Chương 121: Chu Hàm. (2)
Vũ Phong
24/03/2013
- Nhạc Thành, hôm nay ngươi theo ta ra ngoài mua một số thứ.
Chu Hàm nói với Nhạc Thành:
- Sẵn dịp ngươi cũng nên mua một số quần áo, về sau ở cạnh ta, ăn mặc bê bối một chút cũng khiến người ta chê cười.
- Đúng thê, tam tiểu thư.
Nhạc Thành tiếp tục cười khổ, không ngờ mình vừa tới Chu gia đã tìm được một chuyện tốt.
Sau đó hắn gọi Khiêu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng rồi cùng với Chu Hàm đi ra khỏi đình viện mua đồ. Vừa đi ra tới cửa bọn họ đã gặp phải một nam một nữ trạc tuổi của nàng ta sóng vai đi bên nhau, một người là đấu sư, một người là ma pháp sư.
- Chu Hàm, muội định đi đâu vậy?
Một nam một nữ nhìn thấy Chu Hàm thì lộ ra một vẻ không hảo ý mà cười nói.
Nhạc Thành đánh giá hai người này, người nam dáng người thon dài anh tuấn, người nữ mặc dù không bằng Chu Hàm nhưng cũng có chỗ lồi chỗ lõm, toàn thân là những đường cong lả lướt.
- Chu Trấn, Chu Yên, ta đi đâu không liên quan tới các ngươi.
Chu Hàm tựa hồ như không ưa thích hai người này, lập tức tiến tới phía trước.
- Chà chà, tam tiểu thư của chúng ta hôm nay tại sao lại tức giận như vậy, chẳng lẽ công tôn công tử kia lại không tới thăm ngươi nữa?
Nữ tử kia ngang ngược kiêu ngạo nói.
- Chu Yên ngươi…
bị Chu Yến cay nghiệt nói móc, sắc mặt của Chu Hàm đỏ bừng lên, không biết phải phản kích thế nào.
- Ngươi là tiểu thư Chu Yến sao?
Nhạc Thành thấy vậy thì nói với Chu Yến, thần sắc vô cùng lễ phép.
- Là ta, ngươi làm sao biết ta?
Chu Yến liếc mắt nhìn Nhạc Thành, cao ngạo nói với hắn.
- Chu Yến tiểu thư, bên ngoài tất cả mọi người đều nói miệng của Chu Yến tiểu thư rất thối, ta không tin hôm nay gặp được tiểu thư mới thấy ta sai rồi, Chu Yến tiểu thư trong tưởng tượng của ta miệng còn thối hơn.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- A…a
Chu Hàm nghe thấy Nhạc Thành nói thì nở ra một nụ cười, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng cũng như vậy, bọn họ không ngờ kỹ năng chửi mắng của chủ nhân lại lợi hại như vậy.
- Ngươi, ngươi… chỉ là một tên hạ nhân mà lớn mật như vậy, hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không được.
Chu Yến trừng mắt nhìn Nhạc Thành, sau đó huy động một chưởng đánh tới.
- Xùy.
Chu Hàm nắm lấy cổ tay của Chu yến, sắc mặt trầm xuống mà nói:
- Chu Yến, ngươi phải chú ý, hắn không phải là hạ nhân của Chu gia mà chính là tứ phẩm luyện dược sư do ta mời tới, thứ hai hắn là người của ta, không tới phiên ngươi ra tay.
- Chu Hàm, người kia thật khoa trương.
Thanh niên nam tử kia sắc mặt âm trầm, nhìn thấy Chu Hàm gạt tay Chu Yến thì nhịn không được mà mở miệng:
- Không ngờ tam tiểu thư lại ngạo mạn như vậy, đừng quên mẹ của ngươi chỉ là một tiểu thiếp ti tiện mà thôi.
- Chu Trần, ngươi, ngươi còn dám nói thêm câu nữa…
Toàn thân Chu Hàm trở nên run rẩy, tay phải chỉ vào nam tử kia mà nói.
- Ta nói sai sao, mẹ của ngươi là do đại bá mua về mà thôi.
Chu Trấn oán hận nói, đối với sự tức giận của Chu Hàm hắn không thèm để ý, nếu là ngày hôm qua thì hắn còn e ngại nàng ta vài phần, vì Chu Hàm được gả cho Công Tôn công tử, tuy nhiên hiện tại Công Tôn công tử đột nhiên đổi ý muốn lấy Chu Tuyết cho nên Chu Trấn không cần cố kỵ Chu Hàm nữa.
- Tam tiểu thư, nếu như người bị chó cắn thì cũng không thể cắn lại, chúng ta đi ra ngoài mua đồ đi.
- A… a
Chu Hàm tức giận đến tím tái khuôn mặt, bị Nhạc Thành chọc cho cười thì vui vẻ nói:
- Đúng thế, hai con chó này chúng ta không cần để ý tới nữa.
