Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài
Chương 10: Chó Cũng Không Ăn! (1)
Mộ Trầm Sương
15/07/2024
Hắn lệ nóng doanh tròng.
"Ăn, ăn nhiều một chút! Một cái có đủ không? Không đủ còn có!"
Thật vất vả tích góp đủ sức lực nuốt thuốc giảm đau, Du Ấu Du vừa mới tỉnh lại: "... A!"
“Cứu mạng, ta thật sự không ăn được nữa!”
Du Ấu Du cảm thấy cuộc đời của mình quá gian nan.
Bên này nàng đang liều mạng từ chối màn thầu, bên kia Khải Nam Phong đang liều mạng cho ăn thêm một cái.
Đôi mắt của Khải Nam Phong rưng rưng: "Ta hại ngươi bị thương, còn chưa thể cứu được ngươi, ngươi bảo ta làm một chuyện cuối cùng cho ngươi đi! Vạn nhất ngươi ăn no rồi thì sẽ có sức lực chờ người đến cứu thì sao?"
Du Ấu Du phun ra một ngụm bánh bao vụn, toàn lực hô lên: "Không cần lãng phí khí lực cứu ta!"
Còn cứu mạng? Huynh đệ, ngươi không nên hại chết ta là được rồi!
Du Ấu Du nói ra những lời này, đám người Khúc Thanh Diệu và Đan tu bị ngăn lại bên kia đều ngây ngẩn cả người.
Đệ tử Đan Đỉnh tông thường xuyên ra ngoài cứu chữa bệnh nhân, cũng đã nhìn quen cảnh tượng những người kia liều mạng cướp đoạt đan dược vì mạng sống.
Tiểu cô nương này thương thế nhìn rất là thê thảm, đổi thành người bên ngoài, cho dù là tu sĩ trưởng thành, lúc này không chừng cũng sẽ khóc và hô cầu cứu, thậm chí không tiếc dùng vũ lực hiếp bách Đan tu chữa bệnh.
Nhưng mà tiểu cô nương trước mặt bọn họ nhìn nhu nhược, đối với sinh tử lại thấy siêu thoát như thế, càng không có miễn cưỡng những Đan tu này cứu nàng?
Sắc mặt Khúc Thanh Diệu hơi động dung.
Khải Nam Phong nghẹn ngào, mơ hồ không rõ nói: "Nhưng ta còn muốn cố gắng một chút."
Du Ấu Du cố gắng xoay người, muốn thoát khỏi ma trảo màn thầu của huynh đệ này, nàng khó khăn tiếp tục mở miệng: "Ngươi vẫn nên đi cứu người khác đi."
“Ồ, cầu xin ngươi tha cho ta!”
Đan tu không nghe rõ Khải Nam Phong đang nói cái gì, vẫn cho là tiểu cô nương này đang nói chuyện với Khúc Thanh Diệu.
Du Ấu Du vừa nói ra lời này, dù là những Đan tu đã nhìn quen sinh tử cũng không thể không than nhẹ.
Tiểu cô nương cách xa, khẳng định không nhìn thấy trên mặt Du Ấu Du chỉ là một vết thương nhỏ, rõ ràng mình cũng sắp chết, còn nguyện ý mang cơ hội được cứu tặng cho người khác.
Tiểu cô nương tốt biết bao, thật là chí thuần chí thiện!
So sánh ra, mấy người Vân Hoa kiếm phái bên kia rõ ràng không có trở ngại lại ỷ thế hiếp người, còn có tiểu cô nương kiều quý kia, thì thật không ra gì.
Đan tu phần lớn tính tình thuần thiện nhân từ, ánh mắt nhìn Du Nhiệm Nhu cũng từ lúc mới bắt đầu kính sợ biến thành khiển trách.
Nhìn các ngươi một chút, thế mà còn y náo, đáng xấu hổ!
Khúc Thanh Diệu cũng không đứng yên được nữa.
Linh khí trên người nàng bỗng nhiên bắn ra, mang theo một ngọn lửa nóng rực bắn về phía Khương Uyên, thế mà cường thế đánh lui kiếm của đối phương.
Sắc mặt Khương Uyên lập tức trầm xuống: "Khúc đạo hữu làm vậy là có ý gì?"
"Ta muốn cứu người."
Khương Uyên nhắc nhở nàng: "Niệm Nhu sư muội chính là ái nữ dưới gối Bất Diệt Kiếm Thần, mà tiểu nha đầu kia..."
Hắn xa xa liếc qua Du Ấu Du, thần sắc hờ hững như băng, không có nói tiếp.
