Chương 15: Bị Ép Gả.
Linh Lạc Thành Nê
28/02/2021
Edit: Thư.
Beta: Ly.
Sau khi Anna rời khỏi phủ Bá Tước, cô lập tức vứt tất cả những chuyện bực mình trong lòng ra sau đầu.
Trong cái thế giới xa lạ này, ít nhất vẫn còn người nhà của cô là đáng yêu.
Anna vừa mới đi tới hẻm Thạch Lựu đã thấy Mark cầm trong tay một bó hoa chắn trước mặt cô, cậu ta cười hì hì đưa hoa tới: "Anna, tặng cho em!"
Anna sững sờ, bất đắc dĩ nói: "Không phải đã nói cậu không cần tặng hoa nữa sao?"
Mark cũng có chút ngoài ý muốn: "Em nói lúc nào vậy?"
Anna vừa định trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi cậu ta: "Hoa trước đó đặt ở nhà tôi, không phải cậu tặng?"
Mark không rõ lắm lắc đầu.
Anna đột nhiên hiểu được, người để hoa trước nhà cô mà không xuất hiện, có lẽ là Tim. Trước đó Mark từng tặng hoa nên cô còn tưởng là Mark tặng, nhưng lần này cũng vậy, Mark tặng hoa đều là gặp mặt trực tiếp. Kiểu không gặp vì thẹn thùng mà trốn trốn tránh tránh, đặt hoa ở cửa nhà cô rồi trốn đi càng giống tính cách của Tim hơn.
Anna nhận hoa Mark đưa tới, cười nói với cậu ta: "Lần này cám ơn cậu, từ giờ về sau không cần tặng hoa cho tôi nữa."
Mark chất phác cười một tiếng: "Em không thích loại này sao? Lần sau tôi mang hoa khác cho em."
Anna lắc đầu: "Ý của tôi là, không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Tôi còn trẻ, cũng không tính tới chuyện kết hôn."
Anna nói trắng ra, Mark đương nhiên sẽ không hiểu lầm. Mặt cậu ta lộ vẻ thất vọng, cậu ta gãi đầu một cái, suy nghĩ một hồi mới nói: "Tôi cũng còn trẻ, không vội kết hôn... Chờ em muốn kết hôn, em có thể cân nhắc đến tôi không?"
Anna phì cười một cái, cảm thấy cậu ta có chút đáng yêu, gật đầu nói: "Được."
Mark lộ ra tươi cười, hài lòng rời đi.
Anna tâm tình không tệ. Đến khi về nhà, cô thấy trên mặt Gay hiện ra vẻ u sầu, cô vội vàng hỏi: "Mẹ, làm sao vậy ạ?"
Gay nhìn Anna, thở dài mà nói: "Hôm nay Bobby đã tới.”
Bobby?
Là tên đồ tể (*) ở nhà kế bên đánh chết vợ mình nhưng lại không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào kia?
(*) Người làm nghề sát sinh. Ví dụ giết cả một tòa thành thì là đồ thành. Còn ở đây có nghĩa là bán thịt.
Trong lòng Anna dâng lên dự cảm không ổn, cô nhìn Gay, chờ bà nói tiếp.
Gay tâm phiền ý loạn nói: "Tên khốn đó muốn con gả cho hắn."
Anna cũng không biểu hiện ra cảm xúc quá mức kịch liệt, cô biết Gay sẽ không đồng ý.
"Mẹ, người từ chối hắn rồi? Hắn còn nói gì không?" Anna ngồi bên cạnh Gay, nghiêm túc dò hỏi.
Cô cảm thấy trong chuyện này có thể có nguy hiểm.
Gay gật gật đầu: "Hắn... Hắn nói hắn nhất định sẽ cưới được con. Chờ ba con về, chúng ta lại thương lượng nên làm thế nào vậy."
Anna tạm thời cũng không có biện pháp khác, cô chơi đùa cùng Adele và Evan một lát rồi đi ngủ trước. Chờ ba cô Ivan tan tầm về cô mới rời khỏi giường.
Ivan là người đàn ông ít nói thật thà, vì công việc của ông nên Anna rất ít khi nhìn thấy ông ấy, chớ nói chi là nói chuyện cùng ông ấy.
Jim, Adele, Evan ngủ trong phòng. Ba người Anna, Ivan và Gay ngồi trong một phòng ngủ khác thương lượng.
"Nữ thần ơi, sao tên Bobby lại coi trọng Anna cơ chứ?" Mặt mày Gay đầy vẻ u sầu.
"Bobby vừa mới tới quán rượu." Ivan nói.
Anna cùng Gay đều nhìn ông ấy, Ivan nói tiếp: "Hắn... Hắn nói nếu không gả Anna cho hắn, hắn sẽ làm tôi mất việc."
Quá xấu xa.
Anna hít một hơi thật sâu, miễn cho bản thân vì phẫn nộ mà đánh mất lý trí.
Bobby là một kẻ bạo lực gia đình, hiển nhiên là vô lại. Trước đó Anna từng muốn ngăn cản hắn ta đánh đứa nhỏ, ngược lại bị hắn ta đẩy ngã. Bạo lực giống như khắc trong gen Bobby, hắn ta quen thói dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, đánh vợ đánh con, bây giờ còn muốn dùng bạo lực uy hiếp Ivan.
"Anna con yên tâm, ba mẹ sẽ không bị Bobby uy hiếp." Gay chú ý tới sắc mặt Anna, trấn an cô.
Anna gật gật đầu: "Con biết, ba mẹ đối với con tốt nhất."
Cô dừng một chút, nói tiếp: "Coi như Bobby hại ba thất nghiệp, vậy tạm thời cũng không gấp, con còn làm thị nữ ở phủ Bá Tước, tiền lương hàng tháng đủ cho chúng ta sống."
Nhờ lý do này, Anna dù thấy phiền não nhưng cũng không khủng hoảng.
"Phiền não" lúc có tiền và "Phiền não" lúc không có tiền, không cùng đẳng cấp.
Ivan và Gay mỗi người đều vì chuyện Bobby mà phiền lòng, nhưng lời Anna đã cho bọn họ một chút an ủi.
Chỉ cần Anna tiếp tục làm việc tại phủ Bá Tước, sinh hoạt của cả nhà sẽ có thể đảm bảo. Bobby có lẽ có thể hại Ivan mất việc nhưng tay lại duỗi không đến phủ Bá Tước.
Ba người thương lượng cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, lại đạt thành một nhận thức chung - yên lặng xem xét tình huống cái đã. Công việc hiện tại của Anna làm bọn họ thêm tự tin.
Nhưng trong lòng Anna vẫn âm thầm lo lắng —— bên trong phủ Bá Tước còn ẩn chứa một tên Ác Ma nguy hiểm khiến người khác phát điên, cũng không biết có ảnh hưởng đến công việc của cô không.
Ngày hôm sau, Anna còn chưa ra khỏi hẻm Thạch Lựu đã bị Bobby không biết đứng chờ cô bao lâu cản lại.
Bobby là đồ tể, dáng người cường tráng, chừng ba mươi tuổi. Tướng mạo gã ta hung ác, chưa đến gần đã có thể nghe được mùi rượu hôi thối trên người gã ta.
Nhìn thấy Anna, Bobby sáng cả mắt lên, đôi mắt hình tam giác híp lại, say khướt nói: "Anna bé nhỏ, trước kia tôi không chú ý tới, hóa ra em đã trở thành một cô gái xinh đẹp thế này rồi. Chậc chậc, tôi thật sự là không chờ nổi muốn cưới em về nhà!"
Anna chán ghét lui lại hai bước, lạnh mặt nói: "Tránh ra!"
"Ai da, tính tình còn rất nóng nảy ha." Bobby cười ha ha một tiếng, ngay sau đó sắc mặt gã đột nhiên trở nên âm trầm: "Tính tình nóng hơn nữa thì thế nào, đánh một trận là phải nghe lời thôi."
Anna buồn nôn chết được, chỉ tiếc trong tay không có vũ khí, giờ cô chỉ mong có một tảng đá thì tốt rồi.
Cánh cửa bên cạnh cọt kẹt mở ra, Mark cầm một cây búa lớn rèn sắt ra, trừng mắt nhìn Bobby: "Sáng sớm đừng có uống say phát điên trước cửa nhà người khác!"
Cậu ta thoải mái mà vung cây búa to, cây búa kia như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bay ra đập người.
Bobby dáng người cũng tuy cường tráng, nhưng so với Mark trẻ tuổi nhiều cơ bắp thì kém một chút, lại thêm hiện tại gã ta uống say, ngay cả đứng cũng đứng không vững, khi dễ một cô nhóc còn được, nhưng đối diện với Mark lại chẳng có tí phần thắng nào, bởi vậy gã ta chỉ có thể tức giận liếc Mark một cái rồi mang cái mặt xám xịt rời đi.
Mark thấy Bobby rời đi mới đi đến trước người Anna, cậu ta đem búa lớn dấu ra phía sau, cười ngốc với cô một tiếng: "Yên tâm, về sau mỗi buổi sáng lúc em đi làm tôi đều đứng ở đây."
Anna cảm kích nói: "Cảm ơn cậu!" Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bảy giờ rưỡi tối, cậu ở chỗ này chờ tôi nhé."
Mark cũng không hỏi Anna muốn làm gì, sảng khoái đồng ý.
Anna không muốn làm gì cả, cô chỉ định dùng đồng tiền bản thân để dành được mua chút đồ ăn ngon cho Mark biểu thị lòng biết ơn. Lúc làm việc được đồng nghiệp giúp đỡ mời lại họ một bữa cơm là chuyện bình thường, không thể nhận sự trợ giúp (*) của người ta mà không tỏ vẻ một chút.
(*) bản gốc là quang(ánh sáng) là chỉ sự giúp đỡ nên mình đổi luôn.
…...Ừm, ngoại trừ “sự giúp đỡ” không có ý tốt của Ác Ma kia.
Mãi đến khi tới phủ Bá Tước, trong lòng Anna vẫn còn nghĩ đến chuyện bị Bobby ép gả.
Tất cả mọi người đều là bình dân, Bobby đương nhiên có thể không kiêng nể gì như thế, nhưng nếu cô thành quý tộc... Không, chẳng sợ cô bị đo ra là thân thể có thánh quang hoặc có được nguyên tố tự nhiên, Bobby cũng không dám làm loạn.
Anna tâm sự nặng nề vượt qua nửa buổi sáng, lúc đưa bữa sáng cho Parish, cô không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Ulysses bị Ác Ma bám vào.
"Anna thân yêu, hôm nay em so với hôm qua càng thêm loá mắt động lòng người." Parish cũng không cần nghĩ, lời khen ngợi cứ thế thốt ra.
Người hôm qua ngủ không ngon đến mức dưới dưới mắt đều mọc quầng thâm Anna trong lòng táo bạo lẩm bẩm một câu "Ngươi mù à", ngoài mặt lại vừa bày bàn vừa nói cảm ơn qua loa: "Cám ơn ngài, thiếu gia Parish cũng càng anh tuấn hơn so với hôm qua."
Parish chống cằm nhìn động tác lưu loát của Anna, nụ cười xán lạn làm gương mặt anh tuấn này của hắn ta càng thêm mê người. Nhưng khi hắn ta vừa đưa tay muốn đụng vào mái tóc dài của Anna, cô lại giống như lơ đãng uốn éo thân mình, tránh khỏi tay hắn ta, sau đó lui về một bên.
—— Sau khi phát hiện ra kẻ này là biến thái, Anna sao có thể không chuẩn bị sớm được?
Anna biết, hành động của Parish, trong mắt người ở thời đại này không tính là biến thái, ngược lại có thể được xưng là phong lưu phóng khoáng.
Nhưng cô làm việc, đương nhiên muốn lấy tiêu chuẩn của mình ra.
Rotgar ở bên quan sát nhất cử nhất động của Anna, không hề lên tiếng.
Bây giờ hắn rất muốn xem, cuối cùng cô muốn làm cái gì.
Parish chỉ coi là Anna đúng lúc tránh khỏi tay hắn ta, hắn ta cũng không để ý, vừa nói chuyện phiếm cùng Rotgar bên cạnh vừa ăn bữa sáng tinh xảo.
Chờ hắn ta ăn xong bữa sáng, Anna một bên phòng bị Parish một bên thu dọn mọi thứ cực nhanh như cũ, mang hộp thức ăn rời đi.
Rotgar cũng không muốn phát triển tình hữu nghị gì đó với Parish, hai lần liên tiếp hắn đến chủ yếu là vì xem Anna, nên khi Anna vừa rời khỏi hắn đã đứng dậy muốn đi, Parish cản cũng không cản được.
Nhưng lúc Rotgar đi vào tiểu hoa viên lại nhìn thấy bóng dáng Anna cô độc chờ đợi, hắn lộ ra vẻ mặt mỉm cười hiểu rõ.
Quả nhiên hắn chờ đợi là có ý nghĩa, bây giờ không phải cô đã không chịu nổi mà hành động sao?
Rotgar làm bộ không chú ý tới Anna, xoay hướng khác, đi lên phía trước sẽ không gặp phải Anna.
Anna chờ ở đây vì muốn tìm Ác Ma, sau khi xoay người phát hiện ra hắn, cô vội vàng đuổi theo.
"Pháp sư Ulysses tôn quý!" Anna chạy đến bên cạnh Ác Ma, cung kính lại xen lẫn chút vội vàng gọi hắn.
Rotgar cũng không phải thật sự không muốn để ý tới cô, nghe cô gọi bèn dừng bước, khuôn mặt lãnh đạm nhìn cô, chờ cô mở miệng trước.
Anna hít một hơi thật sâu làm dịu nhịp tim đang quá nhanh, sau đó mới nói: "Đại nhân, nghe nói vì thương thế nên ngài không thể không tạm hoãn hành trình rời đi. Không biết vết thương của ngài có nghiêm trọng lắm không ạ?"
"Tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe." Rotgar nói, hắn vẫn thích nắm giữ quyền chủ động, liền hỏi: "Cô cố ý ở chỗ này chờ tôi, là đã đổi chủ ý rồi sao?"
Anna do dự một chút, cô dĩ nhiên không phải đổi ý, chẳng lẽ thoạt nhìn cô giống người không muốn sống sao?
Cô chỉ là muốn… Ôm đùi.
Nếu có người biết được cô tính ôm đùi một Ác Ma, chắc có lẽ sẽ khen cô một câu đồ không muốn sống.
Nhưng cô còn có biện pháp khác sao?
Tất cả người cô quen biết đều là bình dân, chỉ có vị pháp sư bị Ác Ma bám vào này là địa vị cao nhất, mà hắn lại còn biết pháp thuật!
Lúc trước Anna luôn luôn trốn tránh Ác Ma này, lần này cô lại chủ động tới tiếp cận hắn.
Cô do dự, không phải vì cô cho rằng lừa gạt một tên Ác Ma là đang làm trái nguyên tắc của mình, đối phương cũng muốn linh hồn của cô mà, cô hơi lợi dụng hắn một chút rất quá đáng sao?
Cô do dự là vì lo lắng trong quá trình lợi dụng Ác Ma, bản thân sẽ bị lật xe.
Nhưng nghĩ tới sáng nay gặp phải tên Bobby say khướt kia, Anna vẫn hạ quyết tâm.
Cô nắm chắc nguyên tắc của Ác Ma, dưới tình huống bình thường hắn sẽ không lật thuyền, nhưng đối với Bobby, không có bất cứ quy tắc nào có thể khắc chế hắn.
"Cũng không phải, tôi cảm thấy thân là một thị nữ, tôi không nên bôi nhọ thanh danh của ngài." Anna do dự, sau đó thay đổi thành bộ mặt thành khẩn: "Tôi chỉ là muốn mặt dày khẩn cầu ngài, khi ngài vẫn còn ở đây, ngài có thể dạy tôi biết chữ không."
Rotgar nghe vậy, rơi vào trầm tư.
Dạy cô biết chữ? Cái này có mục đích gì?
Thái độ của cô với Parish có vẻ hơi mập mờ, mà đối kẻ bị hắn nhập vào là Ulysses, dù từ chối lời cầu hôn của hắn nhưng lại không chịu rời đi, vẫn luôn tìm lý do đụng vào.
Dã tâm lớn như vậy? Hai người đều muốn?
Rotgar chán ghét nhíu nhíu mày, ánh mắt của hắn dời về phía xa, mở miệng nói: "Vì sao cô muốn học chữ?"
Anna hỏi gì đáp nấy: "Đây là chuyện cực kỳ có lợi với tương lai của tôi."
Anna muốn học chữ có hai nguyên nhân cụ thể, một là vì mục tiêu lâu dài trở thành pháp sư, mà thất học thì làm sao trở thành pháp sư được? Nên cô đây là học trước kỹ năng cần thiết.
Lý do thứ hai là vì cô đang trong khốn cảnh cần tìm cách giải quyết. Cô học tập với một vị pháp sư thiên tài để biết chữ, trên danh nghĩa còn có chút tình cảm thầy trò, sau khi truyền ra ngoài —— cô đương nhiên sẽ thêm dầu vào lửa truyền chuyện này đi xa—— Bobby lại muốn xuống tay với cô, cũng sẽ có cố kỵ.
Lông mày Rotgar nhíu lại.
Tương lai? Tương lai của cô ở đâu ra.
"Vậy có chỗ tốt gì với tôi?" Trong mắt của hắn cất giấu trào phúng, hỏi cô.
Anna nghĩ, cho anh thêm cơ hội lừa linh hồn tôi còn không phải chỗ tốt cực lớn à?
Cô cúi đầu nói khẽ: "Trước mắt không có chỗ tốt gì. Nhưng tôi biết, tương lai của tôi không phải chỉ là một thị nữ, tôi sẽ nhớ kỹ ân đức hôm nay của ngài, tương lai nhất định sẽ hồi báo ngài."
Anna đã muốn nói với Ác Ma, đừng diễn nữa, cô sớm đã nhìn thấu cảm xúc của hắn rồi.
Nhưng cô nhịn được.
Cô cũng không biết Ác Ma trừ việc muốn linh hồn của cô còn có khát vọng gì khác không. Nếu thứ hữu dụng duy nhất với hắn chỉ là linh hồn, cô không có bất cứ thứ gì để nói với hắn giữ lại mạng sống cho cô, cô có thể cho hắn càng nhiều chỗ tốt.
Rotgar hơi cong khóe môi, mê hoặc nói: "Chỉ cần cô gật đầu, từ giờ trở đi cô sẽ không phải là thị nữ."
Đúng nha, thật sự không phải thị nữ mà là thân thể không có linh hồn!
Trong lòng Anna chế nhạo một câu, nghiêm mặt nói: "Có trăm ngàn con đường để tôi đạt được mục tiêu, nhưng tôi chỉ muốn đi con đường bản thân chọn."
Muốn đạt thành mục tiêu?
Rotgar nhíu mi, đánh giá Anna lần nữa.
Lúc này cô không hề giống một con người tâm cơ thâm trầm, loại phụ nữ thông minh xảo trá câu dẫn đám quý tộc để thoát khỏi thân phận ti tiện mà hắn chán ghét.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Rotgar đã lấy lại tinh thần.
Hắn suýt nữa quên mất, cái người phụ nữ nhân loại này vô cùng giỏi giả vờ giả vịt, hắn sao có thể bị cô lừa gạt?
Lúc trước, Rotgar sẽ cố ý thỏa mãn "Kỳ vọng" của Anna, dùng cái này để đạt thành mục đích của bản thân. Lần này, theo lý thuyết Anna tự mình ra chiêu, hắn nên không chút do dự đồng ý.
Nhưng ——
"Muốn đi con đường của mình, vậy đừng trông cậy vào người khác giúp đỡ." Giọng điệu Rotgar lạnh như băng: "Tôi sẽ không dạy cô học chữ."
Dù cô là thật tình hay giả ý, muốn đi con đường của mình? Mơ tưởng, con đường trước mặt cô chỉ có hắn là điểm đến duy nhất.
Beta: Ly.
Sau khi Anna rời khỏi phủ Bá Tước, cô lập tức vứt tất cả những chuyện bực mình trong lòng ra sau đầu.
Trong cái thế giới xa lạ này, ít nhất vẫn còn người nhà của cô là đáng yêu.
Anna vừa mới đi tới hẻm Thạch Lựu đã thấy Mark cầm trong tay một bó hoa chắn trước mặt cô, cậu ta cười hì hì đưa hoa tới: "Anna, tặng cho em!"
Anna sững sờ, bất đắc dĩ nói: "Không phải đã nói cậu không cần tặng hoa nữa sao?"
Mark cũng có chút ngoài ý muốn: "Em nói lúc nào vậy?"
Anna vừa định trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi cậu ta: "Hoa trước đó đặt ở nhà tôi, không phải cậu tặng?"
Mark không rõ lắm lắc đầu.
Anna đột nhiên hiểu được, người để hoa trước nhà cô mà không xuất hiện, có lẽ là Tim. Trước đó Mark từng tặng hoa nên cô còn tưởng là Mark tặng, nhưng lần này cũng vậy, Mark tặng hoa đều là gặp mặt trực tiếp. Kiểu không gặp vì thẹn thùng mà trốn trốn tránh tránh, đặt hoa ở cửa nhà cô rồi trốn đi càng giống tính cách của Tim hơn.
Anna nhận hoa Mark đưa tới, cười nói với cậu ta: "Lần này cám ơn cậu, từ giờ về sau không cần tặng hoa cho tôi nữa."
Mark chất phác cười một tiếng: "Em không thích loại này sao? Lần sau tôi mang hoa khác cho em."
Anna lắc đầu: "Ý của tôi là, không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Tôi còn trẻ, cũng không tính tới chuyện kết hôn."
Anna nói trắng ra, Mark đương nhiên sẽ không hiểu lầm. Mặt cậu ta lộ vẻ thất vọng, cậu ta gãi đầu một cái, suy nghĩ một hồi mới nói: "Tôi cũng còn trẻ, không vội kết hôn... Chờ em muốn kết hôn, em có thể cân nhắc đến tôi không?"
Anna phì cười một cái, cảm thấy cậu ta có chút đáng yêu, gật đầu nói: "Được."
Mark lộ ra tươi cười, hài lòng rời đi.
Anna tâm tình không tệ. Đến khi về nhà, cô thấy trên mặt Gay hiện ra vẻ u sầu, cô vội vàng hỏi: "Mẹ, làm sao vậy ạ?"
Gay nhìn Anna, thở dài mà nói: "Hôm nay Bobby đã tới.”
Bobby?
Là tên đồ tể (*) ở nhà kế bên đánh chết vợ mình nhưng lại không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào kia?
(*) Người làm nghề sát sinh. Ví dụ giết cả một tòa thành thì là đồ thành. Còn ở đây có nghĩa là bán thịt.
Trong lòng Anna dâng lên dự cảm không ổn, cô nhìn Gay, chờ bà nói tiếp.
Gay tâm phiền ý loạn nói: "Tên khốn đó muốn con gả cho hắn."
Anna cũng không biểu hiện ra cảm xúc quá mức kịch liệt, cô biết Gay sẽ không đồng ý.
"Mẹ, người từ chối hắn rồi? Hắn còn nói gì không?" Anna ngồi bên cạnh Gay, nghiêm túc dò hỏi.
Cô cảm thấy trong chuyện này có thể có nguy hiểm.
Gay gật gật đầu: "Hắn... Hắn nói hắn nhất định sẽ cưới được con. Chờ ba con về, chúng ta lại thương lượng nên làm thế nào vậy."
Anna tạm thời cũng không có biện pháp khác, cô chơi đùa cùng Adele và Evan một lát rồi đi ngủ trước. Chờ ba cô Ivan tan tầm về cô mới rời khỏi giường.
Ivan là người đàn ông ít nói thật thà, vì công việc của ông nên Anna rất ít khi nhìn thấy ông ấy, chớ nói chi là nói chuyện cùng ông ấy.
Jim, Adele, Evan ngủ trong phòng. Ba người Anna, Ivan và Gay ngồi trong một phòng ngủ khác thương lượng.
"Nữ thần ơi, sao tên Bobby lại coi trọng Anna cơ chứ?" Mặt mày Gay đầy vẻ u sầu.
"Bobby vừa mới tới quán rượu." Ivan nói.
Anna cùng Gay đều nhìn ông ấy, Ivan nói tiếp: "Hắn... Hắn nói nếu không gả Anna cho hắn, hắn sẽ làm tôi mất việc."
Quá xấu xa.
Anna hít một hơi thật sâu, miễn cho bản thân vì phẫn nộ mà đánh mất lý trí.
Bobby là một kẻ bạo lực gia đình, hiển nhiên là vô lại. Trước đó Anna từng muốn ngăn cản hắn ta đánh đứa nhỏ, ngược lại bị hắn ta đẩy ngã. Bạo lực giống như khắc trong gen Bobby, hắn ta quen thói dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, đánh vợ đánh con, bây giờ còn muốn dùng bạo lực uy hiếp Ivan.
"Anna con yên tâm, ba mẹ sẽ không bị Bobby uy hiếp." Gay chú ý tới sắc mặt Anna, trấn an cô.
Anna gật gật đầu: "Con biết, ba mẹ đối với con tốt nhất."
Cô dừng một chút, nói tiếp: "Coi như Bobby hại ba thất nghiệp, vậy tạm thời cũng không gấp, con còn làm thị nữ ở phủ Bá Tước, tiền lương hàng tháng đủ cho chúng ta sống."
Nhờ lý do này, Anna dù thấy phiền não nhưng cũng không khủng hoảng.
"Phiền não" lúc có tiền và "Phiền não" lúc không có tiền, không cùng đẳng cấp.
Ivan và Gay mỗi người đều vì chuyện Bobby mà phiền lòng, nhưng lời Anna đã cho bọn họ một chút an ủi.
Chỉ cần Anna tiếp tục làm việc tại phủ Bá Tước, sinh hoạt của cả nhà sẽ có thể đảm bảo. Bobby có lẽ có thể hại Ivan mất việc nhưng tay lại duỗi không đến phủ Bá Tước.
Ba người thương lượng cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, lại đạt thành một nhận thức chung - yên lặng xem xét tình huống cái đã. Công việc hiện tại của Anna làm bọn họ thêm tự tin.
Nhưng trong lòng Anna vẫn âm thầm lo lắng —— bên trong phủ Bá Tước còn ẩn chứa một tên Ác Ma nguy hiểm khiến người khác phát điên, cũng không biết có ảnh hưởng đến công việc của cô không.
Ngày hôm sau, Anna còn chưa ra khỏi hẻm Thạch Lựu đã bị Bobby không biết đứng chờ cô bao lâu cản lại.
Bobby là đồ tể, dáng người cường tráng, chừng ba mươi tuổi. Tướng mạo gã ta hung ác, chưa đến gần đã có thể nghe được mùi rượu hôi thối trên người gã ta.
Nhìn thấy Anna, Bobby sáng cả mắt lên, đôi mắt hình tam giác híp lại, say khướt nói: "Anna bé nhỏ, trước kia tôi không chú ý tới, hóa ra em đã trở thành một cô gái xinh đẹp thế này rồi. Chậc chậc, tôi thật sự là không chờ nổi muốn cưới em về nhà!"
Anna chán ghét lui lại hai bước, lạnh mặt nói: "Tránh ra!"
"Ai da, tính tình còn rất nóng nảy ha." Bobby cười ha ha một tiếng, ngay sau đó sắc mặt gã đột nhiên trở nên âm trầm: "Tính tình nóng hơn nữa thì thế nào, đánh một trận là phải nghe lời thôi."
Anna buồn nôn chết được, chỉ tiếc trong tay không có vũ khí, giờ cô chỉ mong có một tảng đá thì tốt rồi.
Cánh cửa bên cạnh cọt kẹt mở ra, Mark cầm một cây búa lớn rèn sắt ra, trừng mắt nhìn Bobby: "Sáng sớm đừng có uống say phát điên trước cửa nhà người khác!"
Cậu ta thoải mái mà vung cây búa to, cây búa kia như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bay ra đập người.
Bobby dáng người cũng tuy cường tráng, nhưng so với Mark trẻ tuổi nhiều cơ bắp thì kém một chút, lại thêm hiện tại gã ta uống say, ngay cả đứng cũng đứng không vững, khi dễ một cô nhóc còn được, nhưng đối diện với Mark lại chẳng có tí phần thắng nào, bởi vậy gã ta chỉ có thể tức giận liếc Mark một cái rồi mang cái mặt xám xịt rời đi.
Mark thấy Bobby rời đi mới đi đến trước người Anna, cậu ta đem búa lớn dấu ra phía sau, cười ngốc với cô một tiếng: "Yên tâm, về sau mỗi buổi sáng lúc em đi làm tôi đều đứng ở đây."
Anna cảm kích nói: "Cảm ơn cậu!" Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bảy giờ rưỡi tối, cậu ở chỗ này chờ tôi nhé."
Mark cũng không hỏi Anna muốn làm gì, sảng khoái đồng ý.
Anna không muốn làm gì cả, cô chỉ định dùng đồng tiền bản thân để dành được mua chút đồ ăn ngon cho Mark biểu thị lòng biết ơn. Lúc làm việc được đồng nghiệp giúp đỡ mời lại họ một bữa cơm là chuyện bình thường, không thể nhận sự trợ giúp (*) của người ta mà không tỏ vẻ một chút.
(*) bản gốc là quang(ánh sáng) là chỉ sự giúp đỡ nên mình đổi luôn.
…...Ừm, ngoại trừ “sự giúp đỡ” không có ý tốt của Ác Ma kia.
Mãi đến khi tới phủ Bá Tước, trong lòng Anna vẫn còn nghĩ đến chuyện bị Bobby ép gả.
Tất cả mọi người đều là bình dân, Bobby đương nhiên có thể không kiêng nể gì như thế, nhưng nếu cô thành quý tộc... Không, chẳng sợ cô bị đo ra là thân thể có thánh quang hoặc có được nguyên tố tự nhiên, Bobby cũng không dám làm loạn.
Anna tâm sự nặng nề vượt qua nửa buổi sáng, lúc đưa bữa sáng cho Parish, cô không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Ulysses bị Ác Ma bám vào.
"Anna thân yêu, hôm nay em so với hôm qua càng thêm loá mắt động lòng người." Parish cũng không cần nghĩ, lời khen ngợi cứ thế thốt ra.
Người hôm qua ngủ không ngon đến mức dưới dưới mắt đều mọc quầng thâm Anna trong lòng táo bạo lẩm bẩm một câu "Ngươi mù à", ngoài mặt lại vừa bày bàn vừa nói cảm ơn qua loa: "Cám ơn ngài, thiếu gia Parish cũng càng anh tuấn hơn so với hôm qua."
Parish chống cằm nhìn động tác lưu loát của Anna, nụ cười xán lạn làm gương mặt anh tuấn này của hắn ta càng thêm mê người. Nhưng khi hắn ta vừa đưa tay muốn đụng vào mái tóc dài của Anna, cô lại giống như lơ đãng uốn éo thân mình, tránh khỏi tay hắn ta, sau đó lui về một bên.
—— Sau khi phát hiện ra kẻ này là biến thái, Anna sao có thể không chuẩn bị sớm được?
Anna biết, hành động của Parish, trong mắt người ở thời đại này không tính là biến thái, ngược lại có thể được xưng là phong lưu phóng khoáng.
Nhưng cô làm việc, đương nhiên muốn lấy tiêu chuẩn của mình ra.
Rotgar ở bên quan sát nhất cử nhất động của Anna, không hề lên tiếng.
Bây giờ hắn rất muốn xem, cuối cùng cô muốn làm cái gì.
Parish chỉ coi là Anna đúng lúc tránh khỏi tay hắn ta, hắn ta cũng không để ý, vừa nói chuyện phiếm cùng Rotgar bên cạnh vừa ăn bữa sáng tinh xảo.
Chờ hắn ta ăn xong bữa sáng, Anna một bên phòng bị Parish một bên thu dọn mọi thứ cực nhanh như cũ, mang hộp thức ăn rời đi.
Rotgar cũng không muốn phát triển tình hữu nghị gì đó với Parish, hai lần liên tiếp hắn đến chủ yếu là vì xem Anna, nên khi Anna vừa rời khỏi hắn đã đứng dậy muốn đi, Parish cản cũng không cản được.
Nhưng lúc Rotgar đi vào tiểu hoa viên lại nhìn thấy bóng dáng Anna cô độc chờ đợi, hắn lộ ra vẻ mặt mỉm cười hiểu rõ.
Quả nhiên hắn chờ đợi là có ý nghĩa, bây giờ không phải cô đã không chịu nổi mà hành động sao?
Rotgar làm bộ không chú ý tới Anna, xoay hướng khác, đi lên phía trước sẽ không gặp phải Anna.
Anna chờ ở đây vì muốn tìm Ác Ma, sau khi xoay người phát hiện ra hắn, cô vội vàng đuổi theo.
"Pháp sư Ulysses tôn quý!" Anna chạy đến bên cạnh Ác Ma, cung kính lại xen lẫn chút vội vàng gọi hắn.
Rotgar cũng không phải thật sự không muốn để ý tới cô, nghe cô gọi bèn dừng bước, khuôn mặt lãnh đạm nhìn cô, chờ cô mở miệng trước.
Anna hít một hơi thật sâu làm dịu nhịp tim đang quá nhanh, sau đó mới nói: "Đại nhân, nghe nói vì thương thế nên ngài không thể không tạm hoãn hành trình rời đi. Không biết vết thương của ngài có nghiêm trọng lắm không ạ?"
"Tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe." Rotgar nói, hắn vẫn thích nắm giữ quyền chủ động, liền hỏi: "Cô cố ý ở chỗ này chờ tôi, là đã đổi chủ ý rồi sao?"
Anna do dự một chút, cô dĩ nhiên không phải đổi ý, chẳng lẽ thoạt nhìn cô giống người không muốn sống sao?
Cô chỉ là muốn… Ôm đùi.
Nếu có người biết được cô tính ôm đùi một Ác Ma, chắc có lẽ sẽ khen cô một câu đồ không muốn sống.
Nhưng cô còn có biện pháp khác sao?
Tất cả người cô quen biết đều là bình dân, chỉ có vị pháp sư bị Ác Ma bám vào này là địa vị cao nhất, mà hắn lại còn biết pháp thuật!
Lúc trước Anna luôn luôn trốn tránh Ác Ma này, lần này cô lại chủ động tới tiếp cận hắn.
Cô do dự, không phải vì cô cho rằng lừa gạt một tên Ác Ma là đang làm trái nguyên tắc của mình, đối phương cũng muốn linh hồn của cô mà, cô hơi lợi dụng hắn một chút rất quá đáng sao?
Cô do dự là vì lo lắng trong quá trình lợi dụng Ác Ma, bản thân sẽ bị lật xe.
Nhưng nghĩ tới sáng nay gặp phải tên Bobby say khướt kia, Anna vẫn hạ quyết tâm.
Cô nắm chắc nguyên tắc của Ác Ma, dưới tình huống bình thường hắn sẽ không lật thuyền, nhưng đối với Bobby, không có bất cứ quy tắc nào có thể khắc chế hắn.
"Cũng không phải, tôi cảm thấy thân là một thị nữ, tôi không nên bôi nhọ thanh danh của ngài." Anna do dự, sau đó thay đổi thành bộ mặt thành khẩn: "Tôi chỉ là muốn mặt dày khẩn cầu ngài, khi ngài vẫn còn ở đây, ngài có thể dạy tôi biết chữ không."
Rotgar nghe vậy, rơi vào trầm tư.
Dạy cô biết chữ? Cái này có mục đích gì?
Thái độ của cô với Parish có vẻ hơi mập mờ, mà đối kẻ bị hắn nhập vào là Ulysses, dù từ chối lời cầu hôn của hắn nhưng lại không chịu rời đi, vẫn luôn tìm lý do đụng vào.
Dã tâm lớn như vậy? Hai người đều muốn?
Rotgar chán ghét nhíu nhíu mày, ánh mắt của hắn dời về phía xa, mở miệng nói: "Vì sao cô muốn học chữ?"
Anna hỏi gì đáp nấy: "Đây là chuyện cực kỳ có lợi với tương lai của tôi."
Anna muốn học chữ có hai nguyên nhân cụ thể, một là vì mục tiêu lâu dài trở thành pháp sư, mà thất học thì làm sao trở thành pháp sư được? Nên cô đây là học trước kỹ năng cần thiết.
Lý do thứ hai là vì cô đang trong khốn cảnh cần tìm cách giải quyết. Cô học tập với một vị pháp sư thiên tài để biết chữ, trên danh nghĩa còn có chút tình cảm thầy trò, sau khi truyền ra ngoài —— cô đương nhiên sẽ thêm dầu vào lửa truyền chuyện này đi xa—— Bobby lại muốn xuống tay với cô, cũng sẽ có cố kỵ.
Lông mày Rotgar nhíu lại.
Tương lai? Tương lai của cô ở đâu ra.
"Vậy có chỗ tốt gì với tôi?" Trong mắt của hắn cất giấu trào phúng, hỏi cô.
Anna nghĩ, cho anh thêm cơ hội lừa linh hồn tôi còn không phải chỗ tốt cực lớn à?
Cô cúi đầu nói khẽ: "Trước mắt không có chỗ tốt gì. Nhưng tôi biết, tương lai của tôi không phải chỉ là một thị nữ, tôi sẽ nhớ kỹ ân đức hôm nay của ngài, tương lai nhất định sẽ hồi báo ngài."
Anna đã muốn nói với Ác Ma, đừng diễn nữa, cô sớm đã nhìn thấu cảm xúc của hắn rồi.
Nhưng cô nhịn được.
Cô cũng không biết Ác Ma trừ việc muốn linh hồn của cô còn có khát vọng gì khác không. Nếu thứ hữu dụng duy nhất với hắn chỉ là linh hồn, cô không có bất cứ thứ gì để nói với hắn giữ lại mạng sống cho cô, cô có thể cho hắn càng nhiều chỗ tốt.
Rotgar hơi cong khóe môi, mê hoặc nói: "Chỉ cần cô gật đầu, từ giờ trở đi cô sẽ không phải là thị nữ."
Đúng nha, thật sự không phải thị nữ mà là thân thể không có linh hồn!
Trong lòng Anna chế nhạo một câu, nghiêm mặt nói: "Có trăm ngàn con đường để tôi đạt được mục tiêu, nhưng tôi chỉ muốn đi con đường bản thân chọn."
Muốn đạt thành mục tiêu?
Rotgar nhíu mi, đánh giá Anna lần nữa.
Lúc này cô không hề giống một con người tâm cơ thâm trầm, loại phụ nữ thông minh xảo trá câu dẫn đám quý tộc để thoát khỏi thân phận ti tiện mà hắn chán ghét.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Rotgar đã lấy lại tinh thần.
Hắn suýt nữa quên mất, cái người phụ nữ nhân loại này vô cùng giỏi giả vờ giả vịt, hắn sao có thể bị cô lừa gạt?
Lúc trước, Rotgar sẽ cố ý thỏa mãn "Kỳ vọng" của Anna, dùng cái này để đạt thành mục đích của bản thân. Lần này, theo lý thuyết Anna tự mình ra chiêu, hắn nên không chút do dự đồng ý.
Nhưng ——
"Muốn đi con đường của mình, vậy đừng trông cậy vào người khác giúp đỡ." Giọng điệu Rotgar lạnh như băng: "Tôi sẽ không dạy cô học chữ."
Dù cô là thật tình hay giả ý, muốn đi con đường của mình? Mơ tưởng, con đường trước mặt cô chỉ có hắn là điểm đến duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.