Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài
Chương 12: Chó Cũng Không Ăn! (3)
Mộ Trầm Sương
21/07/2024
Mà đãi ngộ của Du Niệm Nhu, đương nhiên tốt hơn ngàn vạn lần tiểu tạp chủng Bán Yêu Du Ấu Du này.
Dựa theo tính cách "sát phạt quyết đoán" của cha mình, động một tí là tiêu diệt cả nhà kẻ thù. Du Ấu Du hoài nghi mình hiện tại chỉ cần nhảy ra bóc xấu của nhà hắn, kiếm của đại lão Hóa Thần kỳ sẽ bay tới tước đầu nàng.
Cũng may hắn đã sớm quên mất một nữ nhi khác bị ném đến quận Đồng Hoa.
Sau khi nói xong chuyện bát quái thì trời đã tối, Du Ấu Du cầm bông bịt mũi, cùng hắn đi đến thiện đường của Đan Đỉnh tông ăn cơm chiều.
Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ đều phải ăn uống ngủ nghỉ như thường, mà Ích Cốc đan thì một lời khó nói hết, nghe nói có mùi gián không ai nguyện ý ăn, cho nên thiện đường rất náo nhiệt.
Khải Nam Phong xa xỉ lấy một phần Mao Huyết vượng, bưng cùng Du Ấu Du đi vào góc ăn.
Hai người vừa mới chuẩn bị cơm, bên kia bỗng nhiên truyền đến chút xôn xao.
Thì ra là mấy người Vân Hoa kiếm phái cũng tới ăn cơm.
Khương Uyên và Du Trường An một trái một phải bảo vệ Du Niệm Nhu, hai kiếm tu khác đi bưng thức ăn, chỉ chốc lát sau trên bàn đã bày hơn mười khay.
Chỉ là Du Niệm Nhu tâm tình vẫn không tốt lắm, từ đầu tới đuôi ngay cả khăn che mặt cũng không mở ra, càng đừng đề cập ăn cơm.
Nhìn một bàn thịt đầy ắp kia, một phần Mao Huyết vượng này giống như tẻ nhạt vô vị.
Kiếp trước, ở Tận Thế chưa từng ăn đồ ngon, đời này làm Bán Yêu cũng không ăn ngon được, Du Ấu Du sắp trợn tròn mắt.
Nhưng Khải Nam Phong lại cho rằng nàng đang khổ sở vì chuyện bị ức hiếp hôm nay, an ủi: "Đừng khổ sở mà, ngươi chẳng qua cũng chỉ có một người cha tốt mà thôi. Ai bảo ngươi họ Du chứ... Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi đâu, ngươi tên gì?"
Du Ấu Du liếc mắt nhìn hắn: "Du Ấu Du."
Khải Nam Phong chậc một tiếng: "Du Ấu Du? Tên này là ai đặt, cũng quá quê mùa đi chứ."
"..."
Du Ấu Du không tranh luận với hắn, chỉ là nhìn chuẩn cái bụng lông lớn nhất trong bát, chuẩn xác kẹp lên.
A, nàng liền biết, lấy trí tuệ nhỏ bé không thể nhận ra của người này là sẽ không đem nàng cùng Du Niệm Nhu đặt cùng cùng một chỗ, đương nhiên, người bình thường cũng sẽ không cảm thấy hai người các nàng là tỷ muội.
Đúng lúc này, Du Ấu Du phát giác được có ánh mắt dừng lại trên người mình, nàng vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với Khương Uyên đang cau mày.
Rất rõ ràng, Khương Uyên đã tính nợ ban ngày lên đầu nàng.
Đáng tiếc ánh mắt Du Ấu Du không né tránh, rất bình tĩnh kẹp lấy thức ăn bụng bỏ vào trong miệng, ăn rất ngon lành.
Khương Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta nửa ngày, kết quả chỉ thấy Du Ấu Du càng ăn càng thơm, ăn xong bốn bát cơm lớn không nói, còn chấm nước cay ăn hai cái bánh bao lớn!
"..."
Hắn nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên có chút đói.
Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị động đũa ---
"Ta không có khẩu vị, đồ ăn của Đan Đỉnh tông quá khô cứng, chó cũng không thèm ăn." Du Niệm Nhu đứng dậy rời đi.
Khương Uyên: "..."
Gâu?
Ngày thứ hai khảo hạch bắt đầu đúng hạn, tất cả mọi người được đưa tới trên đỉnh của khảo hạch.
