Chương 323: Cũng Không Phải Đang Khóc, Chỉ Là Đang Tiết Muối Thôi.
Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết
14/06/2018
Kình Bát bị Tống Thư Hàng dọa cho đứng ngây ra.
Nhưng hai giây sau, hắn nhìn thấy cái hình dán anh em hồ lô biến trên cánh tay kỳ lân của Tống Thư Hàng kia, ngoại trừ liên tục phát ra ánh sáng đỏ thì hoàn toàn không có biến hóa gì nữa - nên hắn lập tức hiểu ra.
- Thằng nhãi, dám lừa ông mày! - Kình Bát thẹn quá hóa giận.
Kình Bát là kẻ mặt mày thật thà phúc hậu, nhưng trong dạ lại âm hiểm.
Lúc trước, khi Tống Thư Hàng đối phó với Sa Cửu, lúc lấy kiếm phù ra dùng cái một vô cùng sảng khoái, hơn nữa, sau đó Tống Thư Hàng cũng lấy ra thêm một lá bảo phù cấp bậc tam phẩm khác, lại thêm không biết hắn dùng thủ đoạn gì để kích phát được hỏa diễm đao cấp bậc nhị phẩm…. cho nên lúc Tống Thư Hàng giơ ‘cánh tay kỳ lân’ lên thì đúng là đã họa được hắn thật.
Thật ra không thể trách Kình Bát được, chỉ cần là những tu sĩ đầu óc không chứa toàn cơ bắp ra thì đối mặt với kẻ đã lôi ra được đủ loại như bào phù, pháp khí kích phát hỏa diễm đao như Tống Thư Hàng, thì đều sẽ bị cái thứ tên ‘cánh tay kỳ lân’ của hắn dọa sợ.
Kình Bát thẹn quá hóa giận gầm lớn một tiếng, mở hai tay ra, nhào về phía Tống Thư Hàng. Hắn muốn ôm siết lấy cái tên da non thịt mềm yếu như sên này, siết hắn thành thịt vụn! Không chừa lại miếng xương nào luôn!
- Ha ha. - hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời, không có chút sợ hãi nào.
Hắn giơ tay nhét bảo đao Bá Toái về lại sau lưng của mình, sau đó chắp tay mà đứng…. nói đúng hơn là hắn chắp tay nổi lềnh phềnh trong nước, lộ ra được nửa người. Bởi vì hắn không có bản lĩnh như Kình Bát, trong trạng thái không di chuyển, hắn không thể đứng trên mặt nước được.
- Còn dám giả vờ à! - Kình Bát cười lạnh, hai tay giơ lớn, định cho Tống Thư Hàng một cái ôm nồng nhiệt.
Nhưng đúng lúc này, Kình Bát đột nhiên cảm giác sau lưng mình bị người ta đạp một cước, đau đớn dữ dội, đau thấu tận tim can!
Hơn nữa, theo sát sau đó là một cỗ lực trùng kích khổng lồ tới mức không thể nào hình dung được, truyền tới từ sau lưng của hắn, quả thật cứ như muốn đụng nát lưng của hắn vậy.
‘Chẳng lẽ thật sự là đòn tấn công của cánh tay kỳ lân gì gì đó của thằng nhãi nhất phẩm yếu như sên này sao? Nhưng đòn tấn công từ cánh tay kỳ lân đó vòng qua người ta để tấn công từ đằng sau kiểu gì?’ Trong lòng Kình Bát vô cùng khó hiểu.
Trong lúc suy nghĩ, toàn thân của hắn cũng bị đụng bay thẳng ra ngoài: - A a a a~
Giữa không trung, tiếng kêu đau đớn của Kình Bát đi theo thân thể của hắn, bay một đường vòng cung qua đầu của Tống Thư Hàng.
….
- Ai da, không phanh lại được. - Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên tại chỗ mà Kình Bát đứng trước khi bị đụng bay đi.
Sau đó, một thân ảnh áo trắng như tuyết, tựa như trích tiên nơi trần thế nhẹ nhàng đáp xuống mặt biển.
Thân ảnh áo trắng này đứng trên mặt nước, nhưng nước biển không thể làm ướt giày của hắn…. Mà ở bên cạnh hắn. Còn có một tiểu hòa thượng và một con kinh ba được hai bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung.
Đây đúng là Bạch Tôn Giả, lúc Kình Bát đánh tới chỗ Tống Thư Hàng thì hắn đã xuất hiện trong phạm vi 300m rồi.
- Bạch tiền bối! - Tống Thư Hàng vui mừng mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: - Cái từ không phanh lại được này dùng chuẩn lắm. Ta thích!
Bạch tiền bối: - …..
Cách nói chuyện của Thư Hàng hôm nay bị cái gì thế nhỉ, không những lạ, mà còn có cảm giác kiếm chuyện rất mạnh nữa, cứ cảm giác giống như hắn đang giễu cợt vạn lý phi độn thuật của mình không có phanh ấy!
- Tiền bối, ngài tới đúng lúc lắm! - Tống Thư Hàng cười hắc hắc nói: - Nếu như ngươi mà tới chậm một bước nữa thì chắc là ta đã bị tên to con ban nãy đánh nát nhừ rồi.
- Kẻ thù à? - Bạch Tôn Giả nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía tên Kình Bát vừa bị hắn dùng một cước đạp bay.
Lúc này Kình Bát cảm giác như eo của mình như bị gãy mất rồi, nhưng bây giờ hắn căn bản không có thời gian xem thử thương thế ở eo ra sao. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đạo thân ảnh mặc áo trắng kia với vẻ hoảng sợ.
Đặc biệt là khi người mặc áo trắng kia dõi mắt nhìn tới chỗ hắn thì Kình Bát lập tức ngửi thấy mùi chết chóc…. Phát ra từ trên người của bản thân mình.
Lúc này, Kình Bát đột nhiên phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng không phải không biết sợ như mình vẫn nghĩ - Kình Bát thân là kim bài trong tổ chức, hắn vẫn cho rằng mình đã có thể xem nhẹ sống chết của bản thân. Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện, hóa ra mình lại rất sợ chết.
Không chút do dự, kn cố gắng nén cơn đau đớn đến từ sau lưng, đâm đầu nhảy vào trong biển. Hắn muốn dựa vào kỹ năng bơi lặn cực kỳ cao thâm của mình để trốn đi trong lòng biển sâu.
Rầm!
Khi hắn đâm đầu xuống đáy biển thì lại cảm giác thứ mình tiếp xúc không phải là nước biển, mà giống như thiết bản vậy.
Không biết từ khi nào, nước biển đã ngưng tụ lại thành một vách tường nước cứng rắn, không phải khối băng. Chỉ là nước biến thành một khối như bước tường, khiến hắn không thể nhảy vào được.
Kình Bát hoảng sợ quay đầu lại, nhìn về phía bóng người mặc áo trắng kia.
Đạo thân ảnh kia đứng trên mặt biển. Đang giơ ngón trỏ ra, chỉa về phía hắn ngoắc một cái nhẹ nhàng - quả nhiên sự biến hóa của nước biển là do hắn làm ra.
Ngoắc ngón tay một cái thôi đã khiến nước biển biến thành sắt thép, thực lực phải đáng sợ tới cỡ nào mới làm được như thế?
….
Lúc này, Tống Thư Hàng bơi tới bên cạnh Bạch Tôn Giả, quay đầu lại mỉm cười với Kình Bát: - Ngươi đã thấy uy lực cánh tay kỳ lân của ta chưa? Sợ không hả?
Sợ em gái ngươi! Trong lòng Kình Bát chỉ muốn gầm lên một tiếng, cánh tay kỳ lân con mẹ gì, hóa ra là đánh không lại thì mach người lớn, có ngon thì đại chiến ba trăm hiệp với ta này.
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía người mặc áo trắng kia, khí thế toàn thân xụi lơ.
Truyện- được dịch tạ-i iREAD.v-n-Lần này xem ra hắn chết chắc rồi.
- Ồ, cảnh giới nhị phẩm à. - Lúc này, Bạch Tôn Giả nhìn Kình Bát, hắn sờ sờ cằm, sau đó quay sang nhìn Tống Thư Hàng: - Thư Hàng, ngươi định xử lý hắn thế nào? Muốn giết chết à?
Tống Thư Hàng nghe Bạch Tôn Giả hỏi thế thì trong lòng chợt động. Chẳng lẽ tiền bối còn định dùng tu sĩ nhị phẩm vào việc gì khác à? Vậy nên hắn mới đáp: - Tiền bối ngươi cứ xử lý là được.
- Vậy thì giao hắn cho Dược Sư đi… Dược Sư nói muốn nghiên cứu phong ấn ký ức của những người đã lên hòn đảo thần bí, đúng lúc cần tới vài vật thí nghiệm có thực lực nhị phẩm đổ lên. - Bạch Tôn Giả gật đầu nói.
- Vậy cũng được! - Tống Thư Hàng nói, rồi lại cười khổ: - Còn nữa, Bạch tiền bối, ta hoài nghi ta cũng từng lên hòn đảo thần bí kia, bởi vì ta phát hiện đột nhiên ta mất một đoạn ký ức rồi.
- Ừ, ngươi đã lên hòn đảo thần bí rồi. - Bạch tiền bối trả lời khẳng định điều này.
- Bạch tiền bối cũng biết à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.
- Ừ, ta vốn còn định lôi ngươi ra khỏi hòn đảo thần bí kia, nhưng hòn đảo thần bí kia khá cổ quái, ta không thể lôi ngươi ra được. Nhưng ngươi lại bị tống ra khỏi đó, nên ta vội dùng vạn lý phi độn thuật chạy tới đây. - Bạch Tôn Giả nói, giơ tay về phía Kình Bát chộp một cái.
Kình Bát không thể làm gì được, bị chộp bay tới chỗ Bạch Tôn Giả.
Lần này Dược Sư cần rất nhiều tu sĩ nhị phẩm và tam phẩm để nghiên cứu. Nếu có đối tượng thích hợp thì đừng nên lãng phí.
- Đáng chết, ta đường đường là kim bài Kình Bát, tuyệt đối sẽ không thành vật thí nghiệm của các ngươi đâu. - Kình Bát ở giữa không trung tức giận hét lên - cái từ ‘vật thí nghiệm’ này, vừa nghe đã biết ngay nó là chuyện kinh khủng hơn cả chết.
So với kéo dài chút hơi tàn, Kình Bát thà chọn cái chết. Hắn cắn răng một cái thật mạnh, cắn nát một viên thuốc độc giấu trong chiếc răng giả của mình.
Đây là chất độc cực mạnh có thể giết chết cả tu sĩ nhị phẩm, làm nghề như bọn họ, luôn mang theo rất nhiều thứ và các loại thủ đoạn khác nhau, để cho bản thân của mình có thể chết thoải mái một chút, đỡ phải chịu tra tấn gì nhiều.
Nhưng Kình Bát vừa mới cắn răng giả của mình xong thì lại nhìn thấy người áo trắng nọ ngoắc ngón tay với mình lần nữa, thế nên viên thuốc độc trong miệng hắn đã bị lôi tuột ra khỏi miệng.
- Không thể để ngươi chết được, phải giữ một hơi để bắt về cho Dược Sư, với hắn mà nói thì ngươi quý lắm. - Bạch Tôn Giả thản nhiên nói, đồng thời vung tay lên, một ngọn lửa lăng không bùng lên, đốt trụi viên chất độc kia.
Tống Thư Hàng lập tức cười toe toét: - Ha ha ha, kẻ yếu không có quyền chọn lựa…. đây là do ngươi tự nói đấy. Những lời này, bây giờ ta xin trả đủ cho ngươi đấy đồ to con.
Kình Bát im lặng nhắm mắt lại, vẻ mặt không vương vấn cuộc sống này nữa.
…..
Sau khi bắt giữ Kình Bát xong, Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới cô gái áo đen bị tên kia ôm ghì tới chết: - Đúng rồi, Bạch tiền bối, lúc nãy tên to con này có khiến một cô gái mặc váy đen bị trọng thương, chìm vào trong biển rồi. Tên to con này cũng còn một tên đồng lõa, ăn phải một kiếm phù của ta nên cũng chìm vào trong biển. Không biết bây giờ bọn họ còn sống không nữa?
Thực lực của Tống Thư Hàng không đủ, trước đó chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị tên to con này siết trọng thương, ném vào trong biển. Bây giờ Bạch tiền bối đã tới rồi, ít nhất cũng phải xem xem đối phương còn cứu được hay không chứ?
- Chìm vào trong biển à? - Bạch Tôn Giả gật đầu.
Sau đó, hắn búng tay một cái.
Chóc một tiếng, dường như âm thanh vang đi rất xa, thậm chí trực tiếp truyền tới chỗ nào đó ở tận sâu dưới đáy biển.
Chừng mười lăm giây sau….
Mặt biển nhô lên.
- Muu muu muu ~ - một con cá voi khổng lồ trồi lên từ dưới đáy biển, trên lưng nó còn có hai đạo thân ảnh trắng bệch nữa.
Một người là Sa Cửu trên người mang theo vết kiếm chém.
Một người khác thì đúng là cô gái mặc váy đen kia, nhưng bộ dạng của cô bây giờ cực kỳ thê thảm. Tả sơ sơ thế này vậy, vốn người cô đầy những đường cong hấp dẫn, bây giờ phần trước của cô còn phẳng hơn cả phần cứng máy tính.
Cái tên to con kia ra tay ghê gớm thật, ôm gái ghì chết quả thật hết sức vô tình.
Tống Thư Hàng hỏi: - Cô gái này còn cứu được nữa không?
Bạch Tôn Giả nhìn cô gái mặc váy đen này rồi gật đầu nói: - Vẫn còn hơi thở, có thể cứu được. Nhưng phải tìm một chỗ an trí trước đã, rồi mới tiến hành trị liệu cho cô ta được. À…. Trước tiên ngươi dùng pháp thuật chữa trị cho cô ta trước đi đã, để duy trì sinh cơ của cô ta!
- Được rồi! - Tống Thư Hàng vội bơi tới cạnh con cá voi, nhẹ nhàng nhảy lên lưng của nó. Sau đó kích hoạt pháp thuật trên mặt nhẫn đồng cổ, chữa trị cho cô gái mặc váy đen này.
Sau khi chữa trị xong thì vết thương trên người của cô gái áo đen này cũng khôi phục được một chút, nhưng toàn bộ cơ thể của cô ta thiếu chút nữa đã bị siết nát, không phải một thuật chữa trị đơn giản thế này là có thể chữa khỏi.
Chỉ có thể miễn cưỡng giữ được chút sinh cơ.
Về phần tên Sa Cửu kia thì Tống Thư Hàng sẽ không lãng phí cơ hội dùng trì dũ thuật quý giá này cho hắn rồi.
Đối với mấy tên khốn một giây trước còn muốn lấy mạng hắn thì xin thứ cho Tống Thư Hàng không thể nào bác ái như thánh mẫu Maria được. Cho nên, cứ mặc kệ để cho hắn tự sinh tự diệt đi. Nếu như có thể sống được thì cứ đưa tới cho Dược Sư với Kình Bát, còn nếu không sống nổi thì cho hắn thành đồ ăn cho cá cũng được.
Mà sao nhìn con cá này quen quen thế nhỉ, không phải là cái con cá voi ban nãy mới rơi xuống cùng với hắn đấy chứ?
- Muu muu muu ~ - Con cá voi lệ rơi đầy mặt - Ừm, không phải nó đang khóc đâu, nó chỉ đang tiết muối thôi!
Thật sự không phải đang khóc đâu…. Chắc là thế nhỉ?
Nhưng hai giây sau, hắn nhìn thấy cái hình dán anh em hồ lô biến trên cánh tay kỳ lân của Tống Thư Hàng kia, ngoại trừ liên tục phát ra ánh sáng đỏ thì hoàn toàn không có biến hóa gì nữa - nên hắn lập tức hiểu ra.
- Thằng nhãi, dám lừa ông mày! - Kình Bát thẹn quá hóa giận.
Kình Bát là kẻ mặt mày thật thà phúc hậu, nhưng trong dạ lại âm hiểm.
Lúc trước, khi Tống Thư Hàng đối phó với Sa Cửu, lúc lấy kiếm phù ra dùng cái một vô cùng sảng khoái, hơn nữa, sau đó Tống Thư Hàng cũng lấy ra thêm một lá bảo phù cấp bậc tam phẩm khác, lại thêm không biết hắn dùng thủ đoạn gì để kích phát được hỏa diễm đao cấp bậc nhị phẩm…. cho nên lúc Tống Thư Hàng giơ ‘cánh tay kỳ lân’ lên thì đúng là đã họa được hắn thật.
Thật ra không thể trách Kình Bát được, chỉ cần là những tu sĩ đầu óc không chứa toàn cơ bắp ra thì đối mặt với kẻ đã lôi ra được đủ loại như bào phù, pháp khí kích phát hỏa diễm đao như Tống Thư Hàng, thì đều sẽ bị cái thứ tên ‘cánh tay kỳ lân’ của hắn dọa sợ.
Kình Bát thẹn quá hóa giận gầm lớn một tiếng, mở hai tay ra, nhào về phía Tống Thư Hàng. Hắn muốn ôm siết lấy cái tên da non thịt mềm yếu như sên này, siết hắn thành thịt vụn! Không chừa lại miếng xương nào luôn!
- Ha ha. - hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời, không có chút sợ hãi nào.
Hắn giơ tay nhét bảo đao Bá Toái về lại sau lưng của mình, sau đó chắp tay mà đứng…. nói đúng hơn là hắn chắp tay nổi lềnh phềnh trong nước, lộ ra được nửa người. Bởi vì hắn không có bản lĩnh như Kình Bát, trong trạng thái không di chuyển, hắn không thể đứng trên mặt nước được.
- Còn dám giả vờ à! - Kình Bát cười lạnh, hai tay giơ lớn, định cho Tống Thư Hàng một cái ôm nồng nhiệt.
Nhưng đúng lúc này, Kình Bát đột nhiên cảm giác sau lưng mình bị người ta đạp một cước, đau đớn dữ dội, đau thấu tận tim can!
Hơn nữa, theo sát sau đó là một cỗ lực trùng kích khổng lồ tới mức không thể nào hình dung được, truyền tới từ sau lưng của hắn, quả thật cứ như muốn đụng nát lưng của hắn vậy.
‘Chẳng lẽ thật sự là đòn tấn công của cánh tay kỳ lân gì gì đó của thằng nhãi nhất phẩm yếu như sên này sao? Nhưng đòn tấn công từ cánh tay kỳ lân đó vòng qua người ta để tấn công từ đằng sau kiểu gì?’ Trong lòng Kình Bát vô cùng khó hiểu.
Trong lúc suy nghĩ, toàn thân của hắn cũng bị đụng bay thẳng ra ngoài: - A a a a~
Giữa không trung, tiếng kêu đau đớn của Kình Bát đi theo thân thể của hắn, bay một đường vòng cung qua đầu của Tống Thư Hàng.
….
- Ai da, không phanh lại được. - Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên tại chỗ mà Kình Bát đứng trước khi bị đụng bay đi.
Sau đó, một thân ảnh áo trắng như tuyết, tựa như trích tiên nơi trần thế nhẹ nhàng đáp xuống mặt biển.
Thân ảnh áo trắng này đứng trên mặt nước, nhưng nước biển không thể làm ướt giày của hắn…. Mà ở bên cạnh hắn. Còn có một tiểu hòa thượng và một con kinh ba được hai bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung.
Đây đúng là Bạch Tôn Giả, lúc Kình Bát đánh tới chỗ Tống Thư Hàng thì hắn đã xuất hiện trong phạm vi 300m rồi.
- Bạch tiền bối! - Tống Thư Hàng vui mừng mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: - Cái từ không phanh lại được này dùng chuẩn lắm. Ta thích!
Bạch tiền bối: - …..
Cách nói chuyện của Thư Hàng hôm nay bị cái gì thế nhỉ, không những lạ, mà còn có cảm giác kiếm chuyện rất mạnh nữa, cứ cảm giác giống như hắn đang giễu cợt vạn lý phi độn thuật của mình không có phanh ấy!
- Tiền bối, ngài tới đúng lúc lắm! - Tống Thư Hàng cười hắc hắc nói: - Nếu như ngươi mà tới chậm một bước nữa thì chắc là ta đã bị tên to con ban nãy đánh nát nhừ rồi.
- Kẻ thù à? - Bạch Tôn Giả nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía tên Kình Bát vừa bị hắn dùng một cước đạp bay.
Lúc này Kình Bát cảm giác như eo của mình như bị gãy mất rồi, nhưng bây giờ hắn căn bản không có thời gian xem thử thương thế ở eo ra sao. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đạo thân ảnh mặc áo trắng kia với vẻ hoảng sợ.
Đặc biệt là khi người mặc áo trắng kia dõi mắt nhìn tới chỗ hắn thì Kình Bát lập tức ngửi thấy mùi chết chóc…. Phát ra từ trên người của bản thân mình.
Lúc này, Kình Bát đột nhiên phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng không phải không biết sợ như mình vẫn nghĩ - Kình Bát thân là kim bài trong tổ chức, hắn vẫn cho rằng mình đã có thể xem nhẹ sống chết của bản thân. Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện, hóa ra mình lại rất sợ chết.
Không chút do dự, kn cố gắng nén cơn đau đớn đến từ sau lưng, đâm đầu nhảy vào trong biển. Hắn muốn dựa vào kỹ năng bơi lặn cực kỳ cao thâm của mình để trốn đi trong lòng biển sâu.
Rầm!
Khi hắn đâm đầu xuống đáy biển thì lại cảm giác thứ mình tiếp xúc không phải là nước biển, mà giống như thiết bản vậy.
Không biết từ khi nào, nước biển đã ngưng tụ lại thành một vách tường nước cứng rắn, không phải khối băng. Chỉ là nước biến thành một khối như bước tường, khiến hắn không thể nhảy vào được.
Kình Bát hoảng sợ quay đầu lại, nhìn về phía bóng người mặc áo trắng kia.
Đạo thân ảnh kia đứng trên mặt biển. Đang giơ ngón trỏ ra, chỉa về phía hắn ngoắc một cái nhẹ nhàng - quả nhiên sự biến hóa của nước biển là do hắn làm ra.
Ngoắc ngón tay một cái thôi đã khiến nước biển biến thành sắt thép, thực lực phải đáng sợ tới cỡ nào mới làm được như thế?
….
Lúc này, Tống Thư Hàng bơi tới bên cạnh Bạch Tôn Giả, quay đầu lại mỉm cười với Kình Bát: - Ngươi đã thấy uy lực cánh tay kỳ lân của ta chưa? Sợ không hả?
Sợ em gái ngươi! Trong lòng Kình Bát chỉ muốn gầm lên một tiếng, cánh tay kỳ lân con mẹ gì, hóa ra là đánh không lại thì mach người lớn, có ngon thì đại chiến ba trăm hiệp với ta này.
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía người mặc áo trắng kia, khí thế toàn thân xụi lơ.
Truyện- được dịch tạ-i iREAD.v-n-Lần này xem ra hắn chết chắc rồi.
- Ồ, cảnh giới nhị phẩm à. - Lúc này, Bạch Tôn Giả nhìn Kình Bát, hắn sờ sờ cằm, sau đó quay sang nhìn Tống Thư Hàng: - Thư Hàng, ngươi định xử lý hắn thế nào? Muốn giết chết à?
Tống Thư Hàng nghe Bạch Tôn Giả hỏi thế thì trong lòng chợt động. Chẳng lẽ tiền bối còn định dùng tu sĩ nhị phẩm vào việc gì khác à? Vậy nên hắn mới đáp: - Tiền bối ngươi cứ xử lý là được.
- Vậy thì giao hắn cho Dược Sư đi… Dược Sư nói muốn nghiên cứu phong ấn ký ức của những người đã lên hòn đảo thần bí, đúng lúc cần tới vài vật thí nghiệm có thực lực nhị phẩm đổ lên. - Bạch Tôn Giả gật đầu nói.
- Vậy cũng được! - Tống Thư Hàng nói, rồi lại cười khổ: - Còn nữa, Bạch tiền bối, ta hoài nghi ta cũng từng lên hòn đảo thần bí kia, bởi vì ta phát hiện đột nhiên ta mất một đoạn ký ức rồi.
- Ừ, ngươi đã lên hòn đảo thần bí rồi. - Bạch tiền bối trả lời khẳng định điều này.
- Bạch tiền bối cũng biết à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.
- Ừ, ta vốn còn định lôi ngươi ra khỏi hòn đảo thần bí kia, nhưng hòn đảo thần bí kia khá cổ quái, ta không thể lôi ngươi ra được. Nhưng ngươi lại bị tống ra khỏi đó, nên ta vội dùng vạn lý phi độn thuật chạy tới đây. - Bạch Tôn Giả nói, giơ tay về phía Kình Bát chộp một cái.
Kình Bát không thể làm gì được, bị chộp bay tới chỗ Bạch Tôn Giả.
Lần này Dược Sư cần rất nhiều tu sĩ nhị phẩm và tam phẩm để nghiên cứu. Nếu có đối tượng thích hợp thì đừng nên lãng phí.
- Đáng chết, ta đường đường là kim bài Kình Bát, tuyệt đối sẽ không thành vật thí nghiệm của các ngươi đâu. - Kình Bát ở giữa không trung tức giận hét lên - cái từ ‘vật thí nghiệm’ này, vừa nghe đã biết ngay nó là chuyện kinh khủng hơn cả chết.
So với kéo dài chút hơi tàn, Kình Bát thà chọn cái chết. Hắn cắn răng một cái thật mạnh, cắn nát một viên thuốc độc giấu trong chiếc răng giả của mình.
Đây là chất độc cực mạnh có thể giết chết cả tu sĩ nhị phẩm, làm nghề như bọn họ, luôn mang theo rất nhiều thứ và các loại thủ đoạn khác nhau, để cho bản thân của mình có thể chết thoải mái một chút, đỡ phải chịu tra tấn gì nhiều.
Nhưng Kình Bát vừa mới cắn răng giả của mình xong thì lại nhìn thấy người áo trắng nọ ngoắc ngón tay với mình lần nữa, thế nên viên thuốc độc trong miệng hắn đã bị lôi tuột ra khỏi miệng.
- Không thể để ngươi chết được, phải giữ một hơi để bắt về cho Dược Sư, với hắn mà nói thì ngươi quý lắm. - Bạch Tôn Giả thản nhiên nói, đồng thời vung tay lên, một ngọn lửa lăng không bùng lên, đốt trụi viên chất độc kia.
Tống Thư Hàng lập tức cười toe toét: - Ha ha ha, kẻ yếu không có quyền chọn lựa…. đây là do ngươi tự nói đấy. Những lời này, bây giờ ta xin trả đủ cho ngươi đấy đồ to con.
Kình Bát im lặng nhắm mắt lại, vẻ mặt không vương vấn cuộc sống này nữa.
…..
Sau khi bắt giữ Kình Bát xong, Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới cô gái áo đen bị tên kia ôm ghì tới chết: - Đúng rồi, Bạch tiền bối, lúc nãy tên to con này có khiến một cô gái mặc váy đen bị trọng thương, chìm vào trong biển rồi. Tên to con này cũng còn một tên đồng lõa, ăn phải một kiếm phù của ta nên cũng chìm vào trong biển. Không biết bây giờ bọn họ còn sống không nữa?
Thực lực của Tống Thư Hàng không đủ, trước đó chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị tên to con này siết trọng thương, ném vào trong biển. Bây giờ Bạch tiền bối đã tới rồi, ít nhất cũng phải xem xem đối phương còn cứu được hay không chứ?
- Chìm vào trong biển à? - Bạch Tôn Giả gật đầu.
Sau đó, hắn búng tay một cái.
Chóc một tiếng, dường như âm thanh vang đi rất xa, thậm chí trực tiếp truyền tới chỗ nào đó ở tận sâu dưới đáy biển.
Chừng mười lăm giây sau….
Mặt biển nhô lên.
- Muu muu muu ~ - một con cá voi khổng lồ trồi lên từ dưới đáy biển, trên lưng nó còn có hai đạo thân ảnh trắng bệch nữa.
Một người là Sa Cửu trên người mang theo vết kiếm chém.
Một người khác thì đúng là cô gái mặc váy đen kia, nhưng bộ dạng của cô bây giờ cực kỳ thê thảm. Tả sơ sơ thế này vậy, vốn người cô đầy những đường cong hấp dẫn, bây giờ phần trước của cô còn phẳng hơn cả phần cứng máy tính.
Cái tên to con kia ra tay ghê gớm thật, ôm gái ghì chết quả thật hết sức vô tình.
Tống Thư Hàng hỏi: - Cô gái này còn cứu được nữa không?
Bạch Tôn Giả nhìn cô gái mặc váy đen này rồi gật đầu nói: - Vẫn còn hơi thở, có thể cứu được. Nhưng phải tìm một chỗ an trí trước đã, rồi mới tiến hành trị liệu cho cô ta được. À…. Trước tiên ngươi dùng pháp thuật chữa trị cho cô ta trước đi đã, để duy trì sinh cơ của cô ta!
- Được rồi! - Tống Thư Hàng vội bơi tới cạnh con cá voi, nhẹ nhàng nhảy lên lưng của nó. Sau đó kích hoạt pháp thuật trên mặt nhẫn đồng cổ, chữa trị cho cô gái mặc váy đen này.
Sau khi chữa trị xong thì vết thương trên người của cô gái áo đen này cũng khôi phục được một chút, nhưng toàn bộ cơ thể của cô ta thiếu chút nữa đã bị siết nát, không phải một thuật chữa trị đơn giản thế này là có thể chữa khỏi.
Chỉ có thể miễn cưỡng giữ được chút sinh cơ.
Về phần tên Sa Cửu kia thì Tống Thư Hàng sẽ không lãng phí cơ hội dùng trì dũ thuật quý giá này cho hắn rồi.
Đối với mấy tên khốn một giây trước còn muốn lấy mạng hắn thì xin thứ cho Tống Thư Hàng không thể nào bác ái như thánh mẫu Maria được. Cho nên, cứ mặc kệ để cho hắn tự sinh tự diệt đi. Nếu như có thể sống được thì cứ đưa tới cho Dược Sư với Kình Bát, còn nếu không sống nổi thì cho hắn thành đồ ăn cho cá cũng được.
Mà sao nhìn con cá này quen quen thế nhỉ, không phải là cái con cá voi ban nãy mới rơi xuống cùng với hắn đấy chứ?
- Muu muu muu ~ - Con cá voi lệ rơi đầy mặt - Ừm, không phải nó đang khóc đâu, nó chỉ đang tiết muối thôi!
Thật sự không phải đang khóc đâu…. Chắc là thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.