Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 137: Thư Hàng Tieur Hữu, Lợi Ích Có Muốn Kiếm Lời Không?

Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết

14/06/2018

Sẽ có bất ngờ thú vị? Chẳng nhẽ quạt ngự hỏa ba sao có thể điều khiển lửa thiên kiếp trên người gã cầm đầu của Nguyệt Đao Tông?

Cái thứ vĩ mô như lửa thiên kiếp mà cũng bị quạt ngự hỏa điều khiển sao?

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, Bá Thiên Quân chỉ huy hộ tông đại trận, khiến nó biến ảo không ngừng, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội. Hắn cười sang sảng, rồi ngự đao bay lên, nhoáng một cái liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng và Tô thị A Thất.

Sau đó, bảo đao dưới chân hắn chuyển động, một mũi đao bán nguyệt bay ra, chém về phía Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục. Bá Thiên Quân không nhìn thấy Thiên Cương Linh Hoàng Lệnh!

Thiên Cương Linh Hoàng Lệnh cũng giống như thanh phi kiếm của Thong Huyền đại sư, đều sở hữu trận pháp ẩn thân. Kẻ nào có thực lực thấp hơn Tô thị A Thất đều không thể nhìn thấy nó.

Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục được Thiên Cương Linh Hoàng Lệnh bảo vệ, nên có thể nhìn thấy lớp phòng ngự màu đỏ nhạt xung quanh mình.

Nhưng trong mắt Bá Thiên Quân, Tống Thư Hàng cùng A Thập Lục đúng là hai đứa vừa ngu vừa to gan lớn mật, cứ thế đứng tầng hẫng ngay sau chiến trường.

Phải mau chóng tận dụng cơ hội nghìn năm có một này!

Đao này mà chém xuống, nhất định phải tặng miễn phí hai hậu bối này một tờ giấy chứng nhân tàn tật!

Choang!

Lưỡi đao hắn chém ra, chạm vào lá chắn phòng ngự của Thiên Cương Linh Hoàng Lệnh, và bị cản xuống ngon ơ.

Lực phòng ngự của Thiên Cương Linh Hoàng Lệnh rất cao, nếu tính phòng ngự không cao, sao Tô thị A Thất có thể yên tâm để Tống Thư Hàng và A Thập Lục ở phía sau chứ?

Bá Thiên Quân thoáng sửng sốt, nhưng rồi hắn hiểu ngay rằng bên người hai tên tiểu bối này có pháp khí phòng ngự cao giai.

- Hừ, pháp khí phòng ngự chỉ là vật ngoài thân, chỉ đỡ đòn được đến một mức nào đó thôi, nhìn ta phá nát nó này! - Bá Thiên Quân nghĩ thầm. Sau đó, hẳn nhảy lên, hai tay siết chặt thanh trường đao.

Thanh đao này tên là Bá Toái. Đao dài ba tấc, được rèn từ lôi trì trọng kim, chí dương chí cương, độ cứng vượt hơn hẳn nhưng thanh pháp đao cùng cấp. Lưỡi dao sắc bén, có thể chém đứt thân thể của tu sĩ tứ phẩm!

Đây chính là thanh bảo binh là Nguyệt Đao Tông truyền từ đời này sang đợi khác, được xếp hàng cực phẩm trong những bảo binh cùng cấp.

- Nguyệt luân trảm! - Bá Thiên Quân giơ cao thanh đao Bá Toái, vẽ nên một quỹ đạo hình trăng rằm rồi chém xuống!

Bấy giờ, người thanh niên bên dưới bỗng lôi một chiếc quạt sắt ra, sau đó bấm bấm sáu lần ở thân quạt. Rồi, người thanh niên nọ bước ra một bước, nhắm thẳng cây quạt vào hắn và phẩy một cái!

Là loại pháp bảo dạng tấn công nào sao?

Bá Thiên Quân thầm chuẩn bị tinh thần.

Nhưng là, sau cú phẩy ấy, chẳng có đòn tấn công nào được kích hoạt cả.

Với pháp bảo hình quạt, cách tấn công thường thấy là cuồng phong, hay hỏa diễm cái gì gì dó. Nhưng sau khi cậu thanh niên phẩy một cái, thì chẳng có đòn tấn công nào xuất hiện cả.

