Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 9 - Chương 24: Bị tình nghi (1)
Ân Tầm
18/09/2015
Mấy người cảnh sát vừa đến rõ ràng cũng nhìn thấy bầu không khí hòa
thuận trong phòng khách, biểu tình trên mặt họ càng kỳ lạ, nhất là người cảnh sát dẫn đầu nhóm ...
Khi anh ta nhìn thấy Sầm Tử Tranh và bà Sầm, trên mặt không khỏi lộ vẻ sửng sốt ...
'Mẹ ...' Người cảnh sát lên tiếng.
Thì ra người dẫn đầu nhóm cảnh sát chính là em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch.
Sầm Tử Tranh vội giãy ra khỏi vòng tay của Cung Quý Dương, cô bước đến gần em trai, nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò: 'Em ... mọi người đây là ...'
Không chỉ có cô cảm thấy tò mò mà ngay cả hai vợ chồng Cung Doãn Thần cũng không khỏi kinh ngạc.
Em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch nhìn chị sau đó lại nhìn khắp phòng khách sau cùng ánh mắt rơi trên người Cung Quý Dương, hắn bước đến gần, trên mặt lộ vẻ khó xử nhưng vẫn theo lệ thường của cảnh sát trình ra huy hiệu cảnh sát sau đó giọng trịnh trọng nói: 'Cung Quý Dương tiên sinh, hôm nay khoảng bốn giờ chiều ở một hội quán cao cấp ở khu Đông phát hiện một thi thể, theo điều tra thi thể đó là của Khương Ngự Kình, luật sư. Chúng tôi hoài nghi Cung tiên sinh có liên quan đến vụ án mạng kia, phiền ngài theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra. Cám ơn!'
Có trời chứng giám hắn nói những lời này gian nan đến mức nào. Sầm Tử Dịch đương nhiên hy vọng vụ án này không liên quan gì đến Cung Quý Dương bởi dù sao Cung Quý Dương cũng là anh rể nhưng thân là cảnh sát, hắn không thể không làm theo pháp luật.
Ngoại trừ Cung Quý Dương, tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt đến ngây người, ngay cả người làm cũng không ngoại lệ.
Sầm Tử Tranh vội bước đến kéo tay em trai ...
'Tử Dịch, em vừa nói gì vậy? Thi thể đó là của ai?'
Cô run giọng hỏi, vốn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Sầm Tử Dịch vẻ mặt khó xử, nhắc lại: 'Là Khương Ngự Kình, Khương luật sư!'
'Gì chứ???'
Cả người Sầm Tử Tranh lảo đảo suýt nữa té xuống đất, cũng may là Cung Quý Dương nhanh tay đỡ kịp.
'Sao như vậy được chứ? Tử Dịch, có phải em nhận lầm người không?'
Cô không nhịn được xác minh lại lần nữa bởi vì tin tức này đối với cô mà nói như một tiếng sét giữa trời quang. Hôm nay họ vừa mới gặp nhau kia mà!
Sầm Tử Dịch lắc đầu: 'Người nhà của Khương luật sư đã nhận thân nhân rồi, không sai đâu!'
Sầm Tử Tranh ngây người tại chỗ.
Lúc này bà Sầm cũng nhịn không được lên tiếng: 'Tử Dịch à, sao vừa nãy con lại nói chuyện này có liên quan đến Quý Dương?'
Trình Thiến Tây và Cung Doãn Thần cũng nhìn Sầm Tử Dịch, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ điềm tĩnh trước giờ.
Sầm Tử Tranh nghe mẹ hỏi như vậy cũng hoàn hồn lại, cô vội hỏi tiếp: 'Đúng đó Tử Dịch, vì sao cảnh sát lại hoài nghi Quý Dương?'
'Chuyện này nói ra rất dài ...'
Sầm Tử Dịch nhìn Cung Quý Dương, hỏi: 'Anh rể, chuyện này rốt cuộc là thế nào thì phải hỏi anh!'
