Chương 11: Sinh Bệnh
Linh Lạc Thành Nê
21/02/2021
Edit: Diệp
Beta: Ly
Anna mới tới, cũng không biết làm sao tìm được cha xứ, cô chỉ có thể vòng về phòng bếp tìm Rebecca trước. Cô nói đơn giản sự việc lại một lần, Rebecca luôn luôn ngay ngắn cũng hoảng sợ. Cô ấy không kịp hỏi nhiều đã vội vàng chạy đi tìm đại quản gia.
Chuyện sau đó liền không liên quan đến Anna, đại quản gia vội vàng phái người đi mời cha xứ Louis tới. Đây là đặc quyền của lãnh chúa và người nhà lãnh chúa, lúc sinh bệnh họ có thể trực tiếp gọi cha xứ.
Khi cha sứ Louis tới nơi, Anna đứng xa xa mà nhìn. Cha xứ là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, một đầu tóc vàng sớm đã thưa thớt, xem ra ngay cả thần cũng không cứu vớt được rụng tóc. Ánh mắt của ông ta đầy thương cảm, không khác nhân viên thần chức trong tưởng tượng của Anna chút nào.
Lúc vị cha sứ này vội vã chạy đến, bá tước Wilson đã sớm tới đây. Ông đang khẩn trương canh giữ ở bên cạnh Parish, dù sao Parish chính là con trai duy nhất có được quyền thừa kế của ông, ông cũng vô cùng thích đứa con trai này, ông không hy vọng Parish xảy ra chuyện.
Anna trông coi bên ngoài, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong. Nhưng cô nghe nửa ngày cũng không thấy có mấy câu như “Ác Ma, ta muốn đại biểu nữ thần tiêu diệt ngươi” hay linh tinh gì khác. Mọi thứ vẫn luôn bình bình tĩnh tĩnh, cho đến về sau bá tước Wilson mỉm cười tiễn cha sứ Louis rời đi.
…… Chỉ như này á?
Ác Ma kia cứ thế bị tiêu diệt rồi sao?
Suy xét đến Ác Ma vẫn không biểu hiện ra năng lực quá mức lợi hại, Anna không nhịn được lạc quan mà nghĩ, Ác Ma kia có thể chỉ là loại Ác Ma lâu la tầm trung, vô cùng dễ xử lý, cha sứ Louis nhìn một cái liền tiêu diệt được hắn nên cũng không làm ra động tĩnh quá lớn.
Ôm hy vọng như thế, Anna tìm tới Vodo, nói mình muốn đi thu dọn lại bộ đồ ăn.
Sau khi thiếu gia Parish khá hơn nhiều, Vodo đã bình tĩnh lại, gật gật đầu đồng ý, mang theo Anna đi vào.
Anna ra vẻ lo lắng hỏi: “Thiếu gia Parish không sao chứ? Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết.”
Vodo cũng là bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: “Thiếu gia Parish không có việc gì, cha sứ Louis đã dùng thuật thánh dũ chữa khỏi cho ngài ấy, nhưng bây giờ ngài ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
Thuật thánh dũ! Nghe đã cảm thấy rất quang minh rất khí phách rồi, diệt một tên Ác Ma thôi chắc không khó đi?
Trong lòng Anna càng thêm kích động, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia Parish bị làm sao vậy? Vừa rồi tôi còn tưởng rằng ngài ấy ngã xuống vì đồ ăn có vấn đề, làm tôi sợ muốn chết.”
Vodo lắc đầu nói: “Cha sứ Louis nói không liên quan tới đồ ăn, là trong cơ thể của ngài ấy vốn đã tồn tại sức mạnh hắc ám, chẳng qua đúng lúc đó phát tác, ngài ấy đã dùng thuật thánh dũ tiêu diệt sức mạnh hắc ám, thiếu gia không có việc gì nữa rồi.”
Sức mạnh hắc ám! Tiêu diệt!
Nếu không phải còn ở trước mặt Vodo, Anna đã hớn hở ra mặt.
Cô đè nén cảm giác hưng phấn kích động trong lồng ngực, mặt lộ vẻ lo lắng: “Tôi có thể thăm thiếu gia Parish không? Tôi chỉ đứng ở cửa phòng nhìn một cái, sẽ không đi vào.”
Vốn Vodo muốn từ chối, nhưng nghĩ đến mỗi một lần thiếu gia Parish đều gọi Anna đưa bữa sáng tới, còn từng cầu hôn Anna, anh ta liền không nói từ chối nữa mà dẫn Anna tới cửa phòng ngủ.
