Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 1 - Chương 14: Tâm tư của Ngải Ân Hà.
Ân Tầm
31/10/2014
Nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất vào trong màn đêm, vẻ mặt bất cần đời trước sau như một của Cung Quý Dương từ từ trở nên nặng nề, tròng mắt thâm
thúy tối tăm lóe ra một tia khiến người ta nhìn không thấu.
"Quý Dương. . . . . . cô gái vừa nãy…………không phải là…..” Rất dễ nhận thấy, Ngải Ân Hà vẫn còn cảm thấy choáng váng trước tình huống vừa rồi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác.
"Cô ấy chính là Tử Tranh!" Tầm mắt của Cung Quý Dương cũng không rơi vào trên người của Ngải Ân Hà, mà vẫn còn chìm ngập trong màn đêm yên tĩnh.
Nói xong, anh liền đi trở vào trong xe.
Sau khi nghe thấy, cơ thể Ngải Ân Hà chợt run lên, nhưng vội vàng che giấu đi….
"Lên xe đi!" Sau khi Cung Quý Dương mở cửa xe ra, lạnh nhạt nói một câu.
Ngải Ân Hà thu hồi ánh mắt như có điều suy nghĩ, lập tức ngồi vào bên cạnh Cung Qúy Dương. Khi cô bắt gặp sắc mặt nặng nề của người ngồi cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, một người bất cần đời trước sau không đổi như anh, làm sao lại có biểu hiện như vậy?
"Quý Dương…”Cô dịu dàng lên tiếng, ngay sau đó kéo bàn tay của Cung Qúy Dương sang, cả cơ thể mềm mại liền vùi vào lồng ngực to lớn của anh.
Đáy mắt của Cung Quý Dương thoáng qua một tia phức tạp, nhưng cũng không đẩy cô ra, chỉ để mặc cho cô dựa vào, một tiếng cũng chưa từng nói.
"Trong lòng anh……….còn nghĩ đến cô ấy hay không?”
Ngải Ân Hà vươn đôi ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng trêu đùa hầu kết khêu gợi của anh, sau đó kéo thẳng một đường xuống bên dưới, phủ lên lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc.
Cung Quý Dương nhíu nhíu đôi mày rậm, ngay sau đó, bàn tay to lớn vội kéo cánh tay nhỏ bé dụ hoặc ra, ánh mắt đã sớm dâng lên một mảng sắc bén, anh cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy nguy hiểm: “Ân Hà, hình như càng ngày cô càng đi quản nhiều chuyện rồi!”
Lời nói tràn đầy cảnh cáo khiến sắc mặt của Ngải Ân Hà trở nên rất khó coi, đồng thời ánh mắt cũng mờ mịt đi, một lát sau, cô ngẩng mặt lên, khóe mắt đã sớm đẫm lệ:
"Quý Dương, em biết rõ là ban nãy mình nói sai rồi, nhưng mà…..nhưng mà điều em muốn nói là, nếu như anh yêu cô ấy……….em sẽ là người ra đi. . . . . . Vận mệnh đã như vậy, em cũng sẽ không cưỡng cầu.”
"Đủ rồi!" Rõ ràng nhận thấy, Cung Quý Dương đã mất đi tính nhẫn nại, anh lớn tiếng hét lên, đáy mắt hun hút như biển sâu bỗng chốc ngổn ngang phiền não.
Nói xong, anh liền nhấn ga phóng xe đi.
Ngải Ân Hà khiếp sợ liếc mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Cung Qúy Dương, sau đó liền quay mặt đi nơi khác. Trong tích tắc, ánh mắt ban nãy còn điềm đạm đáng yêu bỗng dưng trở nên nham hiểm vô cùng…….Sầm Tử Tranh, cho dù cô có xuất hiện, tôi cũng không bao giờ đem Qúy Dương trao tặng cho cô, vĩnh viễn không!
Bóng đêm che khuất đi mọi thứ……..bao gồm cả câu chuyện tình đau đớn khôn nguôi!
Sầm Tử Tranh không biết mình đã chạy về nhà như thế nào, thời điểm khi cô bổ nhào vào trên giường, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói của Cung Qúy Dương cùng nụ cười ma mị trước sau như một của anh.
"Không….."
Cô nhắm mắt lại, dốc sức bịt kín lỗ tai, tại sao? Vì cớ gì mà đã nhiều năm như vậy còn để cho mình gặp lại người đàn ông này? Cô không muốn…..không muốn….
Từng bức họa phác thảo khoảng thời gian đại học lần lữa ùa về trong tâm trí cô, cuốn lấy tất cả mệt mỏi của cả thể xác và tinh thần, kéo về khoảnh khắc khi cô mới đặt chân đến Đài Bắc…..
"Quý Dương. . . . . . cô gái vừa nãy…………không phải là…..” Rất dễ nhận thấy, Ngải Ân Hà vẫn còn cảm thấy choáng váng trước tình huống vừa rồi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác.
"Cô ấy chính là Tử Tranh!" Tầm mắt của Cung Quý Dương cũng không rơi vào trên người của Ngải Ân Hà, mà vẫn còn chìm ngập trong màn đêm yên tĩnh.
Nói xong, anh liền đi trở vào trong xe.
Sau khi nghe thấy, cơ thể Ngải Ân Hà chợt run lên, nhưng vội vàng che giấu đi….
"Lên xe đi!" Sau khi Cung Quý Dương mở cửa xe ra, lạnh nhạt nói một câu.
Ngải Ân Hà thu hồi ánh mắt như có điều suy nghĩ, lập tức ngồi vào bên cạnh Cung Qúy Dương. Khi cô bắt gặp sắc mặt nặng nề của người ngồi cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, một người bất cần đời trước sau không đổi như anh, làm sao lại có biểu hiện như vậy?
"Quý Dương…”Cô dịu dàng lên tiếng, ngay sau đó kéo bàn tay của Cung Qúy Dương sang, cả cơ thể mềm mại liền vùi vào lồng ngực to lớn của anh.
Đáy mắt của Cung Quý Dương thoáng qua một tia phức tạp, nhưng cũng không đẩy cô ra, chỉ để mặc cho cô dựa vào, một tiếng cũng chưa từng nói.
"Trong lòng anh……….còn nghĩ đến cô ấy hay không?”
Ngải Ân Hà vươn đôi ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng trêu đùa hầu kết khêu gợi của anh, sau đó kéo thẳng một đường xuống bên dưới, phủ lên lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc.
Cung Quý Dương nhíu nhíu đôi mày rậm, ngay sau đó, bàn tay to lớn vội kéo cánh tay nhỏ bé dụ hoặc ra, ánh mắt đã sớm dâng lên một mảng sắc bén, anh cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy nguy hiểm: “Ân Hà, hình như càng ngày cô càng đi quản nhiều chuyện rồi!”
Lời nói tràn đầy cảnh cáo khiến sắc mặt của Ngải Ân Hà trở nên rất khó coi, đồng thời ánh mắt cũng mờ mịt đi, một lát sau, cô ngẩng mặt lên, khóe mắt đã sớm đẫm lệ:
"Quý Dương, em biết rõ là ban nãy mình nói sai rồi, nhưng mà…..nhưng mà điều em muốn nói là, nếu như anh yêu cô ấy……….em sẽ là người ra đi. . . . . . Vận mệnh đã như vậy, em cũng sẽ không cưỡng cầu.”
"Đủ rồi!" Rõ ràng nhận thấy, Cung Quý Dương đã mất đi tính nhẫn nại, anh lớn tiếng hét lên, đáy mắt hun hút như biển sâu bỗng chốc ngổn ngang phiền não.
Nói xong, anh liền nhấn ga phóng xe đi.
Ngải Ân Hà khiếp sợ liếc mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Cung Qúy Dương, sau đó liền quay mặt đi nơi khác. Trong tích tắc, ánh mắt ban nãy còn điềm đạm đáng yêu bỗng dưng trở nên nham hiểm vô cùng…….Sầm Tử Tranh, cho dù cô có xuất hiện, tôi cũng không bao giờ đem Qúy Dương trao tặng cho cô, vĩnh viễn không!
Bóng đêm che khuất đi mọi thứ……..bao gồm cả câu chuyện tình đau đớn khôn nguôi!
Sầm Tử Tranh không biết mình đã chạy về nhà như thế nào, thời điểm khi cô bổ nhào vào trên giường, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói của Cung Qúy Dương cùng nụ cười ma mị trước sau như một của anh.
"Không….."
Cô nhắm mắt lại, dốc sức bịt kín lỗ tai, tại sao? Vì cớ gì mà đã nhiều năm như vậy còn để cho mình gặp lại người đàn ông này? Cô không muốn…..không muốn….
Từng bức họa phác thảo khoảng thời gian đại học lần lữa ùa về trong tâm trí cô, cuốn lấy tất cả mệt mỏi của cả thể xác và tinh thần, kéo về khoảnh khắc khi cô mới đặt chân đến Đài Bắc…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.