Trên mặt Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng có chút hoảng hốt nào, vẫn thoải mái và điềm tĩnh như trước, chỉ có trên mi thoáng qua một chút đăm chiêu rồi hắn điềm đạm nói: 'Cái chết của Khương Ngự Kình hoàn toàn không có liên quan gì đến anh! Nể mặt em là em trai của Tranh Tranh, anh chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi!'
Nực cười!
Chết một người thôi làm gì mà kinh hoảng đến vậy chứ. Hơn nữa người chết là Khương Ngự Kình! Đừng nói là không phải hắn giết, cho dù là hắn giết thì thế nào chứ?
Giới chính trị cùng pháp luật đều phải nhường hắn vài phần, nếu như không phải bởi vì quan hệ thân thích với Sầm Tử Tranh hắn trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ đuổi thẳng những người kia ra ngoài cho xong.
Sầm Tử Dịch cũng biết tính cách của Cung Quý Dương, trên mặt hắn càng lộ vẻ khó xử. Nói thực lòng, tuy Cung Quý Dương là anh rể của hắn nhưng bởi vì tiếp xúc không nhiều hơn nữa, quyền thế của người anh rể này đã nổi danh khắp nơi nên hắn càng ngại tiếp xúc. Chỉ bởi vì lần này chuyện quá nghiêm trọng, rất nhiều người dân chú mục quan sát hành động của cảnh sát vì vậy hắn không muốn quản cũng không được, dù sao Khương Ngự Kình cũng là nhân vật có tên có tuổi, cả giới chính trị và thương nghiệp đều biết đến.
Nhất thời Sầm Tử Dịch cũng không biết phải nói sao.
Lúc này một người cảnh sát trẻ tuổi bước đến, chừng như muốn tranh công lại có vẻ như không nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Sầm Tử Dịch, anh ta xông đến hỏi thẳng Cung Quý Dương ...
'Cung tiên sinh, xin hỏi khoảng ba giờ đến bốn giờ chiều hôm nay ngài làm gì? Ở đâu? Có nhân chứng mục kích hay không?'
Câu hỏi này của hắn dẫn tới sự chú ý của Cung Quý Dương, nụ cười trên môi Cung Quý Dương vẫn không giảm nhưng ánh mắt đã lạnh xuống, hắn không trả lời viên cảnh sát trẻ kia mà nhìn về phía Sầm Tử Dịch hỏi: 'Hắn mới tới sao?'
Ý của câu hỏi rất rõ ràng, giọng nói tuy vẫn bình đạm nhưng không giận mà nghiêm khiến người ta không rét mà run.
Sầm Tử Dịch thấy vậy vội nói: 'Cung tiên sinh, thật ngại quá, anh ta đúng là mới đến, tính tình hơi táo bạo một chút, xin thứ lỗi!'
Cung Quý Dương nghe vậy vẻ tức giận có phần thu liễm lại, hắn chỉ tay về phía sofa: 'Tử Dịch, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!'
Sầm Tử Dịch thấy Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý đi theo hắn về sở cảnh sát cũng không miễn cưỡng.
Thứ nhất là vì Cung Quý Dương là anh rể hắn, nói thực ra, có thể ngồi ở cái chức này vào tuổi của hắn một phần cũng nhờ vào Cung Quý Dương, thứ hai là hắn cũng không dám đắc tội với Cung Quý Dương, ngay cả cấp trên của hắn ở cục cảnh sát cũng ngại không dám đắc tội với vị Cung tổng giám đốc này, trước khi hắn đến Cung Viên cấp trên cũng đã dặn dò kỹ nhất định không được lỗ mãng, xem ra 2 anh rể này của hắn là người không mấy người dám đắc tội.
Sầm Tử Dịch ngồi xuống sofa, Cung Quý Dương cũng ngồi xuống, Sầm Tử Tranh thấy vậy cũng ngồi bên cạnh hắn, nét mặt lo lắng.
Cô không hiểu vì sao Quý Dương nghe tin Khương Ngự Kình chết lại không có chút phản ứng hoặc biểu tình nào. Chẳng lẽ hắn đã biết trước chuyện này? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có liên quan đến hắn?
Không! Không thể nào!