Ở cửa phòng đã có thể nhìn thấy Parish đang nằm trên giường, bốn phía giường có lụa mỏng buông xuống, nhìn không rõ người trên giường lắm, nhưng Anna chỉ nhìn thoáng qua, tâm tình đang nhảy cẫng thoáng chốc ngã xuống đáy cốc.
Cô không thấy rõ người nằm trên giường lắm, hơi thơ hắc ám ghê tởm u ám kia thực chất vẫn luôn quấn quanh hắn, cô xuyên thấu qua lụa mỏng cũng có thể nhìn rõ ràng.
Đừng nói Ác Ma kia bị tiêu diệt, nhìn hắn thậm chí không thấy suy yếu một chút nào!
Tâm tình Anna cực kỳ kém, cô rời khỏi phòng ngủ, thu dọn đồ xong liền vội vàng rời đi.
Khi cho rằng Ác Ma kia đã bị tiêu diệt, Anna nghĩ nếu thật sự là cha sứ tiêu diệt Ác Ma, vậy một kẻ vô thần như cô cũng có thể sửa tín ngưỡng mà, chỉ cần thật sự là nữ thần Quang Minh đang che chở thế nhân.
Thế nhưng làm cô quá thất vọng!
Cha sứ thậm chí còn không phát hiện Ác Ma kia có tồn tại.
Nghe Vodo nói một hồi cái gì mà tiêu diệt năng lực hắc ám vốn tồn tại trong thân thể...… Cô cảm thấy cha sứ Louis nói không chừng chính là dùng thuật thánh dũ cắt cái ruột thừa cho thiếu gia Parish!
Trước đó Anna còn nghĩ muốn xin giúp đỡ từ giáo đường, nhưng chuyện hôm nay khiến cô quá thất vọng.
Nhưng cũng may mắn có chuyện hôm nay, cô mới biết tìm cha sứ xin giúp đỡ là vô dụng, không cần ôm hy vọng xa vời Ác Ma kia sẽ bị thần tiêu diệt.
Quả nhiên, tới bây giờ không có gì gọi là chúa cứu thế, chỉ có thể dựa vào chính mình. Các tiền bối đúng là không lừa ta.
Một chỗ tốt khi cha sứ Louis đến xem bệnh cho Parish là ông ta đã kết luận hắn không phải ngộ độc thức ăn cũng không phải bị người ta đầu độc, Anna không cần lo lắng bị người khác coi như hung thủ bắt lại.
Bởi vì Ác Ma kia bệnh rồi, Anna lúc trước chỉ cần một ngày đưa một lần bữa sáng không thể không gánh vác chức trách đưa luôn cơm trưa và bữa tối.
Khi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho thiếu gia Parish. Anna đang hít thở không khí ở bên ngoài thì ba người Abigail đi tới.
Anna cảm thấy ba người này cứ như là trẻ sinh ba kết hợp, lúc nào đến tìm cô luôn đi cùng nhau.
Ba người sớm đã nghe nói chuyện thiếu gia Parish sinh bệnh, trên mặt cả ba đều mang vẻ lo lắng, luôn miệng hỏi thăm tình huống từ Anna.
Anna nói đơn giản thiếu gia Parish không sao, trên mặt ba người mới đổi thành tươi cười.
Anna vốn định từ trong miệng các cô thám thính thêm chút chuyện về pháp sư, phòng bếp lại đã chuẩn bị xong cơm trưa, cô đành phải chờ lần sau hỏi lại.
Khi đi qua hoa viên nhỏ, Anna phát hiện địa phương bình thường an tĩnh tựa hồ có người.
Mới đầu cô tưởng rằng tên Ác Ma kia không có việc gì nên ra ngoài đi lại, nhưng khi đến gần cô mới phát hiện là một người đàn ông tóc dài màu vàng kim nhạt rất xa lạ. Người đàn ông kia đang đưa lưng về phía cô, một thân trường bào màu đen mạ vàng ở viền áo dài gần quét đất.
Anna chưa bao giờ gặp người đàn ông này, nhưng một thân hoa phục vô cùng đặc biệt của hắn lại khiến cô liên tưởng tới một người.
Người này…… Là pháp sư tứ tinh ở phủ Bá Tước sao? Cái người trẻ tuổi thiên tài kia?
Dựa theo lễ nghi Rebecca dạy, giờ Anna hẳn phải nhanh chóng rời đi, nhưng cô thật sự là quá tò mò với sinh vật pháp sư này.
Cô chậm rãi ngang nhiên đi qua, lúc khoảng cách với hắn còn hai mét liền dừng bước chân, thấp giọng hỏi: “Đại nhân tôn quý, ngài cần sai bảo gì không?”
Người đàn ông đứng đấy một mình dường như cũng không giật mình vì Anna lên tiếng, hắn chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi kia là biểu tình thuộc về con của công tước, biểu tình kiêu căng của một pháp sư thiên tài.
“Tôi yêu cầu cô rời đi.” Giọng điệu hắn bình tĩnh.
Nếu nói nó là sự xem thường của hắn với thị nữ như Anna còn không bằng nói là hắn hờ hững “Hoàn toàn không muốn đáp lại cô”. Sau đó, hắn trực tiếp quay đầu lại, không đợi cô trả lời.
Anna cũng không quá ngoài ý muốn trước thái độ của đối phương, thế giới này quý tộc và bình dân phân biệt rõ ràng. Loại giống như “Thiếu gia Parish” sau khi bị Ác Ma bám vào người thì hoàn toàn không thèm để ý quý tộc và bình dân khác nhau chung quy chỉ có một.
Vốn cô đang ôm chút lòng chờ mong vào vận may, muốn biết thêm một chút về hiệp hội pháp sư và pháp sư, nhưng hiện tại xem ra là cô nghĩ quá nhiều.
Sau khi bị từ chối, Anna cũng không có suy nghĩ liều chết giằng co, cô thả nhẹ bước chân, rất nhanh rời khỏi đây.
Vodo chờ Anna ở cửa, giúp cô cùng cầm hộp đồ ăn đi lên.
Vốn Anna cho là mình sẽ nhìn thấy tên Ác Ma kia ở phòng ngủ, nào biết hắn lại mặc áo ngủ rộng rãi, tùy ý ngồi dưới ánh nắng trong phòng.
Hiện tại tâm trạng Rotgar rất không tốt.
Không chỉ vì một chuyện.
Thân thể của nhân loại thật sự là quá yếu ớt, đã thật lâu hắn không cảm nhận được đau đớn là loại cảm giác gì, nếu không phải đánh cược với Ba Lan, hắn đã rời khỏi thân thể này —— “Bám vào” chỉ có thể dùng một lần với một thân thể, mà hắn còn chưa dùng thân thể Parish “xử lí” người phụ nữ nhân loại kia, đương nhiên không thể rời đi.
Chịu đựng đau đớn đồng thời còn phải chịu đựng nguyên tố ánh sáng bào mòn, với hắn mà nói chính là một loại cảm giác rất khó chịu. Đương nhiên, cái tên cha sứ nhỏ bé yếu ớt kia không tạo ra được cái nguyên tố ánh sáng gì có thể tạo thành tổn thương cho hắn, chỉ là bản năng hắn chán ghét nguyên tố ánh sáng mà thôi.
Mà vừa rồi hình như hắn nhìn thấy người phụ nữ nhân loại kia đang nói chuyện với cái tên pháp sư thiên tài gì gì kia.
Rotgar biết người phụ nữ nhân loại Anna kia có dã tâm rất lớn, cô muốn chính là một người con bá tước khăng khăng một mực với cô. Ha, đương nhiên hắn sẽ “Thỏa mãn” cô, lấy phương thức mà cô muốn “Thỏa mãn” cô.
Nhưng bây giờ xem ra, cô đã có mục tiêu mới.
Trong trí nhớ của Parish có hình ảnh của vị pháp sư này, hắn tên là Ulysses Russell, là con thứ của công tước Russell, tuy hắn không có quyền kế thừa chức vị công tước nhưng lại có thân thể có thiên phú nguyên tố hỏa. Tuổi còn trẻ hắn đã tấn thăng tới pháp sư tứ linh. Lần này hắn vì bắt giữ ma thú nên bị thương, vì Lam Thạch thành không có hiệp hội pháp sư nên tạm thời hắn ở nhờ phủ Bá Tước dưỡng thương.
Nhân loại sùng bái cường giả là chuyện không khác gì với Ma giới. Một bên là con trai bá tước vô dụng không có nguyên tố tự nhiên, một bên khác thì là pháp sư tứ tinh trẻ tuổi hiếm có kiêm con trai công tước, loại phụ nữ thông minh hơn nhân loại bình thường một ít giống như Anna lại còn biết nịnh nọt trong lòng chỉ sợ sớm có lựa chọn.
“Thiếu gia Parish.”
Rotgar nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, nghiêng đầu nhìn lại.
Anna vẫn cúi đầu tránh nhìn thẳng vào Ác Ma như cũ, cô lấy đồ ăn tinh xảo còn bốc hơi nóng từ hộp cơm ra.
Rotgar nhìn Anna, điều động ký ức Parish, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ mất mát: “Anna thân ái, em vẫn luôn không chịu đồng ý gả cho tôi là bởi vì em yêu người khác sao?”
Anna hơi kinh hãi, mấy lời cô nói với ba người bạn plastic kia đã bị bọn họ nói lại cho Ác Ma này nghe rồi à?
Cô vội vàng liếc nhìn Ác Ma một cái, chủ yếu là quan sát vẻ mặt chân chính của hắn. Ôi má ơi thật dọa người a, trên khuôn mặt vốn tái nhợt tối tăm kia của hắn dường như nhiều thêm mấy phần kiềm chế, như tùy thời có khả năng lật bàn!
“Không thể nào.” Anna kiên quyết phủ nhận: “Tôi không biết ngài nghe được từ đâu, loại chuyện này hoàn toàn là giả, tôi không yêu ai cả.”
“Không ai nói với tôi, là tôi nhìn thấy” Rotgar chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Tôi thấy em ở cùng Ulysses Russell.”
Ulysses Russell?
Đây là tên của vị pháp sư tứ tinh trẻ tuổi anh tuấn kia sao? Thì ra không phải chuyện cô thuận miệng nói với ba người kia à. Hù chết cô.
Trong lòng Anna nhớ kỹ tên của vị pháp sư kia, ngoài mặt lại lộ ra ánh mắt nghi hoặc: “Ngài nói là…… vị pháp sư đại nhân tôn quý kia sao?”
Rotgar không biết Anna là giả ngu hay thật sự không biết, phối hợp nói tiếp: “Một pháp sư tứ tinh 23 tuổi, quả thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán, pháp sư 23 tuổi nguyên tố đa phần còn dừng lại ở nhị tinh. Em sẽ nhìn thiên tài như vậy với ánh mắt ái mộ, tôi có thể hiểu được.”
Nói vậy cấp bậc của nguyên tố pháp sư bắt đầu từ nhất tinh đi lên sao? Cũng không biết có giới hạn không nhỉ?
Anna từ trong lời Ác Ma rút ra vài tin tức đối với cô mà nói rất quan trọng, lại vì phòng ngừa Ác Ma lật bàn mà vội vàng phủ nhận: “Thiếu gia Parish, ngài thật sự hiểu lầm, tôi đi ngang qua đúng lúc thấy vị pháp sư đại nhân tôn quý kia đứng một mình ở đó, sợ ngài ấy có cần gì mới đi hỏi thăm ngài ấy thôi. Tôi chỉ là một thị nữ, chỉ muốn làm tốt chuyện của mình thôi.”
“Thật không?” Rotgar từ chối cho ý kiến đáp lại, cho dù hắn từ trên người Anna không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng cô.
Người phụ nữ nhân loại này so với những nhân loại khác thông minh hơn nhiều, cũng đặc biệt giỏi ngụy trang. Từ lời cô nói không có cách nào biết rõ ý đồ chân chính của cô đâu.
Hắn còn phải quan sát cô thêm nữa.
Huống hồ, cho dù cô thay đổi mục tiêu thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn với hắn. Nếu cô muốn bắt lấy vị pháp sư kia, thế thì tất phải đắc thủ trong khoảng thời gian ngắn. Vị pháp sư kia chỉ tới dưỡng thương, rất nhanh sẽ rời đi. Mà hắn chỉ cần “Bám vào” trên người vị pháp sư kia là có thể dễ dàng đạt thành mục tiêu.
Anna vội vàng nói: “Nữ thần chứng giám, lời tôi nói đều là thật.”
Rotgar cười nhạo một tiếng, trước khi Anna phản ứng lại cố ý nói: “Ulysses Russell chỉ là đang tạm dưỡng thương, rất nhanh sẽ rời đi, lần sau gặp lại em không cần để ý tới hắn ta.”
Lời này của hắn, ở trong mắt người bình thường sẽ hiểu thành đàn ông đang ghen tuông với tình địch, ví dụ như Vodo chính là nghĩ như vậy.
Nhưng thật ra Rotgar nói như vậy là muốn để Anna hiểu, nếu cô còn không nhanh động thủ, cơ hội sẽ chạy mất.
Mặc kệ Anna tính toán tiếp tục ôm chân hắn, hay là đi câu dẫn tên pháp sư kia, với hắn mà nói cũng không khác biệt.
Anna chỉ muốn kiếm tiền, không muốn câu dẫn bất kỳ kẻ nào nghe được lời Ác Ma, dù nháy mắt trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ nhưng cuối cùng lại quyết định coi lời hắn đơn giản là mệnh lệnh của chủ nhân với thị nữ.
“Được ạ, thiếu gia Parish.” Cô ngoan ngoãn trả lời, trong lòng lại nghĩ là “Lần sau còn quản.”
Đối với sinh vật tên pháp sư này, cô vô cùng tò mò, cô cũng muốn học pháp thuật bùm~~~bùm~~~ bùm~~~ nữa!
Beta: Ly
Anna mới tới, cũng không biết làm sao tìm được cha xứ, cô chỉ có thể vòng về phòng bếp tìm Rebecca trước. Cô nói đơn giản sự việc lại một lần, Rebecca luôn luôn ngay ngắn cũng hoảng sợ. Cô ấy không kịp hỏi nhiều đã vội vàng chạy đi tìm đại quản gia.
Chuyện sau đó liền không liên quan đến Anna, đại quản gia vội vàng phái người đi mời cha xứ Louis tới. Đây là đặc quyền của lãnh chúa và người nhà lãnh chúa, lúc sinh bệnh họ có thể trực tiếp gọi cha xứ.
Khi cha sứ Louis tới nơi, Anna đứng xa xa mà nhìn. Cha xứ là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, một đầu tóc vàng sớm đã thưa thớt, xem ra ngay cả thần cũng không cứu vớt được rụng tóc. Ánh mắt của ông ta đầy thương cảm, không khác nhân viên thần chức trong tưởng tượng của Anna chút nào.
Lúc vị cha sứ này vội vã chạy đến, bá tước Wilson đã sớm tới đây. Ông đang khẩn trương canh giữ ở bên cạnh Parish, dù sao Parish chính là con trai duy nhất có được quyền thừa kế của ông, ông cũng vô cùng thích đứa con trai này, ông không hy vọng Parish xảy ra chuyện.
Anna trông coi bên ngoài, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong. Nhưng cô nghe nửa ngày cũng không thấy có mấy câu như “Ác Ma, ta muốn đại biểu nữ thần tiêu diệt ngươi” hay linh tinh gì khác. Mọi thứ vẫn luôn bình bình tĩnh tĩnh, cho đến về sau bá tước Wilson mỉm cười tiễn cha sứ Louis rời đi.
…… Chỉ như này á?
Ác Ma kia cứ thế bị tiêu diệt rồi sao?
Suy xét đến Ác Ma vẫn không biểu hiện ra năng lực quá mức lợi hại, Anna không nhịn được lạc quan mà nghĩ, Ác Ma kia có thể chỉ là loại Ác Ma lâu la tầm trung, vô cùng dễ xử lý, cha sứ Louis nhìn một cái liền tiêu diệt được hắn nên cũng không làm ra động tĩnh quá lớn.
Ôm hy vọng như thế, Anna tìm tới Vodo, nói mình muốn đi thu dọn lại bộ đồ ăn.
Sau khi thiếu gia Parish khá hơn nhiều, Vodo đã bình tĩnh lại, gật gật đầu đồng ý, mang theo Anna đi vào.
Anna ra vẻ lo lắng hỏi: “Thiếu gia Parish không sao chứ? Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết.”
Vodo cũng là bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: “Thiếu gia Parish không có việc gì, cha sứ Louis đã dùng thuật thánh dũ chữa khỏi cho ngài ấy, nhưng bây giờ ngài ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
Thuật thánh dũ! Nghe đã cảm thấy rất quang minh rất khí phách rồi, diệt một tên Ác Ma thôi chắc không khó đi?
Trong lòng Anna càng thêm kích động, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia Parish bị làm sao vậy? Vừa rồi tôi còn tưởng rằng ngài ấy ngã xuống vì đồ ăn có vấn đề, làm tôi sợ muốn chết.”
Vodo lắc đầu nói: “Cha sứ Louis nói không liên quan tới đồ ăn, là trong cơ thể của ngài ấy vốn đã tồn tại sức mạnh hắc ám, chẳng qua đúng lúc đó phát tác, ngài ấy đã dùng thuật thánh dũ tiêu diệt sức mạnh hắc ám, thiếu gia không có việc gì nữa rồi.”
Sức mạnh hắc ám! Tiêu diệt!
Nếu không phải còn ở trước mặt Vodo, Anna đã hớn hở ra mặt.
Cô đè nén cảm giác hưng phấn kích động trong lồng ngực, mặt lộ vẻ lo lắng: “Tôi có thể thăm thiếu gia Parish không? Tôi chỉ đứng ở cửa phòng nhìn một cái, sẽ không đi vào.”
Vốn Vodo muốn từ chối, nhưng nghĩ đến mỗi một lần thiếu gia Parish đều gọi Anna đưa bữa sáng tới, còn từng cầu hôn Anna, anh ta liền không nói từ chối nữa mà dẫn Anna tới cửa phòng ngủ.
Ở cửa phòng đã có thể nhìn thấy Parish đang nằm trên giường, bốn phía giường có lụa mỏng buông xuống, nhìn không rõ người trên giường lắm, nhưng Anna chỉ nhìn thoáng qua, tâm tình đang nhảy cẫng thoáng chốc ngã xuống đáy cốc.
Cô không thấy rõ người nằm trên giường lắm, hơi thơ hắc ám ghê tởm u ám kia thực chất vẫn luôn quấn quanh hắn, cô xuyên thấu qua lụa mỏng cũng có thể nhìn rõ ràng.
Đừng nói Ác Ma kia bị tiêu diệt, nhìn hắn thậm chí không thấy suy yếu một chút nào!
Tâm tình Anna cực kỳ kém, cô rời khỏi phòng ngủ, thu dọn đồ xong liền vội vàng rời đi.
Khi cho rằng Ác Ma kia đã bị tiêu diệt, Anna nghĩ nếu thật sự là cha sứ tiêu diệt Ác Ma, vậy một kẻ vô thần như cô cũng có thể sửa tín ngưỡng mà, chỉ cần thật sự là nữ thần Quang Minh đang che chở thế nhân.
Thế nhưng làm cô quá thất vọng!
Cha sứ thậm chí còn không phát hiện Ác Ma kia có tồn tại.
Nghe Vodo nói một hồi cái gì mà tiêu diệt năng lực hắc ám vốn tồn tại trong thân thể...… Cô cảm thấy cha sứ Louis nói không chừng chính là dùng thuật thánh dũ cắt cái ruột thừa cho thiếu gia Parish!
Trước đó Anna còn nghĩ muốn xin giúp đỡ từ giáo đường, nhưng chuyện hôm nay khiến cô quá thất vọng.
Nhưng cũng may mắn có chuyện hôm nay, cô mới biết tìm cha sứ xin giúp đỡ là vô dụng, không cần ôm hy vọng xa vời Ác Ma kia sẽ bị thần tiêu diệt.
Quả nhiên, tới bây giờ không có gì gọi là chúa cứu thế, chỉ có thể dựa vào chính mình. Các tiền bối đúng là không lừa ta.
Một chỗ tốt khi cha sứ Louis đến xem bệnh cho Parish là ông ta đã kết luận hắn không phải ngộ độc thức ăn cũng không phải bị người ta đầu độc, Anna không cần lo lắng bị người khác coi như hung thủ bắt lại.
Bởi vì Ác Ma kia bệnh rồi, Anna lúc trước chỉ cần một ngày đưa một lần bữa sáng không thể không gánh vác chức trách đưa luôn cơm trưa và bữa tối.
Khi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho thiếu gia Parish. Anna đang hít thở không khí ở bên ngoài thì ba người Abigail đi tới.
Anna cảm thấy ba người này cứ như là trẻ sinh ba kết hợp, lúc nào đến tìm cô luôn đi cùng nhau.
Ba người sớm đã nghe nói chuyện thiếu gia Parish sinh bệnh, trên mặt cả ba đều mang vẻ lo lắng, luôn miệng hỏi thăm tình huống từ Anna.
Anna nói đơn giản thiếu gia Parish không sao, trên mặt ba người mới đổi thành tươi cười.
Anna vốn định từ trong miệng các cô thám thính thêm chút chuyện về pháp sư, phòng bếp lại đã chuẩn bị xong cơm trưa, cô đành phải chờ lần sau hỏi lại.
Khi đi qua hoa viên nhỏ, Anna phát hiện địa phương bình thường an tĩnh tựa hồ có người.
Mới đầu cô tưởng rằng tên Ác Ma kia không có việc gì nên ra ngoài đi lại, nhưng khi đến gần cô mới phát hiện là một người đàn ông tóc dài màu vàng kim nhạt rất xa lạ. Người đàn ông kia đang đưa lưng về phía cô, một thân trường bào màu đen mạ vàng ở viền áo dài gần quét đất.
Anna chưa bao giờ gặp người đàn ông này, nhưng một thân hoa phục vô cùng đặc biệt của hắn lại khiến cô liên tưởng tới một người.
Người này…… Là pháp sư tứ tinh ở phủ Bá Tước sao? Cái người trẻ tuổi thiên tài kia?
Dựa theo lễ nghi Rebecca dạy, giờ Anna hẳn phải nhanh chóng rời đi, nhưng cô thật sự là quá tò mò với sinh vật pháp sư này.
Cô chậm rãi ngang nhiên đi qua, lúc khoảng cách với hắn còn hai mét liền dừng bước chân, thấp giọng hỏi: “Đại nhân tôn quý, ngài cần sai bảo gì không?”
Người đàn ông đứng đấy một mình dường như cũng không giật mình vì Anna lên tiếng, hắn chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi kia là biểu tình thuộc về con của công tước, biểu tình kiêu căng của một pháp sư thiên tài.
“Tôi yêu cầu cô rời đi.” Giọng điệu hắn bình tĩnh.
Nếu nói nó là sự xem thường của hắn với thị nữ như Anna còn không bằng nói là hắn hờ hững “Hoàn toàn không muốn đáp lại cô”. Sau đó, hắn trực tiếp quay đầu lại, không đợi cô trả lời.
Anna cũng không quá ngoài ý muốn trước thái độ của đối phương, thế giới này quý tộc và bình dân phân biệt rõ ràng. Loại giống như “Thiếu gia Parish” sau khi bị Ác Ma bám vào người thì hoàn toàn không thèm để ý quý tộc và bình dân khác nhau chung quy chỉ có một.
Vốn cô đang ôm chút lòng chờ mong vào vận may, muốn biết thêm một chút về hiệp hội pháp sư và pháp sư, nhưng hiện tại xem ra là cô nghĩ quá nhiều.
Sau khi bị từ chối, Anna cũng không có suy nghĩ liều chết giằng co, cô thả nhẹ bước chân, rất nhanh rời khỏi đây.
Vodo chờ Anna ở cửa, giúp cô cùng cầm hộp đồ ăn đi lên.
Vốn Anna cho là mình sẽ nhìn thấy tên Ác Ma kia ở phòng ngủ, nào biết hắn lại mặc áo ngủ rộng rãi, tùy ý ngồi dưới ánh nắng trong phòng.
Hiện tại tâm trạng Rotgar rất không tốt.
Không chỉ vì một chuyện.
Thân thể của nhân loại thật sự là quá yếu ớt, đã thật lâu hắn không cảm nhận được đau đớn là loại cảm giác gì, nếu không phải đánh cược với Ba Lan, hắn đã rời khỏi thân thể này —— “Bám vào” chỉ có thể dùng một lần với một thân thể, mà hắn còn chưa dùng thân thể Parish “xử lí” người phụ nữ nhân loại kia, đương nhiên không thể rời đi.
Chịu đựng đau đớn đồng thời còn phải chịu đựng nguyên tố ánh sáng bào mòn, với hắn mà nói chính là một loại cảm giác rất khó chịu. Đương nhiên, cái tên cha sứ nhỏ bé yếu ớt kia không tạo ra được cái nguyên tố ánh sáng gì có thể tạo thành tổn thương cho hắn, chỉ là bản năng hắn chán ghét nguyên tố ánh sáng mà thôi.
Mà vừa rồi hình như hắn nhìn thấy người phụ nữ nhân loại kia đang nói chuyện với cái tên pháp sư thiên tài gì gì kia.
Rotgar biết người phụ nữ nhân loại Anna kia có dã tâm rất lớn, cô muốn chính là một người con bá tước khăng khăng một mực với cô. Ha, đương nhiên hắn sẽ “Thỏa mãn” cô, lấy phương thức mà cô muốn “Thỏa mãn” cô.
Nhưng bây giờ xem ra, cô đã có mục tiêu mới.
Trong trí nhớ của Parish có hình ảnh của vị pháp sư này, hắn tên là Ulysses Russell, là con thứ của công tước Russell, tuy hắn không có quyền kế thừa chức vị công tước nhưng lại có thân thể có thiên phú nguyên tố hỏa. Tuổi còn trẻ hắn đã tấn thăng tới pháp sư tứ linh. Lần này hắn vì bắt giữ ma thú nên bị thương, vì Lam Thạch thành không có hiệp hội pháp sư nên tạm thời hắn ở nhờ phủ Bá Tước dưỡng thương.
Nhân loại sùng bái cường giả là chuyện không khác gì với Ma giới. Một bên là con trai bá tước vô dụng không có nguyên tố tự nhiên, một bên khác thì là pháp sư tứ tinh trẻ tuổi hiếm có kiêm con trai công tước, loại phụ nữ thông minh hơn nhân loại bình thường một ít giống như Anna lại còn biết nịnh nọt trong lòng chỉ sợ sớm có lựa chọn.
“Thiếu gia Parish.”
Rotgar nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, nghiêng đầu nhìn lại.
Anna vẫn cúi đầu tránh nhìn thẳng vào Ác Ma như cũ, cô lấy đồ ăn tinh xảo còn bốc hơi nóng từ hộp cơm ra.
Rotgar nhìn Anna, điều động ký ức Parish, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ mất mát: “Anna thân ái, em vẫn luôn không chịu đồng ý gả cho tôi là bởi vì em yêu người khác sao?”
Anna hơi kinh hãi, mấy lời cô nói với ba người bạn plastic kia đã bị bọn họ nói lại cho Ác Ma này nghe rồi à?
Cô vội vàng liếc nhìn Ác Ma một cái, chủ yếu là quan sát vẻ mặt chân chính của hắn. Ôi má ơi thật dọa người a, trên khuôn mặt vốn tái nhợt tối tăm kia của hắn dường như nhiều thêm mấy phần kiềm chế, như tùy thời có khả năng lật bàn!
“Không thể nào.” Anna kiên quyết phủ nhận: “Tôi không biết ngài nghe được từ đâu, loại chuyện này hoàn toàn là giả, tôi không yêu ai cả.”
“Không ai nói với tôi, là tôi nhìn thấy” Rotgar chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Tôi thấy em ở cùng Ulysses Russell.”
Ulysses Russell?
Đây là tên của vị pháp sư tứ tinh trẻ tuổi anh tuấn kia sao? Thì ra không phải chuyện cô thuận miệng nói với ba người kia à. Hù chết cô.
Trong lòng Anna nhớ kỹ tên của vị pháp sư kia, ngoài mặt lại lộ ra ánh mắt nghi hoặc: “Ngài nói là…… vị pháp sư đại nhân tôn quý kia sao?”
Rotgar không biết Anna là giả ngu hay thật sự không biết, phối hợp nói tiếp: “Một pháp sư tứ tinh 23 tuổi, quả thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán, pháp sư 23 tuổi nguyên tố đa phần còn dừng lại ở nhị tinh. Em sẽ nhìn thiên tài như vậy với ánh mắt ái mộ, tôi có thể hiểu được.”
Nói vậy cấp bậc của nguyên tố pháp sư bắt đầu từ nhất tinh đi lên sao? Cũng không biết có giới hạn không nhỉ?
Anna từ trong lời Ác Ma rút ra vài tin tức đối với cô mà nói rất quan trọng, lại vì phòng ngừa Ác Ma lật bàn mà vội vàng phủ nhận: “Thiếu gia Parish, ngài thật sự hiểu lầm, tôi đi ngang qua đúng lúc thấy vị pháp sư đại nhân tôn quý kia đứng một mình ở đó, sợ ngài ấy có cần gì mới đi hỏi thăm ngài ấy thôi. Tôi chỉ là một thị nữ, chỉ muốn làm tốt chuyện của mình thôi.”
“Thật không?” Rotgar từ chối cho ý kiến đáp lại, cho dù hắn từ trên người Anna không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng cô.
Người phụ nữ nhân loại này so với những nhân loại khác thông minh hơn nhiều, cũng đặc biệt giỏi ngụy trang. Từ lời cô nói không có cách nào biết rõ ý đồ chân chính của cô đâu.
Hắn còn phải quan sát cô thêm nữa.
Huống hồ, cho dù cô thay đổi mục tiêu thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn với hắn. Nếu cô muốn bắt lấy vị pháp sư kia, thế thì tất phải đắc thủ trong khoảng thời gian ngắn. Vị pháp sư kia chỉ tới dưỡng thương, rất nhanh sẽ rời đi. Mà hắn chỉ cần “Bám vào” trên người vị pháp sư kia là có thể dễ dàng đạt thành mục tiêu.
Anna vội vàng nói: “Nữ thần chứng giám, lời tôi nói đều là thật.”
Rotgar cười nhạo một tiếng, trước khi Anna phản ứng lại cố ý nói: “Ulysses Russell chỉ là đang tạm dưỡng thương, rất nhanh sẽ rời đi, lần sau gặp lại em không cần để ý tới hắn ta.”
Lời này của hắn, ở trong mắt người bình thường sẽ hiểu thành đàn ông đang ghen tuông với tình địch, ví dụ như Vodo chính là nghĩ như vậy.
Nhưng thật ra Rotgar nói như vậy là muốn để Anna hiểu, nếu cô còn không nhanh động thủ, cơ hội sẽ chạy mất.
Mặc kệ Anna tính toán tiếp tục ôm chân hắn, hay là đi câu dẫn tên pháp sư kia, với hắn mà nói cũng không khác biệt.
Anna chỉ muốn kiếm tiền, không muốn câu dẫn bất kỳ kẻ nào nghe được lời Ác Ma, dù nháy mắt trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ nhưng cuối cùng lại quyết định coi lời hắn đơn giản là mệnh lệnh của chủ nhân với thị nữ.
“Được ạ, thiếu gia Parish.” Cô ngoan ngoãn trả lời, trong lòng lại nghĩ là “Lần sau còn quản.”
Đối với sinh vật tên pháp sư này, cô vô cùng tò mò, cô cũng muốn học pháp thuật bùm~~~bùm~~~ bùm~~~ nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.