Bởi vì là khảo hạch chính thức, cho nên hôm nay ngoại trừ Khúc Thanh Diệu ra, còn có một vị ngoại môn trưởng lão tới.
"Không cần nhìn linh căn, khảo hạch ngoại môn Đan Đỉnh tông, cũng không cần các ngươi luyện đan, chỉ cần nhìn hiểu rõ dược liệu." Vạn trưởng lão trán bóng lưỡng, vẻ mặt hòa khí nói quy tắc với bọn trẻ trước mắt.
Ngoại môn Đan Đỉnh tông không cần luyện đan, phần lớn đều học tập tri thức dược liệu cùng đan phương cơ sở. Nếu ngoại môn khảo hạch còn phải luyện đan mới có thể thông qua, vậy sợ bỏ qua vô số hạt giống tốt. Về phần linh căn có hay không cũng không quá trọng yếu, đại bộ phận đệ tử ngoại môn cuối cùng đều ở lại Đan Đỉnh tông gieo trồng cùng xử lý dược liệu, những việc này cũng không cần linh lực.
"Khảo hạch năm nay là cái này."
Vạn trưởng lão ở phía trước khẽ vỗ một cái, linh lực màu xanh như dây lụa nâng trên trăm cái hộp bay lên, cuối cùng rơi vào trong tay các thiếu niên thiếu nữ đợi khảo hạch.
Du Ấu Du mở ra xem, phát hiện bên trong là viên đan dược lớn bằng hạt đậu Hà Lan.
"Đây là một viên đan dược mà đệ tử nội môn tháng trước mới nghiên cứu chế tạo ra, các phương chưa tiết lộ, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, tổng cộng là mười loại dược liệu."
"Ngọn núi này có tổng cộng mấy trăm gian thạch thất bị phong bế, bên trong đã đặt một trăm loại dược liệu, các ngươi cần trong vòng bảy ngày tìm ra mười loại dược liệu kia!"
"Người đầu bảng thông qua, có thể thu hoạch được cơ hội tự do lựa chọn một gốc linh dược nhất phẩm trong dược điền!"
“Nhất phẩm linh dược!”
Đôi mắt Du Ấu Du đột nhiên sáng lên.
Mặc dù nàng còn không biết đó là cái gì, nhưng nghe qua thì rất lợi hại, vạn nhất có dược liệu có thể trị hết huyết mạch phản phệ thì sao?
Dựa theo tính cách "sát phạt quyết đoán" của cha mình, động một tí là tiêu diệt cả nhà kẻ thù. Du Ấu Du hoài nghi mình hiện tại chỉ cần nhảy ra bóc xấu của nhà hắn, kiếm của đại lão Hóa Thần kỳ sẽ bay tới tước đầu nàng.
Cũng may hắn đã sớm quên mất một nữ nhi khác bị ném đến quận Đồng Hoa.
Sau khi nói xong chuyện bát quái thì trời đã tối, Du Ấu Du cầm bông bịt mũi, cùng hắn đi đến thiện đường của Đan Đỉnh tông ăn cơm chiều.
Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ đều phải ăn uống ngủ nghỉ như thường, mà Ích Cốc đan thì một lời khó nói hết, nghe nói có mùi gián không ai nguyện ý ăn, cho nên thiện đường rất náo nhiệt.
Khải Nam Phong xa xỉ lấy một phần Mao Huyết vượng, bưng cùng Du Ấu Du đi vào góc ăn.
Hai người vừa mới chuẩn bị cơm, bên kia bỗng nhiên truyền đến chút xôn xao.
Thì ra là mấy người Vân Hoa kiếm phái cũng tới ăn cơm.
Khương Uyên và Du Trường An một trái một phải bảo vệ Du Niệm Nhu, hai kiếm tu khác đi bưng thức ăn, chỉ chốc lát sau trên bàn đã bày hơn mười khay.
Chỉ là Du Niệm Nhu tâm tình vẫn không tốt lắm, từ đầu tới đuôi ngay cả khăn che mặt cũng không mở ra, càng đừng đề cập ăn cơm.
Nhìn một bàn thịt đầy ắp kia, một phần Mao Huyết vượng này giống như tẻ nhạt vô vị.
Kiếp trước, ở Tận Thế chưa từng ăn đồ ngon, đời này làm Bán Yêu cũng không ăn ngon được, Du Ấu Du sắp trợn tròn mắt.
