Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 4 - Chương 4: Tình duyên nghiệt duyên Đoạn 6: Đêm mị hoặc
Ân Tầm
28/07/2015
Cánh môi tươi đẹp nhiễm lên màu máu mị hoặc, dung nhan dưới ánh đèn lờ mờ, càng thêm động lòng người, càng thêm xui khiến người ta làm điều xấu. Sự mê hoặc của tình dục, cô gái này thật có năng lực khiến người ta trở nên điên cuồng!
"Tranh Tranh, khoảng thời gian ở cùng với em tám năm trước, quả thật khiến anh khó quên, cho nên sau khi em rời đi, anh gần như phát điên lên tìm em, đổi lại, thế nhưng em bốc hơi giống như không khí, dường như biến mất khỏi thế giới của anh, ngay cả một chút tin tức cũng không có, sau đó, anh phải tiếp quản Cung thị tài phiệt, gặp đúng mấy năm trí mạng, sự bận rộn khiến anh không còn thời gian để tâm đến chuyện khác, nhưng trong lòng anh, bởi vì sự bặt vô âm tín của em mà trở nên phẫn hận không nguôi, em lại cứ nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm đến mức một chút tình cảm cũng không lưu giữ lại…."
Cung Quý Dương chậm rãi mở miệng, trong con ngươi đen bất cần trước sau như một, phủ xuống nỗi đau thật thâm sâu…...
Sầm Tử Tranh nhìn anh có chút kinh ngạc, nghe giọng nói không chút che đậy nào của anh, lòng cô chấn động, tại sao dáng vẻ của anh lại chân thành, khẩn thiết đến như vậy? Anh ta thật sự có đi tìm mình sao?
"Anh………" Cô không biết mình nên nói gì.
"Tranh Tranh, anh nên hận em, nên hận em! Nhưng mà, từ thời khắc gặp lại em, nỗi oán hận luôn luôn ngưng tụ trong lòng, lại như một kỳ tích liền tan thành mây khói, lòng tham của anh đã nói rõ với bản thân anh, anh cần em, cần em!"
Ánh mắt Cung Quý Dương phát ra tia nóng bỏng, thâm tình, lại mang theo tia dục vọng cùng bản tính độc chiếm mạnh mẽ của người đàn ông đối với phụ nữ.
Đèn trên tường đem tất cả ánh sáng chiếu xuống, bọn họ đều có thể nhìn thấy ***** của nhau, da thịt anh ngăm đen làm tôn lên cái trắng của cô, tạo ra một bức tranh rực rỡ, tuyệt đẹp luân hồi.
Sầm Tử Tranh nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, không khỏi lúng túng quay mặt đi, khuôn mặt tái nhợt nhiễm lên vẻ choáng váng, cô theo bản năng nổi giận nói: "Anh chẳng qua chỉ là để thỏa mãn dục vọng chinh phục thôi, sau khi gặp mặt lại, tôi chẳng qua cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác của anh!"
Tính phong lưu của anh không lừa dối được người, nếu như nói những tin đồn thổi trong giới giải trí đều là lừa người, vậy Ngải Mễ là thật đi?
Sầm Tử Tranh vĩnh viễn không quên được, sắc mặt Ngải Mễ bày ra khi nhìn thấy Cung Quý Dương, cô cũng không tin hai người bọn họ là trong sạch.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Lừa quỷ hả?
Ngay cả quỷ cũng sẽ không tin nổi!
Cung Quý Dương thấy thế, bên môi gợn lên nụ cười, ngón tay thon dài của anh tìm tòi, lướt qua lướt lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh ——
"Thích nhìn thấy bộ dạng này của em, nói rõ là em đang ghen!"
Nói xong, anh cưng chiều, khẽ mổ vào cánh môi của cô, sau khi nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô dấy lên tia lửa giận, giọng nói mang theo vẻ quyền uy, sâu lắng, khẽ nói: "Nghe anh nói hết câu đã!"
Sầm Tử Tranh thông minh không nói gì nữa, cô biết người đàn ông trước mắt này không còn giống với người đàn ông của tám năm trước nữa, anh có thể bất cần đời, cũng có thể chơi đùa, bát nháo, nhưng dù sao anh cũng đã là tổng giám đốc cao cao tại thượng, quyền lực khiến cho anh không cho phép người khác xem nhẹ và làm trái ý mình, nếu như nói tám năm trước anh là con báo con, vậy tám năm sau anh chính là một con báo trưởng thành tản ra hơi thở nguy hiểm!
Cung Quý Dương vẻ mặt mê muội nhìn Sầm Tử Tranh, tiếp tục nói: "Không sai, tám nay qua phụ nữ ở bên anh rất nhiều, Ngải Mễ cũng là một trong những người bạn giường của anh!"
Sự thẳng thắn của anh làm cho Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng đột nhiên đau xót, cô cảm nhận được máu toàn thân đều đã đảo ngược………
Tuy biết, tất cả điều này đều là sự thật, nhưng được nói ra từ chính miệng anh, cô vẫn bị thương, mỗi câu nói của anh đều giống như con dao nhọn hung hăng đâm vào ngực cô, thế nhưng anh lại giống như ác ma, cười híp mắt nhìn cô, vết thương không ngừng đổ máu………
Đây chính là Cung Quý Dương sao!
Đúng vậy, tám năm trước vẫn là như thế, tám năm sau lại vẫn là cái dạng này!
Cung Quý Dương đưa tay xoa xoa vùng lông mày bị nhíu chặt vì chấn động của cô, anh chỉ có thể dựa vào động tác rất nhỏ đó, để đè nén dục vọng không ngừng tăng lên của mình, nếu không, anh thật sự sẽ biến thành một loại dã thú đích thực, cắn xé con mồi mềm mại bên dưới.
Anh không muốn cứ như vậy mà làm tổn thương cô, ít nhất là lúc này!
"Tranh Tranh, tám năm qua phụ nữ ở bên cạnh anh đều có chung một đặc điểm, đó chính là hoặc đôi mắt, hoặc miệng, hoặc mũi có hình dạng giống với em, tám năm qua, anh luôn luôn sống lừa dối bản thân, sống qua những tháng ngày mơ mơ màng màng, anh giống như thu thập phụ nữ, miễn là có nét giống em, cho dù là một chút xíu anh cũng sẽ không bỏ qua, anh đã cho là, từ trên người bọn họ có thể tìm lại được sự ấm áp của tám năm trước, nhưng đáng tiếc………….."
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Cung Quý Dương nói tới đây, cười cười tự giễu: "Nhưng điều đáng tiếc chính là, mỗi lần chỉ là thỏa mãn trên thân xác, còn lòng vẫn trống rỗng, nỗi cô đơn cùng đau đớn sâu đậm, sau mỗi lần hoan ái vẫn như cũ càng trở nên mãnh liệt hơn ——"
Nói xong, anh nhìn Sầm Tử Tranh phía dưới, quyến luyến hôn lên mái tóc tơ của cô, khó khăn thì thầm: "Trên đời này, chỉ có em mới có thể làm cho anh đạt được sự thỏa mãn sâu đậm…………."
"Nói dối………. Tất cả đều là nói dối………….."
Sầm Tử Tranh không thể tin được lời nói của anh, tám năm trước chịu sự tổn thương quá lớn, anh ta hận cô?
Đúng là nực cười!
Phải là cô hận anh mới đúng chứ?
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không ngu ngốc vậy, dâng hiến lần đầu tiên của mình!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không làm ra cái tình yêu sâu đậm, yêu không chùn bước như vậy!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không mang thai!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không có nguy cơ rơi xuống vực. Có thai, hơn nữa còn xảy ra tai nạn ô tô!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không phải thôi học bất đắc dĩ, càng sẽ không bị mất đi tư cách tham gia cuộc thi thiết kế!
Nếu như không phải là anh, cô cũng sẽ không phải xuất hiện mai danh ẩn tích trong giới thiết kế, càng sẽ không phải ép mình quên đi quá khứ cùng với tất cả bạn học!
Tất cả những điều này, đều là do người đàn ông trước mắt này gây nên, một câu giải thích hời hợt của anh, là có thể làm tiêu tan nỗi oán hận tám năm nay ư?
Không thể!
Vĩnh viễn không thể!
Vì không muốn biến mình thành một người chỉ biết trả thù, cô đã lựa chọn cách lãng quên và buông tha, chỉ muốn trải qua cuộc sống bình yên, dùng năng lực của mình để nuôi sống bản thân!
Nhưng mà, anh ta ——
Vì sao phải tới làm đảo loạn cuộc sống của cô?
Vì sao cứ mãi hướng trọng tâm câu chuyện trở về tám năm trước?
Bộ dáng bất lực mà mềm mại của cô khiến Cung Quý Dương quyến luyến mãi không buông tha, cổ họng anh không khỏi xông lên một cỗ cảm giác nóng cháy ——
"Hãy tin anh, tất cả những điều anh nói đều là thật, Tranh Tranh, em phải biết, nếu như anh muốn, anh hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn để ép buộc em trở về bên anh, nhưng —— anh muốn lòng em cam tâm tình nguyện, anh muốn xuất phát từ nội tâm của em!"
Cung Quý Dương khẽ chạm ngón tay nơi trái tim cô, cảm xúc nóng rực bất chợt thiêu đốt da thịt Sầm Tử Tranh!
Cô kinh động thở gấp một tiếng, cơ thể cuống quýt khẽ động đậy, lại bởi vì vật cứng rắn đang đặt ở giữa hai chân mình mà sợ hãi dừng ngay động tác lại!
Mình ngốc hả?
Vào giờ phút này, tuy người đàn ông này nói những lời như vậy, nhưng dù sao vẫn có nguy hiểm, giống như một quả bom có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nếu như bản thân mình lơ là một chút thôi, nó sẽ nổ bùng tan nát, ngay cả trái tim cũng không còn………..
Nhưng anh ta quả thật rất quá đáng, sau khi đã làm mình tổn thương nghiêm trọng, lại vẫn còn thoải mái nói ra những lời như vậy?
"Cam tâm tình nguyện?"
Cô nói phản bác, giọng dần dần trở nên lạnh lùng: "Anh đừng quên, tôi đã không còn là cô bé mới mười sáu tuổi khi đó, đương nhiên sẽ không vì những lời nói ngon ngọt vừa rồi của anh làm cho cảm động đến xao động vô cùng!"
"Vậy em muốn anh làm thế nào?"
Xem ra trong tứ đại tài phiệt Cung Quý Dương là một người cực kỳ có tính nhẫn nại, nhưng mà, anh thật sự nhìn không quen đôi mắt lạnh lùng đó của cô!
Sầm Tử Tranh sau khi nghe xong, ý lạnh chảy cuồn cuộn trong mắt chống lại ánh mắt của Cung Quý Dương, chậm rãi nói:
"Cách xa tôi một chút, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi!"
"Anh đâu chỉ muốn tan chảy vào cuộc sống của em? Anh còn muốn tan chảy vào sinh mệnh của em!"
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Cung Quý Dương vẫn không buông lỏng chút nào, nói ra những lời như đinh đóng cột.
Câu nói của anh làm Sầm Tử Tranh trợn trừng hai mắt, cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, giống như đang nghiên cứu mức độ chân thật trong lời nói đó, vậy mà, đôi mắt của người đàn ông này vẫn giữ kín như bưng, khiến cô trong nhất thời tràn đầy ngờ vực.
"Tranh Tranh, tám năm trước chúng ta thật vui vẻ, cho nên, anh muốn em trở lại bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!" Anh nói tình thâm ý thiết (tình cảm sâu nặng, thiết tha).
"Tám năm trước tôi và anh đã trở thành quá khứ, tôi không muốn nghĩ về nó, cũng không định hồi tưởng lại, tôi thật sự rất mệt mỏi, xin anh… buông tha cho tôi!"
Giọng nói của cô lộ rõ vẻ lạnh lùng cùng mệt mỏi.
Sầm Tử Tranh không thể không thừa nhận, câu nói vừa rồi của Cung Quý Dương đã khiến cho lòng cô nổi lên cơn sóng to gió lớn, nhưng chính là vì như vậy, mà cô càng không dám tin tưởng dễ dàng, cô đã phải trả giá một lần cho sự thật tâm, không muốn lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng mười năm!
Sự lạnh lùng của cô khiến cho toàn thân Cung Quý Dương chấn động, ngay sau đó, là cảm giác bất lực sâu sắc, đây là điều khiến anh thật bất ngờ, tại sao anh làm nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, cô vẫn thờ ơ như thế? Chẳng lẽ cô thật sự không thích anh sao?
Nỗi sợ hãi sâu sắc trong nháy mắt liền chuyển hóa thành cơn tức giận cao độ ——
Anh dấn người xuống không chút do dự, không sai một ly, chuẩn xác phủ lên môi cô!
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Lỗ mũi, miệng, thậm chí cả người đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, sự lỗ mãng của anh, sự tàn bạo của anh, trọng lượng của anh đè ép cô sắp thở không thông, cô cắn môi theo bản năng, đến khi nếm được mùi máu tanh mặn chát, mới buông cánh môi ra.
Nụ hôn của Cung Quý Dương dữ dội mà cuồng dã, Sầm Tử Tranh tránh không tránh được, đành phải nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng sự chiếm đọat của anh, vậy mà, sau khi cô nhận thức được, đôi chân thon dài trắng như tuyết của mình bị anh kéo ra, cô vẫn không kiềm chế được vùng lên chống cự.
Ánh mắt xâm lược nóng rực như lửa thiêu tụ lại nơi lồi lõm trên cơ thể cô, dục vọng cao độ khiến cho anh khó chịu cùng cực, anh dễ dàng khống chế được cơ thể giãy giụa của cô, thân hình cao lớn phủ đầy những lớp mồ hôi mỏng.
"Cung Quý Dương, anh làm như vậy, sẽ chỉ càng khiến tôi thêm hận anh…" Sầm Tử Tranh đè nén nỗi hoảng sợ cực độ trong lòng, cất giọng nói.
Cơ thể mềm mại bị anh đè ở dưới thân, bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp tinh xảo cũng lộ ra vẻ kinh hãi, mái tóc đen dài mềm mại bung ra, ánh trên khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, vừa thấy đã thương.
"Hận anh? Anh yêu em như vậy, em lại hận anh? Anh muốn em yêu anh, nói em yêu anh!"
Cung Quý Dương nghe xong càng thêm giận dữ, toàn bộ sự nhẫn nại của anh đã dùng hết rồi, sự kiên định vốn có cũng đã bị vứt ra khỏi đầu!
Anh thô lỗ ra lệnh, tròng mắt đen đã hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt!
Cô vốn là người phụ nữ của anh, muốn cô là chuyện hiển nhiên thôi mà!
Thấy đôi mắt Cung Quý Dương đã mất đi lý trí, Sầm Tử Tranh cảm nhận được sự tuyệt vọng, cô sợ hãi dùng đôi tay nhỏ bé chống đỡ trên lồng ngực dũng mãnh, to lớn đang gần quá mức của anh, mặc dù biết hành động này chẳng có tác dụng gì.
Anh ta muốn cưỡng ép mình sao?
Sau khi ý thức được sự tuyệt vọng này, Sầm Tử Tranh thê thảm ngoảnh mặt đi, cố kìm nén giọt nước trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được, mà lặng lẽ rơi trên chiếc gối trắng như tuyết, bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa.
Anh đang làm gì đây?
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Sau khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh tuyệt vọng quay đi chỗ khác, Cung Quý Dương đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt ảo não phủ lên một loại thâm trầm giữa đêm khuya.
Luôn luôn khinh thường hành động bỉ ổi Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), thế nhưng anh lại dùng tới, hơn nữa, lại còn sử dùng trên chính người phụ nữ anh yêu? Anh không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương cô, nhưng không ngờ, chính bản thân mình lại làm tổn thương cô, lại chính là bản thân anh!
Đột ngột dừng tất cả những hành động thân thiết lại, anh chống hai tay lên, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, tiếng thở thô gấp gáp của đàn ông cùng hơi thở bồi hồi lẩn quẩn bên trong căn phòng.
Cung Quý Dương nhìn chằm chằm thân thể yếu ớt, trong suốt như thuỷ tinh dưới thân, cúi đầu, nhưng lại hôn lên cái trán đẹp đẽ trắng muốt của cô, khẽ xẹt qua giọt lệ mặn chát, cuối cùng vùi sâu vào mái tóc có mùi thơm thanh mát của cô, lặng lẽ hít lấy hương vị của cô.
Cô ấy khóc!
Lại vì hành động dã thú của mình mà sợ quá nên khóc!
Cô luôn luôn kiên cường, hôm nay ở dưới thân mình lại lặng lẽ rơi lệ?
Sau một lúc lâu Cung Quý Dương mới rời khỏi người cô, xoay người không nhìn cảnh xuân đang lộ ra bên ngoài của cô, chỉ sợ không điều khiển đựơc bản thân, cứng ngắc lạnh lùng nói: "Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản vậy thôi. Anh đắp chăn lại cho em, ngủ đi!"
Sầm Tử Tranh sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, hành động này của anh là có ý gì?
Chuẩn bị buông tha cho cô hay là ... tiếp tục?
"Anh giúp em đắp chăn lại, có nghe thấy không?"
Cung Quý Dương rống lên một tiếng, đôi tay nắm lại thật chặt cố nén dục vọng đang trào dâng trong người.
Trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy Cung Quý Dương tức giận đến vậy, đôi mắt cô vẫn còn vương lệ, hoảng loạn ngồi dậy mặc áo ngủ vào rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, đắp kín từ chân đến đầu.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường dùng chăn bọc kín mình như bánh chưng, Cung Quý Dương đang định bước đến vươn tay ra thì lại vội rụt về.
Đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương của tóc cô, dáng vẻ yếu ớt vô lực lại động lòng người đến thế khiến anh càng khó bình tĩnh. Cung Quý Dương bực dọc vò mái tóc dày của mình, thở dài một tiếng rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Rầm!!! Cửa phòng tắm vang lên một tiếng đóng cửa thật lớn.
Sầm Tử Tranh ngồi bật dậy ... gương mặt bởi vì những chuyện vừa xảy ra mà đã phiếm hồng.
Đàn sợ!
Vừa nãy anh thật đáng sợ, chỉ nhớ đến ánh mắt cuồng dã nhìn cô chằm chằm của anh giống như muốn nuốt cô vào bụng cô liền phát run. Cả một đêm dài ngủ cùng với anh trong một căn phòng, có thật là anh sẽ buông tha cho cô không?
Tầm mắt cô không tự chủ được quét qua chiếc gương lớn trong phòng sau đó bị dáng vẻ xộc xệch của mình làm cho hoảng sợ!
Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, toàn thân bởi vì hành vi kích tình của anh vừa nãy mà phớt hồng, cho đến bây giờ cô mới sâu sắc cảm nhận được sức lực có chút dã man của hắn, thô ráp mà vuốt ve, trên người cô giờ vẫn còn lưu lại hơi thở lạnh lùng của anh...
Cô khẽ thở dài một tiếng, lần nữa vùi đầu vào trong chăn. Bỏ đi, nhanh ngủ đi, bằng không đêm dài thế này càng khiến cô cực kỳ lo sợ.
Mở vòi sen ở mức lớn nhất, những giọt nước mát lạnh khiến Cung Quý Dương tỉnh táo trở lại, tinh thần cũng sảng khoái hơn, trong đầu chợt thấp thoáng cảnh tượng tám năm trước cùng Sầm Tử Tranh triền miên, đẹp đẽ đến khó quên ...
Cô nằm dưới thân anh không kìm chế được mà run rẩy, làn da trắng mịn, xúc cảm mãnh liệt, tươi đẹp như một loại tơ lụa cao cấp, tiếng rên rỉ cùng hơi thở thơm tho của cô vang vọng bên tai anh nghe còn tuyệt vời hơn cả tiếng đàn hát du dương...
Nước lạnh như băng tưới trên đầu anh, Cung Quý Dương rẩy mạnh để những giọt nước bắn khỏi tóc mình, đôi mắt thâm thúy nhìn xuyên qua màn nước nhìn vào trong gương. Cô thật nhẫn tâm với anh nhưng anh lại không thể đối xử nhẫn tâm với cô. Tuy phụ nữ bên cạnh anh là vô số nhưng anh vẫn như cũ, vẫn không thể quên được những điều tốt đẹp mà cô mang đến cho anh!
Rõ ràng là cô đã phản bội anh vì sao anh lại không thể nhẫn tâm khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô. Thân thể nóng bức cực kỳ khó chịu, xem ra anh cần nhiều thời gian tắm nước lạnh hơn anh nghĩ để dập tắt dục vọng của bản thân.
Rốt cuộc cũng có thể đè nén dục vọng của chính mình xuống, Cung Quý Dương bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang nằm quay lưng về phía mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng, Cung Quý Dương lại lần nữa nằm xuống bên cạnh cô.
Không phải là muốn ép buộc cô làm gì chỉ là muốn ôm cô vào lòng, để hương thơm và sự ấm áp của cô ru anh vào giấc ngủ dù anh biết nếu làm như thế có khả năng anh sẽ mất ngủ cả đêm.
Nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô kéo cô vào lòng, cảm nhận được thân thể cô chợt cứng lại, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói đã khôi phục lại sự dịu dàng như cũ: "Đừng động đậy, anh chỉ muốn ôm em vậy thôi!"
Lưng áp vào lồng ngực tinh tráng của anh, Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt, anh dịu dàng thế này so với anh lúc nãy quả thực là một trời một vực nhưng điều đó khiến cô càng sợ hãi, Sầm Tử Tranh chỉ đành để mặc cho anh ôm lấy mình, để thân hình cao lớn của anh bao vây lấy thân thể nhỏ nhắn của mình.
"Tranh Tranh, bất luận em cự tuyệt anh bao nhiêu lần anh cũng sẽ khiến em yêu anh lần nữa, nếu em đã không muốn nhớ lại chuyện của tám năm trước vậy thì đừng nhắc nữa,anh chỉ cần em trong những ngày sau này!"
Anh vò nhẹ mái tóc dài của cô, gương mặt anh tuấn vùi thật sâu vào sau gáy cô, thấp giọng nỉ non.
Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ... hơi thở nóng rực sau gáy khiến cô cực kì lo lắng ...
"Ừ, tôi ... vẫn nên nhường lại giường cho anh thôi!"
Cô ngồi bật dậy, luống cuống bước xuống giường sau đó chạy nhanh như bay đến bên chiếc đệm đặt dưới thảm, vùi mình dưới tấm chăn đặt trên đệm.
Nghe câu nói này của anh làm sao cô có thể để mặc cho anh ôm mình ngủ chứ? Cô đang sợ, sợ chính mình lại sa chân vào vũng bùn lần nữa!
Cung Quý Dương xoay người nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, vô lực mỉm cười, ngoài dự liệu anh không hề có ý muốn đem cô trở lại giường cũng không hề ngăn cản cô.
Đêm đã khuya, đèn trên tường đã được tắt bớt, trăng lạnh như nước chiếu nghiêng qua phòng ngủ, chiếu lên hai bóng người đang ngủ trên giường và trên thảm, giống như muốn cười họ bởi vì ai nấy đều ôm tâm sự riêng ...
Sầm Tử Tranh vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được ngủ, cố gắng tỉnh táo nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, khiến cô càng lúc càng không chống đỡ nổi mà ngủ quên mất ...
Đang ngủ say sưa, Sầm Tử Tranh mơ màng cảm giác có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình sau đó cả người cô bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái ...
Thật thoải mái!
Giống như đang vùi mình trên một chiếc đệm thật mềm mại, còn có một cảm giác ấm áp quen thuộc, hương thơm nhàn nhạt giống như những sợi tơ mềm từng sợi từng sợi bao vây lấy cô, hệt như một lớp vỏ bảo vệ khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn.
"Ưm ..." Bất giác cô rên khẽ một tiếng, thân thể càng dựa sát vào nơi ấn áp và an toàn kia, giống như một đứa trẻ, yên tĩnh ngủ tiếp ...
Sầm Tử Tranh có một giấc mơ thật đẹp, trong giấc mơ có một biển hoa lớn, còn có một người đàn ông cao lớn lẳng lặng đứng trong biển hoa, nụ cười trên mặt người đàn ông đó thật ấm áp như ánh mặt trời khiến cô cảm động đến muốn khóc, càng vui vẻ đến muốn kêu lên thật to ...
Người đàn ông kia là Cung Quý Dương sao? Trong giấc mộng cô không có cách nào suy nghĩ được nhiều chỉ muốn đôi tay kia ôm lấy mình thật chặt, một đời một kiếp cũng không buông ra ...
"Tranh Tranh, khoảng thời gian ở cùng với em tám năm trước, quả thật khiến anh khó quên, cho nên sau khi em rời đi, anh gần như phát điên lên tìm em, đổi lại, thế nhưng em bốc hơi giống như không khí, dường như biến mất khỏi thế giới của anh, ngay cả một chút tin tức cũng không có, sau đó, anh phải tiếp quản Cung thị tài phiệt, gặp đúng mấy năm trí mạng, sự bận rộn khiến anh không còn thời gian để tâm đến chuyện khác, nhưng trong lòng anh, bởi vì sự bặt vô âm tín của em mà trở nên phẫn hận không nguôi, em lại cứ nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm đến mức một chút tình cảm cũng không lưu giữ lại…."
Cung Quý Dương chậm rãi mở miệng, trong con ngươi đen bất cần trước sau như một, phủ xuống nỗi đau thật thâm sâu…...
Sầm Tử Tranh nhìn anh có chút kinh ngạc, nghe giọng nói không chút che đậy nào của anh, lòng cô chấn động, tại sao dáng vẻ của anh lại chân thành, khẩn thiết đến như vậy? Anh ta thật sự có đi tìm mình sao?
"Anh………" Cô không biết mình nên nói gì.
"Tranh Tranh, anh nên hận em, nên hận em! Nhưng mà, từ thời khắc gặp lại em, nỗi oán hận luôn luôn ngưng tụ trong lòng, lại như một kỳ tích liền tan thành mây khói, lòng tham của anh đã nói rõ với bản thân anh, anh cần em, cần em!"
Ánh mắt Cung Quý Dương phát ra tia nóng bỏng, thâm tình, lại mang theo tia dục vọng cùng bản tính độc chiếm mạnh mẽ của người đàn ông đối với phụ nữ.
Đèn trên tường đem tất cả ánh sáng chiếu xuống, bọn họ đều có thể nhìn thấy ***** của nhau, da thịt anh ngăm đen làm tôn lên cái trắng của cô, tạo ra một bức tranh rực rỡ, tuyệt đẹp luân hồi.
Sầm Tử Tranh nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, không khỏi lúng túng quay mặt đi, khuôn mặt tái nhợt nhiễm lên vẻ choáng váng, cô theo bản năng nổi giận nói: "Anh chẳng qua chỉ là để thỏa mãn dục vọng chinh phục thôi, sau khi gặp mặt lại, tôi chẳng qua cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác của anh!"
Tính phong lưu của anh không lừa dối được người, nếu như nói những tin đồn thổi trong giới giải trí đều là lừa người, vậy Ngải Mễ là thật đi?
Sầm Tử Tranh vĩnh viễn không quên được, sắc mặt Ngải Mễ bày ra khi nhìn thấy Cung Quý Dương, cô cũng không tin hai người bọn họ là trong sạch.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Lừa quỷ hả?
Ngay cả quỷ cũng sẽ không tin nổi!
Cung Quý Dương thấy thế, bên môi gợn lên nụ cười, ngón tay thon dài của anh tìm tòi, lướt qua lướt lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh ——
"Thích nhìn thấy bộ dạng này của em, nói rõ là em đang ghen!"
Nói xong, anh cưng chiều, khẽ mổ vào cánh môi của cô, sau khi nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô dấy lên tia lửa giận, giọng nói mang theo vẻ quyền uy, sâu lắng, khẽ nói: "Nghe anh nói hết câu đã!"
Sầm Tử Tranh thông minh không nói gì nữa, cô biết người đàn ông trước mắt này không còn giống với người đàn ông của tám năm trước nữa, anh có thể bất cần đời, cũng có thể chơi đùa, bát nháo, nhưng dù sao anh cũng đã là tổng giám đốc cao cao tại thượng, quyền lực khiến cho anh không cho phép người khác xem nhẹ và làm trái ý mình, nếu như nói tám năm trước anh là con báo con, vậy tám năm sau anh chính là một con báo trưởng thành tản ra hơi thở nguy hiểm!
Cung Quý Dương vẻ mặt mê muội nhìn Sầm Tử Tranh, tiếp tục nói: "Không sai, tám nay qua phụ nữ ở bên anh rất nhiều, Ngải Mễ cũng là một trong những người bạn giường của anh!"
Sự thẳng thắn của anh làm cho Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng đột nhiên đau xót, cô cảm nhận được máu toàn thân đều đã đảo ngược………
Tuy biết, tất cả điều này đều là sự thật, nhưng được nói ra từ chính miệng anh, cô vẫn bị thương, mỗi câu nói của anh đều giống như con dao nhọn hung hăng đâm vào ngực cô, thế nhưng anh lại giống như ác ma, cười híp mắt nhìn cô, vết thương không ngừng đổ máu………
Đây chính là Cung Quý Dương sao!
Đúng vậy, tám năm trước vẫn là như thế, tám năm sau lại vẫn là cái dạng này!
Cung Quý Dương đưa tay xoa xoa vùng lông mày bị nhíu chặt vì chấn động của cô, anh chỉ có thể dựa vào động tác rất nhỏ đó, để đè nén dục vọng không ngừng tăng lên của mình, nếu không, anh thật sự sẽ biến thành một loại dã thú đích thực, cắn xé con mồi mềm mại bên dưới.
Anh không muốn cứ như vậy mà làm tổn thương cô, ít nhất là lúc này!
"Tranh Tranh, tám năm qua phụ nữ ở bên cạnh anh đều có chung một đặc điểm, đó chính là hoặc đôi mắt, hoặc miệng, hoặc mũi có hình dạng giống với em, tám năm qua, anh luôn luôn sống lừa dối bản thân, sống qua những tháng ngày mơ mơ màng màng, anh giống như thu thập phụ nữ, miễn là có nét giống em, cho dù là một chút xíu anh cũng sẽ không bỏ qua, anh đã cho là, từ trên người bọn họ có thể tìm lại được sự ấm áp của tám năm trước, nhưng đáng tiếc………….."
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Cung Quý Dương nói tới đây, cười cười tự giễu: "Nhưng điều đáng tiếc chính là, mỗi lần chỉ là thỏa mãn trên thân xác, còn lòng vẫn trống rỗng, nỗi cô đơn cùng đau đớn sâu đậm, sau mỗi lần hoan ái vẫn như cũ càng trở nên mãnh liệt hơn ——"
Nói xong, anh nhìn Sầm Tử Tranh phía dưới, quyến luyến hôn lên mái tóc tơ của cô, khó khăn thì thầm: "Trên đời này, chỉ có em mới có thể làm cho anh đạt được sự thỏa mãn sâu đậm…………."
"Nói dối………. Tất cả đều là nói dối………….."
Sầm Tử Tranh không thể tin được lời nói của anh, tám năm trước chịu sự tổn thương quá lớn, anh ta hận cô?
Đúng là nực cười!
Phải là cô hận anh mới đúng chứ?
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không ngu ngốc vậy, dâng hiến lần đầu tiên của mình!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không làm ra cái tình yêu sâu đậm, yêu không chùn bước như vậy!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không mang thai!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không có nguy cơ rơi xuống vực. Có thai, hơn nữa còn xảy ra tai nạn ô tô!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không phải thôi học bất đắc dĩ, càng sẽ không bị mất đi tư cách tham gia cuộc thi thiết kế!
Nếu như không phải là anh, cô cũng sẽ không phải xuất hiện mai danh ẩn tích trong giới thiết kế, càng sẽ không phải ép mình quên đi quá khứ cùng với tất cả bạn học!
Tất cả những điều này, đều là do người đàn ông trước mắt này gây nên, một câu giải thích hời hợt của anh, là có thể làm tiêu tan nỗi oán hận tám năm nay ư?
Không thể!
Vĩnh viễn không thể!
Vì không muốn biến mình thành một người chỉ biết trả thù, cô đã lựa chọn cách lãng quên và buông tha, chỉ muốn trải qua cuộc sống bình yên, dùng năng lực của mình để nuôi sống bản thân!
Nhưng mà, anh ta ——
Vì sao phải tới làm đảo loạn cuộc sống của cô?
Vì sao cứ mãi hướng trọng tâm câu chuyện trở về tám năm trước?
Bộ dáng bất lực mà mềm mại của cô khiến Cung Quý Dương quyến luyến mãi không buông tha, cổ họng anh không khỏi xông lên một cỗ cảm giác nóng cháy ——
"Hãy tin anh, tất cả những điều anh nói đều là thật, Tranh Tranh, em phải biết, nếu như anh muốn, anh hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn để ép buộc em trở về bên anh, nhưng —— anh muốn lòng em cam tâm tình nguyện, anh muốn xuất phát từ nội tâm của em!"
Cung Quý Dương khẽ chạm ngón tay nơi trái tim cô, cảm xúc nóng rực bất chợt thiêu đốt da thịt Sầm Tử Tranh!
Cô kinh động thở gấp một tiếng, cơ thể cuống quýt khẽ động đậy, lại bởi vì vật cứng rắn đang đặt ở giữa hai chân mình mà sợ hãi dừng ngay động tác lại!
Mình ngốc hả?
Vào giờ phút này, tuy người đàn ông này nói những lời như vậy, nhưng dù sao vẫn có nguy hiểm, giống như một quả bom có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nếu như bản thân mình lơ là một chút thôi, nó sẽ nổ bùng tan nát, ngay cả trái tim cũng không còn………..
Nhưng anh ta quả thật rất quá đáng, sau khi đã làm mình tổn thương nghiêm trọng, lại vẫn còn thoải mái nói ra những lời như vậy?
"Cam tâm tình nguyện?"
Cô nói phản bác, giọng dần dần trở nên lạnh lùng: "Anh đừng quên, tôi đã không còn là cô bé mới mười sáu tuổi khi đó, đương nhiên sẽ không vì những lời nói ngon ngọt vừa rồi của anh làm cho cảm động đến xao động vô cùng!"
"Vậy em muốn anh làm thế nào?"
Xem ra trong tứ đại tài phiệt Cung Quý Dương là một người cực kỳ có tính nhẫn nại, nhưng mà, anh thật sự nhìn không quen đôi mắt lạnh lùng đó của cô!
Sầm Tử Tranh sau khi nghe xong, ý lạnh chảy cuồn cuộn trong mắt chống lại ánh mắt của Cung Quý Dương, chậm rãi nói:
"Cách xa tôi một chút, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi!"
"Anh đâu chỉ muốn tan chảy vào cuộc sống của em? Anh còn muốn tan chảy vào sinh mệnh của em!"
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Cung Quý Dương vẫn không buông lỏng chút nào, nói ra những lời như đinh đóng cột.
Câu nói của anh làm Sầm Tử Tranh trợn trừng hai mắt, cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, giống như đang nghiên cứu mức độ chân thật trong lời nói đó, vậy mà, đôi mắt của người đàn ông này vẫn giữ kín như bưng, khiến cô trong nhất thời tràn đầy ngờ vực.
"Tranh Tranh, tám năm trước chúng ta thật vui vẻ, cho nên, anh muốn em trở lại bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!" Anh nói tình thâm ý thiết (tình cảm sâu nặng, thiết tha).
"Tám năm trước tôi và anh đã trở thành quá khứ, tôi không muốn nghĩ về nó, cũng không định hồi tưởng lại, tôi thật sự rất mệt mỏi, xin anh… buông tha cho tôi!"
Giọng nói của cô lộ rõ vẻ lạnh lùng cùng mệt mỏi.
Sầm Tử Tranh không thể không thừa nhận, câu nói vừa rồi của Cung Quý Dương đã khiến cho lòng cô nổi lên cơn sóng to gió lớn, nhưng chính là vì như vậy, mà cô càng không dám tin tưởng dễ dàng, cô đã phải trả giá một lần cho sự thật tâm, không muốn lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng mười năm!
Sự lạnh lùng của cô khiến cho toàn thân Cung Quý Dương chấn động, ngay sau đó, là cảm giác bất lực sâu sắc, đây là điều khiến anh thật bất ngờ, tại sao anh làm nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, cô vẫn thờ ơ như thế? Chẳng lẽ cô thật sự không thích anh sao?
