Chương 811: Xin Hỏi Mẹ Ngươi Họ Gì?
Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết
18/08/2018
- Ta nhét ngươi vào trong thân thể của một gốc nhân sâm lớn, chính là cái con nhân sâm tinh luôn bị ta kéo theo trước đây ấy mà.
Bạch Tôn Giả giải thích.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
- …
Đậu xanh, là cái con nhân sâm tinh đáng thương kia sao? Hắn bị người ta nhét vào trong thân thể của con nhân sâm tinh đó? Bọn chúng đã làm chuyện này thế nào vậy?
- Vậy bây giờ ngươi có đồng ý trả lời vấn đề của ta không? Cốt cuộc hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình ở đâu ả? Trước đây ta đã tìm khắp một lượt ở trong mảnh vỡ Thiên Đình, lục soát tất cả những nơi thoạt nhìn có rất trọng yếu nhưng vẫn không tìm được hạch tâm của nó.
Bạch Tôn Giả hỏi.
- Ta từ chối trả lời vấn đề của ngươi.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn nói một cách lạnh lùng. Ta cứ không trả lời đấy, ngươi làm gì được ta nào?
Bạch Tôn Giả nghe vậy cũng không tức giận mà ngược lại còn cười ha ha, nói:
- Ngươi có muốn sống tiếp không? Mục đích mà những tu sĩ chúng ta tu luyện vất vả gian nan, tu luyện ngày đêm còn phải chịu đựng nỗi khổ mang tên thiên kiếp không phải là để trường sinh bất tử sao? Đặc biệt là người đã từng trải qua cái chết như ngươi… ngươi muốn sống tiếp không?
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
- …
Thật đúng là vấn đề gãi đúng chỗ ngứa, muốn sống tiếp không?
Đương nhiên là muốn rồi!
Chỉ cần là tu sĩ trong trạng thái tinh thần bình thường thì ai sẽ muốn chết chứ?
Nhưng… sống tiếp cũng được chia thành rất nhiều loại.
Tiếp tục thọ nguyên mấy năm, mười năm sau đó sẽ chết cũng là sống.
Trở thành quỷ yêu sống tạm bợ như cái xác biết đi cũng là sống.
Thậm chí luyện hóa hồn phách của mình thành pháp khí tà ác cũng là sống.
Nhưng những loại sống này đều không phải là loại mà hắn mong muốn.
- Ta muốn sống.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn cắn chặt răng nói:
- Nhưng…
Có điều Lư Sơn Lộ Ma Tôn vẫn chưa nói hết câu, Bạch Tôn Giả đã lôi một cái hũ nhỏ từ trong túi ra.
Đây chỉ là một cái hũ trà làm bằng vàng nhỏ bằng bàn tay. Phong cách của cái hũ này thiên về phong cách Châu Âu…
- Ta chờ mãi câu này của ngươi thôi đấy!
Bạch Tôn Giả nói, nét mặt tràn đầy vui vẻ.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
-???
Đồng thời hắn cảm thấy từng sợi rễ của gốc nhân sâm trên người mình dần trở nên cứng ngắc lại, hệt như nguyên lý con người dựng tóc gáy, đều là dự cảm xấu!
Lúc này Bạch Tôn Giả ra tay nhanh như chớp, đưa tay túm lấy cái đuôi trong miệng nhân sâm tinh, dùng sức kéo một cái. Cứ thế, cái đuôi nhỏ cùng với phong hồn băng châu bị Bạch Tôn Giả kéo ra ngoài.
- Ôi!
Lư Sơn Lộ Ma Tôn rên lên một tiếng sau đó ý thức của hắn lại chìm vào bóng tối.
Sau khi phong hồn băng châu bị kéo ra ngoài, Lư Sơn Lộ Ma Tôn lập tức mất đi khống chế với thân thể của nhân sâm tinh, ý thức quay trở lại bên trong băng châu.
