Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài
Chương 30: Kiểm Tra Linh Mạch (1)
Mộ Trầm Sương
02/09/2024
Du Ấu Du nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn, sau đó bắt đầu thao tác.
Việc nối đứt tay chân của Tận Thế cao siêu, vĩnh viễn không phải người thường có thể tưởng tượng.
Mười ngón tay Du Ấu Du tung bay, khi thì đổi châm khi thì cầm đao, vệt hàn quang kia không ngừng hiện lên ở bên trong máu thịt bị thối rữa, lại khiến cho đám người bên cạnh nhận ra một loại mỹ cảm kỳ dị.
Trong lúc vô tình, vốn lôi đài đang ồn ào náo động bỗng trở nên yên tĩnh.
Du Ấu Du lưu loát vứt bỏ cây châm đã dùng qua.
"Đinh."
Sau một tiếng vang lanh lảnh, các tu sĩ đột nhiên hoàn hồn.
"Sao vậy? Xong rồi sao?"
Tu sĩ cụt tay kia bối rối trong chốc lát, cúi đầu xem xét, tay cụt của mình đã được nối lại, phía trên còn được rắc lên bột phấn Linh Dược.
"Hôm nay đặc biệt là, Linh Dược giảm đau giá gốc một trăm và Linh Dược trị thương hai trăm cơ, miễn phí đưa kèm, chỉ cần nối các chi là được." Du Ấu Du hét to.
Gạt người, thuốc giảm đau là phàm dược phối hợp, cầm máu ngược lại là Linh Dược, nhưng nàng tại ruộng Linh Dược đào một ngày liền có thể đổi hai cây.
Có người tò mò hỏi tu sĩ cụt tay: "Tay của ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không cảm giác." Tu sĩ cụt tay thành thật trả lời: "Hiện tại tay của ông đây không đau chút nào."
"Không cảm giác? Không phải đã bị phế đi chứ?"
"Vừa rồi y tu lùn nói cho hắn uống thuốc giảm đau, cho nên mới không đau chứ?"
Tu sĩ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lộn xộn phân tích.
"A, ngu xuẩn. Ở chợ đen lâu như vậy, vậy mà cũng không biết ngoại trừ Thân Kỳ đại sư ra, những y tu khác đều không đáng tin cậy sao?"
Người gãy chân kia lạnh lùng nhìn chăm chú trò khôi hài này, trong lời nói toàn là châm chọc: "Cũng chỉ có thằng nhãi ngươi mới có thể tin một tên tiểu quỷ lai lịch không rõ như vậy."
Y tu nào phải dễ dàng đụng phải như vậy? Sợ lại là kẻ lừa đảo!
Hắn nhặt chân gãy của mình lên, nhảy xuống lôi đài: "Lão tử muốn đi tìm Thân Kỳ đại sư nối chân, ngươi cứ chờ tay của mình bị phế đi!"
Du Ấu Du nghe xong, hiếu kỳ nghiêng đầu hỏi tu sĩ cụt tay: "Thân Kỳ đại sư kia nối chân bao nhiêu tiền?"
"Nghe nói Thân Kỳ đại sư là Đan tu nội môn Đan Đỉnh tông, hắn nối chân sẽ là một ngàn tinh thạch."
Du Ấu Du bị hù dọa kêu lên: "Các ngươi đánh một trận cũng chỉ kiếm được một hai trăm, chữa thương ngược lại phải một ngàn?"
"Vạn nhất không đứt tay đứt chân thì thắng?" Ngữ khí tu sĩ đứt tay rất đương nhiên: "Chẳng phải Linh Thạch từ trên trời rơi xuống sao?"
Tốt lắm, không hổ là con người cờ bạc.
Sau khi nhận xong tu sĩ tay cụt, Du Ấu Du không nhận khách nữa.
Nàng cũng không tham lam, vội vàng che một trăm Linh Thạch trong tay lại, nhanh chóng chạy về khu vực bán dược liệu. Cuối cùng nàng vác theo một túi lớn Linh Dược chạy về ngoại môn.
Lần trước, tắm thuốc quả nhiên lợi hại, lần này nàng đi đường cũng không thuê xe bò.
Lại tiết kiệm được năm mươi văn tiền!
Ngoại môn trôi qua vô cùng phong phú, mỗi ngày đều mở mắt ra là trồng thuốc và xử lý thuốc, nhắm mắt chính là toàn bộ dược liệu và phương thuốc.