- Ngươi, tên tiểu tử ngươi tên là gì?
Chu Trấn hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Thành.
- Chu Trấn thiếu gia, ngươi tên là Chu Trấn phải không, ngươi thật giống như con heo, ta chính là Nhạc Thành.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Mặc dù Nhạc Thành không muốn gây thêm phiền toái, hắn cũng biết địa vị của hai người này ở Chu gia không thấp tuy nhiên Nhạc Thành vẫn muốn giúp Chu Hàm một phen. Hắn nhìn thấy Chu Hàm bị khi dễ thì trong lòng rất băn khoăn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cả Chu gia Nhạc Thành cũng không sợ, nói chi hai người Chu Trấn và Chu Yến này.
- Ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chỉ là một tứ phẩm luyện dược sư nho nhỏ, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Chu Trấn tức giận rồi nói với Chu Yến:
- Muội muội chúng ta đi.
- Ha ha, Nhạc Thành ngươi thật là lợi hại, mắng cho bọn chúng đến phải sợ.
Chu Trấn và Chu Yến hai người đi rồi, Chu Hàm hưng phấn nói với Nhạc Thành.
- Tam tiểu thư, mắng chửi người như vậy khi còn bé tại hạ đã biết, chỉ là đã lâu rồi tại hạ chưa chửi ai.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Chu Hàm nghiêm mặt nói với Nhạc Thành:
- Nhạc Thành, về sau ngươi không nên đi lung tung ở Chu gia, hôm nay ngươi đắc tội với Chu Trấn và Chu Yến, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.
- Yên tâm đi tam tiểu thư, tại hạ sẽ chú ý.
Nhạc Thành mỉm cười nói, trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như thực sự Chu Trấn và Chu Yến muốn đối phó với mình thì mình sẽ dạy cho bọn họ một bài học.
- Đi thôi, chúng ta đi mua đồ.
Chu Hàm hiện tại tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, lập tức vui vẻ rời khỏi đường.
Dược thành thật sự là rất lớn, Nhạc Thành cùng với Chu Hàm đi dạo một hồi vẫn chưa hết.
Ban ngày đi qua đi lại, bốn người sau đó đã dạo xong một con phố.
- Nhạc Thành, mấy bộ y phục này ngươi có thích không?
Trên đường trở về Chu gia, Chu Hàm hỏi Nhạc Thành.
- Đa tạ tam tiểu thư, ta rất thích.
Nhạc Thành mừng rỡ trả lời, vì thử mấy bộ y phục này đã tốn không ít thời gian.
- Vậy thì tốt rồi, ta còn muốn đi dạo chơi ngươi đi với ta có được không?
Chu Hàm nói với Nhạc Thành.
- Vâng.
Nhạc Thành thực ra không biết trả lời thế nào, đi dạo như thế này thật sự là tra tấn với hắn.
- Nhạc Thành chúng ta lại gặp nhau.
Bốn người vừa đi tới thì một thanh âm từ phía sau truyền tới.
- Chu Trấn, Chu Yến.
Bốn người nhìn lại thì thấy ở phía trước chính là huynh muội Chu Trấn và Chu yến, theo sau lưng bọn họ là mười mấy người.
- Phiền toái thật sự đã đến.
Nhạc Thành đánh giá mười mấy người sau lưng Chu Trấn, đi đầu chính là một thất tinh đấu vương, hai người chính là ngũ tinh đấu vương, những người phía sau cũng có tu vi thập tinh cửu tinh đấu linh.
Đối với mấy người này Nhạc Thành dĩ nhiên không sợ, tuy nhiên hắn cũng không muốn bộc lộ thực lực của mình.
- Chu Trấn, Chu Yến, các ngươi muốn làm gì?
Nhìn những người đứng sau hai huynh muội này, Chu Hàm khẽ cất tiếng.
Chu Yến hung hăng nhìn Chu Hàm mà nói:
- Làm gì à, chúng ta muốn giáo huấn ngươi, vừa rồi ở bên trong Chu gia chúng ta không muốn làm to chuyện nhưng bây giờ ở trên đường, xem ra ta có đánh các ngươi thì cũng không ai để ý tới.
- Chu Yến, ta là tam tiểu thư, ngươi dám sao, ta đi nói với cha ta.
Chu Hàm la lớn.
- Ngươi đi báo cáo đi, đừng tưởng rằng ngươi có đạ bá là giỏi, ta không sợ ngươi.
Chu Yến tựa hồ như đoán ra suy nghĩ của Chu Hàm.
- Nhạc Thành, ta trước hết muốn giáo huấn ngươi.
Chu Trấn lạnh lùng nhìn Nhạc Thành, dám chửi mình đúng là không muốn sống.
- Các ngươi muốn thế nào?
Nhạc Thành ra vẻ sợ hãi nhìn Chu Trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.