Chương 20: Quý như thế
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
31/12/2013
Trương Vệ Đông lúc này đương nhiên đã biết mình bị lừa, nhưng là đại
trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, tự nhiên không thể đổi ý,
huống hồ không phải uống rượu thôi mà? Chẳng lẽ còn làm khó được mình
hay sao?
Nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông đáp ứng: "Được, anh ba em một thì anh ba em một."
"Thầy Trương ơi thầy chết chắc rồi, thầy có biết tửu lượng tốt nhất trong học viện chúng ta là ai không?" Đổng Vân Kiệt dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trương Vệ Đông, không nhịn được nói.
"Lẽ nào là nàng?" Trương Vệ Đông liếc nhìn Tô Lăng Phỉ một chút, vẻ mặt không tin nói.
"Chính là cô Tô. Vốn khi mà cô Tô chưa tới, tửu lượng cao nhất trong học viện chính là thầy Hàn Văn Lập. Bởi vì mội lần tụ hội thì cô Tô đều không chịu uống rượu, đương nhiên mọi người không vui, có một lần, thầy Hàn Văn Lập cứ quấn quýt lấy nàng nói chính mình uống hai ly, cô Tô uống một ly. Sau đó cô Tô đồng ý, kết quả không chỉ có thầy Hàn Văn Lập không bao lâu liền gục mà mọi người trên bàn cũng đều bị uống gục. Trải qua sau sự kiện đó, người trong học viện chúng ta cũng không dám cùng cô Tô so uống rượu nữa." Đổng Vân Kiệt nói.
Ngược lại Trương Vệ Đông đã trúng kế, lúc này Tô Lăng Phỉ cũng không cần giấu giấu giếm giếm gì nữa, thấy Đổng Vân Kiệt vạch trần nàng, không chỉ không tức giận mà ngược lại còn dương dương tự đắc nhìn Trương Vệ Đông.
Khà khà, tiểu tử, hiện tại biết hậu quả đắc tội cô nãi nãi chưa, bất quá muộn rồi, ngươi đêm nay chuẩn bị bò về đi thôi!
Cho dù Tô Lăng Phỉ là tửu tiên Lý Bạch sống lại Trương Vệ Đông cũng không sợ. Nhưng thấy bộ dáng Tô Lăng Phỉ đắc ý, lại nghĩ đến từ sáng sớm nàng đã tính kế mình liên tục, trong lòng không khỏi hơi căm tức, sự căm tức này ngược lại nảy ra ý hay muốn trêu đùa ngược lại nàng một phen. Liền sau khi nghe Đổng Vân Kiệt nói, khuôn mặt Trương Vệ Đông trắng nõn lại càng trắng, cố ý lộ ra một tia kinh hoảng, nói: "A, vậy không phải ta chết chắc rồi sao!"
"Đâu chỉ chết chắc rồi, ta xem thầy chết rồi cũng phải bị lột thêm lớp da! Có biết nghề gia truyền của Lăng Phỉ là gì không? Cất rượu! Nàng từ nhỏ đã là một tay khét tiếng trong giới bợm nhậu, đừng nói ba so với một, ta xem cho dù có ba người như thầy cũng không phải đối thủ của nàng!" Lý Lệ lườm Trương Vệ Đông một chút tức giận nói. Vừa nãy Trương Vệ Đông đối xử tốt với Tô Lăng Phỉ như vậy, làm cho nàng một bụng chua xót.
"A, hay lắm, cô Tô có phải là tính kế ta từ đầu rồi đúng không?" gương mặt Trương Vệ Đông phàn nàn nói.
Nhìn gương mặt phàn nàn của Trương Vệ Đông, trong lòng Tô Lăng Phỉ cảm thấy sảng khoái hết biết, đôi mi lá liễu vẫy một cái, cười hì hì nói: "Làm gì có a? Là tửu lượng của thầy Trương cao nên không muốn ép tiểu nữ."
"Vậy coi như ta sai được không, hay là chúng ta đừng có so đấu nữa nha?" Trương Vệ Đông tiếp tục bày ra vẻ mặt đưa đám cầu xin khoan dung nói.
Thấy Trương Vệ Đông rốt cục hướng về nàng cầu xin khoan dung, cả người Tô Lăng Phỉ sảng khoái đến mức muốn bay lên, nếu không phải là có bọn người Đổng Vân Kiệt ở đây, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha vài tiếng, giải tỏa sự sung sướng trong lòng.
"Không thể như vậy được thầy Trương, vừa nãy lúc nãy giờ đổi ý rồi, thầy không phải đàn ông hả?" Tô Lăng Phỉ bĩu môi châm chọc nói.
Tự mình làm bậy thì không thể sống được a, Tô Lăng Phỉ ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không nắm được thôi, trong lòng Trương Vệ Đông không khỏi cười gằn, trên mặt lại hiện ra một vẻ mặt không thèm đếm xỉa, nói: "So liền so, tuy nhiên mất lòng trước được lòng sau, lát nữa ai chơi xấu thì chính là con rùa đen khốn kiếp!"
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba người Lý Lệ nghe vậy thì lần thứ hai không nhịn được mà phun ra một ngụm rượu, vốn là bọn họ đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa tình hình không xong, bọn họ tốt xấu gì thì cũng nói giúp vào là hôm nay hắn mời khách mà nể mặt, không nghĩ tới hiện tại hắn đem con đường lui của mình triệt để phá hỏng rồi!
Tô Lăng Phỉ nghe vậy thì cầu được ước thấy, nhếch miệng lên hiện ra một nét cười gằn, nói: "Được, ai chơi xấu thì người đó chính là con rùa đen khốn kiếp!"
Trương Vệ Đông thấy rốt cục Tô Lăng Phỉ cũng mắc câu, bị chính mình ép lên tuyệt lộ, khuôn mặt trắng nõn không khỏi hơi lộ ra một nụ cười xấu xa, thân thể lười biếng dựa ra sau, nói: "Cô Tô, ta thương lượng với cô một chuyện, chờ sau khi uống xong chai rượu vang đỏ này, ba người bọn họ tiếp tục uống như vậy, còn chúng ta chuyển qua uống rượu đế được chứ? Như vậy so rượu càng thêm hăng hái mà!"
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba người Lý Lệ nghe vậy thì thất thố lần nữa, mỗi người đều dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Trương Vệ Đông, Lý Lệ càng là vỗ vỗ vai Trương Vệ Đông, rất khuếch đại nói: "Anh chàng đẹp trai, vốn ta còn muốn giúp thầy một tay, nhưng mà thầy để ta thật sự quá thất vọng rồi. Quên nói cho thầy một chuyện, quê gốc của Lăng Phỉ chính là ở Nghi Tân Tứ Xuyên, thầy có biết Nghi Tân chưa, chính là nơi sinh ra rượu ngũ cốc, thầy cùng với nàng uống rượu trắng, ai, lúc này thầy thật sự..."
Nói đến phần sau Lý Lệ trực tiếp lắc đầu.
Nhưng Tô Lăng Phỉ không biết tại sao ngược lại càng mơ hồ có cảm giác mình bị lừa, tuy nhiên nàng lập tức liền thầm cười đầu óc của mình có tật xấu đa nghĩ.
Cũng phải, Tô Lăng Phỉ một lần có thể uống khoảng chừng một cân hai lạng rượu đế năm mươi hai độ, tửu lượng này đối với con gái ở phương bắc thì cũng coi như uống được, nhưng ở phía nam, ít nhất ở đại học Ngô Châu thì Tô Lăng Phỉ phòng chừng vô đối. Mà Trương Vệ Đông chính là một người ở phương Nam, lại ngoan ngoãn thư sinh, Tô Lăng Phỉ uống một cân hai lạng thì Trương Vệ Đông liền phải uống ba cân sáu lạng. Một lần uống ba cân sáu lạng rượu đế cao độ, đừng nói ở phương nam, cho dù ở phương bắc thì cũng tuyệt đối là hiếm như phượng mao lân giác, nếu nói Trương Vệ Đông một lần có thể uống hết ba cân sáu lạng rượu đế năm mươi hai độ, đánh chết Tô Lăng Phỉ cũng không tin.
"Được, đợi lát nữa liền uống rượu Tiểu Hồ Đồ Tiên là được rồi, rượu này uống tạm được mà giá cả cũng không mắc." Tô Lăng Phỉ nói.
Trương Vệ Đông cũng không để ý uống có ngon hay không ngon, chỉ cần giá cả không quá đắt là được. Vì lẽ đó nên nghe Tô Lăng Phỉ nói rượu này không mắc liền gật đầu đồng ý.
Quyết định chuyện uống rượu xong, Trương Vệ Đông cùng Tô Lăng Phỉ cũng không lập tức khai chiến mà là thần thái nhàn nhã vừa nói vừa cưới giơ chiếc đũa gắp rau ăn, nhưng ba người Lý Lệ vẫn cảm giác được loại im lặng trước khi cơn bão đến.
Quả nhiên, sau khi Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phi ăn lưng bụng liền bắt đầu đối đầu.
Tô Lăng Phỉ uống một chén, Trương Vệ Đông liền uống ba chén, không chút thua kém.
Sau khi đem bình rượu đỏ kia uống sạch, người phục vụ đem ra hai bình một cân rượu Tiểu Hồ Đồ Tiên lên, mà ba người Lý Lệ thì tiếp tục uống bình rượu vang đỏ của họ.
Tô Lăng Phỉ uống một chén rượu đế, Trương Vệ Đông tiếp theo liền uống ba chén rượu đế không hơn không kém, ba người Lý Lệ nhìn qua mà kinh hồn bạt vía, ngay cả gắp thức ăn cũng đều đã quên.
Bầu không khí căng thẳng khi người phục vụ đem ra bình Tiểu Hồ Đồ Tiên thứ năm thì lên đến đỉnh điểm, ngay cả người phục vụ tay mở nắp cũng có chút run run. Gặp qua người uống được rượu, nhưng chưa từng thấy ai có thể uống như Trương Vệ Đông vậy, ba cân rượu đế cao độ vào trong bụng, chẳng những không ngã xuống mà nhìn thần trí hình như còn khá tỉnh táo.
Lúc này Tô Lăng Phỉ cảm giác đã say đến nơi, gương mặt trắng nõn tựa hồ có thể búng ra máu, tay cầm chén rượu cũng có chút bất ổn, bất quá cặp mắt to tròn như làn thu thủy vẫn lộ ra cỗ ý chí quật cường bất khuất.
Nàng liền không tin, so với nhau nàng sẽ thua trên tay tên mặt trắng thư sinh này!
Bữa cơm này rốt cục khi Tô Lăng Phỉ trong trạng thái nằm nhoài trên bàn, lầm bầm "Ta không có say, uống một chén nữa!", thì hạ màn.
Khi tính tiền, vốn là Trương Vệ Đông giả ra có chút men say người già mắt yếu, nhìn thấy trên hóa đơn tính tiền dĩ nhiên đến 1300 nguyên, phần lớn đều là tiền rượu thì không khỏi vỗ đầu một cái bạo mồm buông ra một câu thô tục: "Mịa nó, sớm biết rượu đế quý giá như vậy liền không cùng cô gái này so tài uống rượu."
Nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông đáp ứng: "Được, anh ba em một thì anh ba em một."
"Thầy Trương ơi thầy chết chắc rồi, thầy có biết tửu lượng tốt nhất trong học viện chúng ta là ai không?" Đổng Vân Kiệt dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trương Vệ Đông, không nhịn được nói.
"Lẽ nào là nàng?" Trương Vệ Đông liếc nhìn Tô Lăng Phỉ một chút, vẻ mặt không tin nói.
"Chính là cô Tô. Vốn khi mà cô Tô chưa tới, tửu lượng cao nhất trong học viện chính là thầy Hàn Văn Lập. Bởi vì mội lần tụ hội thì cô Tô đều không chịu uống rượu, đương nhiên mọi người không vui, có một lần, thầy Hàn Văn Lập cứ quấn quýt lấy nàng nói chính mình uống hai ly, cô Tô uống một ly. Sau đó cô Tô đồng ý, kết quả không chỉ có thầy Hàn Văn Lập không bao lâu liền gục mà mọi người trên bàn cũng đều bị uống gục. Trải qua sau sự kiện đó, người trong học viện chúng ta cũng không dám cùng cô Tô so uống rượu nữa." Đổng Vân Kiệt nói.
Ngược lại Trương Vệ Đông đã trúng kế, lúc này Tô Lăng Phỉ cũng không cần giấu giấu giếm giếm gì nữa, thấy Đổng Vân Kiệt vạch trần nàng, không chỉ không tức giận mà ngược lại còn dương dương tự đắc nhìn Trương Vệ Đông.
Khà khà, tiểu tử, hiện tại biết hậu quả đắc tội cô nãi nãi chưa, bất quá muộn rồi, ngươi đêm nay chuẩn bị bò về đi thôi!
Cho dù Tô Lăng Phỉ là tửu tiên Lý Bạch sống lại Trương Vệ Đông cũng không sợ. Nhưng thấy bộ dáng Tô Lăng Phỉ đắc ý, lại nghĩ đến từ sáng sớm nàng đã tính kế mình liên tục, trong lòng không khỏi hơi căm tức, sự căm tức này ngược lại nảy ra ý hay muốn trêu đùa ngược lại nàng một phen. Liền sau khi nghe Đổng Vân Kiệt nói, khuôn mặt Trương Vệ Đông trắng nõn lại càng trắng, cố ý lộ ra một tia kinh hoảng, nói: "A, vậy không phải ta chết chắc rồi sao!"
"Đâu chỉ chết chắc rồi, ta xem thầy chết rồi cũng phải bị lột thêm lớp da! Có biết nghề gia truyền của Lăng Phỉ là gì không? Cất rượu! Nàng từ nhỏ đã là một tay khét tiếng trong giới bợm nhậu, đừng nói ba so với một, ta xem cho dù có ba người như thầy cũng không phải đối thủ của nàng!" Lý Lệ lườm Trương Vệ Đông một chút tức giận nói. Vừa nãy Trương Vệ Đông đối xử tốt với Tô Lăng Phỉ như vậy, làm cho nàng một bụng chua xót.
"A, hay lắm, cô Tô có phải là tính kế ta từ đầu rồi đúng không?" gương mặt Trương Vệ Đông phàn nàn nói.
Nhìn gương mặt phàn nàn của Trương Vệ Đông, trong lòng Tô Lăng Phỉ cảm thấy sảng khoái hết biết, đôi mi lá liễu vẫy một cái, cười hì hì nói: "Làm gì có a? Là tửu lượng của thầy Trương cao nên không muốn ép tiểu nữ."
"Vậy coi như ta sai được không, hay là chúng ta đừng có so đấu nữa nha?" Trương Vệ Đông tiếp tục bày ra vẻ mặt đưa đám cầu xin khoan dung nói.
Thấy Trương Vệ Đông rốt cục hướng về nàng cầu xin khoan dung, cả người Tô Lăng Phỉ sảng khoái đến mức muốn bay lên, nếu không phải là có bọn người Đổng Vân Kiệt ở đây, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha vài tiếng, giải tỏa sự sung sướng trong lòng.
"Không thể như vậy được thầy Trương, vừa nãy lúc nãy giờ đổi ý rồi, thầy không phải đàn ông hả?" Tô Lăng Phỉ bĩu môi châm chọc nói.
Tự mình làm bậy thì không thể sống được a, Tô Lăng Phỉ ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không nắm được thôi, trong lòng Trương Vệ Đông không khỏi cười gằn, trên mặt lại hiện ra một vẻ mặt không thèm đếm xỉa, nói: "So liền so, tuy nhiên mất lòng trước được lòng sau, lát nữa ai chơi xấu thì chính là con rùa đen khốn kiếp!"
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba người Lý Lệ nghe vậy thì lần thứ hai không nhịn được mà phun ra một ngụm rượu, vốn là bọn họ đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa tình hình không xong, bọn họ tốt xấu gì thì cũng nói giúp vào là hôm nay hắn mời khách mà nể mặt, không nghĩ tới hiện tại hắn đem con đường lui của mình triệt để phá hỏng rồi!
Tô Lăng Phỉ nghe vậy thì cầu được ước thấy, nhếch miệng lên hiện ra một nét cười gằn, nói: "Được, ai chơi xấu thì người đó chính là con rùa đen khốn kiếp!"
Trương Vệ Đông thấy rốt cục Tô Lăng Phỉ cũng mắc câu, bị chính mình ép lên tuyệt lộ, khuôn mặt trắng nõn không khỏi hơi lộ ra một nụ cười xấu xa, thân thể lười biếng dựa ra sau, nói: "Cô Tô, ta thương lượng với cô một chuyện, chờ sau khi uống xong chai rượu vang đỏ này, ba người bọn họ tiếp tục uống như vậy, còn chúng ta chuyển qua uống rượu đế được chứ? Như vậy so rượu càng thêm hăng hái mà!"
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba người Lý Lệ nghe vậy thì thất thố lần nữa, mỗi người đều dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Trương Vệ Đông, Lý Lệ càng là vỗ vỗ vai Trương Vệ Đông, rất khuếch đại nói: "Anh chàng đẹp trai, vốn ta còn muốn giúp thầy một tay, nhưng mà thầy để ta thật sự quá thất vọng rồi. Quên nói cho thầy một chuyện, quê gốc của Lăng Phỉ chính là ở Nghi Tân Tứ Xuyên, thầy có biết Nghi Tân chưa, chính là nơi sinh ra rượu ngũ cốc, thầy cùng với nàng uống rượu trắng, ai, lúc này thầy thật sự..."
Nói đến phần sau Lý Lệ trực tiếp lắc đầu.
Nhưng Tô Lăng Phỉ không biết tại sao ngược lại càng mơ hồ có cảm giác mình bị lừa, tuy nhiên nàng lập tức liền thầm cười đầu óc của mình có tật xấu đa nghĩ.
Cũng phải, Tô Lăng Phỉ một lần có thể uống khoảng chừng một cân hai lạng rượu đế năm mươi hai độ, tửu lượng này đối với con gái ở phương bắc thì cũng coi như uống được, nhưng ở phía nam, ít nhất ở đại học Ngô Châu thì Tô Lăng Phỉ phòng chừng vô đối. Mà Trương Vệ Đông chính là một người ở phương Nam, lại ngoan ngoãn thư sinh, Tô Lăng Phỉ uống một cân hai lạng thì Trương Vệ Đông liền phải uống ba cân sáu lạng. Một lần uống ba cân sáu lạng rượu đế cao độ, đừng nói ở phương nam, cho dù ở phương bắc thì cũng tuyệt đối là hiếm như phượng mao lân giác, nếu nói Trương Vệ Đông một lần có thể uống hết ba cân sáu lạng rượu đế năm mươi hai độ, đánh chết Tô Lăng Phỉ cũng không tin.
"Được, đợi lát nữa liền uống rượu Tiểu Hồ Đồ Tiên là được rồi, rượu này uống tạm được mà giá cả cũng không mắc." Tô Lăng Phỉ nói.
Trương Vệ Đông cũng không để ý uống có ngon hay không ngon, chỉ cần giá cả không quá đắt là được. Vì lẽ đó nên nghe Tô Lăng Phỉ nói rượu này không mắc liền gật đầu đồng ý.
Quyết định chuyện uống rượu xong, Trương Vệ Đông cùng Tô Lăng Phỉ cũng không lập tức khai chiến mà là thần thái nhàn nhã vừa nói vừa cưới giơ chiếc đũa gắp rau ăn, nhưng ba người Lý Lệ vẫn cảm giác được loại im lặng trước khi cơn bão đến.
Quả nhiên, sau khi Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phi ăn lưng bụng liền bắt đầu đối đầu.
Tô Lăng Phỉ uống một chén, Trương Vệ Đông liền uống ba chén, không chút thua kém.
Sau khi đem bình rượu đỏ kia uống sạch, người phục vụ đem ra hai bình một cân rượu Tiểu Hồ Đồ Tiên lên, mà ba người Lý Lệ thì tiếp tục uống bình rượu vang đỏ của họ.
Tô Lăng Phỉ uống một chén rượu đế, Trương Vệ Đông tiếp theo liền uống ba chén rượu đế không hơn không kém, ba người Lý Lệ nhìn qua mà kinh hồn bạt vía, ngay cả gắp thức ăn cũng đều đã quên.
Bầu không khí căng thẳng khi người phục vụ đem ra bình Tiểu Hồ Đồ Tiên thứ năm thì lên đến đỉnh điểm, ngay cả người phục vụ tay mở nắp cũng có chút run run. Gặp qua người uống được rượu, nhưng chưa từng thấy ai có thể uống như Trương Vệ Đông vậy, ba cân rượu đế cao độ vào trong bụng, chẳng những không ngã xuống mà nhìn thần trí hình như còn khá tỉnh táo.
Lúc này Tô Lăng Phỉ cảm giác đã say đến nơi, gương mặt trắng nõn tựa hồ có thể búng ra máu, tay cầm chén rượu cũng có chút bất ổn, bất quá cặp mắt to tròn như làn thu thủy vẫn lộ ra cỗ ý chí quật cường bất khuất.
Nàng liền không tin, so với nhau nàng sẽ thua trên tay tên mặt trắng thư sinh này!
Bữa cơm này rốt cục khi Tô Lăng Phỉ trong trạng thái nằm nhoài trên bàn, lầm bầm "Ta không có say, uống một chén nữa!", thì hạ màn.
Khi tính tiền, vốn là Trương Vệ Đông giả ra có chút men say người già mắt yếu, nhìn thấy trên hóa đơn tính tiền dĩ nhiên đến 1300 nguyên, phần lớn đều là tiền rượu thì không khỏi vỗ đầu một cái bạo mồm buông ra một câu thô tục: "Mịa nó, sớm biết rượu đế quý giá như vậy liền không cùng cô gái này so tài uống rượu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.