Tứ Đại Hoàng Tử Và Nhóc Lưu Manh
Chương 3: Cô Gái Kì Lạ
Sandy Trần (Thuỳ Loan)
28/03/2017
Chương 3: Cô gái kì lạ
Một tên áo trắng có lẽ chưa phục, hắn ta hậm hực rút con dao trong túi quần ra lặng lẽ tiến ra phía sau cậu nhóc đào hoa.
Áaaaaa....
Chuẩn bị đâm vào phía sau thì hắn ta kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay, con dao rơi xuống đất. Cánh tay tên kia bị một cây bút găm vào quá nửa phân, nếu muốn rút ra được cũng phải đến bệnh viện.
Cậu nhóc đào hoa quay đầu lại nhìn thấy tên kia như vậy thì nhíu mày, đôi mắt thoáng qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
Nhìn bọn kia cậu ta cất giọng lạnh lùng:
- Biến.
Chỉ chờ câu nói này lũ kia như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, cố lết tấm thân thân tàn ma dại mà dìu nhau đi.
Trước khi đi Trần Quốc Vương nhìn cậu nhóc với ánh mắt không phục, trong lòng thầm nói sẽ báo thù cậu nhóc, nếu không hắn không cam tâm bị nhục nhã trước đám đàn em của mình.
- Ra đây.
Đợi bọn chúng đi hết, liếc mắt về phía cái cây xum xuê gần đó cậu ta hô lên một tiếng, lúc nãy có bọn kia cậu ta không tiện gọi ra nên mới cho bọn kia đi. Thấy chiếc bút găm vào tay tên kia như vậy chứng tỏ người vừa giúp cậu ta không phải tầm thường. Một mặt muốn xem người nào có lòng tốt giúp mình, mặt còn ai muốn xem ai mà có giỏi như vậy.
Vẫn không có động tĩnh gì, cậu ta liền nhích chân tiến về phía cái cây, gần đến nơi một chiếc bút bi lao vút về phía cậu, nhanh chân cậu né người sang một bên lách chiếc bút bi tưởng chừng như vô hại lại có thể khiến mình bị thương.
Nếu ai không tập võ chắc chắn sẽ không né tránh nổi hay chính xác hơn là nhanh nhạy nhận biết phương hướng, chỉ những người học võ mới có thể đủ nhạy bén lách được.
“Không phải người kia vừa mới cứu mình sao, sao giờ lại ra tay với mình? Thật khó hiểu.” Cậu ta thầm nghĩ.
Nhảy xuống khỏi cây, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống Thiên Ngọc đi qua trước mặt cậu ta như không có gì.
- Này... cậu là ai vậy?
- ...
- Này...
Hỏi nó không được cậu ta liền túm lấy vai nó kéo lại, giật cái tai nghe cản trở ra.
- Muốn gì?
Nhăn mặt, Thiên Ngọc quay nhìn cánh vai đang bị giữ lại nó cất giọng lạnh lùng.
Thoáng ngỡ ngàng khi nghe chất giọng trong trẻo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng của nó, cánh tay đang níu áo ai kia dần buông xuống cậu cất giọng cảm kích:
- Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi!
- Khỏi!
Bỏ lại một câu không đầu không đuôi, lách người qua một bên rồi nó đi luôn.
- À... tôi là Kì Nam, cậu hãy nhớ rõ đó.
Nhìn bóng dáng xa dần cậu mới sực tỉnh, cố vọi theo giới thiệu dù không biết người ta có nhớ tới tên mình không, nhưng cậu thích thế! Bật cười khoái chí, bỏ tay vào túi quần, miệng huýt sáo cậu nhìn bầu trời cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời.
- Cậu đi vườn thú về à?
Kì Nam vừa bước vào lớp đã bị cô bạn thân từ bé Ánh Tuyết đập một cái thật mạnh vào vai, rồi xoay cậu một vòng, lia cặp mắt nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên như thú.
Cốc ngay trên trán cô bạn một cái không thương tình cậu trả lời:
- Thú cái đầu cậu, tớ chỉ là đi dọn tàn tích của mấy bông hoa héo về thôi, thật xui xẻo, chắc hôm nay ra nhà bước nhầm chân!
Nghe cậu nói thế Ánh Tuyết lại bật cười khoái trá, "đám hoa héo ha ha...", cậu bạn Kì Nam này chính là tên chuyên phá hoa màu quốc gia, trên đời này nếu nói vua chúa lắm mĩ nhất muốn sà vào lòng nhất thì cậu ta cũng không kém là bao. Đi đến đâu thì đám nữ sinh sẽ theo đến đó, điển hình là cậu ta vừa mới chuyển trường đến đây một tuần đã khiến nữ sinh trường Angel điên đảo, lập ngay một trang web thần tượng về cậu ta, rồi đám con gái ở trường cũ không biết lấy đâu ra tin tức cậu ta chuyển đến đây, một số đã chuyển theo... Cái này có khi cần phải đề lại nghị trường mẫu giáo trao tặng phiếu bé ngoan chứng nhận cháu ngoan Bác Hồ cho cậu ta.