Còn đương cảm thấy nghi hoặc, thì bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên lưng, trên cánh tay chợt đau đến cháy bỏng.

Chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, thì lửa thiên kiếp bỗng cháy lên hừng hực, khiến hắn biến thành một quả cầu lửa rực cháy!

Chỉ trong nhát mắt, Bá Thiên Quân đã hóa thành tro tàn.

Pháp bảo, hộ giáp, lệnh bài, đan dược trên người hắn đều đốt thành tro bụi và cả một thứ quả tỏa ra ánh sáng như cầu vồng cũng bị kiếp hỏa đốt cháy.

Đến cả thanh đao Bá Toái cũng nhiễm lên ngọn lửa kim sắc.

Choang...Sau khi chủ nhân bị thiêu thành tro, bảo đao Bá Toái rơi xuống nền đất.

Nơi nó rơi, vừa lúc lại là trước mặt Tống Thư Hàng. Sau khi đáp xuống, kiếp hỏa trên thân đao dần tan biến. Nó không phải mục tiêu mà kiếp hỏa tấn công, nếu không thì sớm bị nung thành thép nóng chảy từ lâu rồi.

Tống Thư Hàng cầm cây quạt ngự hỏa ba sao, nuốt nước miếng ực một cái.

Thế là tiêu đời ấy hả? Một tu sĩ nhìn mạnh như vậy, mà phẩy nhẹ một cái liền hóa thành tro bụi luôn ấy hả?

Ngẫm lại thì...mấy ngày nay mình sát sinh hơi nhiều, hơn nữa càng về sau, địch thủ càng mạnh.



- Quạt ngự hỏa? - A Thập Lục nhìn cây quạt trong tay Tống Thư Hàng...Quả nhiên, không có pháp khí vô dụng, chỉ có tu sĩ không biết dùng pháp khí!

Tống Thư Hàng cất cây quạt ngự hỏa, thì lại thấy cây đao bên chân mình. Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm vào thanh đao Bá Toái ấy.

Thanh đao này có thể tồn tại qua cơn kiếp hỏa, chắc chắn có điểm gì đó đặc biệt.

Sau khi chạm nhẹ vào nó, Tống Thư Hàng nhận ra, sau khi hứng chịu kiếp quả, thanh đao Bá Toái này vẫn cứ lạnh lạnh, nếu không phải thân đao còn có một lớp cháy đen thì Tống Thư Hàng còn tưởng rằng thứ kiếp hỏa bám vào thân đao ban nãy chỉ là ảo giác của mình.

Bá Thiên Quân chết, chúng đệ tử của Nguyệt Đao Tông không thể hiểu nổi vì sao!

Bọn họ nhìn thấy tông chủ uy vũ nhảy lên, chém xuống một lưỡi đao.

Sau đó, hắn dùng tuyệt học của Nguyệt Đao Tông là nguyệt luân trảm.

Sau đó nữa, tông chủ đột nhiên hóa thành một quả cầu lửa, bị thiêu rụi đến chút tro tàn cũng không thấy!

Rắn mất đầu, chúng đệ tử của Nguyệt Đao Tông bắt đầu rối lên. Hơn nữa, không có sự chỉ huy của tông chủ, hộ tông đại trận không thể duy trì, nó trở nên lộn xộn, mất hẳn hiệu quả.

- Ha ha ha ha. - Tô thị A Thất cười lớn một tiếng, đao phong khẽ biến, hắn đánh bật mọi đệ tử của Nguyệt Đao Tông trước mắt.

Chúng đệ tử của Nguyệt Đao Tông ngã rạp xuống từng mảng!

Trong Lam Nguyên Cốc, công tử Hải đứng trên cao, quan sát trận chiến từ nãy đến giờ.

- Khặc khặc, Bá tông chủ cuối cùng cũng “hy sinh” rồi, còn chết nhanh hơn so với kế hoạch của chúng ta, hơn nữa cách chết cũng ngoài sức tưởng tượng. - Dưới lớp áo choàng của hắn, phân thân của An Tri Ma Quân nở nụ cười quái dị, - Ta nhớ rõ, hình như thất hoàng diệu quả được hắn mang sát theo bên mình đúng không? Đấy chính là niềm hi vọng để hắn chữa được kiếp hả, nhất quyết không chịu rời khỏi nó, giờ, thứ đấy cũng bị thiêu cháy rồi sao?

Ng--uồn: iread-.v-n- Ha ha. - Công tử Hải lật bàn tay lên, một thứ quả tỏa ra ánh sáng rực rỡ như cầu vồng hiện lên trong tay hắn, - Thất hoàng diệu quả, từ đầu đến cuối đều nằm trong tay ta.

- ... - An Tri Ma Quân thoáng rùng mình, phân thân của hắn lúc nào cũng ám trong tay áo của công tử Hải, ấy vậy mà chẳng biết công tử Hải giữ Thất hoàng diệu quả thật từ bao giờ!

- Cũng đến lúc rồi, nếu đám kia cứ bị A Thất huynh chặt tiếp thì số lượng đệ tử của Nguyệt Đao Tông sẽ không đủ để mở “Tân hộ tông trận pháp”. - Thanh trường kiếm giắt bên hông của công tử Hải rời khỏi vỏ, lẳng lặng nổi dưới chân hắn.

Công tử Hải tiến lên trước một bước, đặt vững bàn chân trên kiếm quang. Kiếm quang phóng đi, đưa hắn bay lên trên phía ngoài của Lam Nguyên Cốc.

- Các đệ tử xin hãy bình tĩnh, hiện nghe ta chỉ huy. - Sau đó, giọng nói ôn hòa của công tử Hải vang khắp Lam Nguyên Cốc.

Chúng đệ tử của Nguyệt Đao Tông nghe được giọng của công tử Hải trưởng lão, liền cảm thấy bình tâm hơn hẳn.

Chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ huy của công tử Hải, các đệ tử dựng lại hộ tông đại trận, sĩ khí cũng dần dâng lên. Dần dần, chúng lại dùng trận pháp ban nãy để quây chặt Tô thị A Thất.

- Cuối cùng ngươi cũng chịu ló mặt, công tử Hải. - Tô thị A Thất cười nói.

Công tử Hải mỉm cười, chẳng hề lộ vẻ yếu thế:

- Ta vẫn luôn đợi ngươi, A Thất huynh.

Trong lúc nói chuyện, tay của hắn vươn về trước, trận pháp khổng lồ bao lấy cả Lam Nguyên Cốc được khởi động, màn huyết vụ trên đầu cũng càng lúc càng đậm sệt.

Tình hình chiến đấu đang vô cùng căng thẳng!

Tống Thư Hàng lại mở kho thư mục của nhóm ra, rồi để lại lời bình dưới tấm ảnh của kẻ cầm đầu Nguyệt Đao Tông.

Thư Sơn Áp Lực Đại:

- @Dược Sư, tiền bối, ta phẩy vài nhát vào người trong ảnh, sau đó người ta... bị đốt thành tro.

Dược Sư đáp lại rất nhanh:

- Ha ha ha ha, quả nhiên như lời lão phu đoán, lửa thiên kiếp tồn tại trong kẻ này đã quá lâu rồi, hơn nữa, khi được điều trị bằng quá nhiều phương pháp, ngọn lửa ấy không còn tinh thuần nữa. Vậy nên, mới bị quạt ngự hỏa ba sao thoáng điều khiển một chút. Không cần nhiều, chỉ cần thoáng một chút thôi là ngọn lửa có thể bùng lên, thiêu hắn thành tro. - Dược Sư nói thế đó.

Tống Thư Hàng cầm cây quạt ngự hỏa ba sao trong tay...Dựa vào một tấm ảnh mà có thể nhìn rõ được nhiều điều như thế, các tiến bối trong nhóm, ai nấy đều sâu không lường được.

Đương lúc Tống Thư Hàng đang cảm khái, thì dưới tấm ảnh “Ngồi xem Tô thị A Thất tiền bối đại phá Nguyệt Đao Tông” lại có thêm một bình luận khác.



Phủ chủ của Thât Sinh Phù:

- @ Thư Sơn Áp Lực Đại. Ta vừa nhìn kỹ bức ảnh, cảm thấy trận pháp của đám đệ tử Nguyệt Đao Tông có chút vấn đề. Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có cách nào chụp rõ chút không, cố gắng chụp được cái hình dáng đại khái của trận pháp ấy!

Phủ chủ Thât Sinh Phù không chỉ tinh thông phù đạo, mà cũng rất tài giỏi trong lĩnh vực trận pháp. Bởi phù đạo và trận pháp có khả năng hỗ trợ nhau.

Tống Thư Hàng nhìn bình luận ấy liền đáp lại rất nhanh:

- Đã hiểu, ta sẽ chụp tấm khác rõ ràng hơn. Đúng rồi, nếu trận pháp này có vấn đề, liệu A Thất tiền bối có sao không?

Phủ chủ Thât Sinh Phù:

- Không đến nỗi thế, nếu A Thất dốc toàn lực thì có thể đấu vượt cấp... Hơn nữa, việc trận pháp này có điểm gì bất thường hay không thì ta mới chỉ đoán vậy, đợi ngươi chụp được ảnh toàn cảnh đã.

- Ta chụp rồi gửi qua ngay đây. - Tống Thư Hàng đáp.

Sau đó, hắn cầm di động, hướng camera về phía các đệ tử của Nguyệt Đao Tông, cố gắng chụp toàn cảnh đại trận mà họ đang dựng, chụp tách tách vài tấm rồi gửi chúng vào kho thư mục trong nhóm.

A Thập Lục ghé lại gần Tống Thư Hàng, lẳng lặng nhìn nội dung trên điện thoại.

Phủ chủ Thất Sinh Phù:

- Quả nhiên là có chút cổ quái. Đại trận mà các đệ tử kia dựng lên, thoạt trông thì đúng là kiểu trận có khả năng giúp bùng nổ sức chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng thực chất...nếu ta đoán không lầm, trận pháp này có tác dụng phụ rất nguy hiểm, nhỉ? @Thất Tu tôn giả, tôn giả, ngươi xem xem, địa thế của sơn cốc này, ta cứ cảm giác như có gì không bình thường.

Thất Tu tôn giả:

- Đúng thế, dựa vào địa hình của sơn cốc này để che giấu trận pháp thứ hai. Người sử dụng trận pháp này, ngoan độc thật!

Phù chủ Thất Sinh Phù:

- Có lời xác nhận này của tôn gia, ta lại càng tin tưởng. Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có muốn kiếm lời không?

Thư Sơn Áp Lực Đại:

- Lời gì?

Phủ chủ Thất Sinh Phù:

- Nếu may mắn, chắc ngươi sẽ có được một nguyên liệu luyện khí vô cùng quý giá. Sau đó, thân thể sẽ được cường hóa, không biết chừng lại giúp ngươi sớm mở tâm khiếu, hoàn thành trăm ngày cơ bản. Đương nhiên, vẫn sẽ có nguy hiểm, nhưng có Tô thị A Thất ở đó, chắc chắn ngươi sẽ không chết!

- Ta cần làm gì? - Tống Thư Hàng hỏi ngay tắp lực.

Có thể sớm hoàn thành trăm ngày cơ bản, còn khiến cơ thể được cường hóa, Tống Thư Hàng cũng nôn nao lắm rồi.

Phủ chủ Thất Sinh Phù:

- Nào, ta khoanh một vòng tròn đỏ vào ảnh rồi đấy, gửi ngươi đây. Ngươi tìm cái vị trí được ta khoanh tròn đã!

Chẳng mấy chốc, phủ chủ liền gửi một bức ảnh khác, Tống Thư Hàng đối chiếu thì thấy chỗ được khoanh tròn cách mình chừng bốn trăm mét, ở cạnh bên của một cây đại thụ không rõ tên.

Phủ chủ Thất Sinh Phù:

- @Thất Tu tôn giả, tôn giả, ngươi xem, vị trí đó có đúng không?

Thất Tu tôn giả:

- Tiến bộ đấy, tọa độ đó không có vấn đề gì.

Phủ chủ Thất Sinh Phù:

- Thư Hàng tiểu hữu, tìm được tọa độ chưa? Tìm được rồi thì gọi cho ta, chúng ta giữ liên lạc, để ta có thể hiểu rõ tình cảnh lúc này, từ đó mới có thể chỉ dẫn bước tiếp theo cho ngươi được!

- Tìm được rồi! - Tống Thư Hàng đáp, hắn cầm di động, tìm số điện thoại của phủ chủ Thất Sinh Phù, giờ phút này, hắn không chiến đấu một mình, mà hết thảy những tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đang chống lưng cho hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook