Chương 30: Mở màn
Đường Mật
24/02/2016
Chờ mấy người đi theo dao động của ngọc bội tới nơi Huyền Vũ, Tiết Mật bị tập kích thì đã là một ngày sau.
“Thiếu chủ, nơi này còn sót lại linh lực dao động chẳng lẽ là…..” Thanh Long kinh nghi nói.
Vũ Văn Tắc nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc gật đầu.
“Thiếu chủ, ngọc bội của lão Tứ!” Chu Tước cùng Bạch Hổ từ trong bụi cỏ rậm rạp một bên tìm được ngọc bội bị vỡ thành mấy mảnh lóe ánh sáng mờ nhạt, cầm lại đưa cho Vũ Văn Tắc xem.
Nam tử cẩn thận đánh giá, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, “Không sai! Là truyền âm bội của Huyền Vũ.”
“Chúng ta giờ làm gì đây?” Mấy người cùng nhau nhìn về phía hắn, trong đó Tiết Linh biểu tình lo lắng nhất.
Biết mọi người lo lắng cho an nguy của Tiết Mật và Huyền Vũ, hắn tinh tế nhìn nhìn chung quanh, “Xem linh lực bên này dao động, đối phương hẳn là đám người chúng ta biết, chỉ có trong tay bọn họ mới có loại pháp khí này!”
“Thật là…..” Ba người Chu Tước kinh dị nói.
“Ừ, Phù Diễm đảo.” Vũ Văn Tắc trảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột) nói.
“Phù Diễm đảo? Muội muội ta cũng bị bọn họ bắt đi sao?” Tiết Linh gấp đến độ mắt đều đỏ lên. Phù Diễm đảo cùng nữ nhân tên Hồng Anh kia chính là đầu sỏ làm Ngọc Linh sơn bị diệt môn, sư phụ cùng đồng môn đều chết trong tay bọn chúng, ngay cả phụ thân mất tích cũng có quan hệ với bọn chúng, nếu giờ Tiết Mật cũng nằm trong tay bọn họ, nàng thật sự không thể tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì!
“Đã qua một ngày, mấy loại hơi thở cùng linh lực dao động đã tiêu tán, cho nên cũng nhìn không ra Tiết Mật có phải ở cùng một chỗ với Huyền Vũ không. Nàng trước không cần lo lắng, chúng ta muốn đi tới Phù Diễm đảo, tất nhiên phải đi qua Lung Nguyệt cốc, đến lúc đó chúng ta lại bên kia hỏi một phen, là có thể xác nhận.” Vũ Văn Tắc nói đến đây thì dừng lại, “Linh nhi, ta biết Phù Diễm đảo cùng nàng có huyết hải thâm cừu, nhưng lần này bọn họ bắt đi Huyền Vũ thì cũng cùng Ảnh Nguyệt sơn trang kết thù hận, chúng ta coi như là cùng trận tuyến, cho nên hy vọng nàng đừng nói linh tinh cái gì mà không cần chúng ta nhúng tay. Hơn nữa, hiện giờ chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta, không phải sao?” Nói xong nắm lấy tay kia của nữ tử, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
Tiết Linh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không cho cự tuyệt của hắn, tâm trạng giống như bị nung trong liệt hỏa cũng từ tử giảm bớt, đối với hắn gật gật đầu, lộ ra nụ cười nhẹ, nắm tay hắn cũng càng chặt. May mắn, nàng không phải chỉ có một mình, bấy lâu nay vẫn có một người như vậy ở bên cạnh nàng, ủng hộ nàng, thật là may mắn.
Nhìn thấy hai người tình cảm nồng nàn, mấy người Chu Tước nhìn nhau đầy ẩn ý, chuyện của Thiếu chủ, thành công!
Được nữ tử đồng ý, Vũ Văn Tắc lập tức cầm tay nàng nhẹ nhàng thả xuống, nói với mọi người, “Việc này không này chậm trễ, chúng ta xuất phát!”
“Vâng!”
……..
“Thiếu chủ, chính là nơi này!” Bạch Hổ chỉ tấm bia đá cách đó không xa ở phía trước, mặt trên rành mạch viết mấy chữ “Lung Nguyệt cốc cấm nhập.”
Mấy người nghe vậy, đến gần nhìn, quả nhiên là đúng, đúng là Lung Nguyệt cốc trong lời đồn.
