Chương 15: Chương 15: Không biết tự lượng sức mình
Ngọa Ngưu Chân Nhân
17/08/2018
Dưới ánh trăng sáng tỏ, một đôi nam nữ có khí chất hơn hẳn người thường đang đứng bên cạnh một cái bồn hoa nho nhỏ cách đó hơn 20m. Đó chính là “hot boy” của trường cấp ba Xích Tiêu Hách Liên Liệt và “hot girl” của trường Tư Giai Tuyết.
Hách Liên Liệt khom người, vẻ mặt thành khẩn, nói:
“Tiểu Tuyết, thật xin lỗi. Hôm qua anh quá xúc động, đáng lẽ anh không nên đi tìm thằng rác rưởi ở ban bình dân đó. Anh không nghĩ rằng sẽ truyền ra một ít tin đồn nhảm nhí, khiến em bị gia trưởng dò hỏi. Tất cả đều là lỗi của anh, xin em hãy chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Khuôn mặt của Tư Giai Tuyết vẫn cứ lạnh băng, tựa như một ngọn núi tuyết trăm ngàn năm không hề tan chảy, giọng nói cũng tràn ngập lạnh lẽo:
“Tôi có thể tha lỗi cho anh. Nhưng, tôi hi vọng chuyện này chấm dứt ở đây. Nhớ kỹ, tôi muốn giao thiệp với ai thì đó là quyền của tôi, thằng ranh kia đúng là một thằng vô lại có lòng tham không đáy, nhưng cũng không đến lượt anh xen vào!”
“Anh biết rồi, anh biết rồi. Được rồi, mình cùng nhau đi vào uống một ly với Trịnh thiếu đi! Hôm nay là sinh nhật của Trịnh thiếu, chúng ta không nên chỉ vì một thằng rác rưởi mà tức giận.” - Hách Liên Liệt kiên nhẫn, nói.
“Tôi hơi mệt. Tôi về trước đây. Anh chuyển lời tới Trịnh thiếu giùm tôi.” - Tư Giai Tuyết chờ tới lúc nhận lại được cái tinh não liền xoay người rời khỏi, không chút nể mặt Hách Liên Liệt.
Ánh mắt của Hách Liên Liệt trầm xuống, nhìn chằm chằm theo hình bóng của người trong mộng biết mất sau cái hành lang gấp khúc. Một tiếng “răng rắc” vang lên, phiến đá dưới chân hắn bất ngờ xuất hiện những vết rạn lan ra như mạng nhện.
“Chậc chậc! Chậc chậc! Lực lượng trong đôi chân của Hách Liên đại thiếu thật mạnh nha!” - Một giọng nói tỏ rõ sự tâng bốc, châm chọc vang lên. Đó là một cậu thanh niên đang mặc cái áo màu tím, mí mắt hơi sưng lên, nhìn như người rượu chè quá độ. Hắn có đôi mắt trông như mắt mèo, dưới ánh trăng, cặp mắt ấy như đang mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh lá.
“Trịnh thiếu.” - Hách Liên Liệt dời ánh mắt khỏi cái hành lang ấy, vẻ mặt trở lại bình thường.
“Cũng chỉ là một cô gái mà thôi! Cho dù Tư gia có chút thế lực trong Phù Qua Thành thì thế nào! Đến nỗi khiến anh phải ăn nói khép nép như vậy sao?” - Trịnh thiếu cười hì hì, nói, không thèm kiêng nể gì mà khoác tay phải lên vai của Hánh Liên Liệt.
Trong trường cấp ba Xích Tiêu, đứa nào dám nói Hách Liên Liệt “ăn nói khép nép” chắc đã bị hắn đánh đến mức bố mẹ nhận không ra từ lâu rồi.
Nhưng cậu ấm Trịnh Đông Minh thì khác. Hắn không những là trưởng tôn đời thứ ba của Trịnh gia tiếng tăm lừng lẫy, có rất nhiều vị tu chân cấp bậc cao thâm chống lưng, mà bản thân hắn còn là nhân tài kiệt xuất trong trường cấp ba của Phượng Sơn môn, độ khai phá linh căn của hắn đạt 74%. Hắn chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cái vị trí “trạng nguyên của Phù Qua thành” của Hách Liên Liệt trong kỳ thi đại học sắp tới, thực lực còn mơ hồ cao hơn Hách Liên Liệt.
Vì vậy nên Hách Liên Liệt cũng chỉ có thể kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng nói:
“Anh không hiểu tình cảm của tôi dành cho Tiểu Tuyết đâu.”
Trịnh Đông Minh nhún vai, kèo dài giọng ra, nói:
“Đúng rồi, đám phàm phu tục tử như chúng tôi làm sao có thể hiểu được cõi lòng tinh tế của vị tình thánh như anh? Nếu đã không hiểu thì thôi chi bằng đi uống rượu nha! Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng nói là anh tính giữ khuôn mặt cau có này suốt buổi tiệc nhé!”
Hách Liên Liệt hừ lạnh một cái, vẻ mặt dần dần bình thường lại. Khi hai người đang tính trở về phòng ăn thì bỗng có vài cậu ấm đi tới, vẻ mặt vô cùng kỳ quái. Một đám cười đến mức sắc mặt tím lên, thở hổn hển như trâu.
“Chuyện gì mà mắc cười dữ vậy? Nói cho chúng tôi nghe với, để chúng tôi cũng cùng vui vẻ một chút đi?” - Trịnh Đông Minh mỉm cười, hỏi.
“Trịnh thiếu, đằng kia có một thằng quê mùa không biết từ nơi nào lòi ra. Nhìn nó y như quỷ đói đầu thai, ba năm rồi không được ăn cơm vậy. Tướng ăn khó coi kinh dị luôn!” - Một cậu ấm ôm bụng, cười đến mức sắp rút gân.
Ở những nơi như cái nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ này, đa số những người đến đây ăn cơm đều là dân thượng lưu, thứ họ chú trọng chính là không gian và phẩm cách. Họ coi đây là nơi xã giao, ăn cơm chỉ là thứ yếu, mọi người đều nói năng hàm ý, giữ kẽ, cố gắng giữ gìn bộ dáng văn nhã.
Nếu muốn ăn uống thả ga, ăn no uống đã thì sẽ có những nơi khác phù hợp hơn nhiều.
Trịnh Đông Minh lười biếng, nói:
“Bây giờ cấp bậc ở nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ này cũng thấp quá rồi nhỉ, không ngờ có người tới nơi này chỉ để ăn cơm! Có vẻ lần sau chúng ta có tụ hội thì phải tìm cái chỗ nào phải thanh tịnh, đẹp đẽ hơn chỗ này nhỉ. Nhưng cho dù tướng ăn có khó coi một chút nhưng cũng không đến nỗi làm cho bọn mày cười đến mức này đi?”
“Không phải nha! Trịnh thiếu, thằng đó thật sự rất lố!”
Một cậu ấm khác cố nén cười, khua chân múa tay diễn tả, nói:
“Một cái đùi nướng dài như vậy, lớn như vậy, có cả xương nữa mà bị nó nhai “răng rắc răng rắc” vài ba hớp là hết luôn. Ngay cả xương nó cũng nhai nát rồi nuốt xuống bụng, một xíu cũng không chừa lại!”
Cậu ấm nói đầu tiên ban nãy giờ lại bổ sung:
“Còn nữa, còn nữa! Nguyên một tô cua hoàng đế phải to bằng cái thau rửa mặt, tất cả đều còn vỏ, là còn vỏ nha! Mà cũng bị cái thằng quê mùa đó cạp dăm ba miếng hết sạch không còn một mảnh. Anh chưa nhìn thấy cái tô cái dĩa nó đã ăn xong nên không biết, chậc chậc chậc chậc, quả thật sạch còn hơn đã rửa!”
Một cậu ấm khác tiếp lời:
“Đúng vậy! Em còn nhìn thấy trong vòng chưa đầy nửa phút mà nó đã nuốt luôn 20 con nhím biển, nuốt cả vỏ! Mà mắt nó còn không chớp lấy một cái!
“Tóm lại, vô cùng lố luôn. Trịnh thiếu có muốn đến đó “mở mang kiến thức” một chút không?” - Hai cậu ấm đồng thanh nói.
“Thôi khỏi, tao thích xem con gái cởi quần áo, chứ không phải thích xem đực rựa ăn cơm. Hách Liên, anh có hứng thú đi xem không?” - Trịnh Đông Minh ngáp nhẹ một cái, hỏi.
“Không có hứng thú.” - Hách Liên Hiệt nói nhạt.
Cậu ấm nói đầu tiên ban nãy bỗng nhiên nói tiếp:
“Đúng rồi! Hách Liên đại thiếu, hình như cái thằng quê mùa kia đang mặc giáo phục của trường cấp ba Xích Tiêu đấy!”
“Hả?” - Hách Liên Liệt sửng sốt, ngay lập tức sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Trịnh Đông Minh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, đôi mắt sáng lên, nói:
“Hách Liên, tuy rằng trường cấp ba Xích Tiêu của anh không thể vượt qua trường cấp ba Phượng Sơn của chúng tôi, nhưng cũng được xếp hạng trong top những trường đứng đầu về chất lượng của Phù Qua thành này, vậy mà lại có loại cực phẩm (1) như vậy? Nếu vậy thì tôi cũng phải đi “mở mang kiến thức” một chút!”
“Học sinh trong trường cấp ba Xích Tiêu đều là hạng tinh anh, sao lại có thể có loại quỷ đói như vậy được!” - Hách Liên Liệt dùng giọng điệu gượng gạo trả lời, rồi trừng mắt hung ác liếc hai cậu ấm một cái. Sau đó bước nhanh theo cái phương hướng ban nãy họ tới.
Trịnh Đông Minh nháy mắt ra hiệu với hai cậu ấm kia, rồi dùng khẩu hình biểu đạt:
“Nếu bọn mày nhìn nhầm rồi thì Hách Liên nhất định sẽ nổi điên lên, tụi mày tự cầu nguyện may mắn đi!”
Nói xong, hắn cười hì hì đi theo sau Hách Liên.
Còn chưa kịp đi vào khúc cua của dãy hành lang thì đã nghe được tiếng nhai nuốt “răng rắc răng rắc”, giống như tiếng đao kiếm đập vào nhau.
“Này... thật là đủ hung mãnh nha!” - Trịnh Đông Minh nói lẩm bẩm. Cảnh Lý Diêu đang nằm sấp trên bài cơm cắm đầu vào cái mâm đớp liên tục làm hắn sửng sốt một lúc lâu.
Liếc nhìn người đang đứng bên cạnh mình, Trịnh Đông Minh cảm giác Hách Liên Liệt sắp bùng nổ rồi. Hắn cố nén cười rồi thọc vào eo của Liên Liệt, nói:
“Hách Liên đại thiếu, xin hỏi vị... tráng sĩ này có phải là một vị học sinh xuất sắc của quý trường hay không?”
Hai cậu ấm đang trốn sau lưng của Trịnh Đông Minh nhịn không được bắt đầu cười trộm khúc khích khúc khích.
Hách Liên Liệt dường như biến thành một pho tượng đá, u ám trầm mặc 3 giây, hai mắt híp lại thành hình hai cái liềm sắc bén. Bỗng nhiên, thân hình hắn nhoáng lên một cái, một bước đã vọt đến trước mặt của Lý Diệu, hung hãn hỏi:
“Mày ở chỗ này làm gì?”
Phù Qua thành rất lớn, có tới vài triệu cư dân. Hách Liên Liệt không tin sẽ có chuyện trùng hợp đến mức cái thằng rác rưởi của ban bình dân này chạy đến đây ngay lúc này để làm ra chuyện mất mặt đáng xấu hổ như vậy.
Nhất định là nó theo dõi Tư Giai Tuyết rồi đến đây!
Lý Diệu đang ăn đến mức vui vẻ hạnh phúc thì bất ngờ từ đâu nhảy ra một người la hét bên tai hắn. Hắn hơi hơi sửng sốt, quay đầu qua nhìn rồi không thể không nhíu mày, vừa nhai nuốt vừa cười lạnh, nói:
“Tôi đang tắm ở đây đấy, chả lẽ cậu nhìn không thấy à?”
Trong giấc mộng hão huyền ấy, Lý Diệu đã gặp qua rất nhiều cổ tu giả có thực lực mạnh mẽ, nên sự tồn tại của loại cấp bậc thấp như Hách Liên Liệt thật sự biến thành giống như con tốt (2). Vì vậy mà từ đáy mắt của Lý Diệu tự nhiên mà ánh lên sự coi thường.
Trong trường cấp ba Xích Tiêu, lời nói của Hách Liên Liệt chính là nói một là một, cho dù là học sinh của lớp chọn cũng không ai dám làm trái ý hắn. Vậy mà cái thằng rác rưởi của ban bình dân chẳng những dám phớt lờ lời cảnh cáo của hắn, mà còn dám dùng ánh mắt kinh miệt đó nhìn hắn. Điều này làm cho Hách Liên Liệt ngay lập tức bùng nổ điên cuồng:
“Thằng rác rưởi kia, quả thật không biết tự lượng sức mình!”
Hách Liên Liệt đột nhiên duỗi chân bước một bước lớn, mở rộng bàn tay rồi hung hăng tát vào mặt Lý Diệu!
----------------------
(1) Cực phẩm: trong tình huống này nghĩ là ghê tởm đến cực hạn
(2) Con tốt: ý so sánh người như quân tốt trong bàn cờ tướng, không có tác dụng gì.
Hách Liên Liệt khom người, vẻ mặt thành khẩn, nói:
“Tiểu Tuyết, thật xin lỗi. Hôm qua anh quá xúc động, đáng lẽ anh không nên đi tìm thằng rác rưởi ở ban bình dân đó. Anh không nghĩ rằng sẽ truyền ra một ít tin đồn nhảm nhí, khiến em bị gia trưởng dò hỏi. Tất cả đều là lỗi của anh, xin em hãy chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Khuôn mặt của Tư Giai Tuyết vẫn cứ lạnh băng, tựa như một ngọn núi tuyết trăm ngàn năm không hề tan chảy, giọng nói cũng tràn ngập lạnh lẽo:
“Tôi có thể tha lỗi cho anh. Nhưng, tôi hi vọng chuyện này chấm dứt ở đây. Nhớ kỹ, tôi muốn giao thiệp với ai thì đó là quyền của tôi, thằng ranh kia đúng là một thằng vô lại có lòng tham không đáy, nhưng cũng không đến lượt anh xen vào!”
“Anh biết rồi, anh biết rồi. Được rồi, mình cùng nhau đi vào uống một ly với Trịnh thiếu đi! Hôm nay là sinh nhật của Trịnh thiếu, chúng ta không nên chỉ vì một thằng rác rưởi mà tức giận.” - Hách Liên Liệt kiên nhẫn, nói.
“Tôi hơi mệt. Tôi về trước đây. Anh chuyển lời tới Trịnh thiếu giùm tôi.” - Tư Giai Tuyết chờ tới lúc nhận lại được cái tinh não liền xoay người rời khỏi, không chút nể mặt Hách Liên Liệt.
Ánh mắt của Hách Liên Liệt trầm xuống, nhìn chằm chằm theo hình bóng của người trong mộng biết mất sau cái hành lang gấp khúc. Một tiếng “răng rắc” vang lên, phiến đá dưới chân hắn bất ngờ xuất hiện những vết rạn lan ra như mạng nhện.
“Chậc chậc! Chậc chậc! Lực lượng trong đôi chân của Hách Liên đại thiếu thật mạnh nha!” - Một giọng nói tỏ rõ sự tâng bốc, châm chọc vang lên. Đó là một cậu thanh niên đang mặc cái áo màu tím, mí mắt hơi sưng lên, nhìn như người rượu chè quá độ. Hắn có đôi mắt trông như mắt mèo, dưới ánh trăng, cặp mắt ấy như đang mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh lá.
“Trịnh thiếu.” - Hách Liên Liệt dời ánh mắt khỏi cái hành lang ấy, vẻ mặt trở lại bình thường.
“Cũng chỉ là một cô gái mà thôi! Cho dù Tư gia có chút thế lực trong Phù Qua Thành thì thế nào! Đến nỗi khiến anh phải ăn nói khép nép như vậy sao?” - Trịnh thiếu cười hì hì, nói, không thèm kiêng nể gì mà khoác tay phải lên vai của Hánh Liên Liệt.
Trong trường cấp ba Xích Tiêu, đứa nào dám nói Hách Liên Liệt “ăn nói khép nép” chắc đã bị hắn đánh đến mức bố mẹ nhận không ra từ lâu rồi.
Nhưng cậu ấm Trịnh Đông Minh thì khác. Hắn không những là trưởng tôn đời thứ ba của Trịnh gia tiếng tăm lừng lẫy, có rất nhiều vị tu chân cấp bậc cao thâm chống lưng, mà bản thân hắn còn là nhân tài kiệt xuất trong trường cấp ba của Phượng Sơn môn, độ khai phá linh căn của hắn đạt 74%. Hắn chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cái vị trí “trạng nguyên của Phù Qua thành” của Hách Liên Liệt trong kỳ thi đại học sắp tới, thực lực còn mơ hồ cao hơn Hách Liên Liệt.
Vì vậy nên Hách Liên Liệt cũng chỉ có thể kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng nói:
“Anh không hiểu tình cảm của tôi dành cho Tiểu Tuyết đâu.”
Trịnh Đông Minh nhún vai, kèo dài giọng ra, nói:
“Đúng rồi, đám phàm phu tục tử như chúng tôi làm sao có thể hiểu được cõi lòng tinh tế của vị tình thánh như anh? Nếu đã không hiểu thì thôi chi bằng đi uống rượu nha! Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng nói là anh tính giữ khuôn mặt cau có này suốt buổi tiệc nhé!”
Hách Liên Liệt hừ lạnh một cái, vẻ mặt dần dần bình thường lại. Khi hai người đang tính trở về phòng ăn thì bỗng có vài cậu ấm đi tới, vẻ mặt vô cùng kỳ quái. Một đám cười đến mức sắc mặt tím lên, thở hổn hển như trâu.
“Chuyện gì mà mắc cười dữ vậy? Nói cho chúng tôi nghe với, để chúng tôi cũng cùng vui vẻ một chút đi?” - Trịnh Đông Minh mỉm cười, hỏi.
“Trịnh thiếu, đằng kia có một thằng quê mùa không biết từ nơi nào lòi ra. Nhìn nó y như quỷ đói đầu thai, ba năm rồi không được ăn cơm vậy. Tướng ăn khó coi kinh dị luôn!” - Một cậu ấm ôm bụng, cười đến mức sắp rút gân.
Ở những nơi như cái nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ này, đa số những người đến đây ăn cơm đều là dân thượng lưu, thứ họ chú trọng chính là không gian và phẩm cách. Họ coi đây là nơi xã giao, ăn cơm chỉ là thứ yếu, mọi người đều nói năng hàm ý, giữ kẽ, cố gắng giữ gìn bộ dáng văn nhã.
Nếu muốn ăn uống thả ga, ăn no uống đã thì sẽ có những nơi khác phù hợp hơn nhiều.
Trịnh Đông Minh lười biếng, nói:
“Bây giờ cấp bậc ở nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ này cũng thấp quá rồi nhỉ, không ngờ có người tới nơi này chỉ để ăn cơm! Có vẻ lần sau chúng ta có tụ hội thì phải tìm cái chỗ nào phải thanh tịnh, đẹp đẽ hơn chỗ này nhỉ. Nhưng cho dù tướng ăn có khó coi một chút nhưng cũng không đến nỗi làm cho bọn mày cười đến mức này đi?”
“Không phải nha! Trịnh thiếu, thằng đó thật sự rất lố!”
Một cậu ấm khác cố nén cười, khua chân múa tay diễn tả, nói:
“Một cái đùi nướng dài như vậy, lớn như vậy, có cả xương nữa mà bị nó nhai “răng rắc răng rắc” vài ba hớp là hết luôn. Ngay cả xương nó cũng nhai nát rồi nuốt xuống bụng, một xíu cũng không chừa lại!”
Cậu ấm nói đầu tiên ban nãy giờ lại bổ sung:
“Còn nữa, còn nữa! Nguyên một tô cua hoàng đế phải to bằng cái thau rửa mặt, tất cả đều còn vỏ, là còn vỏ nha! Mà cũng bị cái thằng quê mùa đó cạp dăm ba miếng hết sạch không còn một mảnh. Anh chưa nhìn thấy cái tô cái dĩa nó đã ăn xong nên không biết, chậc chậc chậc chậc, quả thật sạch còn hơn đã rửa!”
Một cậu ấm khác tiếp lời:
“Đúng vậy! Em còn nhìn thấy trong vòng chưa đầy nửa phút mà nó đã nuốt luôn 20 con nhím biển, nuốt cả vỏ! Mà mắt nó còn không chớp lấy một cái!
“Tóm lại, vô cùng lố luôn. Trịnh thiếu có muốn đến đó “mở mang kiến thức” một chút không?” - Hai cậu ấm đồng thanh nói.
“Thôi khỏi, tao thích xem con gái cởi quần áo, chứ không phải thích xem đực rựa ăn cơm. Hách Liên, anh có hứng thú đi xem không?” - Trịnh Đông Minh ngáp nhẹ một cái, hỏi.
“Không có hứng thú.” - Hách Liên Hiệt nói nhạt.
Cậu ấm nói đầu tiên ban nãy bỗng nhiên nói tiếp:
“Đúng rồi! Hách Liên đại thiếu, hình như cái thằng quê mùa kia đang mặc giáo phục của trường cấp ba Xích Tiêu đấy!”
“Hả?” - Hách Liên Liệt sửng sốt, ngay lập tức sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Trịnh Đông Minh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, đôi mắt sáng lên, nói:
“Hách Liên, tuy rằng trường cấp ba Xích Tiêu của anh không thể vượt qua trường cấp ba Phượng Sơn của chúng tôi, nhưng cũng được xếp hạng trong top những trường đứng đầu về chất lượng của Phù Qua thành này, vậy mà lại có loại cực phẩm (1) như vậy? Nếu vậy thì tôi cũng phải đi “mở mang kiến thức” một chút!”
“Học sinh trong trường cấp ba Xích Tiêu đều là hạng tinh anh, sao lại có thể có loại quỷ đói như vậy được!” - Hách Liên Liệt dùng giọng điệu gượng gạo trả lời, rồi trừng mắt hung ác liếc hai cậu ấm một cái. Sau đó bước nhanh theo cái phương hướng ban nãy họ tới.
Trịnh Đông Minh nháy mắt ra hiệu với hai cậu ấm kia, rồi dùng khẩu hình biểu đạt:
“Nếu bọn mày nhìn nhầm rồi thì Hách Liên nhất định sẽ nổi điên lên, tụi mày tự cầu nguyện may mắn đi!”
Nói xong, hắn cười hì hì đi theo sau Hách Liên.
Còn chưa kịp đi vào khúc cua của dãy hành lang thì đã nghe được tiếng nhai nuốt “răng rắc răng rắc”, giống như tiếng đao kiếm đập vào nhau.
“Này... thật là đủ hung mãnh nha!” - Trịnh Đông Minh nói lẩm bẩm. Cảnh Lý Diêu đang nằm sấp trên bài cơm cắm đầu vào cái mâm đớp liên tục làm hắn sửng sốt một lúc lâu.
Liếc nhìn người đang đứng bên cạnh mình, Trịnh Đông Minh cảm giác Hách Liên Liệt sắp bùng nổ rồi. Hắn cố nén cười rồi thọc vào eo của Liên Liệt, nói:
“Hách Liên đại thiếu, xin hỏi vị... tráng sĩ này có phải là một vị học sinh xuất sắc của quý trường hay không?”
Hai cậu ấm đang trốn sau lưng của Trịnh Đông Minh nhịn không được bắt đầu cười trộm khúc khích khúc khích.
Hách Liên Liệt dường như biến thành một pho tượng đá, u ám trầm mặc 3 giây, hai mắt híp lại thành hình hai cái liềm sắc bén. Bỗng nhiên, thân hình hắn nhoáng lên một cái, một bước đã vọt đến trước mặt của Lý Diệu, hung hãn hỏi:
“Mày ở chỗ này làm gì?”
Phù Qua thành rất lớn, có tới vài triệu cư dân. Hách Liên Liệt không tin sẽ có chuyện trùng hợp đến mức cái thằng rác rưởi của ban bình dân này chạy đến đây ngay lúc này để làm ra chuyện mất mặt đáng xấu hổ như vậy.
Nhất định là nó theo dõi Tư Giai Tuyết rồi đến đây!
Lý Diệu đang ăn đến mức vui vẻ hạnh phúc thì bất ngờ từ đâu nhảy ra một người la hét bên tai hắn. Hắn hơi hơi sửng sốt, quay đầu qua nhìn rồi không thể không nhíu mày, vừa nhai nuốt vừa cười lạnh, nói:
“Tôi đang tắm ở đây đấy, chả lẽ cậu nhìn không thấy à?”
Trong giấc mộng hão huyền ấy, Lý Diệu đã gặp qua rất nhiều cổ tu giả có thực lực mạnh mẽ, nên sự tồn tại của loại cấp bậc thấp như Hách Liên Liệt thật sự biến thành giống như con tốt (2). Vì vậy mà từ đáy mắt của Lý Diệu tự nhiên mà ánh lên sự coi thường.
Trong trường cấp ba Xích Tiêu, lời nói của Hách Liên Liệt chính là nói một là một, cho dù là học sinh của lớp chọn cũng không ai dám làm trái ý hắn. Vậy mà cái thằng rác rưởi của ban bình dân chẳng những dám phớt lờ lời cảnh cáo của hắn, mà còn dám dùng ánh mắt kinh miệt đó nhìn hắn. Điều này làm cho Hách Liên Liệt ngay lập tức bùng nổ điên cuồng:
“Thằng rác rưởi kia, quả thật không biết tự lượng sức mình!”
Hách Liên Liệt đột nhiên duỗi chân bước một bước lớn, mở rộng bàn tay rồi hung hăng tát vào mặt Lý Diệu!
----------------------
(1) Cực phẩm: trong tình huống này nghĩ là ghê tởm đến cực hạn
(2) Con tốt: ý so sánh người như quân tốt trong bàn cờ tướng, không có tác dụng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.