Một thời gian thật dài sau đó, Du Ấu Du đều không tìm được cơ hội đi chợ đen.
Bao thuốc kia nhìn nhiều, nhưng một lần ngâm thuốc tắm cũng không có.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng, là các hạt giống dược liệu mà cô mang về đều nảy mầm, nhìn bộ dạng xanh tươi kia chắc hẳn qua hai tháng là có thể thu hoạch được, đến lúc đó làm thuốc giảm đau cũng không cần phải dùng tiền mua nữa.
Dặm nhéo túi tiền trống rỗng của mình, Du Ấu Du đau lòng không thôi.
Muốn sống sót cũng quá tốn tiền nhỉ?
Du Ấu Du thở dài, vừa gặm bánh bao vừa tiếp tục lật quyển bách khoa toàn thư dược liệu thật dày kia.
Điều này khiến Vạn trưởng lão âm thầm quan sát lông mày nàng run lên.
"Đã ăn mười cái rồi, sao vẫn còn ăn?"
Vừa vặn Khúc Thanh Diệu bay xuống đất, nàng là đại sư tỷ của Đan Đỉnh tông, cũng kiêm chức trách huấn luyện đệ tử ngoại môn.
Nàng nhẹ giọng nói: "Ăn nhiều bổ nhiều."
Xem ra là lúc trước trải qua quá mức kham khổ mới ốm yếu như vậy, ăn nhiều một chút để bổ sung trở lại.
Vạn trưởng lão lắc đầu tiếc hận: "Ăn ngon đến mấy cũng không thể bù lại linh mạch đã vỡ vụn, cũng may, tuy nàng có thể ăn nhưng cũng có thể làm, trồng thuốc cũng tốt, xử lý dược liệu cũng được, đều là hảo thủ số một số hai ở ngoại môn, về sau ở lại ngoại môn làm quản sự cũng được."
Khúc Thanh Diệu mím môi, không phản bác.
Lần này nàng tới là để khảo nghiệm linh mạch cho chúng đệ tử.
Kỳ thật từ lúc đám thiếu niên này nhập môn, nàng đã xem qua đại khái, chỉ là chưa từng chính thức khảo thí mà thôi.
Kết quả khảo nghiệm lúc ấy xem ra chỉ có lác đác vài người có thể tu luyện, trong đó người thảm nhất không ai qua được Du Ấu Du.
Việc nối đứt tay chân của Tận Thế cao siêu, vĩnh viễn không phải người thường có thể tưởng tượng.
Mười ngón tay Du Ấu Du tung bay, khi thì đổi châm khi thì cầm đao, vệt hàn quang kia không ngừng hiện lên ở bên trong máu thịt bị thối rữa, lại khiến cho đám người bên cạnh nhận ra một loại mỹ cảm kỳ dị.
Trong lúc vô tình, vốn lôi đài đang ồn ào náo động bỗng trở nên yên tĩnh.
Du Ấu Du lưu loát vứt bỏ cây châm đã dùng qua.
"Đinh."
Sau một tiếng vang lanh lảnh, các tu sĩ đột nhiên hoàn hồn.
"Sao vậy? Xong rồi sao?"
Tu sĩ cụt tay kia bối rối trong chốc lát, cúi đầu xem xét, tay cụt của mình đã được nối lại, phía trên còn được rắc lên bột phấn Linh Dược.
"Hôm nay đặc biệt là, Linh Dược giảm đau giá gốc một trăm và Linh Dược trị thương hai trăm cơ, miễn phí đưa kèm, chỉ cần nối các chi là được." Du Ấu Du hét to.
Gạt người, thuốc giảm đau là phàm dược phối hợp, cầm máu ngược lại là Linh Dược, nhưng nàng tại ruộng Linh Dược đào một ngày liền có thể đổi hai cây.
Có người tò mò hỏi tu sĩ cụt tay: "Tay của ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không cảm giác." Tu sĩ cụt tay thành thật trả lời: "Hiện tại tay của ông đây không đau chút nào."
"Không cảm giác? Không phải đã bị phế đi chứ?"
"Vừa rồi y tu lùn nói cho hắn uống thuốc giảm đau, cho nên mới không đau chứ?"
Tu sĩ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lộn xộn phân tích.
"A, ngu xuẩn. Ở chợ đen lâu như vậy, vậy mà cũng không biết ngoại trừ Thân Kỳ đại sư ra, những y tu khác đều không đáng tin cậy sao?"