“Chúng ta giờ đi vào sao?” Chu Tước có chút sốt ruột.
“Không thể, nghe người ta đồn đãi, cho dù là hóa thần kì tiến vào Lung Nguyệt cốc cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra, ngươi cảm thấy tu vi của mình được sao?” Thanh Long ngăn nàng lại, giọng điệu ngưng trọng nói.
“Kia làm sao bây giờ? Người Lung Nguyệt cốc luôn luôn ru rú trong nhà, ai biết bọn họ khi nào thì đi ra, hiện tại sinh tử lão Tứ không biết, chúng ta không thể đợi…..” Chu Tước không quan tâm hướng vào bên trong gào.
“Chu Tước!” Vũ Văn Tắc giọng điệu lãnh liệt, nhưng nhìn hai mắt Chu Tước hồng hồng, lại thở dài, không nghĩ Chu Tước bình thường thích trêu cợt Huyền Vũ, giờ Huyền Vũ chân chính gặp chuyện không may, sốt ruột nhất cũng là nàng, “Chúng ta cùng nhau đi vào, bất quá phải cẩn thận, không thể lỗ mãng!”
“Không cần, ta có thể…..” Tiết Linh mới vừa mở miệng, đã bị ánh mắt của Vũ Văn Tắc làm nói không nên lời.
Nghe Chu Tước dặn dò xong, rầu rĩ ừ một tiếng, sau đó quay đầu yên lặng nhìn rừng cây u ám.
“Chúng ta vào đi thôi!” Vũ Văn Tắc nói.
Vì thế mọi người liền thận trọng bước từng bước, hướng trong rừng mà đi, Tiết Linh nhìn bóng lưng Vũ Văn Tắc, nhỏ giọng nói, “Cám ơn……”
Nam tử không nói cũng không quay đầu lại, chỉ nắm tay nàng thật chặt, không tiếng động an ủi nàng.
Khi tất cả mọi người đã tiến vào trong, thì một cỗ hương vị tanh hôi nghênh đón, sau đó đầu bỗng đồng thời hôn mê. Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc hoàn hảo, có chút choáng váng nhưng nháy mắt đã thanh tỉnh lại. Ba người kia không có may mắn như bọn họ, sau khi choáng váng, đầu óc lại dần dần mơ hồ, dùng sức lắc đầu, ý thức mới chậm rãi tỉnh táo một chút, bất quá cảm giác mê muội thủy chung không có tiêu tán.
“Thiếu chủ, không tốt! Có thể là chướng khí……” Thanh Long dùng sức đè huyệt Thái Dương, thanh âm suy yếu nói, “Hơn nữa độc tính dường như rất lợi hại…..”
“Cái gì?” Vũ Văn Tắc vội vàng kéo tay Thanh Long xem mạch, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng buông tay, biểu tình trầm trọng. Quả nhiên là chướng khí chi độc, hơn nữa là độc mà người tu chân không thể ngăn chặn, ba người Thanh Long đã trúng độc, độc tính lan tràn rất nhạn, xem ra phải nhanh chóng tìm được giải dược, hắn cứ tưởng rừng cây bốn phía Lung Nguyệt cốc nhiều nhất là có nhiều đàn linh thú tu vi cao thâm, mấy người bọn hắn cũng có thể chống đỡ, không nghĩ tới lại là độc……
“Sao vậy?” Tiết Linh vội hỏi.
“Trúng độc, chướng khí chi độc.”
“Cái gì? Vậy giải dược……” Tiết Linh vội la lên.
“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm người Lung Nguyệt cốc……” Vũ Văn Tắc ánh mắt bỗng ác liệt, trong một khắc ôm lấy Tiết Linh nghiêng người một cái, tay trái đồng thời phát ra mấy đòn phong nhận, hướng phía sau Tiết Linh mà đi.
Tiết Linh theo quán tính dựa vào trong lòng nam tử, ngực đập mạnh một cái, chuông ngọc trên tay cũng phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Phía sau bọn họ, phong nhận cùng lôi kích đụng vào nhau, linh khí mãnh liệt đem cây cối hai bên nhổ bật gốc, bay ngược ra ngoài, bỗng chốc rừng cây u ám biến thành một một mảnh trống trãi.
Chấn động qua đi, Vũ Văn Tắc buông cánh tay bảo vệ Tiết Linh, lại nghe một tiếng “Di” của nam tử.
