Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 370: Cuộc chiến giữa chính và tà (1)
Ân Tầm
30/07/2015
Xem tình hình này, đúng là “là phúc thì không phải họa, là họa tránh không được”, không ngờ Liên Kiều xui xẻo làm cho tay mình bị trặc lại thu hút sự quan tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước. Đây đúng là “mèo mù vớ phải cá rán”, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
‘Tiểu Tuyền, chị nào có yếu ớt như vậy?’ Liên Kiều đỏ mặt lên tiếng kháng nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc nhìn cô sau đó nhẹ nhàng nói: ‘Nghe lời đi!’
‘Dạ!’ Liên Kiều ngoan ngoãn đáp lời, không dám nói nhiều nữa mà lẳng lặng cúi xuống dùng bữa sáng của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, bờ môi đẹp như điêu khắc mới khẽ khàng câu lên một đường cong, gương mặt đỏ hồng yêu kiều của cô rơi vào tầm mắt của hắn, khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác ngọt ngào mà chính hắn cũng không hiểu vì sao.
***
Sau bữa điểm tâm Liên Kiều được mời tới phòng y tế, bác sĩ Trần cũng đã được chị Phúc mời đến.
Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút khó coi, sau khi ăn xong bữa sáng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lại biến thành trắng bệch.
‘Nhiễm Dung, em nhìn như rất mệt thì phải? Tối qua không ngủ ngon sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đi đến trước mặt cô, quan tâm hỏi.
‘Ngạn Thương, em không sao đâu.’ Mặc Di Nhiễm Dung nở nụ cười, ánh mắt long lanh như tắm trong ánh mặt trời mùa xuân.
‘Nhưng mà …’
‘Ngạn Thương, em muốn nói chuyện riêng với chị Nhiễm Dung một chút, anh không ngại chứ?’ Thượng Quan Tuyền đi đến bên cô, nhẹ giọng ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương.
‘Ừm, đương nhiên là không rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không tiện hỏi nhiều, hắn cười nói với Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Nếu thân thể không thoải mái thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, biết không?’
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu không nói, nhìn theo bóng Hoàng Phủ Ngạn Thương rời đi.
‘Anh ấy rất quan tâm chị.’ Thượng Quan Tuyền cũng nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói.
‘Cám ơn em!’
Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy liền mỉm cười, ‘Thấy chị như thế này chắc là cũng không thể nói với Ngạn Thương chuyện gì, em chỉ không muốn thấy chị một mình đảm đương mọi chuyện của Liên Kiều mà thôi!”
“Em tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết suy nghĩ giùm người khác, thật hiếm có!” Mặc Di Nhiễm Dung mệt mỏi dựa người vào tường, nhìn cô như chẳng còn chút sức lực nào.
“Lúc trước em không phải vậy, là Dục làm cho em thay đổi.” Nhắc đến Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền mỉm cười ngọt ngào.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Thượng Quan Tuyền không khỏi thầm khen nét đẹp của cô nhưng đồng thời trong đầu chợt hiện lên hình bóng của một người đàn ông.
“Tiểu Tuyền…” Cô muốn nói lại thôi.
“Sao vậy chị Nhiễm Dung?” Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt cô có chút không tự nhiên.
Mặc Di Nhiễm Dung ngượng ngùng hỏi: “Vì sao em không chọn Niếp tiên sinh?”
Đây là câu hỏi mà cô luôn giữ trong lòng. Niếp Ngân, người đàn ông này luôn ở vị trí thật cao, cô không chạm tới được nhưng cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, hắn rõ ràng là luôn ở bên cạnh Thượng Quan Tuyền, vì sao hai người lại không có kết quả chứ?
Thượng Quan Tuyền nghe cô hỏi, ánh mắt trong veo chợt xẹt qua một tia khổ sở.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, trong lòng hồi hộp không yên.
“Khi em nhìn thấy chủ nhân lần đầu tiên em đã thật thích anh ấy. Lúc đó em mới chín tuổi thôi.” Thượng Quan Tuyền nói, giọng thật nhỏ như gió vờn qua kẻ lá.
“Chín tuổi?” Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc hỏi lại.
“Rất khó tưởng tượng đúng không?” Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười. “Vừa nhìn thấy chủ nhân em đã nghĩ trên đời này sao lại có người đàn ông ưu tú đến vậy, anh ấy giống như nhân vật chính bước ra từ trong truyện cổ tích, khiến cho em mơ hồ huyễn hoặc. Cũng chính là vì như vậy, lúc chịu huấn luyện đặc biệt, cho dù chịu bao nhiêu khổ sở em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì có anh ấy, từ lúc em bước vào tổ chứ chưa bao giờ thấy khổ.”
“Vậy sau đó sao lại…” Mặc Di Nhiễm Dung càng nghe càng không hiểu, loại tình cảm này thử hỏi mấy người có được, sao cô lại không tiếp tục chứ?
Thượng Quan Tuyền mơ màng nhìn về xa xa, nơi Lãnh Thiên Dục đang ngồi nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt lộ ra tình ý nồng đậm…
“Cho đến khi em gặp được Dục, anh ấy khiến em hiểu rõ, tình cảm mà em dành cho chủ nhân từ nhỏ đến lớn không phải là tình yêu, mà chỉ có anh ấy mới có thể khiến em hiểu rõ nó là gì.”
“Chẳng lẽ… em không thích Niếp tiên sinh sao?” Mặc Di Nhiễm Dung thử dò xét.
“Không, em thích chủ nhân, từ đó đến giờ em vẫn luôn thích. Chỉ có điều… thích không phải là yêu.” Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói. “Tình cảm mà em dành cho chủ nhân rất đặc biệt, vừa giống như dành cho cha mẹ, lại giống như dành cho anh ruột, là một loại ỷ lại và dựa dẫm. Em từ nhỏ đã được chủ nhân nhận nuôi, đối với chủ nhân mà nói, em giống như một món đồ thuộc về anh ấy lâu lắm nên không nỡ tặng nó cho người khác vậy. Chỉ là như vậy thôi. Có lẽ… ông trời sớm đã sắp đặt ai với ai, là sự sắp đặt không ai thay đổi được.”
Mặc Di Nhiễm Dung nghe đến ngây người, cô không hiểu loại tình cảm này cho lắm, nên nói là, trong thế giới tình cảm của cô, căn bản là chưa từng nghĩ qua có loại tình cảm phức tạp đến thế.
Thật sự là ông trời sắp đặt sao?
“Chị Nhiễm Dung, chị không sao chứ” Thấy cô ngơ ngẩn không nói gì, Thượng Quan Tuyền quan tâm hỏi.
“Uhm, không sao!”
Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới trong cơn suy tư tỉnh lại, cô rầu rĩ nói: “Chị chỉ đang nghĩ… em thật khiến người ta hâm mộ, có Lãnh tiên sinh cùng Niếp tiên sinh hai người đàn ông xuất sắc như vậy yêu thương em!”
“Chị cũng làm cho người ta hâm mộ vậy. Chị không biết sao? Ngạn Thương rất được các cô gái thầm mến nha, nhưng anh ấy trong ba thước nước chỉ chọn uống một giọt, chính là chị đó!” Thượng Quan Tuyền tinh nghịch nói.
“Đừng có nói đùa với chị mà. Chị và Ngạn Thương chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Mặc Di Nhiễm Dung nghe trong lời của cô có ý khác, gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên một mảnh hồng.
“Bạn bè?”
Thượng Quan Tuyền mỉm cười: “Chị Nhiễm Dung, nói thật nha, tuy em và Ngạn Thương biết nhau chưa lâu, nhưng… trước giờ em chưa từng thấy anh ấy quan tâm cô gái nào giống như chị vậy. Anh ấy thật sự rất để tâm đến chị.”
Mặc Di Nhiễm Dung hơi khép mi, cô làm sao không cảm nhận được tâm ý của Ngạn Thương chứ, chỉ có điều… cô vẫn còn nhớ kết quả bói bài Tarot hôm ấy, theo đó hắn vốn không phải là người mà ông trời sắp đặt cho cô.
“Chị Nhiễm Dung?” Thượng Quan Tuyền cảm thấy cô có tâm sự, ngay cả ánh mắt cũng trở nên phiêu diêu vô định.
Mặc Di Nhiễm Dung theo tiếng gọi của Thượng Quan Tuyền mà hoàn hồn lại, cô mỉm cười nhưng liền sau đó, cả người cô chợt run lên.
“Chị Nhiễm Dung, chị sao vậy?” Thượng Quan Tuyền thấy Mặc Di Nhiễm Dung như vậy hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội chạy đến đỡ lấy cô.
‘Tiểu Tuyền, chị nào có yếu ớt như vậy?’ Liên Kiều đỏ mặt lên tiếng kháng nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc nhìn cô sau đó nhẹ nhàng nói: ‘Nghe lời đi!’
‘Dạ!’ Liên Kiều ngoan ngoãn đáp lời, không dám nói nhiều nữa mà lẳng lặng cúi xuống dùng bữa sáng của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, bờ môi đẹp như điêu khắc mới khẽ khàng câu lên một đường cong, gương mặt đỏ hồng yêu kiều của cô rơi vào tầm mắt của hắn, khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác ngọt ngào mà chính hắn cũng không hiểu vì sao.
***
Sau bữa điểm tâm Liên Kiều được mời tới phòng y tế, bác sĩ Trần cũng đã được chị Phúc mời đến.
Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút khó coi, sau khi ăn xong bữa sáng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lại biến thành trắng bệch.
‘Nhiễm Dung, em nhìn như rất mệt thì phải? Tối qua không ngủ ngon sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đi đến trước mặt cô, quan tâm hỏi.
‘Ngạn Thương, em không sao đâu.’ Mặc Di Nhiễm Dung nở nụ cười, ánh mắt long lanh như tắm trong ánh mặt trời mùa xuân.
‘Nhưng mà …’
‘Ngạn Thương, em muốn nói chuyện riêng với chị Nhiễm Dung một chút, anh không ngại chứ?’ Thượng Quan Tuyền đi đến bên cô, nhẹ giọng ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương.
‘Ừm, đương nhiên là không rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không tiện hỏi nhiều, hắn cười nói với Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Nếu thân thể không thoải mái thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, biết không?’
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu không nói, nhìn theo bóng Hoàng Phủ Ngạn Thương rời đi.
‘Anh ấy rất quan tâm chị.’ Thượng Quan Tuyền cũng nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói.
‘Cám ơn em!’
Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy liền mỉm cười, ‘Thấy chị như thế này chắc là cũng không thể nói với Ngạn Thương chuyện gì, em chỉ không muốn thấy chị một mình đảm đương mọi chuyện của Liên Kiều mà thôi!”
“Em tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết suy nghĩ giùm người khác, thật hiếm có!” Mặc Di Nhiễm Dung mệt mỏi dựa người vào tường, nhìn cô như chẳng còn chút sức lực nào.
“Lúc trước em không phải vậy, là Dục làm cho em thay đổi.” Nhắc đến Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền mỉm cười ngọt ngào.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Thượng Quan Tuyền không khỏi thầm khen nét đẹp của cô nhưng đồng thời trong đầu chợt hiện lên hình bóng của một người đàn ông.
“Tiểu Tuyền…” Cô muốn nói lại thôi.
“Sao vậy chị Nhiễm Dung?” Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt cô có chút không tự nhiên.
Mặc Di Nhiễm Dung ngượng ngùng hỏi: “Vì sao em không chọn Niếp tiên sinh?”
Đây là câu hỏi mà cô luôn giữ trong lòng. Niếp Ngân, người đàn ông này luôn ở vị trí thật cao, cô không chạm tới được nhưng cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, hắn rõ ràng là luôn ở bên cạnh Thượng Quan Tuyền, vì sao hai người lại không có kết quả chứ?
Thượng Quan Tuyền nghe cô hỏi, ánh mắt trong veo chợt xẹt qua một tia khổ sở.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, trong lòng hồi hộp không yên.
“Khi em nhìn thấy chủ nhân lần đầu tiên em đã thật thích anh ấy. Lúc đó em mới chín tuổi thôi.” Thượng Quan Tuyền nói, giọng thật nhỏ như gió vờn qua kẻ lá.
“Chín tuổi?” Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc hỏi lại.
“Rất khó tưởng tượng đúng không?” Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười. “Vừa nhìn thấy chủ nhân em đã nghĩ trên đời này sao lại có người đàn ông ưu tú đến vậy, anh ấy giống như nhân vật chính bước ra từ trong truyện cổ tích, khiến cho em mơ hồ huyễn hoặc. Cũng chính là vì như vậy, lúc chịu huấn luyện đặc biệt, cho dù chịu bao nhiêu khổ sở em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì có anh ấy, từ lúc em bước vào tổ chứ chưa bao giờ thấy khổ.”
“Vậy sau đó sao lại…” Mặc Di Nhiễm Dung càng nghe càng không hiểu, loại tình cảm này thử hỏi mấy người có được, sao cô lại không tiếp tục chứ?
Thượng Quan Tuyền mơ màng nhìn về xa xa, nơi Lãnh Thiên Dục đang ngồi nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt lộ ra tình ý nồng đậm…
“Cho đến khi em gặp được Dục, anh ấy khiến em hiểu rõ, tình cảm mà em dành cho chủ nhân từ nhỏ đến lớn không phải là tình yêu, mà chỉ có anh ấy mới có thể khiến em hiểu rõ nó là gì.”
“Chẳng lẽ… em không thích Niếp tiên sinh sao?” Mặc Di Nhiễm Dung thử dò xét.
“Không, em thích chủ nhân, từ đó đến giờ em vẫn luôn thích. Chỉ có điều… thích không phải là yêu.” Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói. “Tình cảm mà em dành cho chủ nhân rất đặc biệt, vừa giống như dành cho cha mẹ, lại giống như dành cho anh ruột, là một loại ỷ lại và dựa dẫm. Em từ nhỏ đã được chủ nhân nhận nuôi, đối với chủ nhân mà nói, em giống như một món đồ thuộc về anh ấy lâu lắm nên không nỡ tặng nó cho người khác vậy. Chỉ là như vậy thôi. Có lẽ… ông trời sớm đã sắp đặt ai với ai, là sự sắp đặt không ai thay đổi được.”
Mặc Di Nhiễm Dung nghe đến ngây người, cô không hiểu loại tình cảm này cho lắm, nên nói là, trong thế giới tình cảm của cô, căn bản là chưa từng nghĩ qua có loại tình cảm phức tạp đến thế.
Thật sự là ông trời sắp đặt sao?
“Chị Nhiễm Dung, chị không sao chứ” Thấy cô ngơ ngẩn không nói gì, Thượng Quan Tuyền quan tâm hỏi.
“Uhm, không sao!”
Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới trong cơn suy tư tỉnh lại, cô rầu rĩ nói: “Chị chỉ đang nghĩ… em thật khiến người ta hâm mộ, có Lãnh tiên sinh cùng Niếp tiên sinh hai người đàn ông xuất sắc như vậy yêu thương em!”
“Chị cũng làm cho người ta hâm mộ vậy. Chị không biết sao? Ngạn Thương rất được các cô gái thầm mến nha, nhưng anh ấy trong ba thước nước chỉ chọn uống một giọt, chính là chị đó!” Thượng Quan Tuyền tinh nghịch nói.
“Đừng có nói đùa với chị mà. Chị và Ngạn Thương chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Mặc Di Nhiễm Dung nghe trong lời của cô có ý khác, gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên một mảnh hồng.
“Bạn bè?”
Thượng Quan Tuyền mỉm cười: “Chị Nhiễm Dung, nói thật nha, tuy em và Ngạn Thương biết nhau chưa lâu, nhưng… trước giờ em chưa từng thấy anh ấy quan tâm cô gái nào giống như chị vậy. Anh ấy thật sự rất để tâm đến chị.”
Mặc Di Nhiễm Dung hơi khép mi, cô làm sao không cảm nhận được tâm ý của Ngạn Thương chứ, chỉ có điều… cô vẫn còn nhớ kết quả bói bài Tarot hôm ấy, theo đó hắn vốn không phải là người mà ông trời sắp đặt cho cô.
“Chị Nhiễm Dung?” Thượng Quan Tuyền cảm thấy cô có tâm sự, ngay cả ánh mắt cũng trở nên phiêu diêu vô định.
Mặc Di Nhiễm Dung theo tiếng gọi của Thượng Quan Tuyền mà hoàn hồn lại, cô mỉm cười nhưng liền sau đó, cả người cô chợt run lên.
“Chị Nhiễm Dung, chị sao vậy?” Thượng Quan Tuyền thấy Mặc Di Nhiễm Dung như vậy hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội chạy đến đỡ lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.