Nhưng Khải Nam Phong lại cho rằng nàng đang khổ sở vì chuyện bị ức hiếp hôm nay, an ủi: "Đừng khổ sở mà, ngươi chẳng qua cũng chỉ có một người cha tốt mà thôi. Ai bảo ngươi họ Du chứ... Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi đâu, ngươi tên gì?"
Du Ấu Du liếc mắt nhìn hắn: "Du Ấu Du."
Khải Nam Phong chậc một tiếng: "Du Ấu Du? Tên này là ai đặt, cũng quá quê mùa đi chứ."
"..."
Du Ấu Du không tranh luận với hắn, chỉ là nhìn chuẩn cái bụng lông lớn nhất trong bát, chuẩn xác kẹp lên.
A, nàng liền biết, lấy trí tuệ nhỏ bé không thể nhận ra của người này là sẽ không đem nàng cùng Du Niệm Nhu đặt cùng cùng một chỗ, đương nhiên, người bình thường cũng sẽ không cảm thấy hai người các nàng là tỷ muội.
Đúng lúc này, Du Ấu Du phát giác được có ánh mắt dừng lại trên người mình, nàng vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với Khương Uyên đang cau mày.
Rất rõ ràng, Khương Uyên đã tính nợ ban ngày lên đầu nàng.
Đáng tiếc ánh mắt Du Ấu Du không né tránh, rất bình tĩnh kẹp lấy thức ăn bụng bỏ vào trong miệng, ăn rất ngon lành.
Khương Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta nửa ngày, kết quả chỉ thấy Du Ấu Du càng ăn càng thơm, ăn xong bốn bát cơm lớn không nói, còn chấm nước cay ăn hai cái bánh bao lớn!
"..."
Hắn nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên có chút đói.
Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị động đũa ---
"Ta không có khẩu vị, đồ ăn của Đan Đỉnh tông quá khô cứng, chó cũng không thèm ăn." Du Niệm Nhu đứng dậy rời đi.
Khương Uyên: "..."
Gâu?
Ngày thứ hai khảo hạch bắt đầu đúng hạn, tất cả mọi người được đưa tới trên đỉnh của khảo hạch.
Bởi vì là khảo hạch chính thức, cho nên hôm nay ngoại trừ Khúc Thanh Diệu ra, còn có một vị ngoại môn trưởng lão tới.
"Không cần nhìn linh căn, khảo hạch ngoại môn Đan Đỉnh tông, cũng không cần các ngươi luyện đan, chỉ cần nhìn hiểu rõ dược liệu." Vạn trưởng lão trán bóng lưỡng, vẻ mặt hòa khí nói quy tắc với bọn trẻ trước mắt.
Ngoại môn Đan Đỉnh tông không cần luyện đan, phần lớn đều học tập tri thức dược liệu cùng đan phương cơ sở. Nếu ngoại môn khảo hạch còn phải luyện đan mới có thể thông qua, vậy sợ bỏ qua vô số hạt giống tốt. Về phần linh căn có hay không cũng không quá trọng yếu, đại bộ phận đệ tử ngoại môn cuối cùng đều ở lại Đan Đỉnh tông gieo trồng cùng xử lý dược liệu, những việc này cũng không cần linh lực.
"Khảo hạch năm nay là cái này."
Vạn trưởng lão ở phía trước khẽ vỗ một cái, linh lực màu xanh như dây lụa nâng trên trăm cái hộp bay lên, cuối cùng rơi vào trong tay các thiếu niên thiếu nữ đợi khảo hạch.
Du Ấu Du mở ra xem, phát hiện bên trong là viên đan dược lớn bằng hạt đậu Hà Lan.
"Đây là một viên đan dược mà đệ tử nội môn tháng trước mới nghiên cứu chế tạo ra, các phương chưa tiết lộ, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, tổng cộng là mười loại dược liệu."
"Ngọn núi này có tổng cộng mấy trăm gian thạch thất bị phong bế, bên trong đã đặt một trăm loại dược liệu, các ngươi cần trong vòng bảy ngày tìm ra mười loại dược liệu kia!"
"Người đầu bảng thông qua, có thể thu hoạch được cơ hội tự do lựa chọn một gốc linh dược nhất phẩm trong dược điền!"
“Nhất phẩm linh dược!”
Đôi mắt Du Ấu Du đột nhiên sáng lên.
Mặc dù nàng còn không biết đó là cái gì, nhưng nghe qua thì rất lợi hại, vạn nhất có dược liệu có thể trị hết huyết mạch phản phệ thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.