Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 8 - Chương 4: Hôn lễ (4)
Ân Tầm
18/09/2015
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh nghe vậy cả người liền chao đảo, cũng may là có Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng gần đó đỡ lại ...
'Sầm tiểu thư, từ nhỏ Quý Dương đã thích đua xe. Trước đó hắn đã tham gia vào đội đua thiếu niên rồi đến đội đua chính thức, bất luận đường đua nguy hiểm cỡ nào, đối thủ mạnh đến mức nào hắn đều có thể dễ dàng vượt qua, hơn nữa chưa từng thất bại chứ đừng nói đến xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy. Tôi nghĩ rằng đó là vì hắn chịu đả kích quá lớn từ chuyện cô sắp kết hôn!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếp vẫn bằng giọng nói trầm ấm dễ nghe của mình.
'Không ...'
Sầm Tử Tranh cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay khổng lồ hung hăng bóp chặt, cô liều mạng lắc đầu, 'Không đâu, Quý Dương sẽ không ... anh ấy sẽ không ...'
'Sẽ không?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cao giọng hỏi lại, sau đó hắn chỉ tay về phía chiếc tivi treo trên vách tường của phòng chờ, 'Em có thể xem tin tức từ đây, chắc là lúc này tin tức này đã được truyền lên tivi rồi!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy liền chạy như điên về phía màn hình, bàn tay cầm chiếc điều khiến không ngừng run rẩy, ấn mấy lần vẫn chưa mở được tivi, sau cùng vẫn là Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến giúp cô ...
'Theo tin tức mới nhất, lúc mười giờ sáng nay, tin tức khiến mọi người quan tâm đến không phải là tình hình thi đấu của cuộc đua xe thể thức F2 mà là sự cố xảy ra trong cuộc đua. Theo tiết lộ của những người có liên quan, sự cố phát sinh lần này có liên quan đến tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương tiên sinh, trước mắt vẫn chưa có thông tin nào mới từ bệnh viện ...'
Theo giọng nói truyền cảm của người phát thanh viên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một chiếc xe đua đã bị lật úp...
'Không ...' Sầm Tử Tranh ngã ngồi trên sàn, lần này không chỉ tay cô phát run mà cả người đều run rẩy không ngừng!
Quý Dương!
Quý Dương đi đua xe ...
Quý Dương gạp tai nạn ...
Có trời mới biết trong khoảnh khắc Sầm Tử Tranh nhìn thấy chiếc xe đua bị lật ấy lòng cô đau đến mức nào, tim như bị xé thành từng mảnh nhỏ, cả người nhất thời mất đi tri giác!
'Sầm tiểu thư ...'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy trên mặt liền lộ vẻ hoảng hốt, hắn vội bước đến dìu cô nhưng cổ áo lại bị Sầm Tử Tranh níu chặt ...
'Hoàng Phủ tiên sinh, Quý Dương đang ở đâu? Anh ấy ở bệnh viện nào? Tôi muốn đi gặp anh ấy, muốn gặp Quý Dương. Xin anh, dẫn tôi đi gặp anh ấy ...'
Nước mắt Sầm Tử Tranh lúc này như một chuỗi trân châu bị đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, giọng nói thê lương nói.
Thấy cô như vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tỏ vẻ bất nhẫn, hắn thở dài một tiếng thật sâu: 'Thực ra, cho dù bây giờ cô ở bên cạnh hắn hắn cũng chưa chắc sẽ tỉnh lại ...'
'Tôi muốn gặp anh ấy. Tôi muốn gặp Quý Dương. Bất luận thế nào tôi ...'
Sầm Tử Tranh không nói được nữa, cô áp tay thật chặt lên ngực mình. Tim đau quá! Đau đến nỗi cô không thở được, không nói được!
'Sầm tiểu thư, hôm nay là ngày cưới của cô. Thực ra tôi không nên đến đây, chỉ là tối qua Quý Dương có gọi điện thoại cho tôi. Hắn uống say, cứ luôn miệng gọi tên cô. Là bạn của hắn tôi còn lạ gì tính tình của hắn nữa, chắc là hắn yêu cô nhiều lắm nên mới đau khổ như vậy nên hôm nay biết hắn xảy ra chuyện, tôi nghĩ mình cần phải nói với cô một tiếng!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói dứt lời liền đỡ cô đứng dậy, sau đó nói thêm: 'Quý Dương hiện đang nằm ở bệnh viện Alfred, nếu như cô có lòng thì đến đó thăm hắn đi!'
Nói rồi hắn lại thở dài một tiếng nữa rồi nhanh chóng rời đi ... Hắn thực sự không nhịn nổi nữa, hơn nữa cũng không đành lòng. Không ngờ Quý Dương cái tên tiểu từ này lại dùng đòn hiểm này để thử lòng cô gái kia.
Một cô gái tốt như thế lại bị hắn chọc cho khóc đến thê thảm thế này, thật là tạo nghiệt mà!
Vừa bước ra khỏi phòng Hoàng Phủ Ngạn Tước mới nhận ra một điều, thì ra kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng tốt lắm ...
Chỉ tội cho cô gái kia!
Cửa phòng vừa sập lại thì Sầm Tử Tranh đã sụp xuống như một chiếc lá rụng, cô sớm đã khóc không thành tiếng rồi!
Quý Dương! Quý Dương!!!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không ngừng tự trách. Đều là lỗi của cô, là cô hại hắn ...
Cho đến lúc này cô rốt cuộc mới hiểu, đúng như lời Tĩnh Nghiên đã nói, Cung Quý Dương sớm đã thâm nhập vào tận cốt tủy của cô, đã là một phần sinh mạng của cô!
Không sai chút nào!
Cô sao có thể không quan tâm đến sinh mạng của mình chứ?
Nghĩ đến đây, điều duy nhất trong đầu cô lúc này chính là phải gặp được Cung Quý Dương!
Nhưng khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã bị đẩy ra ...
Sầm Tử Tranh hoảng hốt lùi lại, trong màn nước mắt cô nhìn thấy vẻ bi thương và ngưng trọng trên mặt Khương Ngự Kình ...
'Tử Tranh, em định đi đâu?'
Giọng nói của hắn cực kỳ trầm thấp pha chút ẩn nhẫn giống như đang cố đè nén cảm xúc.
Sầm Tử Tranh run rẩy cánh môi, 'Em ... em ...'
'Tử Tranh, hôn lễ đã bắt đầu rồi, có chuyện gì đợi chúng ta hoàn thành nghi thức kết hôn rồi nói sau!' Khương Ngự Kình liếc mắt là đã nhận ra vẻ bất an của cô, hắn đưa tay ân cần giúp cô lau nước mắt, nói: 'Em sắp thành cô dâu của anh rồi, khóc thành thế này xấu lắm, biết không?'
'Anh Khương, xin lỗi anh ... Quý Dương xảy ra chuyện rồi. Em ... em phải đi gặp anh ấy!' Sầm Tử Tranh gian nan thốt lên lời khẩn cầu, trong lòng cô mâu thuẫn đến cực điểm.
Một mặt cô rất quan tâm đến tình trạng của Cung Quý Dương, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh hắn, một mặt khác, cô lại cảm thấy có lỗi với Khương Ngự Kình, dù sao hôn lễ cũng đã sắp cử hành rồi!
'Tử Tranh, em biết là anh không thể để cho em đi mà!'
Khương Ngự Kình hoàn toàn không có ý định nghe cô giải thích cũng không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Cung Quý Dương đã xảy ra chuyện gì bởi vì hắn cho rằng đây chỉ là một âm mưu!
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước rời khỏi phòng chờ của cô dâu thì hắn đã biết Cung Quý Dương vốn không bỏ cuộc!
Ngược lại, Khương Ngự Kình hy vọng tên kia thật sự xảy ra chuyện thì tốt hơn!
'Anh Khương, cầu xin anh, cho em đi gặp Quý Dương một lần đi. Nghe nói tình trạng của anh ấy rất xấu, em không thể không lo đến sống chết của anh ấy ...' Sầm Tử Tranh lớn tiếng khóc, gấp như kiến bò trong chảo nóng.
Sầm Tử Tranh nghe vậy cả người liền chao đảo, cũng may là có Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng gần đó đỡ lại ...
'Sầm tiểu thư, từ nhỏ Quý Dương đã thích đua xe. Trước đó hắn đã tham gia vào đội đua thiếu niên rồi đến đội đua chính thức, bất luận đường đua nguy hiểm cỡ nào, đối thủ mạnh đến mức nào hắn đều có thể dễ dàng vượt qua, hơn nữa chưa từng thất bại chứ đừng nói đến xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy. Tôi nghĩ rằng đó là vì hắn chịu đả kích quá lớn từ chuyện cô sắp kết hôn!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếp vẫn bằng giọng nói trầm ấm dễ nghe của mình.
'Không ...'
Sầm Tử Tranh cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay khổng lồ hung hăng bóp chặt, cô liều mạng lắc đầu, 'Không đâu, Quý Dương sẽ không ... anh ấy sẽ không ...'
'Sẽ không?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cao giọng hỏi lại, sau đó hắn chỉ tay về phía chiếc tivi treo trên vách tường của phòng chờ, 'Em có thể xem tin tức từ đây, chắc là lúc này tin tức này đã được truyền lên tivi rồi!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy liền chạy như điên về phía màn hình, bàn tay cầm chiếc điều khiến không ngừng run rẩy, ấn mấy lần vẫn chưa mở được tivi, sau cùng vẫn là Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến giúp cô ...
'Theo tin tức mới nhất, lúc mười giờ sáng nay, tin tức khiến mọi người quan tâm đến không phải là tình hình thi đấu của cuộc đua xe thể thức F2 mà là sự cố xảy ra trong cuộc đua. Theo tiết lộ của những người có liên quan, sự cố phát sinh lần này có liên quan đến tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương tiên sinh, trước mắt vẫn chưa có thông tin nào mới từ bệnh viện ...'
Theo giọng nói truyền cảm của người phát thanh viên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một chiếc xe đua đã bị lật úp...
'Không ...' Sầm Tử Tranh ngã ngồi trên sàn, lần này không chỉ tay cô phát run mà cả người đều run rẩy không ngừng!
Quý Dương!
Quý Dương đi đua xe ...
Quý Dương gạp tai nạn ...
Có trời mới biết trong khoảnh khắc Sầm Tử Tranh nhìn thấy chiếc xe đua bị lật ấy lòng cô đau đến mức nào, tim như bị xé thành từng mảnh nhỏ, cả người nhất thời mất đi tri giác!
'Sầm tiểu thư ...'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy trên mặt liền lộ vẻ hoảng hốt, hắn vội bước đến dìu cô nhưng cổ áo lại bị Sầm Tử Tranh níu chặt ...
'Hoàng Phủ tiên sinh, Quý Dương đang ở đâu? Anh ấy ở bệnh viện nào? Tôi muốn đi gặp anh ấy, muốn gặp Quý Dương. Xin anh, dẫn tôi đi gặp anh ấy ...'
Nước mắt Sầm Tử Tranh lúc này như một chuỗi trân châu bị đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, giọng nói thê lương nói.
Thấy cô như vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tỏ vẻ bất nhẫn, hắn thở dài một tiếng thật sâu: 'Thực ra, cho dù bây giờ cô ở bên cạnh hắn hắn cũng chưa chắc sẽ tỉnh lại ...'
'Tôi muốn gặp anh ấy. Tôi muốn gặp Quý Dương. Bất luận thế nào tôi ...'
Sầm Tử Tranh không nói được nữa, cô áp tay thật chặt lên ngực mình. Tim đau quá! Đau đến nỗi cô không thở được, không nói được!
'Sầm tiểu thư, hôm nay là ngày cưới của cô. Thực ra tôi không nên đến đây, chỉ là tối qua Quý Dương có gọi điện thoại cho tôi. Hắn uống say, cứ luôn miệng gọi tên cô. Là bạn của hắn tôi còn lạ gì tính tình của hắn nữa, chắc là hắn yêu cô nhiều lắm nên mới đau khổ như vậy nên hôm nay biết hắn xảy ra chuyện, tôi nghĩ mình cần phải nói với cô một tiếng!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói dứt lời liền đỡ cô đứng dậy, sau đó nói thêm: 'Quý Dương hiện đang nằm ở bệnh viện Alfred, nếu như cô có lòng thì đến đó thăm hắn đi!'
