Quyển 8 - Chương 7: Ngươi là Vương Phi!
Ôn Thụy An
28/03/2015
Hai chân bị phế bất tất đã làm khó được Vô Tình, một khi gã thi triển
khinh công lại nêu gương cho sĩ tốt. So với bất cứ ai khác đều nhanh hơn lao tới khách điếm trước tiên, lúc tiếng quát chói tai gã vứt ra còn
chưa âm vang vai gã phá vỡ cửa trước, sau đó quát lên một tiếng:"Theo
ta!" rồi công thẳng vào.
Nhiếp Thanh nhìn rất cẩn thận, thấy rất rõ ràng.
Cho nên sắc mặt của hắn xanh hơn một chút.
Bởi vì hắn cũng không thể nào minh bạch một chuyện, một người mà cái chân đã không còn linh hoạt, nói ra là đã tàn phế tại sao lại có thể thi triển khinh công? hơn nữa thân pháp còn rất nhanh, mơ hồ như một con quỷ tại Nghi Thần phong nhập xác gã vậy!
Nhìn thấy sự việc, đối mặt với vấn đề này khiến người ta thật nghĩ không thông, thật khiến người ta lo sợ.
Vô Tình vừa vào khách điếm đã ngửi thấy một mùi hương.
Vừa vào gã lập tức đề cao cảnh giác.
Mùi hương u nhã.
... khách điếm hoan tàn, rách nát đầy nấm mốc như vậy tuyệt không thể nào có mùi hương như vậy!
Sau đó gã nhìn thấy ba người.
Ba cô gái.
Các nàng ngồi trên một băng ghế, ngồi một cách đoan đoan chính chính.
Nữ tử ngồi chính giữa phục trang rách bươm ngồi dối diện cửa lớn (cũng là đối diện Vô Tình ) cái miệng nho nhỏ há to hết sức la lớn:"Cứu mạng ... "
Nàng còn chưa la hết câu.
Bên cạnh nàng, cách xa khoảng bốn năm thước cũng có một nữ tử ngồi rất đoan chánh, nhìn nàng.
Chính xác một chút có thể nói, là nhìn nàng kêu cứu mạng.
Vô Tình không nghĩ tới tại nơi này lại nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy. Cũng dĩ nhiên không nghĩ tới nữ tữ đang kêu cứu mạng này đã thét lên thảm thiết lúc vừa rồi.
Tựa như sân khấu đang biểu diễn, rất rõ ràng, hơn nữa còn có tình tiết mà con bố trí cả khán đài.
Chuyện này khiến gã cũng có chút bất ngờ.
Chuyện bất ngờ hơn chính là:
Nghênh đón hắn ...
Là đao quang!
Một đao chém xuống đầu!
Một điểm lưu tình cũng không có!
... một điểm hàm hồ cũng không.
Đao kia chém xuống vừa gấp vừa nhanh lại quá bất ngờ, đao chém xuống mới vang lên một tiếng quát.
Chỉ là Vô Tình đã dám tiên phong xông vào hang hổ thì cũng đã dự đoán hổ nha hổ trảo cùng hổ uy tiềm phục rồi.
Gã vốn đã có phòng bị nghênh chiến.
Vấn đề là, Vô Tình không biết võ công.
... gã thuở nhỏ thể chất yếu ớt, kỳ kinh bát mạch đều bị cừu gia đả thương, có thể luyện tập vẻn vẹn chỉ là một chút võ công thô thiển.
Cho nên gã dùng thời gian luyện võ để phát triển trí lực, thu thập kiến thức cùng nghiên cứu về cơ quan, cách vận dụng ám khí.
Nhưng một đao kia chém xuống ngay trước mặt, hoàn toàn không chừa lối thoát. Lúc phát hiện đã không còn đường lui, tựa như tên của gã vậy, hoàn toàn vô tình.
Là khảo nghiệm nghiêm khắc.
Gã không có võ công làm sao mà ngăn cản?
Là sinh tử thí luyện.
Mất đi khoảng cách an toàn gã làm sao ứng phó?
Đao quang ánh trên mặt.
Mùi hương xông lên.
Hoa chìm trong nước.
Chỉ có đao.
... sau ánh đao hiện ra gương mặt mỹ lệ.
Nguy hiểm tàng trong đao quang!
Vô Tình đột nhiên rớt xuống.
Gã ngã xuống.
Một đao kia chém xuống bỗng nhiên vô ích.
Song ám khí của gã phát ra lại vô ích sao!
Tình thế hung hiểm không kém.
Khi Vô Tình nhìn thấy đao quang thì sát thủ ở đằng xa, thoáng cái đã sát vào người gã!
... sát đến mức có thể ngửi thấy được mùi thơm trên tóc, trên quần áo ngưới đó.
Vô Tình rớt xuống, đao kia đã chém vào khoảng không.