Người gãy chân kia lạnh lùng nhìn chăm chú trò khôi hài này, trong lời nói toàn là châm chọc: "Cũng chỉ có thằng nhãi ngươi mới có thể tin một tên tiểu quỷ lai lịch không rõ như vậy."
Y tu nào phải dễ dàng đụng phải như vậy? Sợ lại là kẻ lừa đảo!
Hắn nhặt chân gãy của mình lên, nhảy xuống lôi đài: "Lão tử muốn đi tìm Thân Kỳ đại sư nối chân, ngươi cứ chờ tay của mình bị phế đi!"
Du Ấu Du nghe xong, hiếu kỳ nghiêng đầu hỏi tu sĩ cụt tay: "Thân Kỳ đại sư kia nối chân bao nhiêu tiền?"
"Nghe nói Thân Kỳ đại sư là Đan tu nội môn Đan Đỉnh tông, hắn nối chân sẽ là một ngàn tinh thạch."
Du Ấu Du bị hù dọa kêu lên: "Các ngươi đánh một trận cũng chỉ kiếm được một hai trăm, chữa thương ngược lại phải một ngàn?"
"Vạn nhất không đứt tay đứt chân thì thắng?" Ngữ khí tu sĩ đứt tay rất đương nhiên: "Chẳng phải Linh Thạch từ trên trời rơi xuống sao?"
Tốt lắm, không hổ là con người cờ bạc.
Sau khi nhận xong tu sĩ tay cụt, Du Ấu Du không nhận khách nữa.
Nàng cũng không tham lam, vội vàng che một trăm Linh Thạch trong tay lại, nhanh chóng chạy về khu vực bán dược liệu. Cuối cùng nàng vác theo một túi lớn Linh Dược chạy về ngoại môn.
Lần trước, tắm thuốc quả nhiên lợi hại, lần này nàng đi đường cũng không thuê xe bò.
Lại tiết kiệm được năm mươi văn tiền!
Ngoại môn trôi qua vô cùng phong phú, mỗi ngày đều mở mắt ra là trồng thuốc và xử lý thuốc, nhắm mắt chính là toàn bộ dược liệu và phương thuốc.
Một thời gian thật dài sau đó, Du Ấu Du đều không tìm được cơ hội đi chợ đen.
Bao thuốc kia nhìn nhiều, nhưng một lần ngâm thuốc tắm cũng không có.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng, là các hạt giống dược liệu mà cô mang về đều nảy mầm, nhìn bộ dạng xanh tươi kia chắc hẳn qua hai tháng là có thể thu hoạch được, đến lúc đó làm thuốc giảm đau cũng không cần phải dùng tiền mua nữa.
Dặm nhéo túi tiền trống rỗng của mình, Du Ấu Du đau lòng không thôi.
Muốn sống sót cũng quá tốn tiền nhỉ?
Du Ấu Du thở dài, vừa gặm bánh bao vừa tiếp tục lật quyển bách khoa toàn thư dược liệu thật dày kia.
Điều này khiến Vạn trưởng lão âm thầm quan sát lông mày nàng run lên.
"Đã ăn mười cái rồi, sao vẫn còn ăn?"
Vừa vặn Khúc Thanh Diệu bay xuống đất, nàng là đại sư tỷ của Đan Đỉnh tông, cũng kiêm chức trách huấn luyện đệ tử ngoại môn.
Nàng nhẹ giọng nói: "Ăn nhiều bổ nhiều."
Xem ra là lúc trước trải qua quá mức kham khổ mới ốm yếu như vậy, ăn nhiều một chút để bổ sung trở lại.
Vạn trưởng lão lắc đầu tiếc hận: "Ăn ngon đến mấy cũng không thể bù lại linh mạch đã vỡ vụn, cũng may, tuy nàng có thể ăn nhưng cũng có thể làm, trồng thuốc cũng tốt, xử lý dược liệu cũng được, đều là hảo thủ số một số hai ở ngoại môn, về sau ở lại ngoại môn làm quản sự cũng được."
Khúc Thanh Diệu mím môi, không phản bác.
Lần này nàng tới là để khảo nghiệm linh mạch cho chúng đệ tử.
Kỳ thật từ lúc đám thiếu niên này nhập môn, nàng đã xem qua đại khái, chỉ là chưa từng chính thức khảo thí mà thôi.
Kết quả khảo nghiệm lúc ấy xem ra chỉ có lác đác vài người có thể tu luyện, trong đó người thảm nhất không ai qua được Du Ấu Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.