Haizzz ai như nhỏ 17 tuổi chưa một ai theo đuổi, thật là bất công quá.
- Oh... đi dọn hoa héo về sao trông cậu vui thế?
Nghé sát mặt Kì Nam, Ánh Tuyết gian gian hỏi. Đúng là quá lạ, cậu bạn này hôm nay đi dọn tàn tích mà cứ như đi hái hoa về ấy.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm từ đôi mắt cô bạn đang nheo lại, nhìn mình chằm chằm như muốn nói "Khôn hồn thì mau khai ra cho bổn cô nương biết, không thì chết không tha" Kì Nam liền nổi da gà da vịt. Cả trường này không ai không biết cô bạn này chính là ác ma của đời cậu chứ! Vừa chuyển đến đã bị cậu ta xách cổ chạy khắp nơi với lí do vô cùng củ chuôi "Bạn bè lâu năm không gặp, cần đi chơi bồi dưỡng lại tình cảm." Nhưng bồi bổ gì cũng không cần đưa theo đám con gái rắc rối, xem cậu như con rối lôi hết nơi này đến nơi khác, muốn bỏ trốn về nhà lắm nhưng bị xách cổ trở lại.
- Ha ha không có gì, tại hôm nay anh Kì Phong sẽ về hì hì.
- Thật không? Sao cậu không bảo tớ là anh Kì Phong về... hứ, tạm tha cho cậu, mà tớ xin nghỉ buổi này cậu liệu mà nói cho thầy cô đi, bye bye.
Nói một hơi không để Kì Nam ú ớ gì Ánh Tuyết đã good bye xách cặp biến ra khỏi lớp.
"Đúng là con gái đều như nhau!" Nhìn theo cái bóng đang chạy xa dần Kì Nam lầm bầm một câu, đúng là khi thấy người trong lòng bộ óc sẽ ngừng hoạt động, điển hình là Kì Phong. Cô bạn này đối với cậu thì như gà mái thấy diều hâu, động tý là xù lông xù cánh, không bao giờ thương tiếc. Nhưng cứ nhắc đến cái tên Kì Phong thì như hoa nhìn thấy mặt trời, thái độ quay ngoắt 180°, được bao nhiêu đức tính thục nữ của con gái thì cô bạn sẽ có hết.
Trong đầu cậu chợt nhớ ra khuôn mặt xinh đẹp của nó lúc nãy, cậu lại ngây ngẩn ra một lúc, thầm nghĩ nó là cô gái kì lạ nhất cậu từng gặp. Cũng thấy lạ khi có đứa con gái nhìn mình mà không hiện ra đôi mắt trái tim to oành.
Cầm điện thoại ra bấm một dãy số, mấy giây sau đổ chuông đã có người bắt máy.
《"Alo, Kì Nam à, sao có hứng gọi điện cho anh vậy?"
"Em gọi cho anh không được sao?" Cậu bỏ tay vào túi quần, đi ra phía ngoài nói.
"Thôi cho anh xin, cu cậu có chuyện gì nhờ anh thì nói, em có bao giờ mà gọi cho anh khi không có chuyện đâu!" Đầu dây bên kia giường như chẳng để tâm đến lời cậu mà nói thẳng luôn.
"Anh thật hiểu em, em có chuyện nhờ anh đây."
"Cứ nói."
"Nhờ anh điều tra một cô gái trong trường em giúp em."
"Lại có hứng thú với em nào vậy?"
Đầu dây bên kia Anh Quân khi nghe Kì Nam nói vậy thì cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ nhóc này lại trúng tiếng sét con gái nhà lành nào. Mà ai là người khiến cho đứa như Kì Nam để ý, thật khiến anh tò mò, để đáp ứng sự nhờ vã của cậu em và hiếu kì bản thân Anh Quân liền đồng ý.
"Ok, vậy em nhắn một số chi tiết về người kia, chiều mai anh gửi em kết quả!"
"Ok. Cảm ơn anh."
"Không có gì."》
Nói thêm vài câu nữa cậu tắt máy đi vào lớp, trong lòng thổn thức nghĩ về nó không thôi. Cậu rất mong kết quả ngày mai.
﹋﹋﹋﹋﹋﹋
P/s: Mọi người đọc cho mình ý kiến nhé. :)
À... truyện "Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối" mình viết sắp ra phần 2, mọi người ai thích phần 1 nhớ đón đọc phần 2 nhé. :) Cảm ơn mọi người nhiều.
