Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 311: Chị gái của Liên Kiều (3)
Ân Tầm
20/06/2015
‘Dodo tiểu thư, đối với trực giác cực mạnh của cô, tôi hoàn toàn không hoài nghi chút nào nhưng tôi thấy mình vẫn phải nói với cô một câu, cái gì của mình là của mình, cái gì không phải của mình, cưỡng cầu cũng vô dụng thôi!’ Nhìn vào đáy mắt cô gái trước mặt, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra sự kích động pha chút điên cuồng.
Cũng đúng thôi, bất kỳ cô gái nào nếu phải gánh chịu một gánh nặng tâm lý lâu như vậy, sống trong bóng ma nội tâm lâu như vậy thì chỉ có hai con đường. Nếu tính cách lạc quan có thể thoát ra được, giống như Liên Kiều vậy thì sẽ rất thiện lương, còn nếu tính cách bi quan không thoát ra được, tin rằng sẽ giống như cô gái này, trở nên điên cuồng mà tàn nhẫn.
Dodo nghe hắn nói vậy, trong mắt hiện lên một tia xem thường, ‘Thế nào? Hoàng Phủ tiên sinh thực sự nghĩ như vậy sao?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một nụ cười nhạt: ‘Đây là lời khuyên thật lòng của tôi! Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!’
Dodo vẫn giữ tư thế cũ, lưng dựa vào ghế ngồi, tay lại nhấc tách cà phê đưa lên mũi để hương cà phê tràn ngập khứu giác của mình, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài là đang xem thường tôi hay là đang xem thường chính mình?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng đã bắt đầu xuất hiện một tia phiền toái.
Dodo bật cười, ‘Câu này nói ra từ miệng của người của tứ đại tài phiệt không khỏi khiến người ta buồn cười. Trong suy nghĩ của tôi, số mệnh hai chữ này nghe ra thực nực cười. Tôi tin tứ đại tài phiệt cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm nay nghe Hoàng Phủ tiên sinh nói ra câu này, chẳng lẽ ngài muốn nói cho tôi biết Hoàng Phủ tài phiệt phát triển được như hôm nay là chỉ dựa vào số mệnh an bài thôi sao?’
Nói xong câu này cô ta chẳng có ý muốn nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, cười nhạt một tiếng đầy vẻ xem thường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chẳng để ý đến hành động của cô, hắn cười lạnh một tiếng, ‘Nếu như chưa từng xem qua tư liệu về cô tôi còn thật sự hoài nghi có phải cô và Liên Kiều chảy cùng một dòng máu hay không nữa. Xem ra mồm mép cô lanh lợi hơn em gái mình nhiều lắm.”
“Đâu chỉ là lanh lợi?”
Dodo lạnh lùng nói: “Nếu như tôi là Liên Kiều có thể mọi chuyện đã tốt hơn nhiều. Ngài thấy sao, Hoàng Phủ tiên sinh?”
“Những loại suy đoán không căn cứ này tôi trước giờ không có tâm tư đi làm.” Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát trả lời cô.
Dodo nghe hắn nói vậy sắc mặt liền trầm xuống, cô hỏi thẳng: “Ngài thật sự cho rằng mình có khả năng bảo vệ Liên Kiều sao?”
“Xem ra cô đã quyết định ra tay rồi!” Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn điềm tĩnh như xưa nhưng ánh mắt âm trầm thêm một chút.
“Đúng vậy. Không ngại nói cho ngài biết, bởi vì có Mặc Di Nhiễm Dung đồ ngốc kia mà Liên Kiều có thể thoát một lần nhưng cũng không thể nào vĩnh viễn may mắn như vậy đâu.” Dodo gằn từng tiếng.
“Cô thực sự ngay cả em gái ruột của mình cũng ra tay sao? Liên Kiều là vô tội mà, tất cả ngọn nguồn câu chuyện đều là từ cha mẹ cô!” Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước dần tản mát một khí thế bức người.
Dodo cười giễu một tiếng: “Hoàng Phủ tiên sinh, ngài là người làm ăn lớn chắc cũng rất rõ ràng, phàm việc gì cũng có hai mặt của nó. Khi một người mất đi thứ gì đó mới có thể hiểu được, thứ mình có quý giá đến cỡ nào. Tôi chỉ là đang dạy em gái mình thôi!”
“Dodo tiểu thư giỏi về Giáng Đầu thuật chuyện này là sự thật nhưng dùng cách thức tà ác như vậy để đạt được hạnh phúc thì cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Những điều nên nói tôi đã nói xong, nếu như cô vẫn còn chấp mê bất ngộ, muốn gây bất lợi với Liên Kiều, tôi sẽ dùng mọi cách có thể để bảo vệ cô ấy!”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Ngạn Tước nói với mình, Dodo cũng không thua kém, cô cũng lạnh lùng nhìn hắn sau đó chợt cười một tiếng bước về phía hắn.
Vệ sĩ nãy giờ đứng ở một góc lập tức tiến đến cản cô ta lại.
“Sao thế hở Hoàng Phủ tiên sinh? Ngài rất sợ tôi làm gì với ngài sao?” Dodo cười lạnh một tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm ra hiệu cho vệ sĩ lùi xuống.
Dodo càng tiến đến gần bên hắn, ngồi xuống, cười nhẹ nói: “Nói thật lòng, một người đàn ông ưu tú như ngài tin rằng sẽ có rất hiều sự lựa chọn, ngài đối với em gái tôi có thật là một lòng một dạ hay không điều này tôi vẫn luôn hoài nghi.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhạt một tiếng: “Tình yêu vốn là một chuyện rất đơn giản, chỉ là có người muốn làm cho nó trở nên quá phức tạp mà thôi vì vậy đáng lý dễ dàng có được hạnh phúc lại làm cho nó trượt khỏi tầm tay.”
“Ngài nói tôi sao?”
Dodo hỏi ngược lại một câu rồi điềm nhiên hỏi tiếp: “Nói như vậy tức là ngài rất yêu Liên Kiều phải không?”
“Đúng vậy, tôi yêu cô ấy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nói rất dứt khoát.
“Ồ? Vậy thì tôi phải thử xem một chút rốt cuộc là ngài nói thật hay giả!”
Nụ cười đầy thâm ý của Dodo lọt vào tầm mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước thật chói mắt.
“Cô rốt cuộc là muốn làm gì?”
Cánh tay của Dodo như một còn rắn bám vào gáy hắn, thân thể cũng theo đó mà dựa sát vào ngực hắn.
“Nếu như tôi cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của ngài thì sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêng người, bàn tay to lớn dứt khoát dãy tay của cô ta ra, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cô?”
“Thế nào? Tôi không xứng với ngài sao? Thân phận và nhan sắc của tôi tin rằng vượt xa so với Liên Kiều mà ngài lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy, tin tưởng chỉ có tôi mới xứng ở bên cạnh ngài thôi.” Dodo không chút ngượng ngùng nói.
“Cô?” Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay nâng cằm Dodo lên, ánh mắt như một thanh kiếm sắc lướt qua làn da trắng như tuyết của cô ta, cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc cô còn kém một điều.”
“Điều gì?” Cằm Dodo ẩn ẩn đau nhưng cô vẫn tươi cười nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói gằn từng tiếng: “Đáng tiếc….. cô không phải là Liên Kiều!”
Vừa dứt lời bàn tay cũng vừa đẩy cô ta ra không chút luyến tiếc, “Dodo tiểu thư, khuyên cô một câu, vẫn là nê biết mình biết ta một chút, cô nên biết vì bảo vệ Liên Kiều tôi cũng không biết mình sẽ làm ra được chuyện gì đâu!”
“Ngài cũng đừng quên tôi không phải người bình thường, nếu tôi muốn đối phó với Liên Kiều tin rằng ngài không có cách nào ngăn cản được tôi đâu!”
Nét mặt Dodo đầy khiêu khích.
“Vậy cô cứ thử xem!”
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn cô: “Nếu như cô không có chút tự do để hành động nào thì đừng nói là nước Ý, tôi nghĩ cho dù có là Giáng Đầu sư lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng phân thân đi!”
Lạnh lùng ném lại một câu xong hắn đi thẳng ra cửa không hề quay đầu nhìn lại.
Thấy bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước dần biến mất trong tầm mắt, bên môi Dodo câu lên một nụ cười quỷ dị, đưa tay xoa chỗ đau nơi cằm: “Ra tay quả nhiên là đủ nặng, cứ chờ xem, ta mỏi mắt trông chờ, xem ngươi rốt cuộc yêu nha đầu kia đến mức nào.”
Cũng đúng thôi, bất kỳ cô gái nào nếu phải gánh chịu một gánh nặng tâm lý lâu như vậy, sống trong bóng ma nội tâm lâu như vậy thì chỉ có hai con đường. Nếu tính cách lạc quan có thể thoát ra được, giống như Liên Kiều vậy thì sẽ rất thiện lương, còn nếu tính cách bi quan không thoát ra được, tin rằng sẽ giống như cô gái này, trở nên điên cuồng mà tàn nhẫn.
Dodo nghe hắn nói vậy, trong mắt hiện lên một tia xem thường, ‘Thế nào? Hoàng Phủ tiên sinh thực sự nghĩ như vậy sao?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một nụ cười nhạt: ‘Đây là lời khuyên thật lòng của tôi! Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!’
Dodo vẫn giữ tư thế cũ, lưng dựa vào ghế ngồi, tay lại nhấc tách cà phê đưa lên mũi để hương cà phê tràn ngập khứu giác của mình, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài là đang xem thường tôi hay là đang xem thường chính mình?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng đã bắt đầu xuất hiện một tia phiền toái.
Dodo bật cười, ‘Câu này nói ra từ miệng của người của tứ đại tài phiệt không khỏi khiến người ta buồn cười. Trong suy nghĩ của tôi, số mệnh hai chữ này nghe ra thực nực cười. Tôi tin tứ đại tài phiệt cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm nay nghe Hoàng Phủ tiên sinh nói ra câu này, chẳng lẽ ngài muốn nói cho tôi biết Hoàng Phủ tài phiệt phát triển được như hôm nay là chỉ dựa vào số mệnh an bài thôi sao?’
Nói xong câu này cô ta chẳng có ý muốn nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, cười nhạt một tiếng đầy vẻ xem thường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chẳng để ý đến hành động của cô, hắn cười lạnh một tiếng, ‘Nếu như chưa từng xem qua tư liệu về cô tôi còn thật sự hoài nghi có phải cô và Liên Kiều chảy cùng một dòng máu hay không nữa. Xem ra mồm mép cô lanh lợi hơn em gái mình nhiều lắm.”
“Đâu chỉ là lanh lợi?”
Dodo lạnh lùng nói: “Nếu như tôi là Liên Kiều có thể mọi chuyện đã tốt hơn nhiều. Ngài thấy sao, Hoàng Phủ tiên sinh?”
“Những loại suy đoán không căn cứ này tôi trước giờ không có tâm tư đi làm.” Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát trả lời cô.
Dodo nghe hắn nói vậy sắc mặt liền trầm xuống, cô hỏi thẳng: “Ngài thật sự cho rằng mình có khả năng bảo vệ Liên Kiều sao?”
“Xem ra cô đã quyết định ra tay rồi!” Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn điềm tĩnh như xưa nhưng ánh mắt âm trầm thêm một chút.
“Đúng vậy. Không ngại nói cho ngài biết, bởi vì có Mặc Di Nhiễm Dung đồ ngốc kia mà Liên Kiều có thể thoát một lần nhưng cũng không thể nào vĩnh viễn may mắn như vậy đâu.” Dodo gằn từng tiếng.
“Cô thực sự ngay cả em gái ruột của mình cũng ra tay sao? Liên Kiều là vô tội mà, tất cả ngọn nguồn câu chuyện đều là từ cha mẹ cô!” Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước dần tản mát một khí thế bức người.
Dodo cười giễu một tiếng: “Hoàng Phủ tiên sinh, ngài là người làm ăn lớn chắc cũng rất rõ ràng, phàm việc gì cũng có hai mặt của nó. Khi một người mất đi thứ gì đó mới có thể hiểu được, thứ mình có quý giá đến cỡ nào. Tôi chỉ là đang dạy em gái mình thôi!”
“Dodo tiểu thư giỏi về Giáng Đầu thuật chuyện này là sự thật nhưng dùng cách thức tà ác như vậy để đạt được hạnh phúc thì cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Những điều nên nói tôi đã nói xong, nếu như cô vẫn còn chấp mê bất ngộ, muốn gây bất lợi với Liên Kiều, tôi sẽ dùng mọi cách có thể để bảo vệ cô ấy!”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Ngạn Tước nói với mình, Dodo cũng không thua kém, cô cũng lạnh lùng nhìn hắn sau đó chợt cười một tiếng bước về phía hắn.
Vệ sĩ nãy giờ đứng ở một góc lập tức tiến đến cản cô ta lại.
“Sao thế hở Hoàng Phủ tiên sinh? Ngài rất sợ tôi làm gì với ngài sao?” Dodo cười lạnh một tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm ra hiệu cho vệ sĩ lùi xuống.
Dodo càng tiến đến gần bên hắn, ngồi xuống, cười nhẹ nói: “Nói thật lòng, một người đàn ông ưu tú như ngài tin rằng sẽ có rất hiều sự lựa chọn, ngài đối với em gái tôi có thật là một lòng một dạ hay không điều này tôi vẫn luôn hoài nghi.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhạt một tiếng: “Tình yêu vốn là một chuyện rất đơn giản, chỉ là có người muốn làm cho nó trở nên quá phức tạp mà thôi vì vậy đáng lý dễ dàng có được hạnh phúc lại làm cho nó trượt khỏi tầm tay.”
“Ngài nói tôi sao?”
Dodo hỏi ngược lại một câu rồi điềm nhiên hỏi tiếp: “Nói như vậy tức là ngài rất yêu Liên Kiều phải không?”
“Đúng vậy, tôi yêu cô ấy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nói rất dứt khoát.
“Ồ? Vậy thì tôi phải thử xem một chút rốt cuộc là ngài nói thật hay giả!”
Nụ cười đầy thâm ý của Dodo lọt vào tầm mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước thật chói mắt.
“Cô rốt cuộc là muốn làm gì?”
Cánh tay của Dodo như một còn rắn bám vào gáy hắn, thân thể cũng theo đó mà dựa sát vào ngực hắn.
“Nếu như tôi cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của ngài thì sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêng người, bàn tay to lớn dứt khoát dãy tay của cô ta ra, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cô?”
“Thế nào? Tôi không xứng với ngài sao? Thân phận và nhan sắc của tôi tin rằng vượt xa so với Liên Kiều mà ngài lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy, tin tưởng chỉ có tôi mới xứng ở bên cạnh ngài thôi.” Dodo không chút ngượng ngùng nói.
“Cô?” Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay nâng cằm Dodo lên, ánh mắt như một thanh kiếm sắc lướt qua làn da trắng như tuyết của cô ta, cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc cô còn kém một điều.”
“Điều gì?” Cằm Dodo ẩn ẩn đau nhưng cô vẫn tươi cười nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói gằn từng tiếng: “Đáng tiếc….. cô không phải là Liên Kiều!”
Vừa dứt lời bàn tay cũng vừa đẩy cô ta ra không chút luyến tiếc, “Dodo tiểu thư, khuyên cô một câu, vẫn là nê biết mình biết ta một chút, cô nên biết vì bảo vệ Liên Kiều tôi cũng không biết mình sẽ làm ra được chuyện gì đâu!”
“Ngài cũng đừng quên tôi không phải người bình thường, nếu tôi muốn đối phó với Liên Kiều tin rằng ngài không có cách nào ngăn cản được tôi đâu!”
Nét mặt Dodo đầy khiêu khích.
“Vậy cô cứ thử xem!”
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn cô: “Nếu như cô không có chút tự do để hành động nào thì đừng nói là nước Ý, tôi nghĩ cho dù có là Giáng Đầu sư lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng phân thân đi!”
Lạnh lùng ném lại một câu xong hắn đi thẳng ra cửa không hề quay đầu nhìn lại.
Thấy bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước dần biến mất trong tầm mắt, bên môi Dodo câu lên một nụ cười quỷ dị, đưa tay xoa chỗ đau nơi cằm: “Ra tay quả nhiên là đủ nặng, cứ chờ xem, ta mỏi mắt trông chờ, xem ngươi rốt cuộc yêu nha đầu kia đến mức nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.