Tiểu cô nương cuộn mình trên mặt đất kia mặc quần áo cũ rách nát, bụi bặm cùng máu loãng trộn lẫn cùng một chỗ, chật vật không chịu nổi, mà cái bánh bao chay trong cái bao rách rưới trên lưng nàng kia, càng tỏ rõ thân phận nghèo kiết hủ lậu đê tiện của nàng.
So sánh với Du Niệm Nhu bên kia, một cái giống như đất cát đáy cống ngầm, một cái thì là trăng sáng treo cao.
Khúc Thanh Diệu biết nửa câu sau Khương Uyên muốn nói gì.
"Tiểu nha đầu kia chẳng qua là một phàm nhân ti tiện mà thôi."
Khúc Thanh Diệu dừng bước, ngay khi Khương Uyên cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt, nàng lại không quay đầu lại mà đi về phía trước, giọng nói lạnh nhạt.
"Tại Đan Đỉnh tông ta, chúng sinh bình đẳng."
Khúc Thanh Diệu trực tiếp đi tới trước mặt Du Ấu Du, nhìn tiểu cô nương đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Cô bé như một con mèo con, máu tươi theo cổ tay lè nhè nhẹ nhỏ vào trong bụi đất, vẽ ra đường cong uốn lượn trên làn da tái nhợt.
Khúc Thanh Diệu nhìn mà hai mắt cay cay.
Nhưng ngay khi nàng định đỡ Du Ấu Du dậy kiểm tra thương thế, cô nàng đột nhiên cử động.
Thuốc giảm đau rốt cuộc phát huy ra tác dụng.
Không hổ là thuốc đặc hiệu được xưng là "Ăn một viên, bị tang thi cắn đứt chân cũng có thể chạy" ở Tận Thế!
Nắm lấy tay Khúc Thanh Diệu, Du Ấu Du nhanh nhẹn xoay người đứng lên.
"Đa tạ."
Nàng trước tiên nhìn những cái bánh bao sau lưng, phát hiện không có cách nào ăn được thì không khỏi thở dài lắc đầu, sau đó lại cảm thấy trên mặt dính nhớp không thoải mái, vì thế lấy tay áo lau lung tung.
Như vậy rất tốt, vốn chỉ là thất khiếu chảy máu, hiện tại cả khuôn mặt đều đang nhỏ máu.
…
"Ăn, ăn nhiều một chút! Một cái có đủ không? Không đủ còn có!"
Thật vất vả tích góp đủ sức lực nuốt thuốc giảm đau, Du Ấu Du vừa mới tỉnh lại: "... A!"
“Cứu mạng, ta thật sự không ăn được nữa!”
Du Ấu Du cảm thấy cuộc đời của mình quá gian nan.
Bên này nàng đang liều mạng từ chối màn thầu, bên kia Khải Nam Phong đang liều mạng cho ăn thêm một cái.
Đôi mắt của Khải Nam Phong rưng rưng: "Ta hại ngươi bị thương, còn chưa thể cứu được ngươi, ngươi bảo ta làm một chuyện cuối cùng cho ngươi đi! Vạn nhất ngươi ăn no rồi thì sẽ có sức lực chờ người đến cứu thì sao?"
Du Ấu Du phun ra một ngụm bánh bao vụn, toàn lực hô lên: "Không cần lãng phí khí lực cứu ta!"
Còn cứu mạng? Huynh đệ, ngươi không nên hại chết ta là được rồi!
Du Ấu Du nói ra những lời này, đám người Khúc Thanh Diệu và Đan tu bị ngăn lại bên kia đều ngây ngẩn cả người.
Đệ tử Đan Đỉnh tông thường xuyên ra ngoài cứu chữa bệnh nhân, cũng đã nhìn quen cảnh tượng những người kia liều mạng cướp đoạt đan dược vì mạng sống.
Tiểu cô nương này thương thế nhìn rất là thê thảm, đổi thành người bên ngoài, cho dù là tu sĩ trưởng thành, lúc này không chừng cũng sẽ khóc và hô cầu cứu, thậm chí không tiếc dùng vũ lực hiếp bách Đan tu chữa bệnh.
Nhưng mà tiểu cô nương trước mặt bọn họ nhìn nhu nhược, đối với sinh tử lại thấy siêu thoát như thế, càng không có miễn cưỡng những Đan tu này cứu nàng?
Sắc mặt Khúc Thanh Diệu hơi động dung.
Khải Nam Phong nghẹn ngào, mơ hồ không rõ nói: "Nhưng ta còn muốn cố gắng một chút."
Du Ấu Du cố gắng xoay người, muốn thoát khỏi ma trảo màn thầu của huynh đệ này, nàng khó khăn tiếp tục mở miệng: "Ngươi vẫn nên đi cứu người khác đi."
“Ồ, cầu xin ngươi tha cho ta!”
Đan tu không nghe rõ Khải Nam Phong đang nói cái gì, vẫn cho là tiểu cô nương này đang nói chuyện với Khúc Thanh Diệu.
Du Ấu Du vừa nói ra lời này, dù là những Đan tu đã nhìn quen sinh tử cũng không thể không than nhẹ.
Tiểu cô nương cách xa, khẳng định không nhìn thấy trên mặt Du Ấu Du chỉ là một vết thương nhỏ, rõ ràng mình cũng sắp chết, còn nguyện ý mang cơ hội được cứu tặng cho người khác.
Tiểu cô nương tốt biết bao, thật là chí thuần chí thiện!
So sánh ra, mấy người Vân Hoa kiếm phái bên kia rõ ràng không có trở ngại lại ỷ thế hiếp người, còn có tiểu cô nương kiều quý kia, thì thật không ra gì.
Đan tu phần lớn tính tình thuần thiện nhân từ, ánh mắt nhìn Du Nhiệm Nhu cũng từ lúc mới bắt đầu kính sợ biến thành khiển trách.
Nhìn các ngươi một chút, thế mà còn y náo, đáng xấu hổ!
Khúc Thanh Diệu cũng không đứng yên được nữa.
Linh khí trên người nàng bỗng nhiên bắn ra, mang theo một ngọn lửa nóng rực bắn về phía Khương Uyên, thế mà cường thế đánh lui kiếm của đối phương.
Sắc mặt Khương Uyên lập tức trầm xuống: "Khúc đạo hữu làm vậy là có ý gì?"
"Ta muốn cứu người."
Khương Uyên nhắc nhở nàng: "Niệm Nhu sư muội chính là ái nữ dưới gối Bất Diệt Kiếm Thần, mà tiểu nha đầu kia..."
Hắn xa xa liếc qua Du Ấu Du, thần sắc hờ hững như băng, không có nói tiếp.
Tiểu cô nương cuộn mình trên mặt đất kia mặc quần áo cũ rách nát, bụi bặm cùng máu loãng trộn lẫn cùng một chỗ, chật vật không chịu nổi, mà cái bánh bao chay trong cái bao rách rưới trên lưng nàng kia, càng tỏ rõ thân phận nghèo kiết hủ lậu đê tiện của nàng.
So sánh với Du Niệm Nhu bên kia, một cái giống như đất cát đáy cống ngầm, một cái thì là trăng sáng treo cao.
Khúc Thanh Diệu biết nửa câu sau Khương Uyên muốn nói gì.
"Tiểu nha đầu kia chẳng qua là một phàm nhân ti tiện mà thôi."
Khúc Thanh Diệu dừng bước, ngay khi Khương Uyên cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt, nàng lại không quay đầu lại mà đi về phía trước, giọng nói lạnh nhạt.
"Tại Đan Đỉnh tông ta, chúng sinh bình đẳng."
Khúc Thanh Diệu trực tiếp đi tới trước mặt Du Ấu Du, nhìn tiểu cô nương đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Cô bé như một con mèo con, máu tươi theo cổ tay lè nhè nhẹ nhỏ vào trong bụi đất, vẽ ra đường cong uốn lượn trên làn da tái nhợt.
Khúc Thanh Diệu nhìn mà hai mắt cay cay.
Nhưng ngay khi nàng định đỡ Du Ấu Du dậy kiểm tra thương thế, cô nàng đột nhiên cử động.
Thuốc giảm đau rốt cuộc phát huy ra tác dụng.
Không hổ là thuốc đặc hiệu được xưng là "Ăn một viên, bị tang thi cắn đứt chân cũng có thể chạy" ở Tận Thế!
Nắm lấy tay Khúc Thanh Diệu, Du Ấu Du nhanh nhẹn xoay người đứng lên.
"Đa tạ."
Nàng trước tiên nhìn những cái bánh bao sau lưng, phát hiện không có cách nào ăn được thì không khỏi thở dài lắc đầu, sau đó lại cảm thấy trên mặt dính nhớp không thoải mái, vì thế lấy tay áo lau lung tung.
Như vậy rất tốt, vốn chỉ là thất khiếu chảy máu, hiện tại cả khuôn mặt đều đang nhỏ máu.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.