Bạch Tôn Giả mở cái hũ kia ra, nhét phong hồn băng châu vào trong hũ rồi lại vui vẻ đóng nắp hũ.
Trên cái hũ và nắp hũ có một miếng phù văn lớn sáng lên, sau đó nắp hũ và hũ dung hợp lại với nhau, hòa thành một thể.
“Khế ước thành lập!”
Trên cái hũ thần kỳ này phát ra một âm thanh hùng hậu. Ngôn ngữ của âm thanh vừa phát ra này không phải ngôn ngữ Hoa Hạ nhưng trong âm thanh này lại mang theo một tinh thần lực nhu hòa có tác dụng phiên dịch. Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục không nghe ra đây là tiếng nước nào nhưng vẫn có thể hiểu được ý của nó.
Khế ước thành lập? Bạch tiền bối giằng co nửa ngày thì ra là để hồn phách của vị tôn giả thất phẩm của Vô Cực Ma Tông và cái hũ nhỏ này thành lập khế ước sao?
Tống Thư Hàng đoán, vừa rồi khi vị tôn giả thất phẩm chiếm lấy thân thể của nhân sâm tinh kia nói ra câu “Ta muốn sống” là đã hoàn thành tiền đề của khế ước rồi.
Chắc là nó giống với pháp bảo “Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có dám trả lời không” của Kim Giác đại vương nhỉ? Chỉ cần trả lời đúng là sẽ bị hút vào trong hồ lô hoặc là bình gì đó ấy?
Cái hũ nhỏ này là bảo bối gì đây?
…
Lúc này Bạch Tôn Giả bưng cái hũ nhỏ này lên, cười nói:
- Ha ha, qua bao nhiêu năm như vậy cuối cùng ta cũng tìm được một hồn phách thất phẩm trở lên làm hồ linh cho ngươi rồi, bây giờ vừa lòng rồi chứ?
Ông ông ông. Trên cái hũ nhỏ này phát ra từng tiếng kêu to thể hiện sự vui mừng chứng tỏ bản thân nó cũng không biết nói chuyện. Câu nói “Khế ước thành lập” vừa rồi chẳng qua chỉ tương tự như một lời thoại được lập trình, sau khi đáp ứng được điều kiện thì sẽ phát ra chứ không phải là tiếng nói của cái hũ nhỏ đó.
- Đại công cáo thành.
Bạch Tôn Giả nói với vẻ vô cùng hài lòng.
Lúc này gốc nhân sâm tinh đáng thương kia lại tỉnh lại. Nó từ từ mở mắt ra, trong lòng cảm thấy vô cùng hốt hoảng. Vừa rồi nó mơ thấy một cơn ác mộng, nó thấy thân thể của mình bị thay đổi, không còn thuộc về mình nữa. Thậm chí hồn phách của mình cũng bị một tên ngoại lai đến cưỡng chiếm.
Ý chí của nó không thể nào điều khiển được thân thể nó, từ trong miệng nó phát ra âm thanh không thuộc về nó. Hồn phách của nó bị áp chế vào tận chỗ sâu của thân thể, chỉ có thể rên rỉ một cách bất lực.
Cũng may tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng. Khi mở mắt ra hồn phách hay thân thể vẫn là của mình, trong cơ thể cũng không có khách ngoại lai đáng sợ nào cả.
Đây chỉ là một cơn ác mộng, thật là tốt quá!
Đúng rồi… Nói đi cũng phải nói lại, liệu chuyện mình bị một tiên nhân cực kỳ tuấn mỹ bắt đi có phải cũng là một phần của cơn ác mộng không nhỉ?
Nhân sâm tinh ôm ấp hy vọng vô bờ, mở mắt ra rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ngay sau đó nó lập tức nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Bạch Tôn Giả, người đang cầm một cái hũ kỳ lạ nhỏ đứng bên cạnh mình.
Mẹ ơi, đây không phải là ác mộng!
Nó thật sự bị vị tu sĩ tuấn mỹ này bắt đi!