Nỗi sợ hãi sâu sắc trong nháy mắt liền chuyển hóa thành cơn tức giận cao độ ——
Anh dấn người xuống không chút do dự, không sai một ly, chuẩn xác phủ lên môi cô!
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Lỗ mũi, miệng, thậm chí cả người đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, sự lỗ mãng của anh, sự tàn bạo của anh, trọng lượng của anh đè ép cô sắp thở không thông, cô cắn môi theo bản năng, đến khi nếm được mùi máu tanh mặn chát, mới buông cánh môi ra.
Nụ hôn của Cung Quý Dương dữ dội mà cuồng dã, Sầm Tử Tranh tránh không tránh được, đành phải nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng sự chiếm đọat của anh, vậy mà, sau khi cô nhận thức được, đôi chân thon dài trắng như tuyết của mình bị anh kéo ra, cô vẫn không kiềm chế được vùng lên chống cự.
Ánh mắt xâm lược nóng rực như lửa thiêu tụ lại nơi lồi lõm trên cơ thể cô, dục vọng cao độ khiến cho anh khó chịu cùng cực, anh dễ dàng khống chế được cơ thể giãy giụa của cô, thân hình cao lớn phủ đầy những lớp mồ hôi mỏng.
"Cung Quý Dương, anh làm như vậy, sẽ chỉ càng khiến tôi thêm hận anh…" Sầm Tử Tranh đè nén nỗi hoảng sợ cực độ trong lòng, cất giọng nói.
Cơ thể mềm mại bị anh đè ở dưới thân, bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp tinh xảo cũng lộ ra vẻ kinh hãi, mái tóc đen dài mềm mại bung ra, ánh trên khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, vừa thấy đã thương.
"Hận anh? Anh yêu em như vậy, em lại hận anh? Anh muốn em yêu anh, nói em yêu anh!"
Cung Quý Dương nghe xong càng thêm giận dữ, toàn bộ sự nhẫn nại của anh đã dùng hết rồi, sự kiên định vốn có cũng đã bị vứt ra khỏi đầu!
Anh thô lỗ ra lệnh, tròng mắt đen đã hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt!
Cô vốn là người phụ nữ của anh, muốn cô là chuyện hiển nhiên thôi mà!
Thấy đôi mắt Cung Quý Dương đã mất đi lý trí, Sầm Tử Tranh cảm nhận được sự tuyệt vọng, cô sợ hãi dùng đôi tay nhỏ bé chống đỡ trên lồng ngực dũng mãnh, to lớn đang gần quá mức của anh, mặc dù biết hành động này chẳng có tác dụng gì.
Anh ta muốn cưỡng ép mình sao?
Sau khi ý thức được sự tuyệt vọng này, Sầm Tử Tranh thê thảm ngoảnh mặt đi, cố kìm nén giọt nước trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được, mà lặng lẽ rơi trên chiếc gối trắng như tuyết, bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa.
Anh đang làm gì đây?
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Sau khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh tuyệt vọng quay đi chỗ khác, Cung Quý Dương đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt ảo não phủ lên một loại thâm trầm giữa đêm khuya.
Luôn luôn khinh thường hành động bỉ ổi Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), thế nhưng anh lại dùng tới, hơn nữa, lại còn sử dùng trên chính người phụ nữ anh yêu? Anh không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương cô, nhưng không ngờ, chính bản thân mình lại làm tổn thương cô, lại chính là bản thân anh!
Đột ngột dừng tất cả những hành động thân thiết lại, anh chống hai tay lên, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, tiếng thở thô gấp gáp của đàn ông cùng hơi thở bồi hồi lẩn quẩn bên trong căn phòng.
Cung Quý Dương nhìn chằm chằm thân thể yếu ớt, trong suốt như thuỷ tinh dưới thân, cúi đầu, nhưng lại hôn lên cái trán đẹp đẽ trắng muốt của cô, khẽ xẹt qua giọt lệ mặn chát, cuối cùng vùi sâu vào mái tóc có mùi thơm thanh mát của cô, lặng lẽ hít lấy hương vị của cô.
Cô ấy khóc!
Lại vì hành động dã thú của mình mà sợ quá nên khóc!
Cô luôn luôn kiên cường, hôm nay ở dưới thân mình lại lặng lẽ rơi lệ?
Sau một lúc lâu Cung Quý Dương mới rời khỏi người cô, xoay người không nhìn cảnh xuân đang lộ ra bên ngoài của cô, chỉ sợ không điều khiển đựơc bản thân, cứng ngắc lạnh lùng nói: "Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản vậy thôi. Anh đắp chăn lại cho em, ngủ đi!"
Sầm Tử Tranh sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, hành động này của anh là có ý gì?
Chuẩn bị buông tha cho cô hay là ... tiếp tục?
"Anh giúp em đắp chăn lại, có nghe thấy không?"
Cung Quý Dương rống lên một tiếng, đôi tay nắm lại thật chặt cố nén dục vọng đang trào dâng trong người.
Trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy Cung Quý Dương tức giận đến vậy, đôi mắt cô vẫn còn vương lệ, hoảng loạn ngồi dậy mặc áo ngủ vào rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, đắp kín từ chân đến đầu.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường dùng chăn bọc kín mình như bánh chưng, Cung Quý Dương đang định bước đến vươn tay ra thì lại vội rụt về.
Đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương của tóc cô, dáng vẻ yếu ớt vô lực lại động lòng người đến thế khiến anh càng khó bình tĩnh. Cung Quý Dương bực dọc vò mái tóc dày của mình, thở dài một tiếng rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Rầm!!! Cửa phòng tắm vang lên một tiếng đóng cửa thật lớn.
Sầm Tử Tranh ngồi bật dậy ... gương mặt bởi vì những chuyện vừa xảy ra mà đã phiếm hồng.
Đàn sợ!
Vừa nãy anh thật đáng sợ, chỉ nhớ đến ánh mắt cuồng dã nhìn cô chằm chằm của anh giống như muốn nuốt cô vào bụng cô liền phát run. Cả một đêm dài ngủ cùng với anh trong một căn phòng, có thật là anh sẽ buông tha cho cô không?
