Từ Chối Npc Kinh Dị Cầu Hôn Thì Sẽ Chết
Chương 5:
Mộc A Cát
19/01/2024
Giáo Hoàng cụp mắt xuống nhìn vết thương nông trên cổ tay của mình, bất lực mỉm cười.
“Bệ hạ vẫn còn ghét ta như vậy.” Hắn ta nói.
Quốc vương đứng dậy, xoa cổ tay của mình, vẻ mặt của anh đã hiện rõ sự tức giận đến vô cực.
“Lần sau còn muốn ta đến phòng xưng tội, ngươi quỳ xuống cầu xin ta tới.” Ánh mắt anh lạnh lùng.
Nói xong câu này, Khương Sở quay người rời đi, dường như không hề có ý định thực hiện lời hứa vừa rồi.
Nhưng giáo hoàng vẫn không quên: “Bệ hạ, ngài vẫn chưa thực hiện việc xưng tội của ngài.”
Quốc vương đi gần tới cảnh cửa thì quay đầu lại nhìn về phía hắn ta, không thể nhìn rõ khuôn mặt ở phía sau, nhưng giọng điệu vẫn không thân thiện như cũ: “Ta không tin vào thần, tại sao phải thừa nhận bản thân mình có tội chứ?”
Nói xong cũng không chờ hắn ta đáp lời, bước thẳng ra cửa.
Khương Sở nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, điều này có thể loại trừ khả năng giáo hoàng là ác quỷ.
Như tất cả mọi người được biết, ác quỷ không có máu đỏ.
Hiện tại anh có rất ít manh mối, phạm vi của những người được đề cử chưa biết rõ, ngoại trừ vết máu ra anh không biết các tiêu chuẩn khác, càng đừng nói đến có hai con người kỳ lạ có tình ý mù quáng đối với anh.
Anh cảm thấy trò chơi này có chút phức tạp.
Có điều cũng may thân phận của anh là quốc vương, hai NPC này có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì kỳ lại đối với anh.
Công tước thấy anh đi ra, liền mang quyền trượng và chiếc áo choàng bước lên, rất chu đáo giúp anh mặc vào.
“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Hắn ta dường như vô ý hỏi anh.
“Cảm thấy?” Quốc vương hừ lạnh một tiếng: “Giáo hoàng vẫn khiến người ta chán ghét như cũ.”
Sau khi anh nói xong câu này, lông mày của Công tước giãn ra rất nhiều, hắn ta cẩn thận thắt nơ áo cho anh: “Vốn dĩ buổi chiều dự định sẽ đi khảo sát lãnh địa của hoàng thân Arnold, ngài có muốn hoãn lại không? Tận dụng ngày hôm nay để nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Vẫn còn một hoàng thân ư? Não của Khương Sở hơi co thắt.
Hoàng thân kia không phải đầu óc cũng bệnh hoạn đó chứ?
“Bệ hạ vẫn còn ghét ta như vậy.” Hắn ta nói.
Quốc vương đứng dậy, xoa cổ tay của mình, vẻ mặt của anh đã hiện rõ sự tức giận đến vô cực.
“Lần sau còn muốn ta đến phòng xưng tội, ngươi quỳ xuống cầu xin ta tới.” Ánh mắt anh lạnh lùng.
Nói xong câu này, Khương Sở quay người rời đi, dường như không hề có ý định thực hiện lời hứa vừa rồi.
Nhưng giáo hoàng vẫn không quên: “Bệ hạ, ngài vẫn chưa thực hiện việc xưng tội của ngài.”
Quốc vương đi gần tới cảnh cửa thì quay đầu lại nhìn về phía hắn ta, không thể nhìn rõ khuôn mặt ở phía sau, nhưng giọng điệu vẫn không thân thiện như cũ: “Ta không tin vào thần, tại sao phải thừa nhận bản thân mình có tội chứ?”
Nói xong cũng không chờ hắn ta đáp lời, bước thẳng ra cửa.
Khương Sở nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, điều này có thể loại trừ khả năng giáo hoàng là ác quỷ.
Như tất cả mọi người được biết, ác quỷ không có máu đỏ.
Hiện tại anh có rất ít manh mối, phạm vi của những người được đề cử chưa biết rõ, ngoại trừ vết máu ra anh không biết các tiêu chuẩn khác, càng đừng nói đến có hai con người kỳ lạ có tình ý mù quáng đối với anh.
Anh cảm thấy trò chơi này có chút phức tạp.
Có điều cũng may thân phận của anh là quốc vương, hai NPC này có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì kỳ lại đối với anh.
Công tước thấy anh đi ra, liền mang quyền trượng và chiếc áo choàng bước lên, rất chu đáo giúp anh mặc vào.
“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Hắn ta dường như vô ý hỏi anh.
“Cảm thấy?” Quốc vương hừ lạnh một tiếng: “Giáo hoàng vẫn khiến người ta chán ghét như cũ.”
Sau khi anh nói xong câu này, lông mày của Công tước giãn ra rất nhiều, hắn ta cẩn thận thắt nơ áo cho anh: “Vốn dĩ buổi chiều dự định sẽ đi khảo sát lãnh địa của hoàng thân Arnold, ngài có muốn hoãn lại không? Tận dụng ngày hôm nay để nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Vẫn còn một hoàng thân ư? Não của Khương Sở hơi co thắt.
Hoàng thân kia không phải đầu óc cũng bệnh hoạn đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.