Vừa ngồi xuống thì Sầm Tử Dịch đã lên tiếng: 'Anh rể, em biết xông vào Cung Viên là có hơi luống cuống nhưng vụ án này xảy ra trong phạm vi quản hạt của em, nếu như em không không ngó ngàng đến thì thật khó che miệng thế gian!'
Khi anh ta nhìn thấy Sầm Tử Tranh và bà Sầm, trên mặt không khỏi lộ vẻ sửng sốt ...
'Mẹ ...' Người cảnh sát lên tiếng.
Thì ra người dẫn đầu nhóm cảnh sát chính là em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch.
Sầm Tử Tranh vội giãy ra khỏi vòng tay của Cung Quý Dương, cô bước đến gần em trai, nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò: 'Em ... mọi người đây là ...'
Không chỉ có cô cảm thấy tò mò mà ngay cả hai vợ chồng Cung Doãn Thần cũng không khỏi kinh ngạc.
Em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch nhìn chị sau đó lại nhìn khắp phòng khách sau cùng ánh mắt rơi trên người Cung Quý Dương, hắn bước đến gần, trên mặt lộ vẻ khó xử nhưng vẫn theo lệ thường của cảnh sát trình ra huy hiệu cảnh sát sau đó giọng trịnh trọng nói: 'Cung Quý Dương tiên sinh, hôm nay khoảng bốn giờ chiều ở một hội quán cao cấp ở khu Đông phát hiện một thi thể, theo điều tra thi thể đó là của Khương Ngự Kình, luật sư. Chúng tôi hoài nghi Cung tiên sinh có liên quan đến vụ án mạng kia, phiền ngài theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra. Cám ơn!'
Có trời chứng giám hắn nói những lời này gian nan đến mức nào. Sầm Tử Dịch đương nhiên hy vọng vụ án này không liên quan gì đến Cung Quý Dương bởi dù sao Cung Quý Dương cũng là anh rể nhưng thân là cảnh sát, hắn không thể không làm theo pháp luật.
Ngoại trừ Cung Quý Dương, tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt đến ngây người, ngay cả người làm cũng không ngoại lệ.
Sầm Tử Tranh vội bước đến kéo tay em trai ...
'Tử Dịch, em vừa nói gì vậy? Thi thể đó là của ai?'
Cô run giọng hỏi, vốn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Sầm Tử Dịch vẻ mặt khó xử, nhắc lại: 'Là Khương Ngự Kình, Khương luật sư!'
'Gì chứ???'
Cả người Sầm Tử Tranh lảo đảo suýt nữa té xuống đất, cũng may là Cung Quý Dương nhanh tay đỡ kịp.
'Sao như vậy được chứ? Tử Dịch, có phải em nhận lầm người không?'
Cô không nhịn được xác minh lại lần nữa bởi vì tin tức này đối với cô mà nói như một tiếng sét giữa trời quang. Hôm nay họ vừa mới gặp nhau kia mà!
Sầm Tử Dịch lắc đầu: 'Người nhà của Khương luật sư đã nhận thân nhân rồi, không sai đâu!'
Sầm Tử Tranh ngây người tại chỗ.
Lúc này bà Sầm cũng nhịn không được lên tiếng: 'Tử Dịch à, sao vừa nãy con lại nói chuyện này có liên quan đến Quý Dương?'
Trình Thiến Tây và Cung Doãn Thần cũng nhìn Sầm Tử Dịch, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ điềm tĩnh trước giờ.
Sầm Tử Tranh nghe mẹ hỏi như vậy cũng hoàn hồn lại, cô vội hỏi tiếp: 'Đúng đó Tử Dịch, vì sao cảnh sát lại hoài nghi Quý Dương?'
'Chuyện này nói ra rất dài ...'
Sầm Tử Dịch nhìn Cung Quý Dương, hỏi: 'Anh rể, chuyện này rốt cuộc là thế nào thì phải hỏi anh!'
Trên mặt Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng có chút hoảng hốt nào, vẫn thoải mái và điềm tĩnh như trước, chỉ có trên mi thoáng qua một chút đăm chiêu rồi hắn điềm đạm nói: 'Cái chết của Khương Ngự Kình hoàn toàn không có liên quan gì đến anh! Nể mặt em là em trai của Tranh Tranh, anh chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi!'
