Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 38: Trăm kiểu lấy lòng (1)
Ân Tầm
18/09/2015
Tình cảm của con người thật phức tạp, khi một cảm xúc có thể được phát tiết ra thì một loại cảm xúc khác.
Sầm Tử Tranh chính là như thế. Khi Tĩnh Nghiên khiến cho cô cảm thấy ủy khuất và tuyệt vọng cực kỳ thì Cung Quý Dương lại như một cảng tránh gió khiến cô có thể tận tình phát tiết, đem cả những khổ sở tối qua cùng lúc trút ra hết. Nhưng khi nghe hắn gọi, được hắn ôm vào lòng để mặc cho cô khóc thì Sầm Tử Tranh lại nhớ đến tình cảnh tối qua, một nỗi ủy khuất chưa từng có lại len vào trong tâm can, cô nâng tay, nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào ngực hắn, giọng nói tràn đầy oán hận ...
'Đừng gọi em. Em hận anh, tức anh chết được ...'
'Xin lỗi Tranh Tranh, là anh sai. Là anh nhất thời không khống chế được làm tổn thương em. Xin lỗi!'
Cung Quý Dương không né tránh để mặc cho cô trút giận, hắn ôm cô chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm lời xin lỗi bên tai cô.
Hắn thừa nhận hắn là bá đạo, chuyên chế, nhất là đối với người phụ nữ mà hắn yêu. Nhưng sáng hôm nay khi đến công ty, thời gian qua càng lâu thì lòng hắn càng thêm bất an. Đến cuối cùng, hắn thật sự chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý công việc, một nỗi phiền não trước giờ chưa từng có vây phủ lấy hắn.
Cả một buổi sáng điều mà hắn suy nghĩ đến, điều mà hắn khao khát chính là được nhìn thấy Tranh Tranh, khẩn thiết mà cấp bách được trông thấy cô! Chính vì vậy, khi biết cô rời nhà đi đến bệnh viện, hắn không chút do dự bỏ lại hết công việc sau lưng mà chạy đến đây.
Lời xin lỗi của Cung Quý Dương chẳng khiến cho tâm trạng của Sầm Tử Tranh tốt hơn được chút nào. Cô giận dỗi thoát ra khỏi vòng tay của hắn, tiếng khóc giờ chỉ còn là tiếng thút thít nho nhỏ, cô xụ mặt, xoay về phía cửa sổ xe lơ đãng nhìn ra ngoài, mặc kệ người đàn ông ngồi bên cạnh.
Một nụ cười bất đắc dĩ nở trên gương mặt cương nghị, Cung Quý Dương cũng không vội có hành động gì, chỉ đơn giản là nhớm người với tay xoay mặt cô lại ...
Tách!!!
Sầm Tử Tranh phát mạnh lên tay hắn, mắt vẫn quật cường không thèm liếc hắn một cái.
Thấy vẻ quật cường của vợ, Cung Quý Dương cố nén cười, hắn từ bỏ ý định để cô nhìn mình mà ghé tai sát bên tai cô nhẹ giọng nói: 'Thật là không có lương tâm, xem anh như phao cứu sinh xong rồi lập tức vứt bỏ!'
Sầm Tử Tranh vẫn không thèm để ý đến hắn, mặt vẫn quay sang một bên không thèm liếc mắt một lần.
Cung Quý Dương cũng biết mình đuối lý, chuyện tối hôm qua hắn biết làm tổn thương cô rất sâu sắc, nghĩ lại hắn cũng đau lòng thay cho cô vì vậy chỉ còn cách dựa sát vào cô, dùng giọng khép nép nói: 'Bà xã đại nhân, anh biết sai rồi. Tha thứ cho anh được không? Còn không thì ... em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng bỏ mặc anh!'
Sầm Tử Tranh lại liếc hắn một cái, vẫn im lặng không nói, nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi dày rợp dưới ánh nắng mặt trời nhìn càng thêm lóng lánh, trên mặt vẫn không dấu được bất mãn.
'Thật sự không muốn nói chuyện với anh sao?'
Cung Quý Dương vẫn chưa chịu thôi tiếp tục thủ thỉ bên tai cô. Hắn biết cô trước giờ mềm lòng, mấy năm sống với cô, công phu dỗ ngọt của hắn có thể coi như là số một rồi.
Sầm Tử Tranh dứt khoát xoay mặt sang một bên xem như không nghe không thấy.
'Ai ya ...'
Cung Quý Dương chợt kêu lên một tiếng, cả người hơi co lại, miệng phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Quả nhiên Sầm Tử Tranh bị hành động của hắn dọa sợ không nhẹ, cô lập tức xoay đầu nhìn lại, trên mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi: 'Anh sao vậy?'
Cung Quý Dương nhíu mày tay chỉ vào ngực mình sau đó cả người cuộn lại trên mặt càng lộ vẻ đau đớn.
'Quý Dương, đừng hù em. Anh rốt cuộc là đau ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện đi, ráng chịu một chút!'
Cô ôm chặt hắn, lo lắng đến suýt khóc. Sao vậy chứ? Vừa nãy không phải còn khỏe lắm sao? Sao đột nhiên lại thành thế này?
Cung Quý Dương thuận thế tựa hẳn người vào người cô, đôi môi nóng rực dán sát nơi gáy cô, mùi hương thơm mát của cô nhẹ nhàng lan trong mũi hắn. Hắn cố ý làm ra vẻ yếu ớt nói: 'Tim anh đau...'
'Đau tim? Quý Dương, chắc không phải bị bệnh tim chứ? Đi, chúng ta đi bệnh viện khám đi!'
Sầm Tử Tranh quả thực bị lời hắn nói dọa đến giật mình, trời ạ, hắn trước giờ sức khỏe tốt lắm mà, thế nào lại bị bệnh tim được chứ? Mà xem ra là bị bệnh không nhẹ!
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lo lắng đến suýt khóc, Cung Quý Dương cố nhịn cười nói: 'Tim anh đau là bởi vì bà xã bỏ mặc anh, bởi vì anh có lỗi với bà xã!'
'Anh ...'
Sầm Tử Tranh nhất thời mới phản ứng lại, cô vội đẩy hắn ra, vẻ lo lắng trên mặt lập tức bị thay bằng sự tức giận.
'Anh đúng là người nhàm chán nhất trên đời~!'
Thật đúng là sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi! Hại cô vừa lo lắng vừa sợ hãi đến vậy, thì ra từ đầu tới cuối đều là bị hắn trêu chọc cả.
Bên môi Cung Quý Dương lộ ra một nụ cười xấu xa, hắn ôm cô vào lòng, 'Vẫn còn biết lo lắng cho anh sao? Nếu đã lo lắng như vậy vì sao còn nhẫn tâm không chịu nói chuyện với anh, bỏ mặc anh chứ?'
'Ai thèm lo lắng cho anh chứ? Đừng tưởng bở!'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra nhưng đành bỏ dở ý định bởi hắn ôm quá chặt, chỉ đành bĩu môi tỏ rõ sự bất mãn của mình.
'Còn nói là không quan tâm sao? Vừa nãy là ai sợ đến phát khóc vậy?' Cung Quý Dương tâm tình cực tốt chọc ghẹo cô.
Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn hắn: 'Anh đúng là không phải da mặt dày bình thường, em sợ anh cứ như thế mà chết đi, chưa kịp thu xếp quyền thừa kế di sản, vậy thì em với mấy đứa nhỏ lỗ to rồi!'
Cung Quý Dương lúc này đã nhịn không nổi nữa, tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, hắn nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịch: 'Em yên tâm, cả người anh đều là của em rồi, sao em lại chịu thiệt được chứ?'
Hắn âu yếm nâng mặt cô lên, 'Em với mấy đứa nhỏ là cả thế giới của anh, em muốn gì anh cũng nhất định sẽ đưa cho em!'
Nói rồi hắn cúi đầu định đặt một nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Nào ngờ ...
'Vua tự đại! Đừng đụng vào em!'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra, tuy rằng trong lòng thoáng qua một tia ngọt ngào nhưng ... cứ nghĩ đến chuyện tối qua là lòng cô lại không thoải mái chút nào.
Sầm Tử Tranh chính là như thế. Khi Tĩnh Nghiên khiến cho cô cảm thấy ủy khuất và tuyệt vọng cực kỳ thì Cung Quý Dương lại như một cảng tránh gió khiến cô có thể tận tình phát tiết, đem cả những khổ sở tối qua cùng lúc trút ra hết. Nhưng khi nghe hắn gọi, được hắn ôm vào lòng để mặc cho cô khóc thì Sầm Tử Tranh lại nhớ đến tình cảnh tối qua, một nỗi ủy khuất chưa từng có lại len vào trong tâm can, cô nâng tay, nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào ngực hắn, giọng nói tràn đầy oán hận ...
'Đừng gọi em. Em hận anh, tức anh chết được ...'
'Xin lỗi Tranh Tranh, là anh sai. Là anh nhất thời không khống chế được làm tổn thương em. Xin lỗi!'
Cung Quý Dương không né tránh để mặc cho cô trút giận, hắn ôm cô chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm lời xin lỗi bên tai cô.
Hắn thừa nhận hắn là bá đạo, chuyên chế, nhất là đối với người phụ nữ mà hắn yêu. Nhưng sáng hôm nay khi đến công ty, thời gian qua càng lâu thì lòng hắn càng thêm bất an. Đến cuối cùng, hắn thật sự chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý công việc, một nỗi phiền não trước giờ chưa từng có vây phủ lấy hắn.
Cả một buổi sáng điều mà hắn suy nghĩ đến, điều mà hắn khao khát chính là được nhìn thấy Tranh Tranh, khẩn thiết mà cấp bách được trông thấy cô! Chính vì vậy, khi biết cô rời nhà đi đến bệnh viện, hắn không chút do dự bỏ lại hết công việc sau lưng mà chạy đến đây.
Lời xin lỗi của Cung Quý Dương chẳng khiến cho tâm trạng của Sầm Tử Tranh tốt hơn được chút nào. Cô giận dỗi thoát ra khỏi vòng tay của hắn, tiếng khóc giờ chỉ còn là tiếng thút thít nho nhỏ, cô xụ mặt, xoay về phía cửa sổ xe lơ đãng nhìn ra ngoài, mặc kệ người đàn ông ngồi bên cạnh.
Một nụ cười bất đắc dĩ nở trên gương mặt cương nghị, Cung Quý Dương cũng không vội có hành động gì, chỉ đơn giản là nhớm người với tay xoay mặt cô lại ...
Tách!!!
Sầm Tử Tranh phát mạnh lên tay hắn, mắt vẫn quật cường không thèm liếc hắn một cái.
Thấy vẻ quật cường của vợ, Cung Quý Dương cố nén cười, hắn từ bỏ ý định để cô nhìn mình mà ghé tai sát bên tai cô nhẹ giọng nói: 'Thật là không có lương tâm, xem anh như phao cứu sinh xong rồi lập tức vứt bỏ!'
Sầm Tử Tranh vẫn không thèm để ý đến hắn, mặt vẫn quay sang một bên không thèm liếc mắt một lần.
Cung Quý Dương cũng biết mình đuối lý, chuyện tối hôm qua hắn biết làm tổn thương cô rất sâu sắc, nghĩ lại hắn cũng đau lòng thay cho cô vì vậy chỉ còn cách dựa sát vào cô, dùng giọng khép nép nói: 'Bà xã đại nhân, anh biết sai rồi. Tha thứ cho anh được không? Còn không thì ... em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng bỏ mặc anh!'
Sầm Tử Tranh lại liếc hắn một cái, vẫn im lặng không nói, nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi dày rợp dưới ánh nắng mặt trời nhìn càng thêm lóng lánh, trên mặt vẫn không dấu được bất mãn.
'Thật sự không muốn nói chuyện với anh sao?'
Cung Quý Dương vẫn chưa chịu thôi tiếp tục thủ thỉ bên tai cô. Hắn biết cô trước giờ mềm lòng, mấy năm sống với cô, công phu dỗ ngọt của hắn có thể coi như là số một rồi.
Sầm Tử Tranh dứt khoát xoay mặt sang một bên xem như không nghe không thấy.
'Ai ya ...'
Cung Quý Dương chợt kêu lên một tiếng, cả người hơi co lại, miệng phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Quả nhiên Sầm Tử Tranh bị hành động của hắn dọa sợ không nhẹ, cô lập tức xoay đầu nhìn lại, trên mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi: 'Anh sao vậy?'
Cung Quý Dương nhíu mày tay chỉ vào ngực mình sau đó cả người cuộn lại trên mặt càng lộ vẻ đau đớn.
'Quý Dương, đừng hù em. Anh rốt cuộc là đau ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện đi, ráng chịu một chút!'
Cô ôm chặt hắn, lo lắng đến suýt khóc. Sao vậy chứ? Vừa nãy không phải còn khỏe lắm sao? Sao đột nhiên lại thành thế này?
Cung Quý Dương thuận thế tựa hẳn người vào người cô, đôi môi nóng rực dán sát nơi gáy cô, mùi hương thơm mát của cô nhẹ nhàng lan trong mũi hắn. Hắn cố ý làm ra vẻ yếu ớt nói: 'Tim anh đau...'
'Đau tim? Quý Dương, chắc không phải bị bệnh tim chứ? Đi, chúng ta đi bệnh viện khám đi!'
Sầm Tử Tranh quả thực bị lời hắn nói dọa đến giật mình, trời ạ, hắn trước giờ sức khỏe tốt lắm mà, thế nào lại bị bệnh tim được chứ? Mà xem ra là bị bệnh không nhẹ!
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lo lắng đến suýt khóc, Cung Quý Dương cố nhịn cười nói: 'Tim anh đau là bởi vì bà xã bỏ mặc anh, bởi vì anh có lỗi với bà xã!'
'Anh ...'
Sầm Tử Tranh nhất thời mới phản ứng lại, cô vội đẩy hắn ra, vẻ lo lắng trên mặt lập tức bị thay bằng sự tức giận.
'Anh đúng là người nhàm chán nhất trên đời~!'
Thật đúng là sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi! Hại cô vừa lo lắng vừa sợ hãi đến vậy, thì ra từ đầu tới cuối đều là bị hắn trêu chọc cả.
Bên môi Cung Quý Dương lộ ra một nụ cười xấu xa, hắn ôm cô vào lòng, 'Vẫn còn biết lo lắng cho anh sao? Nếu đã lo lắng như vậy vì sao còn nhẫn tâm không chịu nói chuyện với anh, bỏ mặc anh chứ?'
'Ai thèm lo lắng cho anh chứ? Đừng tưởng bở!'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra nhưng đành bỏ dở ý định bởi hắn ôm quá chặt, chỉ đành bĩu môi tỏ rõ sự bất mãn của mình.
'Còn nói là không quan tâm sao? Vừa nãy là ai sợ đến phát khóc vậy?' Cung Quý Dương tâm tình cực tốt chọc ghẹo cô.
Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn hắn: 'Anh đúng là không phải da mặt dày bình thường, em sợ anh cứ như thế mà chết đi, chưa kịp thu xếp quyền thừa kế di sản, vậy thì em với mấy đứa nhỏ lỗ to rồi!'
Cung Quý Dương lúc này đã nhịn không nổi nữa, tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, hắn nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịch: 'Em yên tâm, cả người anh đều là của em rồi, sao em lại chịu thiệt được chứ?'
Hắn âu yếm nâng mặt cô lên, 'Em với mấy đứa nhỏ là cả thế giới của anh, em muốn gì anh cũng nhất định sẽ đưa cho em!'
Nói rồi hắn cúi đầu định đặt một nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Nào ngờ ...
'Vua tự đại! Đừng đụng vào em!'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra, tuy rằng trong lòng thoáng qua một tia ngọt ngào nhưng ... cứ nghĩ đến chuyện tối qua là lòng cô lại không thoải mái chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.