Thường thì thực tế luôn tàn khốc hơn ác mộng.
Vì thế, nhân sâm tinh lại bắt đầu giãy dụa theo bản năng:
- Ô ô ô ô.
- Ơ, sao lại tỉnh rồi?
Nghe thấy tiếng giãy dụa của nó, Bạch Tôn Giả lập tức quay đầu lại nhìn về phía nhân sâm tinh rồi bắt đầu nhẹ giọng nói:
- Xem ra là bị hồn phách làm kích thích nên mới tỉnh lại à?
Vừa nói xong Bạch Tôn Giả xoay người một vòng, đá ra một cú cực kỳ đẹp mắt.
Đôi mắt của gốc nhân sâm tinh kia lại tối sầm lại, rồi ngất đi tiếp.
Cú đá lần này Bạch Tôn Giả dùng lực mạnh hơn lần trước một chút.
Vì thế có lẽ lần này nhân sâm tinh sẽ ngủ lâu hơn một chút.
Cây liễu yêu Khinh Vũ ở một bên thấy vậy âm thầm nuốt nước miếng của mình xuống. May mà mình còn có thể làm nhánh cây của Bạch Tôn Giả, đối với Bạch Tôn Giả mà nói mình vẫn còn hữu dụng, nên mới không đến mức bi thảm như gốc nhân sâm vô dụng này.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục cùng nhìn vào cái hũ nhỏ trong tay Bạch tiền bối đầy tò mò.
- Các ngươi muốn biết tác dụng kỳ diệu của cái hũ nhỏ này không?
Bạch Tôn Giả lắc cái hũ trong tay rồi nói.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục gật đầu liên tục.
- Thứ này, nhắc đến thì cũng không phải là pháp bảo mà tu sĩ chúng ta luyện chế ra. Đây là thứ ta nhặt được trong lúc đang du ngoạn trong sa mạc ở thế giới mấy trăm năm trước. Cũng không biết là thần khí của người nào tạo ra nữa. Trong cái hũ nhỏ này có thể cho một hồn phách ở nhờ để trở thành hồ linh, nhưng nếu muốn trở thành hồ linh thì phải có tu vi từ ngũ phẩm trở lên. Sau đó còn phải do chính hồn phách đó cam tâm tình nguyện hoàn thành khế ước thì mới có thể đi vào trở thành hồ linh.
Bạch Tôn Giả nói.
- Vậy tác dụng của nó là gì?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Các ngươi nhìn cho kỹ này.
Bạch Tôn Giả vươn tay ra, xoa nhẹ vài cái lên trên cái hũ nhỏ.
Từ trong miệng hũ, một luồng khói được phun ra.
Sau đó đám khói này biến thành hình dáng của một vị tu sĩ mặc hắc bào, đó chính là hình dáng của Lư Sơn Lộ Ma Tôn.
- Thần đèn à?!
Ánh mắt của Tống Thư Hàng sáng lên:
- Bạch tiền bối, nó có thể thực hiện nguyện vọng của mọi người sao?
- Thực hiện nguyện vọng của con người? Trên thế giới này làm gì có thứ nào khoa trương như vậy chứ?
Bạch Tôn Giả phất tay rồi nói:
- Thật ra pháp khí này là một loại thần khí chiến đấu. Một ngày có thể gọi hồ linh trong hũ ra ba lần, mỗi lần nửa tiếng để nó chiến đấu cho ngươi. Có điều phải cẩn thận vì một khi hồ linh chết là sẽ xong đời thật. Vì thế mỗi khi nó bị trọng thương ngươi phải thu hồi nó vào trong hũ, chăm sóc thương thế cho nó thật kỹ.
- …
Tống Thư Hàng:
- Nhưng Bạch tiền bối, không phải người muốn biết được tin tức về hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình từ hắn sao? Bây giờ hắn biến thành hồ linh rồi thì còn có thể trả lời vấn đề của người được nữa không?
- Đương nhiên là có rồi, nếu không ta vất vả biến hắn thành hồ linh như thế làm gì chứ?
Bạch Tôn Giả cười ha ha, gõ vào cái hũ một cái rồi nhìn về phía đạo nhân mặc hắc bào trong không trung nói:
- Ngươi tên là gì?
- Đạo hiệu của bần đạo là Lư Sơn Lộ.
Đạo nhân mặc hắc bào trả lời thành thật.
Trả lời thật này!
- Thần kỳ như vậy sao?
Tống Thư Hàng nói. Đồng thời hắn cũng mừng thầm trong lòng vì đạo hiệu của mình không gọi là “Đường Bạch Kình thành phố Văn Châu tỉnh Chiết Giang nước Hoa Hạ Chân Nhân”, nếu không sau này bị người khác hỏi đến đạo hiệu của hắn thì phải cần bao nhiêu dũng khí mới phun ra cái tên này được chứ?
Sau đó Tống Thư Hàng lại ôm tâm trạng tò mò hỏi:
- Lư Sơn Lộ đạo hữu, ta có thể hỏi một vấn đề không? Xin hỏi mẹ ngươi họ gì?
Lư Sơn Lộ Ma Tôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Thư Hàng một cái, không nói một lời.
Tống Thư Hàng:
- …
Thật xấu hổ.
Bạch Tôn Giả thấy vậy lập tức an ủi Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng ngươi đừng để ý, thật ra thì nó chỉ biết trả lời vấn đều của chủ hũ thôi chứ không phải là khinh bỉ ngươi đâu.
Bạch tiền bối, người đừng nói ra mà. Người vừa nói thế xong đột nhiên ta lại cảm thấy mình bị hồ linh nhìn một cách cực kỳ khinh bỉ.
Tô Thị A Thập Lục không nhịn được mà bật cười.
- Khụ khụ.
Bạch Tôn Giả hắng giọng, nói:
- Lư Sơn Lộ đạo hữu, mời ngươi giới thiệu một chút về hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình này đi.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn nghe vậy thì hơi khựng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ rối rắm.
- Ý chí thật là kiên cường, đã bị nhốt vào trong hũ thành hồ linh rồi mà vẫn còn phản kháng lại.
Bạch Tôn Giả cảm thán một tiếng, sau đó lại đưa tay xoa nhẹ lên cái hũ.
Cuối cùng Lư Sơn Lộ Ma Tôn vẫn lên tiếng:
- Hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình ẩn giấu trong những cung điện ở phía tây. Nhưng nếu muốn mở hạch tâm ra thì cần phải do ta ra tay… Bởi vì ta đã thừa kế quyền hạn của bộ phận hạch tâm ở mảnh vỡ Thiên Đình rồi.
- Thảo nào, thì ra hạch tâm bị giấu đi, còn bị người ta nhanh chân giành trước thế nên ta tìm bao nhiêu lâu cũng không tìm được nó.
Bạch Tôn Giả nói.
Thật không ngờ Lư Sơn Lộ Ma Tôn đã nắm giữ quyền hạn hạch tâm. Nếu cho hắn thêm chút thời gian để biến mảnh vỡ Thiên Đình này thành của mình thì chuyện tấn thăng lên huyền thánh bát phẩm tuyệt đối không thành vấn đề.
Đáng tiếc… Trên thế giới này không có từ “nếu”. Lư Sơn Lộ Ma Tôn còn chưa kịp tấn thăng lên huyền thánh bát phẩm thì đã trở thành hồ linh trong cái hũ nhỏ thần bí của Bạch Tôn Giả rồi.
- Vậy thì mời đạo hữu đi trước dẫn đường.
Bạch Tôn Giả nói.
Trong không trung, sắc mặt của Lư Sơn Lộ Ma Tôn lại bắt đầu rối rắm. Một lát sau cuối cùng ý chí của hắn vẫn không địch lại được khế ước của cái hũ nhỏ, vẫn bị bại trận.