Nực cười!
Chết một người thôi làm gì mà kinh hoảng đến vậy chứ. Hơn nữa người chết là Khương Ngự Kình! Đừng nói là không phải hắn giết, cho dù là hắn giết thì thế nào chứ?
Giới chính trị cùng pháp luật đều phải nhường hắn vài phần, nếu như không phải bởi vì quan hệ thân thích với Sầm Tử Tranh hắn trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ đuổi thẳng những người kia ra ngoài cho xong.
Sầm Tử Dịch cũng biết tính cách của Cung Quý Dương, trên mặt hắn càng lộ vẻ khó xử. Nói thực lòng, tuy Cung Quý Dương là anh rể của hắn nhưng bởi vì tiếp xúc không nhiều hơn nữa, quyền thế của người anh rể này đã nổi danh khắp nơi nên hắn càng ngại tiếp xúc. Chỉ bởi vì lần này chuyện quá nghiêm trọng, rất nhiều người dân chú mục quan sát hành động của cảnh sát vì vậy hắn không muốn quản cũng không được, dù sao Khương Ngự Kình cũng là nhân vật có tên có tuổi, cả giới chính trị và thương nghiệp đều biết đến.
Nhất thời Sầm Tử Dịch cũng không biết phải nói sao.
Lúc này một người cảnh sát trẻ tuổi bước đến, chừng như muốn tranh công lại có vẻ như không nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Sầm Tử Dịch, anh ta xông đến hỏi thẳng Cung Quý Dương ...
'Cung tiên sinh, xin hỏi khoảng ba giờ đến bốn giờ chiều hôm nay ngài làm gì? Ở đâu? Có nhân chứng mục kích hay không?'
Câu hỏi này của hắn dẫn tới sự chú ý của Cung Quý Dương, nụ cười trên môi Cung Quý Dương vẫn không giảm nhưng ánh mắt đã lạnh xuống, hắn không trả lời viên cảnh sát trẻ kia mà nhìn về phía Sầm Tử Dịch hỏi: 'Hắn mới tới sao?'
Ý của câu hỏi rất rõ ràng, giọng nói tuy vẫn bình đạm nhưng không giận mà nghiêm khiến người ta không rét mà run.
Sầm Tử Dịch thấy vậy vội nói: 'Cung tiên sinh, thật ngại quá, anh ta đúng là mới đến, tính tình hơi táo bạo một chút, xin thứ lỗi!'
Cung Quý Dương nghe vậy vẻ tức giận có phần thu liễm lại, hắn chỉ tay về phía sofa: 'Tử Dịch, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!'
Sầm Tử Dịch thấy Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý đi theo hắn về sở cảnh sát cũng không miễn cưỡng.
Thứ nhất là vì Cung Quý Dương là anh rể hắn, nói thực ra, có thể ngồi ở cái chức này vào tuổi của hắn một phần cũng nhờ vào Cung Quý Dương, thứ hai là hắn cũng không dám đắc tội với Cung Quý Dương, ngay cả cấp trên của hắn ở cục cảnh sát cũng ngại không dám đắc tội với vị Cung tổng giám đốc này, trước khi hắn đến Cung Viên cấp trên cũng đã dặn dò kỹ nhất định không được lỗ mãng, xem ra 2 anh rể này của hắn là người không mấy người dám đắc tội.
Sầm Tử Dịch ngồi xuống sofa, Cung Quý Dương cũng ngồi xuống, Sầm Tử Tranh thấy vậy cũng ngồi bên cạnh hắn, nét mặt lo lắng.
Cô không hiểu vì sao Quý Dương nghe tin Khương Ngự Kình chết lại không có chút phản ứng hoặc biểu tình nào. Chẳng lẽ hắn đã biết trước chuyện này? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có liên quan đến hắn?
Không! Không thể nào!
Vừa ngồi xuống thì Sầm Tử Dịch đã lên tiếng: 'Anh rể, em biết xông vào Cung Viên là có hơi luống cuống nhưng vụ án này xảy ra trong phạm vi quản hạt của em, nếu như em không không ngó ngàng đến thì thật khó che miệng thế gian!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.