Ngay lúc đó ám khí của gã đã phát ra trong nháy mắt!
Gã ngã xuống cơ hồ sức nặng toàn thân đè lên người đó.
Thân thể người đó mềm mại.
Rất mềm mại.
Rất đầy đặn.
Vô Tình phát ám khí có thể nói là từ dưới lên trên, một bắn vào dưới cằm, một bắn vào trên ngực!
Ứng biến nhanh như vậy vốn không phải là chuyện giỡn chơi.
Đao thu vể, đao phong rít mạnh, đao quang trùm kín thân hình!
"Đinh" một tiếng, ngân châm đã bị thanh đao chấn bay!
Sát thủ đó nghiêng đầu sang một bên ngân diệp phi tiêu bắn vào khoảng không!
... nhưng cũng cắt rời hai, ba sợi tóc của đối phương.
Lại có một tiếng ‘Bộp!’
Là đầu của Vô Tình!
Đầu của Vô Tình đang "ngã" trên ngực người nọ!
Nói cách khác đầu của gã đụng vào ngực đối phương!
Chuyện này thật ra thì nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Bởi vì đối phương là nữ nhân.
Chẳng những là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có thân hình rất mảnh dẻ, thân thể rất mê hoặc, thân người ngát hương, đôi môi mấp máy, toàn thân uyển chuyển rung động. Một đao thất bại thân hình vẫn như cũ, song đầu của Vô Tình đang dúi vào ngực nàng, ngay giữa hai nhũ hoa của nàng!
Chuyện này cũng không còn cách nào khác.
Mặc dù, Vô Tình đã phát hiện người đến là nữ tử nhưng chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Khi đó nàng đã xuất đao, mà gã chỉ có cách rớt xuống để tránh né đồng thời còn xuất thủ, ám khí bắn ra ... lúc này, gã mới giật mình phát hiện nữ tử này cũng mới vừa từ cửa sau tiến vào. Gã cũng từ mùi hương mới nhận được nàng là nữ tử, mới phát hiện ra thân hình mềm mại của nàng để xác minh nghi điểm này. Hơn nữa sau khi nàng xuất đao còn cấ tiếng quát:
"Ngươi là Vương Phi?!"
Gã mới hoàn toàn khẳng định đối phương là nữ nhân!
Hơn nữa còn là dạng nữ nhân nghi ngờ gã là Vương Phi!
Vậy thì, gã nên làm gì bây giờ?
Đầu gã đã đang tựa lên ngực nàng hơn nữa ám khí cũng đã phát ra!
Ám khi Vô Tình rời khỏi tay thì chuyện sinh tử của đối phương chỉ sợ ngay cả gã cũng không khống chế được.
Nhiếp Thanh nhìn rất cẩn thận, thấy rất rõ ràng.
Cho nên sắc mặt của hắn xanh hơn một chút.
Bởi vì hắn cũng không thể nào minh bạch một chuyện, một người mà cái chân đã không còn linh hoạt, nói ra là đã tàn phế tại sao lại có thể thi triển khinh công? hơn nữa thân pháp còn rất nhanh, mơ hồ như một con quỷ tại Nghi Thần phong nhập xác gã vậy!
Nhìn thấy sự việc, đối mặt với vấn đề này khiến người ta thật nghĩ không thông, thật khiến người ta lo sợ.
Vô Tình vừa vào khách điếm đã ngửi thấy một mùi hương.
Vừa vào gã lập tức đề cao cảnh giác.
Mùi hương u nhã.
... khách điếm hoan tàn, rách nát đầy nấm mốc như vậy tuyệt không thể nào có mùi hương như vậy!
Sau đó gã nhìn thấy ba người.
Ba cô gái.
Các nàng ngồi trên một băng ghế, ngồi một cách đoan đoan chính chính.
Nữ tử ngồi chính giữa phục trang rách bươm ngồi dối diện cửa lớn (cũng là đối diện Vô Tình ) cái miệng nho nhỏ há to hết sức la lớn:"Cứu mạng ... "
Nàng còn chưa la hết câu.
Bên cạnh nàng, cách xa khoảng bốn năm thước cũng có một nữ tử ngồi rất đoan chánh, nhìn nàng.
Chính xác một chút có thể nói, là nhìn nàng kêu cứu mạng.
Vô Tình không nghĩ tới tại nơi này lại nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy. Cũng dĩ nhiên không nghĩ tới nữ tữ đang kêu cứu mạng này đã thét lên thảm thiết lúc vừa rồi.
Tựa như sân khấu đang biểu diễn, rất rõ ràng, hơn nữa còn có tình tiết mà con bố trí cả khán đài.
Chuyện này khiến gã cũng có chút bất ngờ.
Chuyện bất ngờ hơn chính là:
Nghênh đón hắn ...
Là đao quang!