Vì thế hắn bắt đầu đi trước dẫn đường, dẫn ba người Bạch Tôn Giả đi về hướng cung điện phía tây của mảnh vỡ Thiên Đình.
Bạch Tôn Giả giải thích.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
- …
Đậu xanh, là cái con nhân sâm tinh đáng thương kia sao? Hắn bị người ta nhét vào trong thân thể của con nhân sâm tinh đó? Bọn chúng đã làm chuyện này thế nào vậy?
- Vậy bây giờ ngươi có đồng ý trả lời vấn đề của ta không? Cốt cuộc hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình ở đâu ả? Trước đây ta đã tìm khắp một lượt ở trong mảnh vỡ Thiên Đình, lục soát tất cả những nơi thoạt nhìn có rất trọng yếu nhưng vẫn không tìm được hạch tâm của nó.
Bạch Tôn Giả hỏi.
- Ta từ chối trả lời vấn đề của ngươi.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn nói một cách lạnh lùng. Ta cứ không trả lời đấy, ngươi làm gì được ta nào?
Bạch Tôn Giả nghe vậy cũng không tức giận mà ngược lại còn cười ha ha, nói:
- Ngươi có muốn sống tiếp không? Mục đích mà những tu sĩ chúng ta tu luyện vất vả gian nan, tu luyện ngày đêm còn phải chịu đựng nỗi khổ mang tên thiên kiếp không phải là để trường sinh bất tử sao? Đặc biệt là người đã từng trải qua cái chết như ngươi… ngươi muốn sống tiếp không?
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
- …
Thật đúng là vấn đề gãi đúng chỗ ngứa, muốn sống tiếp không?
Đương nhiên là muốn rồi!
Chỉ cần là tu sĩ trong trạng thái tinh thần bình thường thì ai sẽ muốn chết chứ?
Nhưng… sống tiếp cũng được chia thành rất nhiều loại.
Tiếp tục thọ nguyên mấy năm, mười năm sau đó sẽ chết cũng là sống.
Trở thành quỷ yêu sống tạm bợ như cái xác biết đi cũng là sống.
Thậm chí luyện hóa hồn phách của mình thành pháp khí tà ác cũng là sống.
Nhưng những loại sống này đều không phải là loại mà hắn mong muốn.
- Ta muốn sống.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn cắn chặt răng nói:
- Nhưng…
Có điều Lư Sơn Lộ Ma Tôn vẫn chưa nói hết câu, Bạch Tôn Giả đã lôi một cái hũ nhỏ từ trong túi ra.
Đây chỉ là một cái hũ trà làm bằng vàng nhỏ bằng bàn tay. Phong cách của cái hũ này thiên về phong cách Châu Âu…
- Ta chờ mãi câu này của ngươi thôi đấy!
Bạch Tôn Giả nói, nét mặt tràn đầy vui vẻ.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn:
-???
Đồng thời hắn cảm thấy từng sợi rễ của gốc nhân sâm trên người mình dần trở nên cứng ngắc lại, hệt như nguyên lý con người dựng tóc gáy, đều là dự cảm xấu!
Lúc này Bạch Tôn Giả ra tay nhanh như chớp, đưa tay túm lấy cái đuôi trong miệng nhân sâm tinh, dùng sức kéo một cái. Cứ thế, cái đuôi nhỏ cùng với phong hồn băng châu bị Bạch Tôn Giả kéo ra ngoài.
- Ôi!
Lư Sơn Lộ Ma Tôn rên lên một tiếng sau đó ý thức của hắn lại chìm vào bóng tối.
Sau khi phong hồn băng châu bị kéo ra ngoài, Lư Sơn Lộ Ma Tôn lập tức mất đi khống chế với thân thể của nhân sâm tinh, ý thức quay trở lại bên trong băng châu.
Bạch Tôn Giả mở cái hũ kia ra, nhét phong hồn băng châu vào trong hũ rồi lại vui vẻ đóng nắp hũ.