Tầm mắt cô không tự chủ được quét qua chiếc gương lớn trong phòng sau đó bị dáng vẻ xộc xệch của mình làm cho hoảng sợ!
Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, toàn thân bởi vì hành vi kích tình của anh vừa nãy mà phớt hồng, cho đến bây giờ cô mới sâu sắc cảm nhận được sức lực có chút dã man của hắn, thô ráp mà vuốt ve, trên người cô giờ vẫn còn lưu lại hơi thở lạnh lùng của anh...
Cô khẽ thở dài một tiếng, lần nữa vùi đầu vào trong chăn. Bỏ đi, nhanh ngủ đi, bằng không đêm dài thế này càng khiến cô cực kỳ lo sợ.
Mở vòi sen ở mức lớn nhất, những giọt nước mát lạnh khiến Cung Quý Dương tỉnh táo trở lại, tinh thần cũng sảng khoái hơn, trong đầu chợt thấp thoáng cảnh tượng tám năm trước cùng Sầm Tử Tranh triền miên, đẹp đẽ đến khó quên ...
Cô nằm dưới thân anh không kìm chế được mà run rẩy, làn da trắng mịn, xúc cảm mãnh liệt, tươi đẹp như một loại tơ lụa cao cấp, tiếng rên rỉ cùng hơi thở thơm tho của cô vang vọng bên tai anh nghe còn tuyệt vời hơn cả tiếng đàn hát du dương...
Nước lạnh như băng tưới trên đầu anh, Cung Quý Dương rẩy mạnh để những giọt nước bắn khỏi tóc mình, đôi mắt thâm thúy nhìn xuyên qua màn nước nhìn vào trong gương. Cô thật nhẫn tâm với anh nhưng anh lại không thể đối xử nhẫn tâm với cô. Tuy phụ nữ bên cạnh anh là vô số nhưng anh vẫn như cũ, vẫn không thể quên được những điều tốt đẹp mà cô mang đến cho anh!
Rõ ràng là cô đã phản bội anh vì sao anh lại không thể nhẫn tâm khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô. Thân thể nóng bức cực kỳ khó chịu, xem ra anh cần nhiều thời gian tắm nước lạnh hơn anh nghĩ để dập tắt dục vọng của bản thân.
Rốt cuộc cũng có thể đè nén dục vọng của chính mình xuống, Cung Quý Dương bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang nằm quay lưng về phía mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng, Cung Quý Dương lại lần nữa nằm xuống bên cạnh cô.
Không phải là muốn ép buộc cô làm gì chỉ là muốn ôm cô vào lòng, để hương thơm và sự ấm áp của cô ru anh vào giấc ngủ dù anh biết nếu làm như thế có khả năng anh sẽ mất ngủ cả đêm.
Nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô kéo cô vào lòng, cảm nhận được thân thể cô chợt cứng lại, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói đã khôi phục lại sự dịu dàng như cũ: "Đừng động đậy, anh chỉ muốn ôm em vậy thôi!"
Lưng áp vào lồng ngực tinh tráng của anh, Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt, anh dịu dàng thế này so với anh lúc nãy quả thực là một trời một vực nhưng điều đó khiến cô càng sợ hãi, Sầm Tử Tranh chỉ đành để mặc cho anh ôm lấy mình, để thân hình cao lớn của anh bao vây lấy thân thể nhỏ nhắn của mình.
"Tranh Tranh, bất luận em cự tuyệt anh bao nhiêu lần anh cũng sẽ khiến em yêu anh lần nữa, nếu em đã không muốn nhớ lại chuyện của tám năm trước vậy thì đừng nhắc nữa,anh chỉ cần em trong những ngày sau này!"
Anh vò nhẹ mái tóc dài của cô, gương mặt anh tuấn vùi thật sâu vào sau gáy cô, thấp giọng nỉ non.
Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ... hơi thở nóng rực sau gáy khiến cô cực kì lo lắng ...
"Ừ, tôi ... vẫn nên nhường lại giường cho anh thôi!"
Cô ngồi bật dậy, luống cuống bước xuống giường sau đó chạy nhanh như bay đến bên chiếc đệm đặt dưới thảm, vùi mình dưới tấm chăn đặt trên đệm.
Nghe câu nói này của anh làm sao cô có thể để mặc cho anh ôm mình ngủ chứ? Cô đang sợ, sợ chính mình lại sa chân vào vũng bùn lần nữa!
Cung Quý Dương xoay người nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, vô lực mỉm cười, ngoài dự liệu anh không hề có ý muốn đem cô trở lại giường cũng không hề ngăn cản cô.
Đêm đã khuya, đèn trên tường đã được tắt bớt, trăng lạnh như nước chiếu nghiêng qua phòng ngủ, chiếu lên hai bóng người đang ngủ trên giường và trên thảm, giống như muốn cười họ bởi vì ai nấy đều ôm tâm sự riêng ...
Sầm Tử Tranh vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được ngủ, cố gắng tỉnh táo nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, khiến cô càng lúc càng không chống đỡ nổi mà ngủ quên mất ...
Đang ngủ say sưa, Sầm Tử Tranh mơ màng cảm giác có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình sau đó cả người cô bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái ...
Thật thoải mái!
Giống như đang vùi mình trên một chiếc đệm thật mềm mại, còn có một cảm giác ấm áp quen thuộc, hương thơm nhàn nhạt giống như những sợi tơ mềm từng sợi từng sợi bao vây lấy cô, hệt như một lớp vỏ bảo vệ khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn.
"Ưm ..." Bất giác cô rên khẽ một tiếng, thân thể càng dựa sát vào nơi ấn áp và an toàn kia, giống như một đứa trẻ, yên tĩnh ngủ tiếp ...
Sầm Tử Tranh có một giấc mơ thật đẹp, trong giấc mơ có một biển hoa lớn, còn có một người đàn ông cao lớn lẳng lặng đứng trong biển hoa, nụ cười trên mặt người đàn ông đó thật ấm áp như ánh mặt trời khiến cô cảm động đến muốn khóc, càng vui vẻ đến muốn kêu lên thật to ...
Người đàn ông kia là Cung Quý Dương sao? Trong giấc mộng cô không có cách nào suy nghĩ được nhiều chỉ muốn đôi tay kia ôm lấy mình thật chặt, một đời một kiếp cũng không buông ra ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.