Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 49: Thủ Pháp Diệu Không Thể Tả

Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết

14/06/2018

- Sau này khắc khổ tu luyện, dùng năng lượng khí huyết đã ngưng tụ ra được kia khai tứ khiếu là mắt, tai, mũi, miệng, đợi khai đủ tứ khiếu, liên kết cùng tâm khiếu rồi thì sẽ như cá chép hóa rồng. Một khi vượt qua được đạo long môn này thì năng lượng khí huyết toàn thân sẽ có thể từ vô hình hóa hữu hình, hóa hư thành thực, đó chính là cảnh giới chân sư nhị phẩm, năng lượng khí huyết cũng sẽ biến thành chân khí.

- Trước tiên cứ nói bấy nhiêu cho ngươi hiểu trước đi đã, những thứ còn lại thì đợi khi nào cảnh giới của ngươi tới rồi thì sẽ có rất nhiều người ở trong Nhóm Cửu Châu Số 1 giải thích cho ngươi hiểu, ta cũng không cần tốn nước bọt làm gì, xem qua quyển kim cương căn bản quyền pháp mà ta tìm cho ngươi trước đi, tổng cộng có mười tám chiêu, ngươi xem rồi nhớ kỹ từng bức từng bức một đi nhé.

Dược Sư nói.

Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì lại mở bức ảnh đầu tiên của kim cương căn bản quyền pháp ra.

- Xem toàn màn hình.

Dược Sư nhắc nhở.

Tống Thư Hàng gật đầu, khẽ ấn ngón tay, mở bức ảnh kia lên toàn màn hình.

Chiêu thứ nhất có ba thức, văn hay tranh đẹp. Bên trái là ba bức vẽ hình người múa quyền, bên phải là một loạt chữ phồn thể viết dọc.

Bởi vì đã quen với kiểu đọc ngang rồi, cho nên hắn đọc mấy dòng chữ kia khá vất vả.

Hơn nữa mấy chữ viết trên này theo dạng Hán Văn Cổ, chữ nào hắn cũng biết, nhưng ghép lại thành câu thì nội dung trở nên tối nghĩa, vừa khó hiểu lại vừa lạ lẫm.

Mà điều hắn cần phải làm bây giờ chính là cố gắng ghi tạc mỗi một chữ vào đầu, không được để sót chữ nào.

Kiểu Hán Văn cổ đại thế này có lúc chỉ thiếu một chữ thôi thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác hẳn rồi. Lỡ như vì nhớ sót một chữ mà khiến mình luyện công luyện tới tẩu hỏa nhập ma thì oan lắm.

Lúc này, phong hồn băng châu mà Tống Thư Hàng đeo trên cổ kia lại phát huy tác dụng, luồng khí mát lạnh truyền tới khiến cho hắn cảm giác đầu óc rõ ràng hơn. Nhờ vào tool hack này, khả năng ghi nhớ của hắn lại tăng cao, dễ dàng nhớ kỹ.

Dược Sư đứng sau khẽ nhếch môi mỉm cười, gật đầu với vẻ thỏa mãn.

Sau khi Tống Thư Hàng nhớ nằm lòng mấy nội dung trên bức thứ nhất xong thì vẫn chưa yên lòng. Cẩn thận đối chiếu lại những gì mình nhớ được cùng với nội dung ghi trên bức ảnh thứ nhất.

Chỉ là không rõ tại sao, trong quá trình đối chiếu kiểm tra, hắn cảm giác hai mắt hoa lên.

Dần dần, toàn bộ cảnh tượng trước mắt giống biến thành từng dãy code, chỉ toàn hột là hột.

- Chuyện gì thế này, mình bị hoa mắt sao?

Tống Thư Hàng lắc đầu thật mạnh, muốn để cho bản thân mình tỉnh táo một chút.

Sau khi lắc đầu một cái, hắn cảm giác hai mắt sáng lên.

Sau đó… hắn nhìn thấy một thảo nguyên mênh mông bát ngát.

Chuyện gì thế này?

Tống Thư Hàng bị dọa nhảy dựng lên.

Mắt mình có vấn đề gì rồi à? Sao lại xuất hiện ảo giác thế này?

Đang lúc hắn tự hỏi đủ kiểu thì trên thảo nguyên trống trải có một đạo thân ảnh nhảy lên.