Trên cái hũ và nắp hũ có một miếng phù văn lớn sáng lên, sau đó nắp hũ và hũ dung hợp lại với nhau, hòa thành một thể.
“Khế ước thành lập!”
Trên cái hũ thần kỳ này phát ra một âm thanh hùng hậu. Ngôn ngữ của âm thanh vừa phát ra này không phải ngôn ngữ Hoa Hạ nhưng trong âm thanh này lại mang theo một tinh thần lực nhu hòa có tác dụng phiên dịch. Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục không nghe ra đây là tiếng nước nào nhưng vẫn có thể hiểu được ý của nó.
Khế ước thành lập? Bạch tiền bối giằng co nửa ngày thì ra là để hồn phách của vị tôn giả thất phẩm của Vô Cực Ma Tông và cái hũ nhỏ này thành lập khế ước sao?
Tống Thư Hàng đoán, vừa rồi khi vị tôn giả thất phẩm chiếm lấy thân thể của nhân sâm tinh kia nói ra câu “Ta muốn sống” là đã hoàn thành tiền đề của khế ước rồi.
Chắc là nó giống với pháp bảo “Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có dám trả lời không” của Kim Giác đại vương nhỉ? Chỉ cần trả lời đúng là sẽ bị hút vào trong hồ lô hoặc là bình gì đó ấy?
Cái hũ nhỏ này là bảo bối gì đây?
…
Lúc này Bạch Tôn Giả bưng cái hũ nhỏ này lên, cười nói:
- Ha ha, qua bao nhiêu năm như vậy cuối cùng ta cũng tìm được một hồn phách thất phẩm trở lên làm hồ linh cho ngươi rồi, bây giờ vừa lòng rồi chứ?
Ông ông ông. Trên cái hũ nhỏ này phát ra từng tiếng kêu to thể hiện sự vui mừng chứng tỏ bản thân nó cũng không biết nói chuyện. Câu nói “Khế ước thành lập” vừa rồi chẳng qua chỉ tương tự như một lời thoại được lập trình, sau khi đáp ứng được điều kiện thì sẽ phát ra chứ không phải là tiếng nói của cái hũ nhỏ đó.
- Đại công cáo thành.
Bạch Tôn Giả nói với vẻ vô cùng hài lòng.
Lúc này gốc nhân sâm tinh đáng thương kia lại tỉnh lại. Nó từ từ mở mắt ra, trong lòng cảm thấy vô cùng hốt hoảng. Vừa rồi nó mơ thấy một cơn ác mộng, nó thấy thân thể của mình bị thay đổi, không còn thuộc về mình nữa. Thậm chí hồn phách của mình cũng bị một tên ngoại lai đến cưỡng chiếm.
Ý chí của nó không thể nào điều khiển được thân thể nó, từ trong miệng nó phát ra âm thanh không thuộc về nó. Hồn phách của nó bị áp chế vào tận chỗ sâu của thân thể, chỉ có thể rên rỉ một cách bất lực.
Cũng may tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng. Khi mở mắt ra hồn phách hay thân thể vẫn là của mình, trong cơ thể cũng không có khách ngoại lai đáng sợ nào cả.
Đây chỉ là một cơn ác mộng, thật là tốt quá!
Đúng rồi… Nói đi cũng phải nói lại, liệu chuyện mình bị một tiên nhân cực kỳ tuấn mỹ bắt đi có phải cũng là một phần của cơn ác mộng không nhỉ?
Nhân sâm tinh ôm ấp hy vọng vô bờ, mở mắt ra rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ngay sau đó nó lập tức nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Bạch Tôn Giả, người đang cầm một cái hũ kỳ lạ nhỏ đứng bên cạnh mình.
Mẹ ơi, đây không phải là ác mộng!
Nó thật sự bị vị tu sĩ tuấn mỹ này bắt đi!
Thường thì thực tế luôn tàn khốc hơn ác mộng.
Vì thế, nhân sâm tinh lại bắt đầu giãy dụa theo bản năng:
- Ô ô ô ô.
- Ơ, sao lại tỉnh rồi?
Nghe thấy tiếng giãy dụa của nó, Bạch Tôn Giả lập tức quay đầu lại nhìn về phía nhân sâm tinh rồi bắt đầu nhẹ giọng nói:
- Xem ra là bị hồn phách làm kích thích nên mới tỉnh lại à?
Vừa nói xong Bạch Tôn Giả xoay người một vòng, đá ra một cú cực kỳ đẹp mắt.
Đôi mắt của gốc nhân sâm tinh kia lại tối sầm lại, rồi ngất đi tiếp.
Cú đá lần này Bạch Tôn Giả dùng lực mạnh hơn lần trước một chút.
Vì thế có lẽ lần này nhân sâm tinh sẽ ngủ lâu hơn một chút.
Cây liễu yêu Khinh Vũ ở một bên thấy vậy âm thầm nuốt nước miếng của mình xuống. May mà mình còn có thể làm nhánh cây của Bạch Tôn Giả, đối với Bạch Tôn Giả mà nói mình vẫn còn hữu dụng, nên mới không đến mức bi thảm như gốc nhân sâm vô dụng này.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục cùng nhìn vào cái hũ nhỏ trong tay Bạch tiền bối đầy tò mò.
- Các ngươi muốn biết tác dụng kỳ diệu của cái hũ nhỏ này không?
Bạch Tôn Giả lắc cái hũ trong tay rồi nói.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục gật đầu liên tục.
- Thứ này, nhắc đến thì cũng không phải là pháp bảo mà tu sĩ chúng ta luyện chế ra. Đây là thứ ta nhặt được trong lúc đang du ngoạn trong sa mạc ở thế giới mấy trăm năm trước. Cũng không biết là thần khí của người nào tạo ra nữa. Trong cái hũ nhỏ này có thể cho một hồn phách ở nhờ để trở thành hồ linh, nhưng nếu muốn trở thành hồ linh thì phải có tu vi từ ngũ phẩm trở lên. Sau đó còn phải do chính hồn phách đó cam tâm tình nguyện hoàn thành khế ước thì mới có thể đi vào trở thành hồ linh.
Bạch Tôn Giả nói.
- Vậy tác dụng của nó là gì?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Các ngươi nhìn cho kỹ này.
Bạch Tôn Giả vươn tay ra, xoa nhẹ vài cái lên trên cái hũ nhỏ.
Từ trong miệng hũ, một luồng khói được phun ra.
Sau đó đám khói này biến thành hình dáng của một vị tu sĩ mặc hắc bào, đó chính là hình dáng của Lư Sơn Lộ Ma Tôn.
- Thần đèn à?!
Ánh mắt của Tống Thư Hàng sáng lên:
- Bạch tiền bối, nó có thể thực hiện nguyện vọng của mọi người sao?
- Thực hiện nguyện vọng của con người? Trên thế giới này làm gì có thứ nào khoa trương như vậy chứ?
Bạch Tôn Giả phất tay rồi nói:
- Thật ra pháp khí này là một loại thần khí chiến đấu. Một ngày có thể gọi hồ linh trong hũ ra ba lần, mỗi lần nửa tiếng để nó chiến đấu cho ngươi. Có điều phải cẩn thận vì một khi hồ linh chết là sẽ xong đời thật. Vì thế mỗi khi nó bị trọng thương ngươi phải thu hồi nó vào trong hũ, chăm sóc thương thế cho nó thật kỹ.
- …
Tống Thư Hàng:
- Nhưng Bạch tiền bối, không phải người muốn biết được tin tức về hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình từ hắn sao? Bây giờ hắn biến thành hồ linh rồi thì còn có thể trả lời vấn đề của người được nữa không?
- Đương nhiên là có rồi, nếu không ta vất vả biến hắn thành hồ linh như thế làm gì chứ?
Bạch Tôn Giả cười ha ha, gõ vào cái hũ một cái rồi nhìn về phía đạo nhân mặc hắc bào trong không trung nói:
- Ngươi tên là gì?
- Đạo hiệu của bần đạo là Lư Sơn Lộ.
Đạo nhân mặc hắc bào trả lời thành thật.
Trả lời thật này!
- Thần kỳ như vậy sao?
Tống Thư Hàng nói. Đồng thời hắn cũng mừng thầm trong lòng vì đạo hiệu của mình không gọi là “Đường Bạch Kình thành phố Văn Châu tỉnh Chiết Giang nước Hoa Hạ Chân Nhân”, nếu không sau này bị người khác hỏi đến đạo hiệu của hắn thì phải cần bao nhiêu dũng khí mới phun ra cái tên này được chứ?
Sau đó Tống Thư Hàng lại ôm tâm trạng tò mò hỏi:
- Lư Sơn Lộ đạo hữu, ta có thể hỏi một vấn đề không? Xin hỏi mẹ ngươi họ gì?
Lư Sơn Lộ Ma Tôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Thư Hàng một cái, không nói một lời.
Tống Thư Hàng:
- …
Thật xấu hổ.
Bạch Tôn Giả thấy vậy lập tức an ủi Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng ngươi đừng để ý, thật ra thì nó chỉ biết trả lời vấn đều của chủ hũ thôi chứ không phải là khinh bỉ ngươi đâu.
Bạch tiền bối, người đừng nói ra mà. Người vừa nói thế xong đột nhiên ta lại cảm thấy mình bị hồ linh nhìn một cách cực kỳ khinh bỉ.
Tô Thị A Thập Lục không nhịn được mà bật cười.
- Khụ khụ.
Bạch Tôn Giả hắng giọng, nói:
- Lư Sơn Lộ đạo hữu, mời ngươi giới thiệu một chút về hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình này đi.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn nghe vậy thì hơi khựng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ rối rắm.
- Ý chí thật là kiên cường, đã bị nhốt vào trong hũ thành hồ linh rồi mà vẫn còn phản kháng lại.
Bạch Tôn Giả cảm thán một tiếng, sau đó lại đưa tay xoa nhẹ lên cái hũ.
Cuối cùng Lư Sơn Lộ Ma Tôn vẫn lên tiếng:
- Hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình ẩn giấu trong những cung điện ở phía tây. Nhưng nếu muốn mở hạch tâm ra thì cần phải do ta ra tay… Bởi vì ta đã thừa kế quyền hạn của bộ phận hạch tâm ở mảnh vỡ Thiên Đình rồi.
- Thảo nào, thì ra hạch tâm bị giấu đi, còn bị người ta nhanh chân giành trước thế nên ta tìm bao nhiêu lâu cũng không tìm được nó.
Bạch Tôn Giả nói.
Thật không ngờ Lư Sơn Lộ Ma Tôn đã nắm giữ quyền hạn hạch tâm. Nếu cho hắn thêm chút thời gian để biến mảnh vỡ Thiên Đình này thành của mình thì chuyện tấn thăng lên huyền thánh bát phẩm tuyệt đối không thành vấn đề.
Đáng tiếc… Trên thế giới này không có từ “nếu”. Lư Sơn Lộ Ma Tôn còn chưa kịp tấn thăng lên huyền thánh bát phẩm thì đã trở thành hồ linh trong cái hũ nhỏ thần bí của Bạch Tôn Giả rồi.
- Vậy thì mời đạo hữu đi trước dẫn đường.
Bạch Tôn Giả nói.
Trong không trung, sắc mặt của Lư Sơn Lộ Ma Tôn lại bắt đầu rối rắm. Một lát sau cuối cùng ý chí của hắn vẫn không địch lại được khế ước của cái hũ nhỏ, vẫn bị bại trận.
Vì thế hắn bắt đầu đi trước dẫn đường, dẫn ba người Bạch Tôn Giả đi về hướng cung điện phía tây của mảnh vỡ Thiên Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.