Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 2: Tạm đợi Bản Tôn tính một quẻ

Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết

11/04/2018

Có câu: Người không ảo tưởng, uổng thiếu thời.

Mỗi người không ít thì nhiều đều phải trải qua thời kì này. Chỉ là vài người để lộ ra ngoài, còn vài người thì giấu nhẹm dưới đáy lòng. Cũng còn phân biệt là rối loạn lộ và rối loạn ẩn.

Tống Thư Hàng có chút ông cụ non, thời kì này đến nhanh, đi lại càng nhanh.

Bởi vậy đến năm thứ hai thời cấp II, mấy tên nhóc xung quanh hãy còn đắm chìm trong giấc mộng võ hiệp, mộng siêu nhân, mộng tiên nhân, suốt ngày quơ tay múa giáng long thập bát chưởng, hay siêu nhiên biến thân. Thì Tống Thư Hàng đã sớm mất hết hy vọng và hứng thú vào mấy thứ đó rồi.

Nguyên tắc vật lý của thế giới này chuẩn xác như vậy, nên chuyện loài người muốn một bước nhảy lên ba tầng lầu, hay chuyện hai chưởng phát một cái hiện ra hoàng long, hay chuyện chỉ cần quần sịp áo choàng thì có thể bay lượn là điều không thể!

Nhưng mà, hắn lại rất thích tiểu thuyết tiên hiệp, và mấy loại phim siêu nhân, có lẽ tận sâu trong thâm tâm hắn vẫn còn rất kì vọng có một ngày nào đó, mấy nhân vật như siêu nhân, người ngoài hành tinh, hay tiên nhân có thể xuất hiện trước mặt hắn chăng?

Biết rõ là điều không thể, nhưng không hiểu sao vẫn cứ mong chờ, đây là thiên phú đặc biệt chỉ có ở loài người thì phải nhỉ?

Tống Thư Hàng vừa cười vừa đóng khung chat, nhưng hắn không out khỏi nhóm này.

Hắn cảm thấy người trong Nhóm Cửu Châu Số 1 này rất thú vị, nội dung trò chuyện khiến người ta mới nghe qua đã thấy có vẻ khá kỳ cục của mấy người trong nhóm, nhìn từ góc độ của người bên ngoài mà nói, thì cũng rất thú vị —— Cho nên trước khi chủ nhóm đá hắn ra, thì hắn muốn im ỉm ở trong nhóm, xem nội dung chat vui vui trong này trong những lúc rãnh rỗi không có gì làm.

Trên màn hình máy tính, bộ phim vẫn còn tiếp tục phát, đây hình như là một bộ kinh dị. Những tình tiết kinh hoàng không ngừng xuất hiện. Bộ phim kinh dị này là tác phẩm kinh điển của một đạo diễn thiên tài trong dòng phim kinh dị, nghe đâu có rất nhiều người lớn tướng đều bị dọa đến phát khóc, cũng có rất nhiều người bị dọa đến mức đi vệ sinh cũng không dám đi một mình.

Đáng tiếc, Tống Thư Hàng vẫn không cảm thấy sợ hãi chút nào, kéo về đoạn đầu xem lại, hắn ngáp một cái, từ từ chuyển tư thế thành nằm xuống, mí mắt lại nặng dần...

Nếu như vị đạo diễn thiên tài kia biết bộ phim của mình chỉ có hiệu quả như vầy, không biết có khóc chăng?

Trong lúc gật gù, Tống Thư Hàng có một giấc mơ đẹp.

Là một giấc mơ đẹp đầy sảng khoái, với những mảng mộng nhỏ. Có tiên nhân, có siêu nhân, có các loại bồng lai tiên cảnh.

Trường sinh tiêu dao, dời non lấp biển, vác kiếm đi khắp nhân gian, đây là mộng tưởng của bao nhiêu người từ trước đến nay? Chỉ là theo thời gian, tuổi càng lớn, hiện thực đập tan giấc mơ, con người chỉ có thể cất mộng vào sâu trong tâm, không nghĩ đến nữa.

Mộng, chung quy, vẫn là mộng ...

Ngày kế tiếp.

1 giờ sáng thứ ba, ngày 21 tháng 5

Trong nhóm trò chuyện, chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cuối cùng cũng online.

Hắn vừa mới lên, Bắc Hà Tán Nhân liền chặn đầu hỏi:

- Chân Quân, ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ mà ngươi thêm vào hôm qua là ai vậy? Tu hành ở nơi nào?

- Người thêm hôm qua? Các ngươi không giao lưu cùng cô ấy sao? Đó là con gái sinh tại thời đại này của lão hữu của bản tôn, hình như tư chất không tồi, tuổi trẻ đã lên hậu thiên tam phẩm đỉnh phong, sắp vào tứ phẩm, rất có thiên phú đấy.

Hoàng Sơn Chân Quân cười ha ha trả lời.

Sinh ra trong thời đại này, vậy tuổi ước chừng chưa tới bốn mươi? Tuổi này đã lên hậu thiên tam phẩm đỉnh phong, đây quả thực là thiên tài. Bắc Hà Tán Nhân thầm gật đầu, nhưng mà đạo hiệu của đối phương lấy vẫn rất lạ, ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ tại sao nhìn thế nào cũng chẳng giống đạo hiệu.

Bắc Hà TánNhân còn đang suy nghĩ, Hoàng Sơn Chân Quân đột nhiên nói:

- Ơ? Đạo hiệu con gái lão hữu của bản tôn không phải ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ mà. Mẹ, ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ là cái lông gì.

- ....

Hoàng Sơn Chân Quân quýnh quáng.

Không phải là cái lông gì, là người mà Chân Quân ngài thêm vào hôm qua đấy.

Hắn hỏi dò:

- Chân Quân, ngài không phải thêm nhầm người rồi chớ?

- Đợi bản tôn xem xem.

Ít giây sau.

Hoàng Sơn Chân Quân gửi lên một chuỗi icon mồ hôi lạnh trong nhóm:

- Mẹ, thêm nhầm thật rồi. Số id chỉ khác một số thôi, bản tôn nhập nhầm số 8 thành số 9 rồi. Không ngờ bản tôn lại có thể phạm phải sai lầm lớn thế này.

Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả nói:

- Ta đã nói mà, dù có hòa nhập vào xã hội hiện đại thế nào cũng không thể có người tự lấy cho mình cái đạo hiệu là Thư Sơn Áp Lực Đại được.

Hoàng Sơn Chân Quân tiếp tục gửi lên một chuỗi icon mồ hôi lạnh.

Sau đó hắn vội vàng thao tác, thêm con gái bạn mình vào trong nhóm.

Thông báo nhóm: ‘Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử’ đã gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1.

Cái tên mới hợp với phong cách của Nhóm Cửu Châu Số 1 làm sao, khí tức tiên hiệp cứ tỏa ra nồng nặc làm sao. Chứ nào như cái tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia tuyệt đối là thứ đồ kì quặc từ đâu chui vào.

Người mới vừa gia nhập, Cuồng Đao Tam Lãng liền lập tức lộ diện:

- Ô kìa, đạo hữa mới là tiên tử à, gửi tấm ảnh, báo số đo ba vòng, xem có xinh đẹp không nào?

Cuồng Đao Tam Lãng sớm lặn từ lâu rồi —— tuy hắn não cá vàng, nhưng trí nhớ chung quy so với đồng loại vẫn dài hơn ba giây. Hôm qua đã được người nhắc nhở, cho nên để tránh đắc tội đại bối tiền bối, hôm nay hắn cực cẩn thận dè dặn lặng lẽ quan sát tình huống.

Nghe Hoàng Sơn Chân Quân nói người mới gia nhập là con gái của bạn tốt, mà tu vi còn là tam phẩm hậu thiên, Cuồng Đao Tam Lãng liền an tâm. Không phải nhân vật cấp ‘tiền bối’, hắn có thể trêu ghẹo thỏa thuê một chút, cho đỡ ghiền.



Trong nhóm này rất ít người mới, hắn đã sắp nghẹn chết rồi.

Tam Lãng vừa mở miệng, mặt Hoàng Sơn Chân Quân lập tức đen xì.

- .....

Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử gửi một chuỗi dấu chấm, sau đó lại gửi lên một câu mập mờ:

- Do thời gian không còn sớm, nên con gái lão phu đã đi đả tọa luyện công lâu rồi. Nick của con bé tạm thời nhờ lão phu treo giúp, đợi Hoàng Sơn đạo hữu thêm vào nhóm. À... đã sớm nghe nói trong nhóm Cửu Châu có Tam Lãng phong lưu hào phóng, nhanh mồm nhanh miệng, trăm nghe không bằng một thấy. Tam Lãng đạo hữu, lão phu rất thích ngươi, đợi hôm nào mời ngươi uống rượu.

Cuồng Dao Tam Lang lập tức cảm thấy xấu hổ, trêu ghẹo em gái lại gặp phải ông già nhà em gái, trên thế giới còn chuyện nào nhục hơn chuyện này nữa. Hắn thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.

May mà dường như tính cách của vị tiền bối này cũng hiền hòa, một câu nhẹ nhàng gạt chuyện này qua một bên.

Sau đó, vị tiền bối này lên tiếng chào hỏi những người online trong nhóm, nhờ mọi người chiếu cố chăm sóc nhiều đến con gái mình. Cuối cùng, lại treo máy lặn mất tiêu.

Nhìn thấy tiền bối kia đi rồi, Cuồng Đao Tam Lãng thở phào một cái, hớn hở nói:

- May quá, xem bộ dạng vị tiền bối này không phải là không biết đùa. Nói không chừng sau này còn có cơ hội, có thể trò chuyện cùng với Vũ Nhu Tử cô nương rồi.

- .... Hoàng Sơn Chân Quân

- .... Bắc Hà Tán Nhân.

Dược Sư vậy mà lại mò lên. Hắn thuộc dạng tiếc chữ như vàng, bình thường rất ít khi ngoi lên nói chuyện, nhưng lần này hắn nhịn không được mà gửi lên bốn chữ:

- Tự cầu nhiều phúc.

- ? Tam Lãng nghi hoặc.

Nhưng Dược Sư tích chữ như vàng nên cũng không giải thích nhiều.

- Xem phần tên phía trước đạo hiệu của người mới đi.

Bắc Hà Tán Nhân giải thích, không tự tìm đường chết thì không thể chết, mấy đạo lý này tại sao Tam Lãng huynh lại không thể hiểu nhỉ?

- Tên phía trước? Linh Diệp Đảo?

Cuồng Đao Tam Lang dường còn chưa kịp phản ứng lại.

- Đúng rồi, Linh Diệp Đảo! Lại thêm là một vị tiền bối, ngươi không nghĩ đến ai sao?

Bắc Hà Tan Nhân gợi ý.

Một lúc lâu sau, Cuồng Đao Tam Lãng bỗng nhiên tỉnh ngộ, gửi lên một chuỗi icon quỳ lạy trong nhóm:

- Là vị Linh Điệp Tôn Giả tính toán từng li từng tí kia sao?

Linh Điệp Tôn Giả là một vị tiền bối cường đại, hắn cái gì cũng tốt, nghĩa hiệp chính trực... Chỉ là rất thích so đo mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi với người khác, con đường so đo chi li ấy đã đạt đến đỉnh của đỉnh. Người khác tính toán chi li, hắn thì chi li tính toán.

Miệng của Bắc Hà Tản Nhân co giật:

- Ta đã nhắc ngươi thế nào hả!

Hoàng Sơn Chân Quân than một tiếng, hắn thực không nhìn nổi nữa rồi:

- Tam Lãng, lão hữu kia của ta chỉ treo máy, nhưng chưa offline.

Cũng là nói... nhật ký trò chuyện có thể bị nhìn thấy.

Không, là nhất định đã bị nhìn thấy rồi!

Hoàng Sơn Chân thực không thể nhìn Tam Lãng tiếp tục tự tìm chết, nói sao cũng là hậu bối trong nhóm mình.

- Ôi cứt thật, chết toi rồi.

Cuồng Đao Tam Lãng dường như nhìn được tương lai của mình không lâu sau, Linh Điệp Tôn Giả đến cửa thăm hỏi, sau đó là đủ loại hành hạ tiếp đãi. Mắt hắn tự dưng ươn ướt, lần này hình như trêu phải một vị đại tiền bối phiền phức hơn nữa rồi thì phải?

Tam Lãng lập tức kêu thảm:

- Chân Quân, xin cầu tình giúp ta!

Hoàng Sơn Chân Quân gửi cho icon một bóng lưng hững hờ.

Người trong nhóm không thèm quan tâm đến âm thanh thảm thiết như chó tru của Tam Lãng, câu chuyện liền quay lại vấn đề bị bỏ dỡ.

Bắc Hà Tản Nhân hỏi nhóm chủ:

- Chân Quân, vậy cái tên ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ kia giải quyết thế nào đây?

Tô Thị A Thất nói:

- Phải đá ra nhỉ? Dù sao cũng chỉ là người bình thường, không hợp để tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng ta.

- E hèm, đã bị bản tôn lỡ thêm rồi, vậy cũng xem như là một loại duyên phận đi. Để bản tôn bốc một quẻ, xem xem nên giải quyết thế nào.

Hoàng Sơn Chân Quân đáp lời, chủ yếu là vì hắn đột nhiên thêm đối phương vào nhóm, hiện tại nói đá liền đá, chẳng phải hắn sẽ mất mặt lắm à?

Vậy nên chí ít cũng bốc một quẻ làm dáng một tí, coi như mượn cớ, rồi hẳn đá người kia đi.



Như thế thứ nhất là thể hiện được khí thế cao thượng rộng rãi của mình.

Hai là, không lâu trước đây hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với bói toán, học được gần một tháng, hiện tại đang rất ngứa tay. Bất luận làm chuyện gì, đều thích tính một quẻ trước.

Nói xong hắn lấy một cuốn ‘Đường Thi Tống Từ’ bên cạnh bốc quẻ, lật qua lật lại, vận chuyển bói toán bí thuật. Vận lực từ trong âm u rút một câu thi từ ra, tạo thành quẻ tượng.

Lần đầu tiên bốc quẻ cực kỳ thuận lợi, từ khi Hoàng Sơn Chân Quân học thuật coi quẻ xong, lần đầu tiên có cảm giác này khi bốc quẻ!

Hắn hởn hở nhìn xem quẻ mà mình bốc ra được.

Sau đó....

Mặt của Hoàng Sơn Chân Quân sa sầm.

Sắc mặt Hoàng Sơn Chân Quân xám xịt.

Mà nhìn vào quẻ tượng: Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.

Theo như hắn nhớ thì thi từ này là của thi nhân Bạch Cư Dịch thời nhà Đường viết nên, rất kinh điển, về sau thường bị người ta dùng để hình dung tình yêu.

Hoàng Sơn Chân Quân lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Chim liền cánh em gái ngươi, cây liền cành em gái ngươi! Còn nguyện làm cây liền cành, bản tôn còn không bằng tự mình treo lên cành đông nam cho rồi! (tự quải đông nam chi – trích bài Tiêu Trọng Khanh thê - một bài vân vần theo dân ca thời Hán)

Có lẽ nào hắn đường đường là Hoàng Sơn Chân Quân lại đi diễn một đoạn tình yêu kinh thiên động địa, người còn kẻ mất với tên đực rựa ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ kia hay sao? Điều này khiến hắn nhớ đến Long Dương Quân thời chiến quốc Hoa Hạ, lập tức cảm thấy như nuốt phải con gián, mắc ói bội phần.

- Đây nhất định là tu vi quẻ thuật của bản tôn chưa đủ, dù sao cũng chỉ học mới một tháng... vậy bản tôn nên tính lại một quẻ! Đúng vậy, nhất định là như vậy!

Hoàng Quân Chân Quân lại lần nữa xoay chuyển quẻ thuật bí pháp, dùng lực phát động ‘Đường Thi Tống Từ’.

Lại có một câu thi từ bị rút ra.

Quẻ thuật bí pháp lần này vận chuyển siêu cấp trôi chảy, Hoàng Sơn Chân Quân tự cảm thấy hài lòng, tuyệt đối trúng rồi.

Lão hướng nhìn quẻ tượng.

Sau đó...

Mặt mày Hoàng Sơn Chân Quân tái mét.

Quẻ tượng: lưỡng tình nhược thị cửu trường thời, hữu khởi tại triêu triêu mộ mộ. (Tình này nếu như đã mãi lâu dài, há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều. – trích ‘Thước kiều tiên’ của Tần Quan)

Sớm chiều ông nội ngươi.

- Bản Tôn cứ không tin thứ tà ma này!

Hoàng Sơn Chân Quân lại bốc quẻ lần nữa.

Lần này cảm giác thật tốt, Hoàng Sơn Chân Quân cảm thấy tu vi quẻ tượng của mình đã đạt đến cảnh giới cao nhất rồi.

Lần này nhất định trúng!

Hắn cuối đầu xem quẻ tượng:

- Bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn. (–trích ‘Thanh ngọc án’.)

- ……

- ....

- Hít thở sâu, hít sâu.

Hoàng Sơn Chân Quân bình tĩnh đóng Đường thi Tống thi lại, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ u sầu nhìn trời cao, cảm giác thật buồn phiền!

Tiếp đó, Chân Quân bình tĩnh lấy bản Đường Thi Tống Từ bìa cứng từ trong tay ra xé nát, vừa xé vừa ra sức gật đầu:

- Bản tôn quả nhiên không có thiên phú về phương diện quẻ thuật, trời sinh không thể làm quái thuật sư. Cho nên, mấy quẻ tượng bản tôn tính ra nhất định là bậy bạ hết!

Hắn xé nát Đường thi Tống từ ném qua một bên, trong lòng thầm thề tuyệt đối không tiện tay tính quẻ nữa.

Từng mảnh bìa cứng thi từ bị ném qua một bên, Chân Quân nhắn tin lên nhóm:

- Tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia... tạm thời cứ để lại đi. Bản Tôn vừa mới tính một quẻ, phát hiện hắn có duyên với bản tôn, có thể thêm hắn vào nhóm không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên! Về sau như thế nào thì xem tạo hóa của chính hắn đi.

Chân Quân dùng vài từ nói cho có lệ về mấy quẻ bói kia, còn như kết quả quẻ tượng, đánh chết hắn cũng tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ.

Nếu là duyên, thì nhất định cũng là nghiệt duyên!

- Vậy thì để lại đi, dù sao thì đoán chừng không lâu sau hắn cũng sẽ tự rời nhóm thôi, à mà Chân Quân, kết quả quẻ tượng ra sao!

Bắc Hà Tản Nhân nghe nói Chân Quân đang học quẻ thuật, cho nên rất hiếu kì vị tiền bối này tính ra được cái gì.

- ...

Hoàng Sơn Chân Quân:

- Này hả, các ngươi tiếp tục nói chuyện, ta có việc gấp, phải offline trước đây.

Nói xong, hắn cấp tốc offline, để lại Bắc Hà Tán Nhân mặt mày ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook