Chương 37: Bạn vong niên*
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
08/01/2014
Dịch cân, dịch cốt, dịch tủy chỉ tương đương như giai đoạn luyện khí
trung kì, khi tu vi đạt đến luyện khí bảy tầng là có thể vận hành chân
khi chậm rãi đưa vào nội tạng, khi đó mới thực sự xem như bước vào
ngưỡng cửa tu chân. Trương Vệ Đông bây giờ đã là Trúc cơ kỳ, tất nhiên
là cho rằng tu luyện tới nội tạng cũng không có gì to tát, cho nên thuận miệng liền nói ra. Nhưng khi hắn thấy Đàm Chính Minh trợn mắt há mồm
nhìn mình thì liền nhận ra lời của mình quá mức khó tin rồi, nhưng mà
lời đã nói ra muốn thu hồi lại cũng đã muộn. Không thể làm gì khác hơn
là lẳng lặng ngồi im nhìn Đàm Chính Minh, chờ lão hỏi tiếp. Cũng may Đàm Chính Minh xứng đáng là lão giáo viên được Trương Vệ Đông kính trọng,
lỡ lời nói ra rồi, bây giờ cũng không ngại chỉ điểm sâu hơn chút nữa.
Nếu làm vậy thì thứ nhất, cũng có thể coi như mình miễn cưỡng bồi dưỡng
được một người đồng đạo, sau này cũng không đến mức cô quạnh quá mức. Dù sao thì mèo khen mèo dài duôi cũng rất buồn bã tẻ nhạt, có một người
đồng đạo cùng nhau nói chuyện tu luyện cũng tốt.
Một hồi lâu, Đàm Chính Minh mới liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông lúc này đã triệt để thay đổi, có mùi vị mê luyến say mê giống như như fan ca nhạc nhìn thấy ca sĩ thần tượng của mình.
Nếu như đổi lại là Lưu Thắng Nam hay Tô Lăng Phỉ đại mỹ nữ nhìn mình với ánh mắt như vậy, Trương Vệ Đông chắc chắn sẽ giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, cả người khoan khoái, nhưng đổi lại là một ông lão tám mươi tuổi, cảm giác đó lại hoàn toàn khác nhau. Đàm Chính Minh mới vừa nhìn với ánh mắt này, nhất thời làm cho Trương Vệ Đông cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng sợ hãi.
"Khặc khặc, lão hiệu trưởng ngài đừng có nhìn cháu như vậy có được không?" Trương Vệ Đông xưa nay nói chuyện thẳng thắn quen rồi, cho dù người đối diện là lão hiệu trưởng thì cũng không ngoại lệ.
"Cái này, cái này, thầy Trương à..." Đàm Chính Minh nghe vậy thì mặt già hơi đỏ lên, sau đó một đôi tay già đời xoa xoa lại với nhau, ấp úng nói, giống như muốn vay tiền của Trương Vệ Đông nhưng không dám nói vậy.
Đàm Chính Minh tập võ từ nhỏ, sau đó mới học văn, vì lẽ đó mà nói thì Đàm Chính Minh đầu tiên là một võ sĩ trước rồi sau đó mới là giáo sư đại học, trong xương tủy của lão có dấu ấn của nhân sĩ võ lâm rất sâu sắc. Đặc biệt là khi càng ngày càng lớn tuổi, đầu tiên là từ khi rời khỏi vị trí lãnh đạo trường học, sau đó lại từ từ rút khỏi công tác nghiên cứu khoa học, bây giờ chủ yếu là lâu lâu lão mới đi đến học viện sinh vật ở đại học Ngô Châu do một tay lão thành lập, nêu một vài ý kiến của mình. Đúng là võ công, tuổi càng già học càng tinh, càng ngày càng say mê, muốn ngừng cũng không được, chính là ví dụ cho câu châm ngôn còn sống ngày nào còn học ngày ấy. Nhưng mà võ học gia truyền có hạn, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, cho dù sống thêm vài năm nhưng nếu nói muốn đạt đến cảnh giới gì đó thì lão thực không dám nghĩ tới.
