Chương 31: Làm việc tốt cũng có lỗi!
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
06/01/2014
Trương Vệ Đông đang nằm trên giường ngon giấc, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh đạp cửa ầm ầm ầm.
"Trương Vệ Đông, tên khốn kiếp này lăn ra đây cho ta nhanh lên!" tiếp theo là giọng nói quen thuộc của một cô gái.
Trương Vệ Đông mở mắt ra nhìn ngoài của sổ thấy trời mới tờ mờ sáng thì đoán ra được nhiều lắm cũng cỡ năm giờ sáng.
"Ai, cô có chịu yên lặng chưa, không phải ta đã nói với cô đó là hiểu lầm, hiểu lầm!" Trương Vệ Đông rời giường, kéo cửa phòng ra, một bụng tức giận kêu lên với Tô Lăng Phỉ.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì chứ, nhân lúc ta uống rượu say, cởi quần áo ta cũng là hiểu lầm sao?" Tô Lăng Phỉ không ngờ Trương Vệ Đông cởi quần áo mình xong còn ngang nhiên tức giận với mình, tức giận xém chút nữa lồng ngực nổ tung.
Thấy Tô Lăng Phỉ tức giận vì chuyện này, trong lúc nhất thời Trương Vệ Đông không phản ứng kịp, sững sờ tại chỗ.
Mình làm việc tốt mà! Lẽ nào làm việc tốt cũng là có tội sao?
Thấy Trương Vệ Đông sững sờ tại chỗ, tất nhiên Tô Lăng Phỉ cho rằng Trương Vệ Đông chột dạ, liền dùng đầu ngón tay chĩa thẳng vào ngực hắn, hùng hổ dọa người nói: "Chột dạ rồi hả? Hiểu lầm hả? Sao ngươi không nói hiểu lầm nữa đi? Nếu không ngươi cứ trực tiếp nói là quần áo do chính ta cởi là được rồi."
"Đúng là lòng tốt lại bị cô nói thành lòng lang dạ thú, tối hôm qua cô ói ra cả người, quần áo dính nhơm nhớp, lại bốc lên mùi thối, ta không đành lòng mới giúp cô cởi ra, cô cho rằng ta thích thú lắm chắc?" Trương Vệ Đông cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người của Tô Lăng Phỉ, một bụng căm tức nói.
Tối hôm qua Tô Lăng Phỉ uống nhiều rượu như vậy, đầu óc vốn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghe Trương Vệ Đông vừa nói như vậy, nghĩ thầm vậy thực sự tối hôm qua mình còn ói ra tùm lum sao, xem ra hắn làm vậy cũng tốt bụng. Nhưng tính kỹ lại, không được, quần áo của mình làm sao có thể để một người đàn ông tùy tiện cởi ra? Lại nói tối hôm qua mình ói tè le ra như vậy không phải do hắn hại sao!
"Ngươi là tên lưu manh, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta!" Tô Lăng Phỉ thấy suýt chút nữa mình bị Trương Vệ Đông dụ khị, tức giận đến mức líu lưỡi.
"Xì, có tiện nghi gì đâu mà chiếm, thân thể của cô có phải ta chưa từng xem đâu." Trương Vệ Đông bĩu môi, khinh thường nói.
"Ngươi, ngươi khốn nạn!" Tô Lăng Phỉ không ngờ Trương Vệ Đông vô sỉ tới mức độ này, nói gì cũng nói không lại Trương Vệ Đông, tức giận chảy ra một hàng nước mắt, xoay người chạy về gian phòng của mình.
Sau khi xoay người chạy về gian phòng của mình, tất nhiên là Tô Lăng Phỉ không nhịn được mà cầm lấy gối đánh đập lung tung trên giường để phát tiết. Sau khi trút giận, Tô Lăng Phỉ mới uể oải nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà một cách si ngốc.
Vẻn vẹn thời gian có hai ngày, không chỉ bị người ta nhìn thấy hai con thỏ trắng cất giấu hai mươi sáu năm, tối hôm qua lại mơ hồ bị người ta cởi quần áo mà mình không tài nào giành lý lẽ được, Tô Lăng Phỉ đúng là khóc không ra nước mắt.
Tô Lăng Phỉ sững sờ một hồi lâu, trong lúc vô tình nghiêng đầu liền nhìn thấy cái chén trên tủ đầu giường, không khỏi hơi run lên. Bởi vì trường kỳ nghiên cứu khoa học đã thành thói quen cho nên Tô Lăng Phỉ làm việc trước giờ luôn có trật tự và nguyên tác, việc nhà cũng vậy, vì vậy sẽ không có chuyện tùy ý đem chén nước tùy ý đặt trên tủ đầu giường như vậy.
Tiện tay cầm cái chén lên xoay xoay trong tay, tâm tư của Tô Lăng Phỉ cũng chuyển động theo.
Tối hôm qua giống như nằm mơ đang đi trên sa mạc đang khát muốn chết thì đột nhiên nhìn thấy một dòng sông, sau đó uống rất nhiều nước liền hết khát, chẳng lẽ chính là tên khốn kia cho mình uống nước sao?
Nghĩ như vậy Tô Lăng Phỉ không kìm được mà đột nhiên ngồi dậy, chạy đến phòng tắm. Mới vừa mở cửa phòng tắm ra đã nghe một cơn gió mang theo mùi vị khó ngửi xộc vào mũi, Tô Lăng Phỉ vội vàng bịt mũi, sau đó cẩn thận từng li từng tý cầm lấy cái áo thun bị Trương Vệ Đông ném vào. Phía trước áo chính là một khoảng nôn ọe, tuy rằng đã khô nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng. Bóp mũi lại ném cái áo vào trong thau nước, sau đó mở vòi nước ra. Nhìn cái áo thun dần dần chìm trong nước, Tô Lăng Phỉ không tránh khỏi ngơ ngẩn.
Thật ra Tô Lăng Phỉ cũng không phải cô gái hời hợt, bây giờ cũng đã từ từ hiểu được tối hôm qua đúng là Trương Vệ Đông muốn tốt cho nàng, cũng không có chiếm tiện nghi gì của nàng, nếu không, thật sự muốn sàm sở nàng thì khi nàng tỉnh lại chắc là trần như nhộng chứ không phải chỉ mất có cái áo.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, nhưng nghĩ tới việc mình uống say là do Trương Vệ Đông gây nên, suy nghĩ thêm chút nữa, vừa nãy cái vẻ mặt xem thường của Trương Vệ Đông giống như nàng có cởi sạch năn nỉ hắn chết cũng lười xem, mà trên thực tế cũng thật sự như vậy, bởi vì trên người nàng chỉ ít đi một cái áo dơ, tất cả các thứ còn lại đều hoàn hảo vô khuyết, Tô Lăng Phỉ lại không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Lẽ nào bổn cô nương không xinh đẹp? Lẽ nào thân thể của bổn cô nương không gợi cảm sao? Lại dám không bổn cô nương? Trong lòng thì tức giận bất bình mà mắng chửi, còn đứng trước gương mà ưỡn bộ ngực rất kiên cường đầy đặn lên.
Cô gái này cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu Trương Vệ Đông thật sự lột sạch nàng trần như nhộng, bây giờ chắc nàng khóc cũng không được rồi!
Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ bị mình nói đến mức khóc lóc chạy đi thì mới mơ hồ cảm thấy chuyện mình làm tối qua mơ hồ có chút không thỏa đáng, nhưng mà cụ thể không thỏa đáng ở điểm nào thì nhất thời không thể nói rõ ra được. Nếu như khó nói ra được thì Trương Vệ Đông cũng lười suy nghĩ, xoay người quay lại trong phòng.
Muốn trở lên giường ngủ tiếp nhưng không còn buồn ngủ chút nào, hơn nữa trong đầu toàn là hình ảnh dáng vẻ tức tưởi của Tô Lăng Phỉ khi chạy đi, trong lòng nổi lên một cơn buồn bực không tên, Trương Vệ Đông liền đi tới kéo màn cửa sổ, mở cửa đi lên trên ban công.
Gió hiu hiu lướt nhẹ qua mặt, phía đông là một mảng bình minh vàng óng, phía dưới là sương mù quanh quẩn trên mặt hồ Minh Kính, tâm tình Trương Vệ Đông trở nên trong sáng hơn, không thèm suy nghĩ chuyện tình Tô Lăng Phỉ nữa.
Mặt hồ Minh Kính có diện tích một trăm linh bảy mẫu, nằm chính giữa trường học. Quanh bờ hồ không chỉ có cỏ xanh um tùm, liễu rũ thành chùm, còn có ngôi đình cổ, hòn giả sơn, còn có mấy cây Thượng Niên, mấy cây Nhãn Lồng, cây Bạch Quả Thụ, màu xanh dạt dào, không khí trong lành. Vì vậy cho nên hồ Minh Kính chính là nơi tập thể dục buổi sáng rất tốt. Chỉ là bây giờ là mùa hè, hơn nữa còn là sáng sớm mới năm giờ, đúng là không nhìn thấy được mấy người.
Trương Vệ Đông hít thở thật sâu, ánh mắt như chim ưng tùy ý quét xuống phía dưới một vòng. Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn đảo qua một gốc cây phía tây hồ Minh Kính thì không khỏi hơi dừng lại một chút.
Đại học Ngô Châu là một địa phương có phong cảnh xinh đẹp, tục truyền từng là nơi một vị đại quan đời nhà Tống ẩn cư dưỡng già, sau đó nhiều lần đổi chủ, nhưng đều là phủ đệ của các đời quan lại thương nhân, đến thời này thì mới được nhà nước lập ra thành nơi xây dựng học viện Ngô Châu, sau đó phát triển tới bây giờ thành đại học Ngô Châu. Có người kể khi mới lập troừng, nơi này cổ thụ thành rừng, cây Nhãn Lồng, cây Bạch Quả hơn trăm năm tuổi tùy ý đều có thể nhìn thấy được, thậm chí hơn nghìn năm cũng có vài cây. Chỉ là sau đó trải qua chiến tranh, cổ thụ bị thiêu hủy dần dần, chỉ còn sót lại ở phía tây ba cây Cổ Hương Chương và hai cây Bạch Quả Thụ cổ, được gọi là cổ mộc lâm của đại học Ngô Châu.
Trong năm cây này tuổi thấp nhất cũng là ba trăm năm, bây giờ đều đã được đăng ký là cây cổ trong danh sách của cục kiểm lâm thành phố Ngô Châu. Mỗi khi đến mùa thù, cây Bạch Quả Thụ cổ lại có một màu vàng óng ánh, cây Nhãn Lồng thì có tán lá như một cái nắp, xanh biếc xum xuê, chiếu rọi lẫn nhau dưới ánh mặt trời, phảng phất như xuân thu kết hợp với nhau, tạo nên một mùi vị đặc biệt.
Đương nhiên bây giờ là mùa hè, chỗ cổ mộc lâm này tất nhiên là xanh um tươi tốt, tràn ngập sức sống, không khí được cây cổ thanh lọc càng trở nên mát mẻ trong lành. Thậm chí ở giữa trưa, ngồi ở dưới tán cây cũng cực kỳ mát mẻ, so với ngồi trong phòng điều hòa còn thoải mái hơn nhiều.
Làm cho ánh mắt Trương Vệ Đông hơi đình trệ chính là một cây Nhãn Lồng ở chính giữa cổ mộc lâm. Cây Nhãn Lồng cổ lão này cỡ chừng năm trăm năm tuổi, cành lá xum xuê, lộ ra bộ rễ gồ ghề to bằng những thân cây liễu bên bờ hồ vậy. Lúc này có một ông lão hai chân dang rộng ra bằng nhau, hai đầu gối hơi cong, hai cánh tay rũ xuống tự nhiên, đứng ở phía dưới cây nhãn cổ, quay về thân cây, hơi thở chậm rãi hít thở.
"Trương Vệ Đông, tên khốn kiếp này lăn ra đây cho ta nhanh lên!" tiếp theo là giọng nói quen thuộc của một cô gái.
Trương Vệ Đông mở mắt ra nhìn ngoài của sổ thấy trời mới tờ mờ sáng thì đoán ra được nhiều lắm cũng cỡ năm giờ sáng.
"Ai, cô có chịu yên lặng chưa, không phải ta đã nói với cô đó là hiểu lầm, hiểu lầm!" Trương Vệ Đông rời giường, kéo cửa phòng ra, một bụng tức giận kêu lên với Tô Lăng Phỉ.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì chứ, nhân lúc ta uống rượu say, cởi quần áo ta cũng là hiểu lầm sao?" Tô Lăng Phỉ không ngờ Trương Vệ Đông cởi quần áo mình xong còn ngang nhiên tức giận với mình, tức giận xém chút nữa lồng ngực nổ tung.
Thấy Tô Lăng Phỉ tức giận vì chuyện này, trong lúc nhất thời Trương Vệ Đông không phản ứng kịp, sững sờ tại chỗ.
Mình làm việc tốt mà! Lẽ nào làm việc tốt cũng là có tội sao?
Thấy Trương Vệ Đông sững sờ tại chỗ, tất nhiên Tô Lăng Phỉ cho rằng Trương Vệ Đông chột dạ, liền dùng đầu ngón tay chĩa thẳng vào ngực hắn, hùng hổ dọa người nói: "Chột dạ rồi hả? Hiểu lầm hả? Sao ngươi không nói hiểu lầm nữa đi? Nếu không ngươi cứ trực tiếp nói là quần áo do chính ta cởi là được rồi."
"Đúng là lòng tốt lại bị cô nói thành lòng lang dạ thú, tối hôm qua cô ói ra cả người, quần áo dính nhơm nhớp, lại bốc lên mùi thối, ta không đành lòng mới giúp cô cởi ra, cô cho rằng ta thích thú lắm chắc?" Trương Vệ Đông cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người của Tô Lăng Phỉ, một bụng căm tức nói.
Tối hôm qua Tô Lăng Phỉ uống nhiều rượu như vậy, đầu óc vốn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghe Trương Vệ Đông vừa nói như vậy, nghĩ thầm vậy thực sự tối hôm qua mình còn ói ra tùm lum sao, xem ra hắn làm vậy cũng tốt bụng. Nhưng tính kỹ lại, không được, quần áo của mình làm sao có thể để một người đàn ông tùy tiện cởi ra? Lại nói tối hôm qua mình ói tè le ra như vậy không phải do hắn hại sao!
"Ngươi là tên lưu manh, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta!" Tô Lăng Phỉ thấy suýt chút nữa mình bị Trương Vệ Đông dụ khị, tức giận đến mức líu lưỡi.
"Xì, có tiện nghi gì đâu mà chiếm, thân thể của cô có phải ta chưa từng xem đâu." Trương Vệ Đông bĩu môi, khinh thường nói.
"Ngươi, ngươi khốn nạn!" Tô Lăng Phỉ không ngờ Trương Vệ Đông vô sỉ tới mức độ này, nói gì cũng nói không lại Trương Vệ Đông, tức giận chảy ra một hàng nước mắt, xoay người chạy về gian phòng của mình.
Sau khi xoay người chạy về gian phòng của mình, tất nhiên là Tô Lăng Phỉ không nhịn được mà cầm lấy gối đánh đập lung tung trên giường để phát tiết. Sau khi trút giận, Tô Lăng Phỉ mới uể oải nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà một cách si ngốc.
Vẻn vẹn thời gian có hai ngày, không chỉ bị người ta nhìn thấy hai con thỏ trắng cất giấu hai mươi sáu năm, tối hôm qua lại mơ hồ bị người ta cởi quần áo mà mình không tài nào giành lý lẽ được, Tô Lăng Phỉ đúng là khóc không ra nước mắt.
Tô Lăng Phỉ sững sờ một hồi lâu, trong lúc vô tình nghiêng đầu liền nhìn thấy cái chén trên tủ đầu giường, không khỏi hơi run lên. Bởi vì trường kỳ nghiên cứu khoa học đã thành thói quen cho nên Tô Lăng Phỉ làm việc trước giờ luôn có trật tự và nguyên tác, việc nhà cũng vậy, vì vậy sẽ không có chuyện tùy ý đem chén nước tùy ý đặt trên tủ đầu giường như vậy.
Tiện tay cầm cái chén lên xoay xoay trong tay, tâm tư của Tô Lăng Phỉ cũng chuyển động theo.
Tối hôm qua giống như nằm mơ đang đi trên sa mạc đang khát muốn chết thì đột nhiên nhìn thấy một dòng sông, sau đó uống rất nhiều nước liền hết khát, chẳng lẽ chính là tên khốn kia cho mình uống nước sao?
Nghĩ như vậy Tô Lăng Phỉ không kìm được mà đột nhiên ngồi dậy, chạy đến phòng tắm. Mới vừa mở cửa phòng tắm ra đã nghe một cơn gió mang theo mùi vị khó ngửi xộc vào mũi, Tô Lăng Phỉ vội vàng bịt mũi, sau đó cẩn thận từng li từng tý cầm lấy cái áo thun bị Trương Vệ Đông ném vào. Phía trước áo chính là một khoảng nôn ọe, tuy rằng đã khô nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng. Bóp mũi lại ném cái áo vào trong thau nước, sau đó mở vòi nước ra. Nhìn cái áo thun dần dần chìm trong nước, Tô Lăng Phỉ không tránh khỏi ngơ ngẩn.
Thật ra Tô Lăng Phỉ cũng không phải cô gái hời hợt, bây giờ cũng đã từ từ hiểu được tối hôm qua đúng là Trương Vệ Đông muốn tốt cho nàng, cũng không có chiếm tiện nghi gì của nàng, nếu không, thật sự muốn sàm sở nàng thì khi nàng tỉnh lại chắc là trần như nhộng chứ không phải chỉ mất có cái áo.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, nhưng nghĩ tới việc mình uống say là do Trương Vệ Đông gây nên, suy nghĩ thêm chút nữa, vừa nãy cái vẻ mặt xem thường của Trương Vệ Đông giống như nàng có cởi sạch năn nỉ hắn chết cũng lười xem, mà trên thực tế cũng thật sự như vậy, bởi vì trên người nàng chỉ ít đi một cái áo dơ, tất cả các thứ còn lại đều hoàn hảo vô khuyết, Tô Lăng Phỉ lại không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Lẽ nào bổn cô nương không xinh đẹp? Lẽ nào thân thể của bổn cô nương không gợi cảm sao? Lại dám không bổn cô nương? Trong lòng thì tức giận bất bình mà mắng chửi, còn đứng trước gương mà ưỡn bộ ngực rất kiên cường đầy đặn lên.
Cô gái này cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu Trương Vệ Đông thật sự lột sạch nàng trần như nhộng, bây giờ chắc nàng khóc cũng không được rồi!
Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ bị mình nói đến mức khóc lóc chạy đi thì mới mơ hồ cảm thấy chuyện mình làm tối qua mơ hồ có chút không thỏa đáng, nhưng mà cụ thể không thỏa đáng ở điểm nào thì nhất thời không thể nói rõ ra được. Nếu như khó nói ra được thì Trương Vệ Đông cũng lười suy nghĩ, xoay người quay lại trong phòng.
Muốn trở lên giường ngủ tiếp nhưng không còn buồn ngủ chút nào, hơn nữa trong đầu toàn là hình ảnh dáng vẻ tức tưởi của Tô Lăng Phỉ khi chạy đi, trong lòng nổi lên một cơn buồn bực không tên, Trương Vệ Đông liền đi tới kéo màn cửa sổ, mở cửa đi lên trên ban công.
Gió hiu hiu lướt nhẹ qua mặt, phía đông là một mảng bình minh vàng óng, phía dưới là sương mù quanh quẩn trên mặt hồ Minh Kính, tâm tình Trương Vệ Đông trở nên trong sáng hơn, không thèm suy nghĩ chuyện tình Tô Lăng Phỉ nữa.
Mặt hồ Minh Kính có diện tích một trăm linh bảy mẫu, nằm chính giữa trường học. Quanh bờ hồ không chỉ có cỏ xanh um tùm, liễu rũ thành chùm, còn có ngôi đình cổ, hòn giả sơn, còn có mấy cây Thượng Niên, mấy cây Nhãn Lồng, cây Bạch Quả Thụ, màu xanh dạt dào, không khí trong lành. Vì vậy cho nên hồ Minh Kính chính là nơi tập thể dục buổi sáng rất tốt. Chỉ là bây giờ là mùa hè, hơn nữa còn là sáng sớm mới năm giờ, đúng là không nhìn thấy được mấy người.
Trương Vệ Đông hít thở thật sâu, ánh mắt như chim ưng tùy ý quét xuống phía dưới một vòng. Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn đảo qua một gốc cây phía tây hồ Minh Kính thì không khỏi hơi dừng lại một chút.
Đại học Ngô Châu là một địa phương có phong cảnh xinh đẹp, tục truyền từng là nơi một vị đại quan đời nhà Tống ẩn cư dưỡng già, sau đó nhiều lần đổi chủ, nhưng đều là phủ đệ của các đời quan lại thương nhân, đến thời này thì mới được nhà nước lập ra thành nơi xây dựng học viện Ngô Châu, sau đó phát triển tới bây giờ thành đại học Ngô Châu. Có người kể khi mới lập troừng, nơi này cổ thụ thành rừng, cây Nhãn Lồng, cây Bạch Quả hơn trăm năm tuổi tùy ý đều có thể nhìn thấy được, thậm chí hơn nghìn năm cũng có vài cây. Chỉ là sau đó trải qua chiến tranh, cổ thụ bị thiêu hủy dần dần, chỉ còn sót lại ở phía tây ba cây Cổ Hương Chương và hai cây Bạch Quả Thụ cổ, được gọi là cổ mộc lâm của đại học Ngô Châu.
Trong năm cây này tuổi thấp nhất cũng là ba trăm năm, bây giờ đều đã được đăng ký là cây cổ trong danh sách của cục kiểm lâm thành phố Ngô Châu. Mỗi khi đến mùa thù, cây Bạch Quả Thụ cổ lại có một màu vàng óng ánh, cây Nhãn Lồng thì có tán lá như một cái nắp, xanh biếc xum xuê, chiếu rọi lẫn nhau dưới ánh mặt trời, phảng phất như xuân thu kết hợp với nhau, tạo nên một mùi vị đặc biệt.
Đương nhiên bây giờ là mùa hè, chỗ cổ mộc lâm này tất nhiên là xanh um tươi tốt, tràn ngập sức sống, không khí được cây cổ thanh lọc càng trở nên mát mẻ trong lành. Thậm chí ở giữa trưa, ngồi ở dưới tán cây cũng cực kỳ mát mẻ, so với ngồi trong phòng điều hòa còn thoải mái hơn nhiều.
Làm cho ánh mắt Trương Vệ Đông hơi đình trệ chính là một cây Nhãn Lồng ở chính giữa cổ mộc lâm. Cây Nhãn Lồng cổ lão này cỡ chừng năm trăm năm tuổi, cành lá xum xuê, lộ ra bộ rễ gồ ghề to bằng những thân cây liễu bên bờ hồ vậy. Lúc này có một ông lão hai chân dang rộng ra bằng nhau, hai đầu gối hơi cong, hai cánh tay rũ xuống tự nhiên, đứng ở phía dưới cây nhãn cổ, quay về thân cây, hơi thở chậm rãi hít thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.