Nói rồi hắn lại thở dài một tiếng nữa rồi nhanh chóng rời đi ... Hắn thực sự không nhịn nổi nữa, hơn nữa cũng không đành lòng. Không ngờ Quý Dương cái tên tiểu từ này lại dùng đòn hiểm này để thử lòng cô gái kia.
Một cô gái tốt như thế lại bị hắn chọc cho khóc đến thê thảm thế này, thật là tạo nghiệt mà!
Vừa bước ra khỏi phòng Hoàng Phủ Ngạn Tước mới nhận ra một điều, thì ra kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng tốt lắm ...
Chỉ tội cho cô gái kia!
Cửa phòng vừa sập lại thì Sầm Tử Tranh đã sụp xuống như một chiếc lá rụng, cô sớm đã khóc không thành tiếng rồi!
Quý Dương! Quý Dương!!!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không ngừng tự trách. Đều là lỗi của cô, là cô hại hắn ...
Cho đến lúc này cô rốt cuộc mới hiểu, đúng như lời Tĩnh Nghiên đã nói, Cung Quý Dương sớm đã thâm nhập vào tận cốt tủy của cô, đã là một phần sinh mạng của cô!
Không sai chút nào!
Cô sao có thể không quan tâm đến sinh mạng của mình chứ?
Nghĩ đến đây, điều duy nhất trong đầu cô lúc này chính là phải gặp được Cung Quý Dương!
Nhưng khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã bị đẩy ra ...
Sầm Tử Tranh hoảng hốt lùi lại, trong màn nước mắt cô nhìn thấy vẻ bi thương và ngưng trọng trên mặt Khương Ngự Kình ...
'Tử Tranh, em định đi đâu?'
Giọng nói của hắn cực kỳ trầm thấp pha chút ẩn nhẫn giống như đang cố đè nén cảm xúc.
Sầm Tử Tranh run rẩy cánh môi, 'Em ... em ...'
'Tử Tranh, hôn lễ đã bắt đầu rồi, có chuyện gì đợi chúng ta hoàn thành nghi thức kết hôn rồi nói sau!' Khương Ngự Kình liếc mắt là đã nhận ra vẻ bất an của cô, hắn đưa tay ân cần giúp cô lau nước mắt, nói: 'Em sắp thành cô dâu của anh rồi, khóc thành thế này xấu lắm, biết không?'
'Anh Khương, xin lỗi anh ... Quý Dương xảy ra chuyện rồi. Em ... em phải đi gặp anh ấy!' Sầm Tử Tranh gian nan thốt lên lời khẩn cầu, trong lòng cô mâu thuẫn đến cực điểm.
Một mặt cô rất quan tâm đến tình trạng của Cung Quý Dương, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh hắn, một mặt khác, cô lại cảm thấy có lỗi với Khương Ngự Kình, dù sao hôn lễ cũng đã sắp cử hành rồi!
'Tử Tranh, em biết là anh không thể để cho em đi mà!'
Khương Ngự Kình hoàn toàn không có ý định nghe cô giải thích cũng không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Cung Quý Dương đã xảy ra chuyện gì bởi vì hắn cho rằng đây chỉ là một âm mưu!
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước rời khỏi phòng chờ của cô dâu thì hắn đã biết Cung Quý Dương vốn không bỏ cuộc!
Ngược lại, Khương Ngự Kình hy vọng tên kia thật sự xảy ra chuyện thì tốt hơn!
'Anh Khương, cầu xin anh, cho em đi gặp Quý Dương một lần đi. Nghe nói tình trạng của anh ấy rất xấu, em không thể không lo đến sống chết của anh ấy ...' Sầm Tử Tranh lớn tiếng khóc, gấp như kiến bò trong chảo nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.