Cũng không ngờ hôm nay lại có thể gặp một vị kỳ nhân như Trương Vệ Đông, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy. Lời nói kia của hắn dường như đã mở ra một chân trời võ học mới cho Đàm Chính Minh, thực sự mà nói thì trong lòng Đàm Chính Minh như có ngàn vạn con kiến bò, hận không thể hỏi rõ ngay lập tức. Nhưng về mặt võ học thì trừ khi là đệ tử chân truyền, còn không thì rất nhiều bí mật không thể truyền ra, đặc biệt là khi Trương Vệ Đông nói đến loại võ học thần kỳ cỡ như vận hành chân khí đến nội tạng, sợ rằng chỉ có đệ tử chân truyền kế thừa y bát mới có cơ hội học được, đệ tử bình thường chắc cũng không có cơ hội được học, cho dù da mặt Đàm Chính Minh có dày thì cũng ngại ngùng không dám vào thẳng vấn đề. Nhưng nếu mà không thể hỏi rõ ràng thì trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Thành ra giống như một đứa bé trước mặt bày một cục kẹo đường ngọt ngào, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cảm giác này không cần nói cũng hiểu khó chịu đến mức nào.
"Lão hiệu trưởng ngài có chuyện gì cứ việc nói ra." Trương Vệ Đông thấy khuôn mặt già nua của lão hiệu trưởng đỏ lên, xoa xoa tay, liền cảm thấy thú vị, rất hứng thú nhìn lão hỏi.
"Thầy Trương..." Đàm Chính Minh nghe vậy thì hình như hạ quyết tâm, khuôn mặt gầy gò run lên nói: "Ta muốn bái ngài làm sư phụ có được không?"
Trương Vệ Đông không nghĩ tới lão tiền bối trong giới học thuật, lão hiệu trưởng trường đại học xoa xoa tay nửa ngày chính là vì muốn bái mình làm sư phụ, không khỏi dở khóc dở cười.
Thế này đúng là quá mức rồi, thầy giáo lão hiệu trưởng lại muốn bái một thanh niên như hắn làm sư phụ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ dọa sợ tất cả giáo viên học sinh trong trường.
Thấy Trương Vệ Đông ngẩn người tại chỗ, Đàm Chính Minh cho rằng hắn không muốn, tuy nhiên kết quả này cũng nằm trong dự liệu của lão, cũng phải, cho dù muốn thu đệ tử thì ai mà muốn thu một ông lão bảy tám mươi tuổi như lão chứ!
"Ha ha, ta là lão già liều lĩnh, thầy Trương đừng để trong lòng, cứ coi như ta chưa nói gì cả là được rồi." tuy rằng biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng khi Đàm Chính Minh nói câu này thì trên mặt cũng không giấu được vẻ thất vọng.
"Ha ha, lão hiệu trưởng ngài hiểu lầm rồi." Trương Vệ Đông nghe vậy giật mình tỉnh lại, vội vàng khoát tay nói.
"Nha, như vậy là ngài đồng ý thu ta làm đồ đệ." Đàm Chính Minh nghe vậy đột nhiên hai mắt sáng ngời, khuôn mặt vui vẻ nói.
Trương Vệ Đông nhìn khuôn mặt vui vẻ của Đàm Chính Minh, không khỏi dở khóc dở cười, chuyện gì xảy ra vậy, một giáo viên đại học mới có hai mươi ba tuổi như mình lại đi thu lão hiệu trưởng hơn bảy mươi tuổi làm đồ đệ, trên đời này còn có chuyện nào hoang đường hơn nữa không?
Tuy nhiên cũng nhờ chuyện này, Trương Vệ Đông cũng nhìn ra Đàm Chính Minh chính là một chính nhân quân tử, ấn tượng trong lòng với ông lão cũng tốt hơn vài phần, cũng không còn kiêng kị điều gì nữa, nói: "Thu đồ đệ thì xin miễn đi, như vầy đi, ngài có gì cứ hỏi là được, chỉ cần cháu biết thì nhất định sẽ trả lời cho ngài được rõ."
"Này?" Đàm Chính Minh không nghĩ tới Trương Vệ Đông lại tốt tính như vậy, trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng, qua một hồi lâu mới nói: "Thầy Trương, những điều ta hỏi đều liên quan đến vấn đề tu luyện cao thâm, như vậy chẳng phải phá hư quy định trong môn phái của ngài hay sao?"
"Môn phái?" Trương Vệ Đông hơi run lên, lập tức hiểu được Đàm Chính Minh kiêng kỵ cái gì, liền cười nói: "Chuyện đó do cháu quyết định."
Đàm Chính Minh nghe vậy tưởng rằng Trương Vệ Đông còn trẻ như vậy đã là đại đương gia nắm quyền, lập tức nổi lòng tôn kính, nghe vậy liền ôm quyền khom lưng xuống trước mặt Trương Vệ Đông nói: "Đa tạ thầy Trương tác thành!"
Thấy Đàm Chính Minh lớn tuổi đến mức có thể làm ông nội của mình lại ôm tay cung kính với mình như vậy, Trương Vệ Đông thấy hoảng hồn, vội vã tiến lên đỡ hai tay của Đàm Chính Minh lại, nói: "Đừng, đừng, đại lễ này của lão hiệu trưởng cháu không nhận nổi."
Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông hai tay đỡ lên hai tay của mình, liền âm thầm vận công một chút, chỉ thấy Trương Vệ Đông nhẹ nhàng tiện tay nâng lên một cái, Đàm Chính Minh liền cảm thấy một luồng sức mạnh nhu hòa nhưng cực kỳ mạnh mẽ theo cánh tay của lão truyền đến phần eo của lão, không tự chủ được đứng lên.
Đến lúc này Đàm Chính Minh mới cảm nhận được sự mạnh mẽ của Trương Vệ Đông, trong lòng vừa khiếp sợ vừa bội phục, không nhịn được nói: "Thầy Trương, ta mạo muội hỏi một câu, nếu ngài thấy tiện thì trả lời, không thì thôi coi như ta chưa từng nói."
Trương Vệ Đông có chút không quen lão tiền bối giới học thuật lại khách khí với mình như vậy, một câu một tiếng đều là thầy Trương, hơn nữa còn dùng tôn xưng, khẽ cau mày nói: "Lão hiệu trưởng ngài có vấn đề gì cứ việc hỏi, nhưng mà ngài có thể gọi cháu là Vệ Đông hay tiểu Trương gì đó, cứ kêu thầy Trương thầy Trương làm cho trong lòng cháu thấy ngại lắm."
Đàm Chính Minh nhìn Trương Vệ Đông thật sâu, sau đó cười nói: "Được, vậy ta gọi thầy là Vệ Đông, tuy nhiên thầy cũng đừng gọi ta là lão hiệu trưởng lão hiệu trưởng nữa, cũng đừng động tý liền gọi ngài ngài ngài. Như vầy đi, thầy nếu không thu lão già như ta làm đồ đệ, ta mạo muội một chút, hai chúng ta làm bạn vong niên, thầy gọi ta một tiếng lão ca có được không?"
Một hồi lâu, Đàm Chính Minh mới liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông lúc này đã triệt để thay đổi, có mùi vị mê luyến say mê giống như như fan ca nhạc nhìn thấy ca sĩ thần tượng của mình.
Nếu như đổi lại là Lưu Thắng Nam hay Tô Lăng Phỉ đại mỹ nữ nhìn mình với ánh mắt như vậy, Trương Vệ Đông chắc chắn sẽ giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, cả người khoan khoái, nhưng đổi lại là một ông lão tám mươi tuổi, cảm giác đó lại hoàn toàn khác nhau. Đàm Chính Minh mới vừa nhìn với ánh mắt này, nhất thời làm cho Trương Vệ Đông cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng sợ hãi.
"Khặc khặc, lão hiệu trưởng ngài đừng có nhìn cháu như vậy có được không?" Trương Vệ Đông xưa nay nói chuyện thẳng thắn quen rồi, cho dù người đối diện là lão hiệu trưởng thì cũng không ngoại lệ.
"Cái này, cái này, thầy Trương à..." Đàm Chính Minh nghe vậy thì mặt già hơi đỏ lên, sau đó một đôi tay già đời xoa xoa lại với nhau, ấp úng nói, giống như muốn vay tiền của Trương Vệ Đông nhưng không dám nói vậy.
Đàm Chính Minh tập võ từ nhỏ, sau đó mới học văn, vì lẽ đó mà nói thì Đàm Chính Minh đầu tiên là một võ sĩ trước rồi sau đó mới là giáo sư đại học, trong xương tủy của lão có dấu ấn của nhân sĩ võ lâm rất sâu sắc. Đặc biệt là khi càng ngày càng lớn tuổi, đầu tiên là từ khi rời khỏi vị trí lãnh đạo trường học, sau đó lại từ từ rút khỏi công tác nghiên cứu khoa học, bây giờ chủ yếu là lâu lâu lão mới đi đến học viện sinh vật ở đại học Ngô Châu do một tay lão thành lập, nêu một vài ý kiến của mình. Đúng là võ công, tuổi càng già học càng tinh, càng ngày càng say mê, muốn ngừng cũng không được, chính là ví dụ cho câu châm ngôn còn sống ngày nào còn học ngày ấy. Nhưng mà võ học gia truyền có hạn, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, cho dù sống thêm vài năm nhưng nếu nói muốn đạt đến cảnh giới gì đó thì lão thực không dám nghĩ tới.
Cũng không ngờ hôm nay lại có thể gặp một vị kỳ nhân như Trương Vệ Đông, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy. Lời nói kia của hắn dường như đã mở ra một chân trời võ học mới cho Đàm Chính Minh, thực sự mà nói thì trong lòng Đàm Chính Minh như có ngàn vạn con kiến bò, hận không thể hỏi rõ ngay lập tức. Nhưng về mặt võ học thì trừ khi là đệ tử chân truyền, còn không thì rất nhiều bí mật không thể truyền ra, đặc biệt là khi Trương Vệ Đông nói đến loại võ học thần kỳ cỡ như vận hành chân khí đến nội tạng, sợ rằng chỉ có đệ tử chân truyền kế thừa y bát mới có cơ hội học được, đệ tử bình thường chắc cũng không có cơ hội được học, cho dù da mặt Đàm Chính Minh có dày thì cũng ngại ngùng không dám vào thẳng vấn đề. Nhưng nếu mà không thể hỏi rõ ràng thì trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Thành ra giống như một đứa bé trước mặt bày một cục kẹo đường ngọt ngào, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cảm giác này không cần nói cũng hiểu khó chịu đến mức nào.
"Lão hiệu trưởng ngài có chuyện gì cứ việc nói ra." Trương Vệ Đông thấy khuôn mặt già nua của lão hiệu trưởng đỏ lên, xoa xoa tay, liền cảm thấy thú vị, rất hứng thú nhìn lão hỏi.
"Thầy Trương..." Đàm Chính Minh nghe vậy thì hình như hạ quyết tâm, khuôn mặt gầy gò run lên nói: "Ta muốn bái ngài làm sư phụ có được không?"
Trương Vệ Đông không nghĩ tới lão tiền bối trong giới học thuật, lão hiệu trưởng trường đại học xoa xoa tay nửa ngày chính là vì muốn bái mình làm sư phụ, không khỏi dở khóc dở cười.
Thế này đúng là quá mức rồi, thầy giáo lão hiệu trưởng lại muốn bái một thanh niên như hắn làm sư phụ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ dọa sợ tất cả giáo viên học sinh trong trường.
Thấy Trương Vệ Đông ngẩn người tại chỗ, Đàm Chính Minh cho rằng hắn không muốn, tuy nhiên kết quả này cũng nằm trong dự liệu của lão, cũng phải, cho dù muốn thu đệ tử thì ai mà muốn thu một ông lão bảy tám mươi tuổi như lão chứ!
"Ha ha, ta là lão già liều lĩnh, thầy Trương đừng để trong lòng, cứ coi như ta chưa nói gì cả là được rồi." tuy rằng biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng khi Đàm Chính Minh nói câu này thì trên mặt cũng không giấu được vẻ thất vọng.
"Ha ha, lão hiệu trưởng ngài hiểu lầm rồi." Trương Vệ Đông nghe vậy giật mình tỉnh lại, vội vàng khoát tay nói.
"Nha, như vậy là ngài đồng ý thu ta làm đồ đệ." Đàm Chính Minh nghe vậy đột nhiên hai mắt sáng ngời, khuôn mặt vui vẻ nói.
Trương Vệ Đông nhìn khuôn mặt vui vẻ của Đàm Chính Minh, không khỏi dở khóc dở cười, chuyện gì xảy ra vậy, một giáo viên đại học mới có hai mươi ba tuổi như mình lại đi thu lão hiệu trưởng hơn bảy mươi tuổi làm đồ đệ, trên đời này còn có chuyện nào hoang đường hơn nữa không?
Tuy nhiên cũng nhờ chuyện này, Trương Vệ Đông cũng nhìn ra Đàm Chính Minh chính là một chính nhân quân tử, ấn tượng trong lòng với ông lão cũng tốt hơn vài phần, cũng không còn kiêng kị điều gì nữa, nói: "Thu đồ đệ thì xin miễn đi, như vầy đi, ngài có gì cứ hỏi là được, chỉ cần cháu biết thì nhất định sẽ trả lời cho ngài được rõ."
"Này?" Đàm Chính Minh không nghĩ tới Trương Vệ Đông lại tốt tính như vậy, trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng, qua một hồi lâu mới nói: "Thầy Trương, những điều ta hỏi đều liên quan đến vấn đề tu luyện cao thâm, như vậy chẳng phải phá hư quy định trong môn phái của ngài hay sao?"
"Môn phái?" Trương Vệ Đông hơi run lên, lập tức hiểu được Đàm Chính Minh kiêng kỵ cái gì, liền cười nói: "Chuyện đó do cháu quyết định."
Đàm Chính Minh nghe vậy tưởng rằng Trương Vệ Đông còn trẻ như vậy đã là đại đương gia nắm quyền, lập tức nổi lòng tôn kính, nghe vậy liền ôm quyền khom lưng xuống trước mặt Trương Vệ Đông nói: "Đa tạ thầy Trương tác thành!"
Thấy Đàm Chính Minh lớn tuổi đến mức có thể làm ông nội của mình lại ôm tay cung kính với mình như vậy, Trương Vệ Đông thấy hoảng hồn, vội vã tiến lên đỡ hai tay của Đàm Chính Minh lại, nói: "Đừng, đừng, đại lễ này của lão hiệu trưởng cháu không nhận nổi."
Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông hai tay đỡ lên hai tay của mình, liền âm thầm vận công một chút, chỉ thấy Trương Vệ Đông nhẹ nhàng tiện tay nâng lên một cái, Đàm Chính Minh liền cảm thấy một luồng sức mạnh nhu hòa nhưng cực kỳ mạnh mẽ theo cánh tay của lão truyền đến phần eo của lão, không tự chủ được đứng lên.
Đến lúc này Đàm Chính Minh mới cảm nhận được sự mạnh mẽ của Trương Vệ Đông, trong lòng vừa khiếp sợ vừa bội phục, không nhịn được nói: "Thầy Trương, ta mạo muội hỏi một câu, nếu ngài thấy tiện thì trả lời, không thì thôi coi như ta chưa từng nói."
Trương Vệ Đông có chút không quen lão tiền bối giới học thuật lại khách khí với mình như vậy, một câu một tiếng đều là thầy Trương, hơn nữa còn dùng tôn xưng, khẽ cau mày nói: "Lão hiệu trưởng ngài có vấn đề gì cứ việc hỏi, nhưng mà ngài có thể gọi cháu là Vệ Đông hay tiểu Trương gì đó, cứ kêu thầy Trương thầy Trương làm cho trong lòng cháu thấy ngại lắm."
Đàm Chính Minh nhìn Trương Vệ Đông thật sâu, sau đó cười nói: "Được, vậy ta gọi thầy là Vệ Đông, tuy nhiên thầy cũng đừng gọi ta là lão hiệu trưởng lão hiệu trưởng nữa, cũng đừng động tý liền gọi ngài ngài ngài. Như vầy đi, thầy nếu không thu lão già như ta làm đồ đệ, ta mạo muội một chút, hai chúng ta làm bạn vong niên, thầy gọi ta một tiếng lão ca có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.