Một tên áo trắng có lẽ chưa phục, hắn ta hậm hực rút con dao trong túi quần ra lặng lẽ tiến ra phía sau cậu nhóc đào hoa.
Áaaaaa....
Chuẩn bị đâm vào phía sau thì hắn ta kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay, con dao rơi xuống đất. Cánh tay tên kia bị một cây bút găm vào quá nửa phân, nếu muốn rút ra được cũng phải đến bệnh viện.
Cậu nhóc đào hoa quay đầu lại nhìn thấy tên kia như vậy thì nhíu mày, đôi mắt thoáng qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
Nhìn bọn kia cậu ta cất giọng lạnh lùng:
- Biến.
Chỉ chờ câu nói này lũ kia như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, cố lết tấm thân thân tàn ma dại mà dìu nhau đi.
Trước khi đi Trần Quốc Vương nhìn cậu nhóc với ánh mắt không phục, trong lòng thầm nói sẽ báo thù cậu nhóc, nếu không hắn không cam tâm bị nhục nhã trước đám đàn em của mình.
- Ra đây.
Đợi bọn chúng đi hết, liếc mắt về phía cái cây xum xuê gần đó cậu ta hô lên một tiếng, lúc nãy có bọn kia cậu ta không tiện gọi ra nên mới cho bọn kia đi. Thấy chiếc bút găm vào tay tên kia như vậy chứng tỏ người vừa giúp cậu ta không phải tầm thường. Một mặt muốn xem người nào có lòng tốt giúp mình, mặt còn ai muốn xem ai mà có giỏi như vậy.
Vẫn không có động tĩnh gì, cậu ta liền nhích chân tiến về phía cái cây, gần đến nơi một chiếc bút bi lao vút về phía cậu, nhanh chân cậu né người sang một bên lách chiếc bút bi tưởng chừng như vô hại lại có thể khiến mình bị thương.
Nếu ai không tập võ chắc chắn sẽ không né tránh nổi hay chính xác hơn là nhanh nhạy nhận biết phương hướng, chỉ những người học võ mới có thể đủ nhạy bén lách được.
“Không phải người kia vừa mới cứu mình sao, sao giờ lại ra tay với mình? Thật khó hiểu.” Cậu ta thầm nghĩ.
Nhảy xuống khỏi cây, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống Thiên Ngọc đi qua trước mặt cậu ta như không có gì.
- Này... cậu là ai vậy?
- ...
- Này...
Hỏi nó không được cậu ta liền túm lấy vai nó kéo lại, giật cái tai nghe cản trở ra.
- Muốn gì?
Nhăn mặt, Thiên Ngọc quay nhìn cánh vai đang bị giữ lại nó cất giọng lạnh lùng.
Thoáng ngỡ ngàng khi nghe chất giọng trong trẻo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng của nó, cánh tay đang níu áo ai kia dần buông xuống cậu cất giọng cảm kích:
- Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi!
- Khỏi!
Bỏ lại một câu không đầu không đuôi, lách người qua một bên rồi nó đi luôn.
- À... tôi là Kì Nam, cậu hãy nhớ rõ đó.
Nhìn bóng dáng xa dần cậu mới sực tỉnh, cố vọi theo giới thiệu dù không biết người ta có nhớ tới tên mình không, nhưng cậu thích thế! Bật cười khoái chí, bỏ tay vào túi quần, miệng huýt sáo cậu nhìn bầu trời cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời.
- Cậu đi vườn thú về à?
Kì Nam vừa bước vào lớp đã bị cô bạn thân từ bé Ánh Tuyết đập một cái thật mạnh vào vai, rồi xoay cậu một vòng, lia cặp mắt nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên như thú.
Cốc ngay trên trán cô bạn một cái không thương tình cậu trả lời:
- Thú cái đầu cậu, tớ chỉ là đi dọn tàn tích của mấy bông hoa héo về thôi, thật xui xẻo, chắc hôm nay ra nhà bước nhầm chân!
Nghe cậu nói thế Ánh Tuyết lại bật cười khoái trá, "đám hoa héo ha ha...", cậu bạn Kì Nam này chính là tên chuyên phá hoa màu quốc gia, trên đời này nếu nói vua chúa lắm mĩ nhất muốn sà vào lòng nhất thì cậu ta cũng không kém là bao. Đi đến đâu thì đám nữ sinh sẽ theo đến đó, điển hình là cậu ta vừa mới chuyển trường đến đây một tuần đã khiến nữ sinh trường Angel điên đảo, lập ngay một trang web thần tượng về cậu ta, rồi đám con gái ở trường cũ không biết lấy đâu ra tin tức cậu ta chuyển đến đây, một số đã chuyển theo... Cái này có khi cần phải đề lại nghị trường mẫu giáo trao tặng phiếu bé ngoan chứng nhận cháu ngoan Bác Hồ cho cậu ta.
Haizzz ai như nhỏ 17 tuổi chưa một ai theo đuổi, thật là bất công quá.
- Oh... đi dọn hoa héo về sao trông cậu vui thế?
Nghé sát mặt Kì Nam, Ánh Tuyết gian gian hỏi. Đúng là quá lạ, cậu bạn này hôm nay đi dọn tàn tích mà cứ như đi hái hoa về ấy.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm từ đôi mắt cô bạn đang nheo lại, nhìn mình chằm chằm như muốn nói "Khôn hồn thì mau khai ra cho bổn cô nương biết, không thì chết không tha" Kì Nam liền nổi da gà da vịt. Cả trường này không ai không biết cô bạn này chính là ác ma của đời cậu chứ! Vừa chuyển đến đã bị cậu ta xách cổ chạy khắp nơi với lí do vô cùng củ chuôi "Bạn bè lâu năm không gặp, cần đi chơi bồi dưỡng lại tình cảm." Nhưng bồi bổ gì cũng không cần đưa theo đám con gái rắc rối, xem cậu như con rối lôi hết nơi này đến nơi khác, muốn bỏ trốn về nhà lắm nhưng bị xách cổ trở lại.
- Ha ha không có gì, tại hôm nay anh Kì Phong sẽ về hì hì.
- Thật không? Sao cậu không bảo tớ là anh Kì Phong về... hứ, tạm tha cho cậu, mà tớ xin nghỉ buổi này cậu liệu mà nói cho thầy cô đi, bye bye.
Nói một hơi không để Kì Nam ú ớ gì Ánh Tuyết đã good bye xách cặp biến ra khỏi lớp.
"Đúng là con gái đều như nhau!" Nhìn theo cái bóng đang chạy xa dần Kì Nam lầm bầm một câu, đúng là khi thấy người trong lòng bộ óc sẽ ngừng hoạt động, điển hình là Kì Phong. Cô bạn này đối với cậu thì như gà mái thấy diều hâu, động tý là xù lông xù cánh, không bao giờ thương tiếc. Nhưng cứ nhắc đến cái tên Kì Phong thì như hoa nhìn thấy mặt trời, thái độ quay ngoắt 180°, được bao nhiêu đức tính thục nữ của con gái thì cô bạn sẽ có hết.
Trong đầu cậu chợt nhớ ra khuôn mặt xinh đẹp của nó lúc nãy, cậu lại ngây ngẩn ra một lúc, thầm nghĩ nó là cô gái kì lạ nhất cậu từng gặp. Cũng thấy lạ khi có đứa con gái nhìn mình mà không hiện ra đôi mắt trái tim to oành.
Cầm điện thoại ra bấm một dãy số, mấy giây sau đổ chuông đã có người bắt máy.
《"Alo, Kì Nam à, sao có hứng gọi điện cho anh vậy?"
"Em gọi cho anh không được sao?" Cậu bỏ tay vào túi quần, đi ra phía ngoài nói.
"Thôi cho anh xin, cu cậu có chuyện gì nhờ anh thì nói, em có bao giờ mà gọi cho anh khi không có chuyện đâu!" Đầu dây bên kia giường như chẳng để tâm đến lời cậu mà nói thẳng luôn.
"Anh thật hiểu em, em có chuyện nhờ anh đây."
"Cứ nói."
"Nhờ anh điều tra một cô gái trong trường em giúp em."
"Lại có hứng thú với em nào vậy?"
Đầu dây bên kia Anh Quân khi nghe Kì Nam nói vậy thì cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ nhóc này lại trúng tiếng sét con gái nhà lành nào. Mà ai là người khiến cho đứa như Kì Nam để ý, thật khiến anh tò mò, để đáp ứng sự nhờ vã của cậu em và hiếu kì bản thân Anh Quân liền đồng ý.
"Ok, vậy em nhắn một số chi tiết về người kia, chiều mai anh gửi em kết quả!"
"Ok. Cảm ơn anh."
"Không có gì."》
Nói thêm vài câu nữa cậu tắt máy đi vào lớp, trong lòng thổn thức nghĩ về nó không thôi. Cậu rất mong kết quả ngày mai.
﹋﹋﹋﹋﹋﹋
P/s: Mọi người đọc cho mình ý kiến nhé. :)
À... truyện "Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối" mình viết sắp ra phần 2, mọi người ai thích phần 1 nhớ đón đọc phần 2 nhé. :) Cảm ơn mọi người nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.