắn nói: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi quá khách khí rồi!” Sau đó ánh mắt của hắn trừng về phía Lâm Phỉ nói: “Nha đầu, còn không qua đây cho vị công tử bồi tội!”

Nghe thấy vậy Lâm Phỉ có chút khó chịu trong lòng nhưng nàng vẫn tiến về phía Tiêu Sơn tiến hành xin lỗi. Đại sư Áo Thác cười với Tiêu Sơn nói: “Xin lỗi tiểu huynh đệ, tiểu nha đầu này đã gây phiền phức cho cậu rồi!”



Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Lâm Phỉ nói: “Không có gì! Tiểu thư Lâm Phỉ vốn là băng tuyết thông minh. Tiểu thư có thể dễ dàng đưa phiền phức của mình cho người khác quả thực có vài phần bản lãnh. Đáng yêu như thế, ta nào dám trách tiểu thư!?” Tiêu Sơn bất ngờ bị Tiểu Y Tiên véo một cái vào eo đau điếng. Hắn quay ra thì thấy Tiểu Y Tiên hung hăng nhìn mình, vòng tay của hắn quàng qua eo nàng kéo nàng sát vào người hơn.

Nghe được lời nói của Tiêu Sơn, Áo Thác chỉ có thể cười khổ. Lâm Phỉ thầm mắng Tiêu Sơn là kẻ nhỏ mõn. Rõ ràng những lời nói của hắn đang nói kháy nàng. Lâm Phi thấy nụ cười giễu cợt của Tiêu Sơn thì nàng hung hăng trừng mắt mà không thèm để ý đến thực lực đáng sợ mà Tiêu Sơn vừa biểu diễn ra ngoài.

Ngay sau đó hai nam hai nữ từ trong đám đông gạt người đi về phía Tiêu Sơn. Họ đến trước người Tiêu Sơn cung kính nói: “Chủ nhân!” Bốn người này nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp. Mỗi người đều có phong vị riêng.

Áo Thác nhìn thấy mấy người này thì lên tiếng hỏi: “Mấy vị đây là…” Rõ ràng hắn dùng linh hồn lực nhưng lại không phát hiện được bốn người mới tới này sâu cạn thế nào. Áo Thác không ngu ngốc giống tên Vân Linh, bởi vì trên người mấy người này Áo Thác không cảm nhận được gì. Trên đời này hiếm có người không có chút đấu khí nào, mà biểu hiện của Tiêu Sơn vừa rồi làm cho Áo Thác nhận định đám người Tiêu Sơn không đơn giản. Có hai trường hợp một thực lực của họ hơn Áo Thác, hai là họ có cách gì đó để che dấu tu vi. Dù trong trường hợp nào thì nó cũng biểu hiện đám người Tiêu Sơn không đơn giản.

Tiêu Sơn mỉm cười thân thiện với Áo Thác: “Để đại sư chê cười, mấy vị này là hộ vệ của nhà ta!” Sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang ôm trong ngực nói: “Vị này là ái thê của ta, Tiểu Y Tiên!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười đối với Áo Thác nói: “Ra mắt đại sư!”

Khí chất hòa nhã cùng với thánh thiện của Tiểu Y Tiên khiến cho Áo Thác có vài phần hảo cảm. Bất quá, mấy tên hộ vệ của Tiêu Sơn lại coi thường Áo Thác khiến cho Áo Thác nhíu mày lại.

Lâm Phỉ nhìn thấy vậy thì hừ nhẹ, hai mắt nheo lại nhìn về phía đám người hộ vệ. Nàng rõ ràng không vui bởi mấy người này đối với sư phụ của nàng bất kính. Ngoài ra, ánh mắt của nàng quét qua Tiêu Sơn thấy được hắn đang ôm ấp Tiểu Y Tiên như vậy thì cảm giác có chút khó chịu trong lòng. Có lẽ nàng ganh tị bởi vì Tiểu Y Tiên lại có một trượng phu như vậy. Mặc dù mấy người mới đến này có vài người so với Tiêu Sơn đẹp hơn, ngay cả nữ nhân cũng so với nàng đẹp hơn nhưng về khí chất lại không có ai sáng bằng hai người họ.

Áo Thác nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, ta còn chưa biết tên ngươi a!?”

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Đại sư có thể gọi ta một tiếng Tiêu Sơn!”

Hai hàng lông mày của Áo Thác hơi cau lại. Áo Thác dò xem trong trí nhớ của mình có người nào đó hay quan hệ nào đó có liên quan tới cái tên Tiêu Sơn này không nhưng hắn suy nghĩ một lúc không ra liền lắc lắc đầu. Hắn mìm cười thân thiện nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Tiêu Sơn, người lần này đến thành Hắc Nham không biết có việc gì? Nếu như có việc không ngại tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi!”

“A” Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên, ngay sau đó hắn mỉm cười nhìn về phía Áo Thác nói: “Đại sư Áo Thác, ngươi có biết công hội luyện dược sư!?”

Áo Thác gật đầu nói: “Đâu chỉ là biết, ta còn là một thanh viên của công hội luyện dược sư!”

Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên hình nửa vầng trắng, hắn nhanh chóng nói: “Vậy thì tốt quá! Chúng ta đang muốn đến đó ghi danh luyện dược sư. Nếu như có đại sư Áo Thác ở đây như vậy thật sự có nhiều tiện lợi!”

Áo Thác giật mình bởi những lời nói của thanh niên mặc áo xanh rách dưới này. Hắn kinh hãi lên tiếng hỏi: “Tiểu tử, ngươi là một luyện dược sư!?”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Ta có biết đôi chút…” đầu hắn quay về phía Tiểu Y Tiên đang bị hắn ôm trong ngực nói: “Nhân tiện cũng để cho ái thê đi kiểm tra một chút!”

Áo Thác trợn tròn mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Lâm Phỉ bĩu môi khinh thường nói: “Biết một chút chút… Vậy mà cũng đòi đi thi luyện dược hay sao!? Ngươi nghĩ công hội luyện dược sư là chỗ để chơi sao!”

Áo Thác quát lạnh: “Tiểu nha đầu, không được làm loạn!” Ánh mắt của lão già quét về phía Lâm Phỉ mang theo cảnh báo. Lâm Phỉ bĩu môi làm như không thấy.

Tiêu Sơn cũng không thèm để ý đến nàng lên tiếng nói: “Đại sư, vậy nhờ đại sư dẫn đường cho chúng ta đến công hội luyện dược sư rồi!”

Áo Thác cười khổ nói: “Được rồi, ta cũng nhân tiện tới đó một chuyến!” Con ngươi đảo qua quần áo của Tiêu Sơn, miệng của lão mở ra: “Tiểu huynh đệ, ngươi không định mặc thế này đi tới công hội luyện dược sư chứ?”

Tiêu Sơn cười khổ, ngón chỏ đưa lên mũi gãi gãi, hắn mỉm cười nói: “Để đại sư chê cười rồi!” Từ trong không gian giới chỉ hắn lấy ra một chiếc màn che cực lớn bao bọc hai người vào bên trong. Đại sư Áo Thác nhìn cảnh này thì cười khổ, hắn không ngờ tiểu tử này lại thay quần áo giữa đường thế này.

Ngay sau đó màn che được rút đi, một thanh niên mặc một bộ y phục da màu đèn để hở ngực trần. Một làn da trắng giống như nữ nhân khiến cho Lâm Phỉ đều phải quét mắt. Nhưng làn da trắng trên cơ bụng và cơ ngực của thanh niên lại nở nang cuồn cuộn. Mỗi thớ thịt của hắn cảm giác giống như lực lượng có thể nổ tung bất cứ khi nào. Lúc trước quần áo của hắn rách rưới nhưng không có để lộ quá nhiều nhưng hiện nay thì vài vị nữ nhân ở đây đều quắc mắt len lén nhìn về phía ngực bụng của hắn… Tiểu Y Tiên thấy vậy hừ lạnh, đánh ánh mắt cảnh cáo về phía mấy nữ nhân này.

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Đại sư, chúng ta có thể đi!?” Áo Thác gật đầu. Hắn vì đoàn người mà dẫn đường. Bất quá, tiểu ny tử Lâm Phỉ không ngờ cũng muốn chạy theo để xem náo nhiệt. Áo Thác biết được Lâm Phỉ muốn đi xem náo nhiệt thế nên cũng vờ như không biết, hắn chỉ mong Lâm Phỉ không gây chuyện là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook