Chương 17: Hàm răng anh ấy thật trắng nha!
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
31/12/2013
"Hẹn cơm trưa thì ăn nhằm gì, muốn chơi thì phải chơi cơm tối, còn phải
đi ra ngoài ăn. Người mới ra mắt, mọi thứ cũng phải làm cho có ý tứ một
chút đúng không?" Tô Lăng Phỉ lấy điện thoại ra một bên nói, môi đỏ gợi
cảm mềm mại hơi nhếch lên, lộ ra một tia mùi vị nham hiểm giảo hoạt.
"Không thể nào? Bạn muốn ăn cơm tối với hắn? Còn muốn đi ra ngoài ăn?" gương mặt Lý Lệ giật mình nhìn chằm chằm Tô Lăng Phỉ.
"Làm gì? Không được sao?" Tô Lăng Phỉ bị Lý Lệ nhìn một lúc nên chột dạ, mặt cười hơi đỏ lên, cắn môi hỏi ngược lại.
"Được, đương nhiên được, chỉ là có chút kỳ quái, Tô đại mỹ nữ của chúng ta chủ động xuất kích, thực sự là cây hoa vạn tuế ra hoa, trăm năm khó gặp nha!" Lý Lệ nói.
"Bạn thiệt là, bạn mà nói nữa là mình không gọi điện thoại nữa." Tô Lăng Phỉ giả vờ cả giận nói, trên thực tế cho dù Lý Lệ không cho nàng gọi nàng cũng gọi.
"Được, được, mình không nói nữa, ngược lại mình là một người cô đơn, thích nhất là có người mời khách ăn cơm." Lý Lệ vội vàng cười bồi nói.
Tô Lăng Phỉ lúc này mới đắc ý liếc nhìn Lý Lệ một chút rồi mở điện thoại ra bấm số gọi.
Đại học Ngô Châu cũng như một trường đại học tổng hợp, giáo viên học sinh luôn là gần hai vạn người, trường học vốn có tám cái căn tin ( Bao nhiêu cái wc nhỉ ^^! - Nguyệt ). Nhưng bởi vì hiện tại là nghỉ hè, người trong trường học tương đối ít cho nên chỉ mở ra căn tin số một và số hai.
Trương Vệ Đông đứng trước cửa sổ căn tin thứ nhất nạp vào năm trăm đồng tiền cơm vào thẻ cơm, nạp xong liền chuẩn bị đi mua cơm nước thì vừa vặn gặp hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, ba người liền cùng nhau xếp hàng mua cơm trước cửa sổ.
Trương Vệ Đông tuy rằng tuổi tác nhỏ hơn so với Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, nhưng bởi vì hắn là giáo viên, mà hai người bọn họ vẫn là sinh viên, vì lẽ đó cho nên hai người đều rất khách khí, nhất định phải Trương Vệ Đông xếp hàng phía trước.
Trương Vệ Đông thấy hai người tuổi tác lớn hơn mình, hơn nữa Đổng Vân Kiệt đầu cũng đã có muối tiêu, thấy bọn họ khách khí như vậy thật sự có chút không tiện, vừa định nói vài câu khách khí thì chuông điện thoại cùng lúc vang lên.
Trương Vệ Đông liền một bên nghe điện thoại, một bên thuận thế hướng về bên cạnh ra hiệu cho hai người Đổng Vân Kiệt mua trước.
"Là thầy Trương sao? Ta là Tô Lăng Phỉ." Trương Vệ Đông vừa nhận điện thoại, trong loa liền truyền đến âm thanh giống như chim hoàng oanh réo rắt êm tai của Tô Lăng Phỉ, không khỏi nghĩ thầm có phải cô gái này hồi sáng sớm không làm khó được mình, bây giờ lại nghĩ ra chiêu thức mới gì đây.
Nghĩ như vậy, lông mày Trương Vệ Đông không khỏi nhíu lại, hơi không kiên nhẫn nói: "Là ta, xin hỏi cô Tô có chuyện gì không? Ta đang xếp hàng mua cơm đây!"
Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa liền đứng sát bên người Trương Vệ Đông, thấy hắn nói cô Tô, lại mơ hồ nghe được trong loa truyền đến âm thanh con gái quen thuộc, dĩ nhiên là đoán được điện thoại của Tô Lăng Phỉ, không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Sáng sớm ở phòng làm việc của giáo sư Tần Hồng, bọn họ thấy Tô Lăng Phỉ vừa gặp Trương Vệ Đông đã mặt cười tủm tỉm giơ tay chào hỏi, thì đã có chút kinh ngạc, không nghĩ tới mới sáng sớm, Tô Lăng Phỉ lại chủ động gọi điện thoại cho Trương Vệ Đông. Tô đại mỹ nữ chủ động gọi điện thoại cho nam giáo viên, đây đúng là chuyện hiếm. Mà khuyếch đại hơn chính là dáng vẻ của Trương Vệ Đông lại lộ ra vẻ không có kiên nhẫn nói chuyện.
Tô Lăng Phỉ cũng nghe ra trong giọng nói của Trương Vệ Đông thiếu kiên nhẫn, ngẫm lại từ nhỏ đến lớn, lần nào nam sinh nhận được điện thoại của nàng cũng đều hưng phấn kích động giống như trúng số độc đắc, còn gia hỏa này giống như bị khủng long quấy rầy vậy, làm Tô Lăng Phỉ tức giận đến chút nữa là ném luôn cái điện thoại ra ngoài. Cũng may nàng nhớ đến kế hoạch buổi tối, không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, kế tiếp dùng âm thanh yểu điệu nói: "Nha, đang xếp hàng mua cơm hả. Đúng lúc cô Lý Lệ cùng văn phòng với chúng ta cũng muốn đi ăn cơm, thầy ăn ở căn tin nào? Đợi lát nữa mọi người ngồi ăn cơm cùng một chỗ rồi thuận tiện giới thiệu cô Lý Lệ với thầy nhận biết nhau một chút."
Thấy Tô Lăng Phỉ chỉ là muốn giới thiệu mình với giáo viên chung phòng biết mặt nhau, Trương Vệ Đông cảm thấy mình có chút lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tốt quá, ta ở căng tin số một chờ hai cô."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vệ Đông vừa ngẩng đầu liền thấy Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Mnh Hoa đều trừng mắt nhìn hắn, thật giống như hắn là người ngoài hành tinh vậy.
"Có vấn đề gì không?" Trương Vệ Đông không hiểu nói.
"Vừa nãy là điện thoại của Tô Lăng Phỉ hả? Nàng muốn tới đây ăn cơm với thầy?" Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa cùng kêu lên hỏi.
"Đúng rồi, có vấn đề sao?" Trương Vệ Đông càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hỏi.
Hắn thật sự không biết, cô gái Tô Lăng Phỉ đối với giáo viên nam trong trường học xưa nay là cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, bao nhiêu giáo viên nam mong ước cùng ăn cơm với nàng nhưng cuối cùng đều thất bại, đừng nói là nàng chủ động gọi điện thoại nói muốn cùng ăn cơm, quả thật như Lý Lệ nói, cây vạn tuế ra hoa trăm năm khó gặp.
Thấy quả thật là Tô Lăng Phỉ gọi điện thoại muốn cùng Trương Vệ Đông cùng nhau ăn cơm trưa, ánh mắt của Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa nhìn Trương Vệ Đông ngay lập tức thay đổi, đồng thời hướng ngón tay cái lên, nói: "Thầy Trương, thầy thật là trâu!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!" Trương Vệ Đông không thể nào hiểu được tâm thái của Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa, hắn còn đang lo Tô Lăng Phỉ quấy rối bữa cơm của hắn đây, nghe vậy tức giận lườm bọn họ một chút, cũng lười khiêm nhượng với bọn hắn, liền bưng khay nhôm của mình tới trước cửa sổ mua cơm nước.
Sau khi gọi món ăn xong, ba người tìm chỗ trống ngồi xuống.
Mới vừa gắp được mấy miếng thì Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ cũng đến.
Tô Lăng Phỉ chính là cô gái đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm, không chỉ bởi vì dáng vẻ của nàng xinh đẹp, khí chất tốt, mà còn vì ngoại hình của nàng cao gầy, vóc dáng một mét bảy, ở miền nam cô gái cao như vậy là rất hiếm thấy. Vì lẽ đó Tô Lăng Phỉ vừa mới tiến đến, thì có rất nhiều con mắt bốc lửa bừng bừng tập trung trên người nàng không nỡ rời đi, Đổng Vân Kiệt cùng với Triệu Minh Hoa cũng ngay lập tức nhìn thấy nàng cùng với Lý Lệ, vội vàng để đũa xuống nhấc tay hướng về các nàng giơ giơ nói: "Bên này."
Trên mặt mơ hồ có vẻ hưng phấn đắc ý, rất có mùi vị ở trước mặt mọi người mà nở mày nở mặt một lần.
Trương Vệ Đông tự nhiên cũng nhìn thấy hai nàng, thấy Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đã hướng về các nàng phất tay gọi, cũng lười lại biểu thị cái gì nữa, chỉ là hơi hướng về các nàng gật gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông vẫn là cái dáng vẻ không đem nàng đặt vào mắt, lạnh lùng tiêu sái, tức giận đến cắn răng, hận không thể xông lên úp luôn cái khay cơm lên mặt của hắn. Đúng là Lý Lệ thấy Trương Vệ Đông ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên sáng lên, ánh mắt của hắn ngay thẳng, không kìm lòng được mà kéo Tô Lăng Phỉ một cái, tay nắm thật chặt, thấp giọng nói: "Oa, đúng là một anh chàng đẹp trai đáng yêu! Hơn nữa còn trắng nõn nà như tài tử, khiến người ta vừa nhỉn đã nghĩ đến thương hắn đến tê người!"
"Uy, bạn không phải là giáo viên đại học hả? Câu nói như vậy bạn cũng nói được?" Tô Lăng Phỉ thấy Lý Lệ nói như vậy, tự nhiên càng tức, âm thầm nhéo nàng một cái , thấp giọng nói.
"Xí, bạn là bụng no không lo người đói cơ! Bạn nếu như cũng giống như mình không trên không duối, ba mươi mốt tuổi vẫn còn độc thân, nhìn thấy một người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú, phỏng chừng nước miếng cũng chảy ròng ròng." Lý Lệ trừng mắt nhìn Tô Lăng Phỉ một chút, phản bác. Nói xong còn hướng Trương Vệ Đông vẫy tay, lộ ra một nụ cười mà nàng tự cho là rất tao nhã mê người.
Trương Vệ Đông tuy rằng không quen chủ động chào hỏi nói chuyện với người ta, nhưng người khác đối với hắn phất tay ra hiệu lại còn cười với hắn, hắn làm sao cũng không thể nào không biểu thị lại, cũng gấp gáp nhấc tay hướng Lý Lệ giơ giơ, còn lộ ra một nụ cười mỉm chi nhàn nhạt.
"Uy, thấy không, anh ấy hướng về mình phất tay, còn cười với mình nữa kìa. Oa, hàm răng của anh ấy thật trắng nha!" hai mắt Lý Lệ mê ly nói.
"Không thể nào? Bạn muốn ăn cơm tối với hắn? Còn muốn đi ra ngoài ăn?" gương mặt Lý Lệ giật mình nhìn chằm chằm Tô Lăng Phỉ.
"Làm gì? Không được sao?" Tô Lăng Phỉ bị Lý Lệ nhìn một lúc nên chột dạ, mặt cười hơi đỏ lên, cắn môi hỏi ngược lại.
"Được, đương nhiên được, chỉ là có chút kỳ quái, Tô đại mỹ nữ của chúng ta chủ động xuất kích, thực sự là cây hoa vạn tuế ra hoa, trăm năm khó gặp nha!" Lý Lệ nói.
"Bạn thiệt là, bạn mà nói nữa là mình không gọi điện thoại nữa." Tô Lăng Phỉ giả vờ cả giận nói, trên thực tế cho dù Lý Lệ không cho nàng gọi nàng cũng gọi.
"Được, được, mình không nói nữa, ngược lại mình là một người cô đơn, thích nhất là có người mời khách ăn cơm." Lý Lệ vội vàng cười bồi nói.
Tô Lăng Phỉ lúc này mới đắc ý liếc nhìn Lý Lệ một chút rồi mở điện thoại ra bấm số gọi.
Đại học Ngô Châu cũng như một trường đại học tổng hợp, giáo viên học sinh luôn là gần hai vạn người, trường học vốn có tám cái căn tin ( Bao nhiêu cái wc nhỉ ^^! - Nguyệt ). Nhưng bởi vì hiện tại là nghỉ hè, người trong trường học tương đối ít cho nên chỉ mở ra căn tin số một và số hai.
Trương Vệ Đông đứng trước cửa sổ căn tin thứ nhất nạp vào năm trăm đồng tiền cơm vào thẻ cơm, nạp xong liền chuẩn bị đi mua cơm nước thì vừa vặn gặp hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, ba người liền cùng nhau xếp hàng mua cơm trước cửa sổ.
Trương Vệ Đông tuy rằng tuổi tác nhỏ hơn so với Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, nhưng bởi vì hắn là giáo viên, mà hai người bọn họ vẫn là sinh viên, vì lẽ đó cho nên hai người đều rất khách khí, nhất định phải Trương Vệ Đông xếp hàng phía trước.
Trương Vệ Đông thấy hai người tuổi tác lớn hơn mình, hơn nữa Đổng Vân Kiệt đầu cũng đã có muối tiêu, thấy bọn họ khách khí như vậy thật sự có chút không tiện, vừa định nói vài câu khách khí thì chuông điện thoại cùng lúc vang lên.
Trương Vệ Đông liền một bên nghe điện thoại, một bên thuận thế hướng về bên cạnh ra hiệu cho hai người Đổng Vân Kiệt mua trước.
"Là thầy Trương sao? Ta là Tô Lăng Phỉ." Trương Vệ Đông vừa nhận điện thoại, trong loa liền truyền đến âm thanh giống như chim hoàng oanh réo rắt êm tai của Tô Lăng Phỉ, không khỏi nghĩ thầm có phải cô gái này hồi sáng sớm không làm khó được mình, bây giờ lại nghĩ ra chiêu thức mới gì đây.
Nghĩ như vậy, lông mày Trương Vệ Đông không khỏi nhíu lại, hơi không kiên nhẫn nói: "Là ta, xin hỏi cô Tô có chuyện gì không? Ta đang xếp hàng mua cơm đây!"
Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa liền đứng sát bên người Trương Vệ Đông, thấy hắn nói cô Tô, lại mơ hồ nghe được trong loa truyền đến âm thanh con gái quen thuộc, dĩ nhiên là đoán được điện thoại của Tô Lăng Phỉ, không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Sáng sớm ở phòng làm việc của giáo sư Tần Hồng, bọn họ thấy Tô Lăng Phỉ vừa gặp Trương Vệ Đông đã mặt cười tủm tỉm giơ tay chào hỏi, thì đã có chút kinh ngạc, không nghĩ tới mới sáng sớm, Tô Lăng Phỉ lại chủ động gọi điện thoại cho Trương Vệ Đông. Tô đại mỹ nữ chủ động gọi điện thoại cho nam giáo viên, đây đúng là chuyện hiếm. Mà khuyếch đại hơn chính là dáng vẻ của Trương Vệ Đông lại lộ ra vẻ không có kiên nhẫn nói chuyện.
Tô Lăng Phỉ cũng nghe ra trong giọng nói của Trương Vệ Đông thiếu kiên nhẫn, ngẫm lại từ nhỏ đến lớn, lần nào nam sinh nhận được điện thoại của nàng cũng đều hưng phấn kích động giống như trúng số độc đắc, còn gia hỏa này giống như bị khủng long quấy rầy vậy, làm Tô Lăng Phỉ tức giận đến chút nữa là ném luôn cái điện thoại ra ngoài. Cũng may nàng nhớ đến kế hoạch buổi tối, không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, kế tiếp dùng âm thanh yểu điệu nói: "Nha, đang xếp hàng mua cơm hả. Đúng lúc cô Lý Lệ cùng văn phòng với chúng ta cũng muốn đi ăn cơm, thầy ăn ở căn tin nào? Đợi lát nữa mọi người ngồi ăn cơm cùng một chỗ rồi thuận tiện giới thiệu cô Lý Lệ với thầy nhận biết nhau một chút."
Thấy Tô Lăng Phỉ chỉ là muốn giới thiệu mình với giáo viên chung phòng biết mặt nhau, Trương Vệ Đông cảm thấy mình có chút lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tốt quá, ta ở căng tin số một chờ hai cô."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vệ Đông vừa ngẩng đầu liền thấy Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Mnh Hoa đều trừng mắt nhìn hắn, thật giống như hắn là người ngoài hành tinh vậy.
"Có vấn đề gì không?" Trương Vệ Đông không hiểu nói.
"Vừa nãy là điện thoại của Tô Lăng Phỉ hả? Nàng muốn tới đây ăn cơm với thầy?" Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa cùng kêu lên hỏi.
"Đúng rồi, có vấn đề sao?" Trương Vệ Đông càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hỏi.
Hắn thật sự không biết, cô gái Tô Lăng Phỉ đối với giáo viên nam trong trường học xưa nay là cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, bao nhiêu giáo viên nam mong ước cùng ăn cơm với nàng nhưng cuối cùng đều thất bại, đừng nói là nàng chủ động gọi điện thoại nói muốn cùng ăn cơm, quả thật như Lý Lệ nói, cây vạn tuế ra hoa trăm năm khó gặp.
Thấy quả thật là Tô Lăng Phỉ gọi điện thoại muốn cùng Trương Vệ Đông cùng nhau ăn cơm trưa, ánh mắt của Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa nhìn Trương Vệ Đông ngay lập tức thay đổi, đồng thời hướng ngón tay cái lên, nói: "Thầy Trương, thầy thật là trâu!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!" Trương Vệ Đông không thể nào hiểu được tâm thái của Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa, hắn còn đang lo Tô Lăng Phỉ quấy rối bữa cơm của hắn đây, nghe vậy tức giận lườm bọn họ một chút, cũng lười khiêm nhượng với bọn hắn, liền bưng khay nhôm của mình tới trước cửa sổ mua cơm nước.
Sau khi gọi món ăn xong, ba người tìm chỗ trống ngồi xuống.
Mới vừa gắp được mấy miếng thì Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ cũng đến.
Tô Lăng Phỉ chính là cô gái đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm, không chỉ bởi vì dáng vẻ của nàng xinh đẹp, khí chất tốt, mà còn vì ngoại hình của nàng cao gầy, vóc dáng một mét bảy, ở miền nam cô gái cao như vậy là rất hiếm thấy. Vì lẽ đó Tô Lăng Phỉ vừa mới tiến đến, thì có rất nhiều con mắt bốc lửa bừng bừng tập trung trên người nàng không nỡ rời đi, Đổng Vân Kiệt cùng với Triệu Minh Hoa cũng ngay lập tức nhìn thấy nàng cùng với Lý Lệ, vội vàng để đũa xuống nhấc tay hướng về các nàng giơ giơ nói: "Bên này."
Trên mặt mơ hồ có vẻ hưng phấn đắc ý, rất có mùi vị ở trước mặt mọi người mà nở mày nở mặt một lần.
Trương Vệ Đông tự nhiên cũng nhìn thấy hai nàng, thấy Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đã hướng về các nàng phất tay gọi, cũng lười lại biểu thị cái gì nữa, chỉ là hơi hướng về các nàng gật gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông vẫn là cái dáng vẻ không đem nàng đặt vào mắt, lạnh lùng tiêu sái, tức giận đến cắn răng, hận không thể xông lên úp luôn cái khay cơm lên mặt của hắn. Đúng là Lý Lệ thấy Trương Vệ Đông ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên sáng lên, ánh mắt của hắn ngay thẳng, không kìm lòng được mà kéo Tô Lăng Phỉ một cái, tay nắm thật chặt, thấp giọng nói: "Oa, đúng là một anh chàng đẹp trai đáng yêu! Hơn nữa còn trắng nõn nà như tài tử, khiến người ta vừa nhỉn đã nghĩ đến thương hắn đến tê người!"
"Uy, bạn không phải là giáo viên đại học hả? Câu nói như vậy bạn cũng nói được?" Tô Lăng Phỉ thấy Lý Lệ nói như vậy, tự nhiên càng tức, âm thầm nhéo nàng một cái , thấp giọng nói.
"Xí, bạn là bụng no không lo người đói cơ! Bạn nếu như cũng giống như mình không trên không duối, ba mươi mốt tuổi vẫn còn độc thân, nhìn thấy một người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú, phỏng chừng nước miếng cũng chảy ròng ròng." Lý Lệ trừng mắt nhìn Tô Lăng Phỉ một chút, phản bác. Nói xong còn hướng Trương Vệ Đông vẫy tay, lộ ra một nụ cười mà nàng tự cho là rất tao nhã mê người.
Trương Vệ Đông tuy rằng không quen chủ động chào hỏi nói chuyện với người ta, nhưng người khác đối với hắn phất tay ra hiệu lại còn cười với hắn, hắn làm sao cũng không thể nào không biểu thị lại, cũng gấp gáp nhấc tay hướng Lý Lệ giơ giơ, còn lộ ra một nụ cười mỉm chi nhàn nhạt.
"Uy, thấy không, anh ấy hướng về mình phất tay, còn cười với mình nữa kìa. Oa, hàm răng của anh ấy thật trắng nha!" hai mắt Lý Lệ mê ly nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.