Đó là một người đàn ông có gương mặt mơ hồ. Cơ bắp trên người vô cùng săn chắc, nhìn qua rất dẻo dai, là loại hình mạnh mẽ nam tính mà vô số tên trạch nam mơ ước.

Thư Hàng lập tức đề cao cảnh giác để phòng ngừa bất trắc.



Chỉ là người đàn ông nọ căn bản không thèm để ý tới Tống Thư Hàng, hắn không màng chung quanh, chỉ đứng trên thảo nguyên diễn luyện một chiêu quyền pháp.

Chiêu quyền pháp kia tổng cộng có ba thức.

Người đàn ông kia đánh ra liên tục không ngừng, phối hợp với bộ pháp, không ngừng di chuyển xê dịch trên thảo nguyên.

Chỉ vẻn vẹn một chiêu ba thức thôi, nhưng do người đàn ông có gương mặt mơ hồ kia thi triển ra thì lại biến ảo khôn cùng. Mỗi cái giơ tay nhấc chân giống như dùng nắm đấm để diễn dịch ý nghĩa ẩn chứa trong đạo lý đất trời.

- Kim cương căn bản quyền pháp một!

Tống Thư Hàng đã nhìn ra quyền pháp này là gì.

Đợi đã, tại sao mình lại ở trên thảo nguyên? Còn người đàn ông có gương mặt mơ hồ này từ đâu ra đây?

Chuyện này là sao chứ?

Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đã!

Đây là pháp thuật của Dược Sư tiền bối sao? Dùng cách này để chỉ điểm quyền pháp cho mình?

Hay là điểm thần bí ẩn chứa bên trong đồ án của kim cương căn bản quyền pháp?

Hay là bản thân mình vô tình động phải cái gì rồi?

Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, trước mắt cũng là một cơ hội.

Người đàn ông kia rõ ràng chính là một vị tông sư quyền pháp, dù cho bản thân mình dốt đặc cán mai đối với quyền pháp đi nữa, cũng có thể cảm giác được quyền pháp của người đó vô cùng lợi hại.

Bây giờ đối phương đang ở ngay trước mặt mình, không hề có góc chết, liên tục diễn luyện quyền pháp căn bản một trong kim cương căn bản quyền pháp không ngừng nghỉ.

Bạn- đang đọc truyện -tại i-READ.vn-Phải tận dụng thời cơ, lỡ như để mất thì không biết phải chờ tới khi nào mới có lại được!

Tống Thư Hàng mở to hai mắt, cố gắng nhớ kỹ quyền pháp do người đàn ông kia thi triển.

Người nọ liên tục di chuyển, thế quyền uốn lượn, trong cong có thẳng, trong công có thủ, trong thủ có công.

Khi thì lao đến vun vút, nắm đấm như đạn pháo, lực mạnh tư thế tầm ổn, có khí thế phá phủ trầm châu.(1).

Hết lần này tới lần khác, lập lại liên tục rất nhiều lần, đủ mọi góc độ, đủ loại biến hóa!

Thởi gian nhanh chóng trôi qua.

Đến sau cùng, Tống Thư Hàng đã không thể nhớ rõ đây là lần thứ mấy thân ảnh kia thi triển quyền pháp nữa rồi.

Trong sự lặp lại dai dẳng gần như bất tận này, Tống Thư Hàng đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một chiêu ba thức của quyền pháp căn bản một này. Bây giờ, chỉ cần chờ hắn đi ra khỏi nơi kỳ quái này, sau đó luyện thêm mấy ngày thì chắc là có thể nắm giữ được sơ lược một chiêu ba thức này rồi.

Đúng lúc nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng cảm giác hai mắt của mình lại hoa lên cái nữa.

Sau đó, trước mắt sáng ngời.

Màn hình máy tính quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn, còn có Dược Sư tièn bối đang cười đắc ý ở bên cạnh.



Hắn nhìn vào đồng hồ ở góc máy tính… cư nhiên chỉ mới qua không tới một phút đồng hồ!

Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại sau lưng, chợt nhìn thấy nụ cười đắc ý của Dược Sư.

Xem ra, tất cả mọi việc đã xảy ra đều nằm trong dự tính của vị tiền bối này. Cho nên Thư Hàng liền hỏi thử:

- Dược Sư tiền bối, vừa rồi là xảy ra chuyện gì vậy?

- Là một loại thuật thôi miên đơn giản cấp thấp nhất, cũng chỉ có những tu sĩ còn chưa nhập môn như ngươi mới có thể trúng.

Dược Sư cười ha hả.

- Là do tiền bối ngươi thi triển sao?

Tống Thư Hàng hỏi tiếp.

- Không phải, ta chủ yếu chỉ luyện đan thôi, không có nghiên cứu nhiều về thuật thôi miên.

Dược Sư khoát tay cười, lại giải thích thêm:

- Là năng lực kèm theo của riêng họa quyển kim cương căn bản quyền pháp mà ngươi đang xem.

- Năng lực kèm theo của kim cương căn bản quyền pháp? Nhưng không phải nó chỉ là ảnh chụp lưu trong usb thôi à? Vậy mà cũng có thể mang theo thuật thôi miên như cũ sao?

Tống Thư Hàng có chút kinh hãi.

Nếu như kỹ thuật thôi miên của tu sĩ đều trâu bò như thế thì việc chinh phục thế giới cũng không phải giấc mơ hão huyền rồi!

- Không lợi hại được như ngươi nghĩ đâu, đây chỉ là một loại thủ đoạn nho nhỏ của những tu sĩ ở thời cổ mà thôi. Ngươi đã nhìn vào trên hình vẽ trên kim cương căn bản quyền pháp kia, hình vẽ ba người ra chiêu ở góc trái cùng với chữ viết ở bên phải đã được sắp xếp một cách cẩn thận. Mỗi một chữ, mỗi một bút, mỗi một bức họa đều trải qua sự tính toán kỹ càng, sắp xếp lại cùng với nhau sẽ tạo thành một bức họa thôi miên đơn giản. Sau đó còn cần ngươi thả lỏng tâm thần, tập trung một lòng một dạ muốn ghi tạc nội dung vào đầu. Sau đó lại so sánh những gì mình nhớ được cùng với những gì ghi lại trên bức họa, sau một lúc thì sẽ bị thôi miên. Như vậy sẽ nhìn thấy được ảo giác mà người sáng tạo ra kim cương căn bản quyền pháp đã sắp đặt sẵn trước đó.

Dược Sư giải thích.

Ngoài miệng thì hắn nói là thủ đoạn nho nhỏ, nhưng nụ cười trên mặt lại đắc ý muốn chết.

- Thật lợi hại.

Tống Thư Hàng cảm thán.

Vừa rồi hắn đã hoàn toàn rơi vào kỳ cảnh, tận mắt quan sát một vị tông sư quyền pháp đang diễn luyện quyền pháp này.

Nếu như hắn có thể nắm giữ được loại thủ pháp thôi miên này, sau đó hắn lại dùng thủ pháp này để viết lại một bộ tiểu thuyết, chẳng phải có thể khiến cho tất cả độc giả đều rơi vào trong kỳ cảnh kia để thể nghiệm thế giới tiểu thuyết rồi sao? Tới lúc đó được đăng lên mạng xong chẳng phải sẽ một bước lên trời à?

Được rồi, thật ra đây chỉ là suy nghĩ thứ hai của hắn…suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là nếu như dùng loại thủ pháp này, áp dụng lên mấy bộ hàng cấm mười tám cộng thì có thể khiến cho người ta rơi vào trong kỳ cảnh đó hay không? Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rơn người. Tới lúc đó làm thử mấy bộ như ngọc bồ đoàn 3d gì đó thì sẽ nổi tiếng sắp thế giới luôn ấy chứ?

Suy nghĩ này… hắn chỉ có thể để dành mà tự sướng ở trong đầu thôi. Nếu dám nói ra thì nhất định sẽ bị Dược Sư tiền bối đứng bên cảnh phang cho một chưởng.

- Cách dùng mười bảy thức kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh còn lại cũng giống như vậy đấy. Ta cho ngươi thời gian hai giờ đồng hồ, ngươi xem qua hết một lượt. Hôm nay tâm trạng của ta tốt lắm, đợi xem xong thì ngươi diễn luyện một lần cho ta xem, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi xem có sai lầm nào hay không.

Dược Sư cười ha hả.

***

(1): Thành ngữ Trung Quốc. Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Châu là chỉ thuyền. Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và dìm chiến thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook