Từ Chối Npc Kinh Dị Cầu Hôn Thì Sẽ Chết
Chương 3:
Mộc A Cát
19/01/2024
Công tước mỉm cười đồng ý, cũng không thắc mắc tại sao quốc vương lại không biết đường đi đến phòng xưng tội, hắn nghiêm túc đi trước để dẫn đường, rất nhanh đã đến một căn phòng nhìn có vẻ rất tối giản.
Hắn ta giải thích: “Vào ngày rửa tội, giáo đường sẽ mở cửa, tiếp đón tất cả các tín đồ, các tín đồ sau khi cầu nguyện xong sẽ tự mình đến xưng tội ở phòng xưng tội, hôm nay vì để tiếp đón bệ hạ, cho nên buổi lễ đã sớm kết thúc.”
Khương Sở khẽ gật đầu: “Vậy ngươi có thể đi vào không?”
Công tước mỉm cười lắc đầu: “Chỉ có cộng sự của ngài mới có thể cùng ngài đi vào, ta…còn chưa đủ tư cách đó…”
Mấy chữ sau cùng này cứ quanh quẩn trong miệng hắn ta, cuối cùng vẫn chưa được nói ra.
Khương Sở đưa quyền trượng cho hắn, một mình đi vào trong căn phòng này.
Căn phòng không có cửa sổ, ngoài một vài ngọn nến, màu sắc xung quanh trông có vẻ tối tăm, ở cuối đường có một cánh cửa nhỏ, bị ngăn lại bởi những thanh gỗ nhỏ, dưới cửa sổ nhỏ còn có một cái lỗ đen nhìn có vẻ như chỉ vừa để cho một bàn tay vào.
Ngoài ra hai bên căn phòng còn có hai hàng ghế dài được xếp gọn gàng, đều hướng về cửa sổ nhỏ, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì khác.
“Bệ hạ!” Đột nhiên có giọng của một người đàn ông vang lên.
Khương Sở ngẩng đầu nhìn, dường như có một người bỗng nhiên ngồi xuống phía sau cửa sổ nhỏ, giọng nói của hắn ta nghe rất khoa trương, giống như đã được thượng đế hôn, vào thời khắc này đang gọi Khương Sở.
“Bệ hạ, mời người đến chỗ của ta.” Trong giọng nói này mang theo một nụ cười: “Xin đừng để người hầu của ngài phải đợi lâu.”
Khương Sở cẩn thận nhìn hắn, mặc dù anh không thể nào nhìn thấy được người ở trong cửa sổ, nhưng người ở bên trong thì có thể nhìn thấy anh rất rõ ràng.
Một Quốc vương trẻ tuổi với mái tóc trắng giống như một tia sáng trong bóng tối, dường như còn vô nhân đạo hơn cả những gì thiên hạ nói, thấy được trong ánh mắt của anh vẫn như cũ, tràn đầy sự dò xét và chán ghét.
Như vậy rất tốt.
Giáo hoàng lộ ra một nụ cười hư ảo.
Lúc Khương Sở đang ngồi ở trước cửa sổ, vừa nghe nói phải đưa một cái tay vào, thì liền trở nên cảnh giác.
Sao anh biết được thứ ở bên trong là người hay là ma, nếu anh đưa tay vào bị mất tay thì phải làm sao?
Mặc dù trò chơi kinh dị có thể ngăn chặn được bảy mươi phần trăm nỗi đau, nhưng anh vẫn không muốn nếm thử.
“Ta không cảm thấy ta có tội.” Sắc mặt của quốc vương phủ đầy sương lạnh: “Ta cũng không cần xưng tội.”
Hắn ta giải thích: “Vào ngày rửa tội, giáo đường sẽ mở cửa, tiếp đón tất cả các tín đồ, các tín đồ sau khi cầu nguyện xong sẽ tự mình đến xưng tội ở phòng xưng tội, hôm nay vì để tiếp đón bệ hạ, cho nên buổi lễ đã sớm kết thúc.”
Khương Sở khẽ gật đầu: “Vậy ngươi có thể đi vào không?”
Công tước mỉm cười lắc đầu: “Chỉ có cộng sự của ngài mới có thể cùng ngài đi vào, ta…còn chưa đủ tư cách đó…”
Mấy chữ sau cùng này cứ quanh quẩn trong miệng hắn ta, cuối cùng vẫn chưa được nói ra.
Khương Sở đưa quyền trượng cho hắn, một mình đi vào trong căn phòng này.
Căn phòng không có cửa sổ, ngoài một vài ngọn nến, màu sắc xung quanh trông có vẻ tối tăm, ở cuối đường có một cánh cửa nhỏ, bị ngăn lại bởi những thanh gỗ nhỏ, dưới cửa sổ nhỏ còn có một cái lỗ đen nhìn có vẻ như chỉ vừa để cho một bàn tay vào.
Ngoài ra hai bên căn phòng còn có hai hàng ghế dài được xếp gọn gàng, đều hướng về cửa sổ nhỏ, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì khác.
“Bệ hạ!” Đột nhiên có giọng của một người đàn ông vang lên.
Khương Sở ngẩng đầu nhìn, dường như có một người bỗng nhiên ngồi xuống phía sau cửa sổ nhỏ, giọng nói của hắn ta nghe rất khoa trương, giống như đã được thượng đế hôn, vào thời khắc này đang gọi Khương Sở.
“Bệ hạ, mời người đến chỗ của ta.” Trong giọng nói này mang theo một nụ cười: “Xin đừng để người hầu của ngài phải đợi lâu.”
Khương Sở cẩn thận nhìn hắn, mặc dù anh không thể nào nhìn thấy được người ở trong cửa sổ, nhưng người ở bên trong thì có thể nhìn thấy anh rất rõ ràng.
Một Quốc vương trẻ tuổi với mái tóc trắng giống như một tia sáng trong bóng tối, dường như còn vô nhân đạo hơn cả những gì thiên hạ nói, thấy được trong ánh mắt của anh vẫn như cũ, tràn đầy sự dò xét và chán ghét.
Như vậy rất tốt.
Giáo hoàng lộ ra một nụ cười hư ảo.
Lúc Khương Sở đang ngồi ở trước cửa sổ, vừa nghe nói phải đưa một cái tay vào, thì liền trở nên cảnh giác.
Sao anh biết được thứ ở bên trong là người hay là ma, nếu anh đưa tay vào bị mất tay thì phải làm sao?
Mặc dù trò chơi kinh dị có thể ngăn chặn được bảy mươi phần trăm nỗi đau, nhưng anh vẫn không muốn nếm thử.
“Ta không cảm thấy ta có tội.” Sắc mặt của quốc vương phủ đầy sương lạnh: “Ta cũng không cần xưng tội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.