Một đao chém xuống đầu!
Một điểm lưu tình cũng không có!
... một điểm hàm hồ cũng không.
Đao kia chém xuống vừa gấp vừa nhanh lại quá bất ngờ, đao chém xuống mới vang lên một tiếng quát.
Chỉ là Vô Tình đã dám tiên phong xông vào hang hổ thì cũng đã dự đoán hổ nha hổ trảo cùng hổ uy tiềm phục rồi.
Gã vốn đã có phòng bị nghênh chiến.
Vấn đề là, Vô Tình không biết võ công.
... gã thuở nhỏ thể chất yếu ớt, kỳ kinh bát mạch đều bị cừu gia đả thương, có thể luyện tập vẻn vẹn chỉ là một chút võ công thô thiển.
Cho nên gã dùng thời gian luyện võ để phát triển trí lực, thu thập kiến thức cùng nghiên cứu về cơ quan, cách vận dụng ám khí.
Nhưng một đao kia chém xuống ngay trước mặt, hoàn toàn không chừa lối thoát. Lúc phát hiện đã không còn đường lui, tựa như tên của gã vậy, hoàn toàn vô tình.
Là khảo nghiệm nghiêm khắc.
Gã không có võ công làm sao mà ngăn cản?
Là sinh tử thí luyện.
Mất đi khoảng cách an toàn gã làm sao ứng phó?
Đao quang ánh trên mặt.
Mùi hương xông lên.
Hoa chìm trong nước.
Chỉ có đao.
... sau ánh đao hiện ra gương mặt mỹ lệ.
Nguy hiểm tàng trong đao quang!
Vô Tình đột nhiên rớt xuống.
Gã ngã xuống.
Một đao kia chém xuống bỗng nhiên vô ích.
Song ám khí của gã phát ra lại vô ích sao!
Tình thế hung hiểm không kém.
Khi Vô Tình nhìn thấy đao quang thì sát thủ ở đằng xa, thoáng cái đã sát vào người gã!
... sát đến mức có thể ngửi thấy được mùi thơm trên tóc, trên quần áo ngưới đó.
Vô Tình rớt xuống, đao kia đã chém vào khoảng không.
Ngay lúc đó ám khí của gã đã phát ra trong nháy mắt!
Gã ngã xuống cơ hồ sức nặng toàn thân đè lên người đó.
Thân thể người đó mềm mại.
Rất mềm mại.
Rất đầy đặn.
Vô Tình phát ám khí có thể nói là từ dưới lên trên, một bắn vào dưới cằm, một bắn vào trên ngực!
Ứng biến nhanh như vậy vốn không phải là chuyện giỡn chơi.
Đao thu vể, đao phong rít mạnh, đao quang trùm kín thân hình!
"Đinh" một tiếng, ngân châm đã bị thanh đao chấn bay!
Sát thủ đó nghiêng đầu sang một bên ngân diệp phi tiêu bắn vào khoảng không!
... nhưng cũng cắt rời hai, ba sợi tóc của đối phương.
Lại có một tiếng ‘Bộp!’
Là đầu của Vô Tình!
Đầu của Vô Tình đang "ngã" trên ngực người nọ!
Nói cách khác đầu của gã đụng vào ngực đối phương!
Chuyện này thật ra thì nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Bởi vì đối phương là nữ nhân.
Chẳng những là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có thân hình rất mảnh dẻ, thân thể rất mê hoặc, thân người ngát hương, đôi môi mấp máy, toàn thân uyển chuyển rung động. Một đao thất bại thân hình vẫn như cũ, song đầu của Vô Tình đang dúi vào ngực nàng, ngay giữa hai nhũ hoa của nàng!
Chuyện này cũng không còn cách nào khác.
Mặc dù, Vô Tình đã phát hiện người đến là nữ tử nhưng chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Khi đó nàng đã xuất đao, mà gã chỉ có cách rớt xuống để tránh né đồng thời còn xuất thủ, ám khí bắn ra ... lúc này, gã mới giật mình phát hiện nữ tử này cũng mới vừa từ cửa sau tiến vào. Gã cũng từ mùi hương mới nhận được nàng là nữ tử, mới phát hiện ra thân hình mềm mại của nàng để xác minh nghi điểm này. Hơn nữa sau khi nàng xuất đao còn cấ tiếng quát:
"Ngươi là Vương Phi?!"
Gã mới hoàn toàn khẳng định đối phương là nữ nhân!
Hơn nữa còn là dạng nữ nhân nghi ngờ gã là Vương Phi!
Vậy thì, gã nên làm gì bây giờ?
Đầu gã đã đang tựa lên ngực nàng hơn nữa ám khí cũng đã phát ra!
Ám khi Vô Tình rời khỏi tay thì chuyện sinh tử của đối phương chỉ sợ ngay cả gã cũng không khống chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.