Hắn ngưng thần nhìn về phương hướng vừa phát ra công kích, mới phát hiện ở phía trước là một nam tử Lung Nguyệt cốc đã từng gặp ở Cửu Khuyết.
Đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng nói, một bóng đen giống như gió xoáy kéo Tiết Linh trong lồng ngực hắn qua, Vũ Văn Tắc thấy thế cơ hồ theo bản năng nắm chặt bàn tay Tiết Linh.
Đợi mấy người Cảnh Trung Lưu chạy tới, đập vào mắt họ là cảnh hai nam tranh một nữ.
“Buông tay!” Vũ Văn Tắc kìm chế giận dữ nói.
“Vô Thương!” Thanh âm dẫn theo tí hờn ý của Cảnh Trung Lưu cũng đồng thời vang lên.
Thích Vô Thương mắt điếc tai ngơ nhìn chằm chằm mặt chuông ngọc trên cánh tay đang không ngừng giãy dụa trước mặt, sau đó chậm rãi thả xuống, ánh mắt luôn luôn lạnh nhạt thế nhưng giờ tràn ngập mờ mịt cùng không thể tin.
Vũ Văn Tắc vội vàng đem Tiết Linh kéo lại, nhìn nam tử đối diện đang lâm vào trang thái mơ hồ, giận dữ nhưng cười nói, “Thích cốc chủ, đây là ý gì?”
Tiết Linh xoa xoa cổ tay bị nắm phát đỏ lên, ánh mắt đồng dạng mang theo nghi hoặc nhìn về phía hắn, sư huynh này của muội muội sao kỳ quái như vậy?
Mà mấy người Cảnh Trung Lưu sau khi đuổi tới bên người Thích Vô Thương, đáy mắt cũng mang theo nghi hoặc thật sâu.
Lúc này Thích Vô Thương mới từ trạng thái không thể tin dần thanh tỉnh lại, ánh mắt nhìn Tiết Linh vô cùng phức tạp, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi…… Làm sao có chuông này?”
Lời này vừa ra người xung quanh càng thêm mê hoặc, ngay cả Vũ Văn Tắc cũng dần dần nghi hoặc, chẳng lẽ hắn kéo Linh nhi chỉ để hỏi cái chuông sao?
Tiết Linh nghe vậy sờ sờ cái chuông, cũng có chút khó hiểu, nhưng vẫn tường tận trả lời hắn, “Mẫu thân lưu lại cho ta, từ nhỏ vẫn mang theo bên người.”
Nghe xong, ánh mắt Thích Vô Thương vẫn có chút khó tin, “Trước đây…..”
“Vô Thương!” Còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Trung Lưu cắt ngang, cốc chủ hôm nay làm sao thế, vì sao ở trước mặt người ngoài lại dây dưa không ngớt với vật phẩm trang sức của một nữ tử vậy?
Nghe Cảnh Trung Lưu la lên, Thích Vô Thương nhắm mắt lại, đợi sau khi mở mắt ra, đã khôi phục lại dáng vẻ xa cách như trước, đối với hai người Vũ Văn Tắc nói, “Thật xin lỗi, là ta thất lễ, chỉ là cái chuông này giống với cái ta đã từng gặp qua, cứ tưởng đó là cái kia cho nên nhất thời sốt ruột, mong hai vị bỏ qua.” Nói xong hắn lại nhìn về phía cái chuông trong tay Tiết Linh, đáy mắt hiện lên một mạt u quang mà người khác không thể phát hiện.
Nghe vậy, Vũ Văn Tắc cũng không muốn tiếp tục dây dưa, nhớ tới ba người Thanh Long bị trúng chướng khí chi độc, vì thế vội vàng đối với Thích Vô Thương nói, “Không sao, khi nãy ta cũng có chút sốt suột. Bất quá tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong Thích cốc chủ có thể đáp ứng.”
Thích Vô Thương nhìn sắc mặt ba người trắng bệch ở phía sau bọn họ, đại khái cũng hiểu được hắn nói yêu cầu quá đáng là cái gì, vì thế liếc nhìn Cảnh Trung Lưu nói, “Trung Lưu, đem giải dược cấp Vũ Văn trang chủ.”
“Đa tạ!” Vũ Văn Tắc chắp tay hướng hắn nói.
Lúc mấy người Chu Tước dùng giải dược, thì Tiết Linh vội vàng hỏi, “Thích cốc chủ, Tiết Mật muội muội ta, nàng có ở trong cốc không?”
“Tiết Mật?” Thích Vô Thương nghe câu hỏi, bàn tay không tự giác nắm lại.
“Tiết sư muội không phải các ngươi đón đi rồi sao? Sao hiện tại lại tìm ở nơi này của chúng ta?” Lận Thương Lan nghi vấn nói.
Nghe hắn nói, Tiết Linh cả người bất giác lung lay, giữ chặt vạt áo Vũ Văn Tắc, biểu tình bỗng chốc thê lương, “Muội muội……”
“Đừng nóng vội, chúng ta cùng đi Phù Diễm đảo!” Vũ Văn Tắc vội vàng đỡ lấy nàng, sau đó nhìn đám người Lung Nguyệt cốc đang nghi hoặc giải thích, “Nếu Tiết Mật không ở Lung Nguyệt cốc, hẳn là bị người Phù Diễm đảo bắt đi!”
Nghe vậy, tay Thích Vô Thương bỗng nắm thật chặt.
“Sao lại thế? Nàng không phải đi cùng với người của các ngươi sao, sao lại bị bắt được?” Nghe thế, mày Cảnh Trung Lưu cũng nhíu lại.
“Là đi cùng với người của chúng ta, bất quá hai người bọn họ hẳn là nửa đường bị tập kích, chờ chúng ta đuổi tới, thì cũng chỉ tìm được một khối ngọc bội mà sư đệ của ta lưu lại.”Thanh Long ăn xong giải dược thoáng khôi phục nói.
Nghe vậy, Lận Thương Lan vội vàng nói, “Vậy nhóm các ngươi giờ chuẩn bị đi Phù Diễm đảo cứu Tiết sư muội sao? Ta cũng đi!”
Cảnh Trung Lưu kéo hắn lại, sau đó nhìn Thích Vô Thương, “Chúng ta vẫn nên cùng đi đi! Dù sao cũng là sư muội…..”
Ánh mắt Thích Vô Thương thâm thúy nhìn nhìn hắn, lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, không thể nhìn ra gật đầu.
“Vậy nhanh đi thôi! Cứ tiếp tục chần chừ, hai người có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm!” Chu Tước dùng xong dược, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nói.
“Thiếu chủ, nơi này còn sót lại linh lực dao động chẳng lẽ là…..” Thanh Long kinh nghi nói.
Vũ Văn Tắc nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc gật đầu.
“Thiếu chủ, ngọc bội của lão Tứ!” Chu Tước cùng Bạch Hổ từ trong bụi cỏ rậm rạp một bên tìm được ngọc bội bị vỡ thành mấy mảnh lóe ánh sáng mờ nhạt, cầm lại đưa cho Vũ Văn Tắc xem.
Nam tử cẩn thận đánh giá, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, “Không sai! Là truyền âm bội của Huyền Vũ.”
“Chúng ta giờ làm gì đây?” Mấy người cùng nhau nhìn về phía hắn, trong đó Tiết Linh biểu tình lo lắng nhất.
Biết mọi người lo lắng cho an nguy của Tiết Mật và Huyền Vũ, hắn tinh tế nhìn nhìn chung quanh, “Xem linh lực bên này dao động, đối phương hẳn là đám người chúng ta biết, chỉ có trong tay bọn họ mới có loại pháp khí này!”
“Thật là…..” Ba người Chu Tước kinh dị nói.
“Ừ, Phù Diễm đảo.” Vũ Văn Tắc trảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột) nói.
“Phù Diễm đảo? Muội muội ta cũng bị bọn họ bắt đi sao?” Tiết Linh gấp đến độ mắt đều đỏ lên. Phù Diễm đảo cùng nữ nhân tên Hồng Anh kia chính là đầu sỏ làm Ngọc Linh sơn bị diệt môn, sư phụ cùng đồng môn đều chết trong tay bọn chúng, ngay cả phụ thân mất tích cũng có quan hệ với bọn chúng, nếu giờ Tiết Mật cũng nằm trong tay bọn họ, nàng thật sự không thể tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì!
“Đã qua một ngày, mấy loại hơi thở cùng linh lực dao động đã tiêu tán, cho nên cũng nhìn không ra Tiết Mật có phải ở cùng một chỗ với Huyền Vũ không. Nàng trước không cần lo lắng, chúng ta muốn đi tới Phù Diễm đảo, tất nhiên phải đi qua Lung Nguyệt cốc, đến lúc đó chúng ta lại bên kia hỏi một phen, là có thể xác nhận.” Vũ Văn Tắc nói đến đây thì dừng lại, “Linh nhi, ta biết Phù Diễm đảo cùng nàng có huyết hải thâm cừu, nhưng lần này bọn họ bắt đi Huyền Vũ thì cũng cùng Ảnh Nguyệt sơn trang kết thù hận, chúng ta coi như là cùng trận tuyến, cho nên hy vọng nàng đừng nói linh tinh cái gì mà không cần chúng ta nhúng tay. Hơn nữa, hiện giờ chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta, không phải sao?” Nói xong nắm lấy tay kia của nữ tử, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
Tiết Linh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không cho cự tuyệt của hắn, tâm trạng giống như bị nung trong liệt hỏa cũng từ tử giảm bớt, đối với hắn gật gật đầu, lộ ra nụ cười nhẹ, nắm tay hắn cũng càng chặt. May mắn, nàng không phải chỉ có một mình, bấy lâu nay vẫn có một người như vậy ở bên cạnh nàng, ủng hộ nàng, thật là may mắn.
Nhìn thấy hai người tình cảm nồng nàn, mấy người Chu Tước nhìn nhau đầy ẩn ý, chuyện của Thiếu chủ, thành công!
Được nữ tử đồng ý, Vũ Văn Tắc lập tức cầm tay nàng nhẹ nhàng thả xuống, nói với mọi người, “Việc này không này chậm trễ, chúng ta xuất phát!”
“Vâng!”
……..
“Thiếu chủ, chính là nơi này!” Bạch Hổ chỉ tấm bia đá cách đó không xa ở phía trước, mặt trên rành mạch viết mấy chữ “Lung Nguyệt cốc cấm nhập.”
Mấy người nghe vậy, đến gần nhìn, quả nhiên là đúng, đúng là Lung Nguyệt cốc trong lời đồn.
“Chúng ta giờ đi vào sao?” Chu Tước có chút sốt ruột.
“Không thể, nghe người ta đồn đãi, cho dù là hóa thần kì tiến vào Lung Nguyệt cốc cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra, ngươi cảm thấy tu vi của mình được sao?” Thanh Long ngăn nàng lại, giọng điệu ngưng trọng nói.
“Kia làm sao bây giờ? Người Lung Nguyệt cốc luôn luôn ru rú trong nhà, ai biết bọn họ khi nào thì đi ra, hiện tại sinh tử lão Tứ không biết, chúng ta không thể đợi…..” Chu Tước không quan tâm hướng vào bên trong gào.
“Chu Tước!” Vũ Văn Tắc giọng điệu lãnh liệt, nhưng nhìn hai mắt Chu Tước hồng hồng, lại thở dài, không nghĩ Chu Tước bình thường thích trêu cợt Huyền Vũ, giờ Huyền Vũ chân chính gặp chuyện không may, sốt ruột nhất cũng là nàng, “Chúng ta cùng nhau đi vào, bất quá phải cẩn thận, không thể lỗ mãng!”
“Không cần, ta có thể…..” Tiết Linh mới vừa mở miệng, đã bị ánh mắt của Vũ Văn Tắc làm nói không nên lời.
Nghe Chu Tước dặn dò xong, rầu rĩ ừ một tiếng, sau đó quay đầu yên lặng nhìn rừng cây u ám.
“Chúng ta vào đi thôi!” Vũ Văn Tắc nói.
Vì thế mọi người liền thận trọng bước từng bước, hướng trong rừng mà đi, Tiết Linh nhìn bóng lưng Vũ Văn Tắc, nhỏ giọng nói, “Cám ơn……”
Nam tử không nói cũng không quay đầu lại, chỉ nắm tay nàng thật chặt, không tiếng động an ủi nàng.
Khi tất cả mọi người đã tiến vào trong, thì một cỗ hương vị tanh hôi nghênh đón, sau đó đầu bỗng đồng thời hôn mê. Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc hoàn hảo, có chút choáng váng nhưng nháy mắt đã thanh tỉnh lại. Ba người kia không có may mắn như bọn họ, sau khi choáng váng, đầu óc lại dần dần mơ hồ, dùng sức lắc đầu, ý thức mới chậm rãi tỉnh táo một chút, bất quá cảm giác mê muội thủy chung không có tiêu tán.
“Thiếu chủ, không tốt! Có thể là chướng khí……” Thanh Long dùng sức đè huyệt Thái Dương, thanh âm suy yếu nói, “Hơn nữa độc tính dường như rất lợi hại…..”
“Cái gì?” Vũ Văn Tắc vội vàng kéo tay Thanh Long xem mạch, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng buông tay, biểu tình trầm trọng. Quả nhiên là chướng khí chi độc, hơn nữa là độc mà người tu chân không thể ngăn chặn, ba người Thanh Long đã trúng độc, độc tính lan tràn rất nhạn, xem ra phải nhanh chóng tìm được giải dược, hắn cứ tưởng rừng cây bốn phía Lung Nguyệt cốc nhiều nhất là có nhiều đàn linh thú tu vi cao thâm, mấy người bọn hắn cũng có thể chống đỡ, không nghĩ tới lại là độc……
“Sao vậy?” Tiết Linh vội hỏi.
“Trúng độc, chướng khí chi độc.”
“Cái gì? Vậy giải dược……” Tiết Linh vội la lên.
“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm người Lung Nguyệt cốc……” Vũ Văn Tắc ánh mắt bỗng ác liệt, trong một khắc ôm lấy Tiết Linh nghiêng người một cái, tay trái đồng thời phát ra mấy đòn phong nhận, hướng phía sau Tiết Linh mà đi.
Tiết Linh theo quán tính dựa vào trong lòng nam tử, ngực đập mạnh một cái, chuông ngọc trên tay cũng phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Phía sau bọn họ, phong nhận cùng lôi kích đụng vào nhau, linh khí mãnh liệt đem cây cối hai bên nhổ bật gốc, bay ngược ra ngoài, bỗng chốc rừng cây u ám biến thành một một mảnh trống trãi.
Chấn động qua đi, Vũ Văn Tắc buông cánh tay bảo vệ Tiết Linh, lại nghe một tiếng “Di” của nam tử.
Hắn ngưng thần nhìn về phương hướng vừa phát ra công kích, mới phát hiện ở phía trước là một nam tử Lung Nguyệt cốc đã từng gặp ở Cửu Khuyết.
Đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng nói, một bóng đen giống như gió xoáy kéo Tiết Linh trong lồng ngực hắn qua, Vũ Văn Tắc thấy thế cơ hồ theo bản năng nắm chặt bàn tay Tiết Linh.
Đợi mấy người Cảnh Trung Lưu chạy tới, đập vào mắt họ là cảnh hai nam tranh một nữ.
“Buông tay!” Vũ Văn Tắc kìm chế giận dữ nói.
“Vô Thương!” Thanh âm dẫn theo tí hờn ý của Cảnh Trung Lưu cũng đồng thời vang lên.
Thích Vô Thương mắt điếc tai ngơ nhìn chằm chằm mặt chuông ngọc trên cánh tay đang không ngừng giãy dụa trước mặt, sau đó chậm rãi thả xuống, ánh mắt luôn luôn lạnh nhạt thế nhưng giờ tràn ngập mờ mịt cùng không thể tin.
Vũ Văn Tắc vội vàng đem Tiết Linh kéo lại, nhìn nam tử đối diện đang lâm vào trang thái mơ hồ, giận dữ nhưng cười nói, “Thích cốc chủ, đây là ý gì?”
Tiết Linh xoa xoa cổ tay bị nắm phát đỏ lên, ánh mắt đồng dạng mang theo nghi hoặc nhìn về phía hắn, sư huynh này của muội muội sao kỳ quái như vậy?
Mà mấy người Cảnh Trung Lưu sau khi đuổi tới bên người Thích Vô Thương, đáy mắt cũng mang theo nghi hoặc thật sâu.
Lúc này Thích Vô Thương mới từ trạng thái không thể tin dần thanh tỉnh lại, ánh mắt nhìn Tiết Linh vô cùng phức tạp, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi…… Làm sao có chuông này?”
Lời này vừa ra người xung quanh càng thêm mê hoặc, ngay cả Vũ Văn Tắc cũng dần dần nghi hoặc, chẳng lẽ hắn kéo Linh nhi chỉ để hỏi cái chuông sao?
Tiết Linh nghe vậy sờ sờ cái chuông, cũng có chút khó hiểu, nhưng vẫn tường tận trả lời hắn, “Mẫu thân lưu lại cho ta, từ nhỏ vẫn mang theo bên người.”
Nghe xong, ánh mắt Thích Vô Thương vẫn có chút khó tin, “Trước đây…..”
“Vô Thương!” Còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Trung Lưu cắt ngang, cốc chủ hôm nay làm sao thế, vì sao ở trước mặt người ngoài lại dây dưa không ngớt với vật phẩm trang sức của một nữ tử vậy?
Nghe Cảnh Trung Lưu la lên, Thích Vô Thương nhắm mắt lại, đợi sau khi mở mắt ra, đã khôi phục lại dáng vẻ xa cách như trước, đối với hai người Vũ Văn Tắc nói, “Thật xin lỗi, là ta thất lễ, chỉ là cái chuông này giống với cái ta đã từng gặp qua, cứ tưởng đó là cái kia cho nên nhất thời sốt ruột, mong hai vị bỏ qua.” Nói xong hắn lại nhìn về phía cái chuông trong tay Tiết Linh, đáy mắt hiện lên một mạt u quang mà người khác không thể phát hiện.
Nghe vậy, Vũ Văn Tắc cũng không muốn tiếp tục dây dưa, nhớ tới ba người Thanh Long bị trúng chướng khí chi độc, vì thế vội vàng đối với Thích Vô Thương nói, “Không sao, khi nãy ta cũng có chút sốt suột. Bất quá tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong Thích cốc chủ có thể đáp ứng.”
Thích Vô Thương nhìn sắc mặt ba người trắng bệch ở phía sau bọn họ, đại khái cũng hiểu được hắn nói yêu cầu quá đáng là cái gì, vì thế liếc nhìn Cảnh Trung Lưu nói, “Trung Lưu, đem giải dược cấp Vũ Văn trang chủ.”
“Đa tạ!” Vũ Văn Tắc chắp tay hướng hắn nói.
Lúc mấy người Chu Tước dùng giải dược, thì Tiết Linh vội vàng hỏi, “Thích cốc chủ, Tiết Mật muội muội ta, nàng có ở trong cốc không?”
“Tiết Mật?” Thích Vô Thương nghe câu hỏi, bàn tay không tự giác nắm lại.
“Tiết sư muội không phải các ngươi đón đi rồi sao? Sao hiện tại lại tìm ở nơi này của chúng ta?” Lận Thương Lan nghi vấn nói.
Nghe hắn nói, Tiết Linh cả người bất giác lung lay, giữ chặt vạt áo Vũ Văn Tắc, biểu tình bỗng chốc thê lương, “Muội muội……”
“Đừng nóng vội, chúng ta cùng đi Phù Diễm đảo!” Vũ Văn Tắc vội vàng đỡ lấy nàng, sau đó nhìn đám người Lung Nguyệt cốc đang nghi hoặc giải thích, “Nếu Tiết Mật không ở Lung Nguyệt cốc, hẳn là bị người Phù Diễm đảo bắt đi!”
Nghe vậy, tay Thích Vô Thương bỗng nắm thật chặt.
“Sao lại thế? Nàng không phải đi cùng với người của các ngươi sao, sao lại bị bắt được?” Nghe thế, mày Cảnh Trung Lưu cũng nhíu lại.
“Là đi cùng với người của chúng ta, bất quá hai người bọn họ hẳn là nửa đường bị tập kích, chờ chúng ta đuổi tới, thì cũng chỉ tìm được một khối ngọc bội mà sư đệ của ta lưu lại.”Thanh Long ăn xong giải dược thoáng khôi phục nói.
Nghe vậy, Lận Thương Lan vội vàng nói, “Vậy nhóm các ngươi giờ chuẩn bị đi Phù Diễm đảo cứu Tiết sư muội sao? Ta cũng đi!”
Cảnh Trung Lưu kéo hắn lại, sau đó nhìn Thích Vô Thương, “Chúng ta vẫn nên cùng đi đi! Dù sao cũng là sư muội…..”
Ánh mắt Thích Vô Thương thâm thúy nhìn nhìn hắn, lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, không thể nhìn ra gật đầu.
“Vậy nhanh đi thôi! Cứ tiếp tục chần chừ, hai người có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm!” Chu Tước dùng xong dược, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.