Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 200: Kẻ đến không có ý tốt (1)
Ân Tầm
20/05/2015
Cái dáng vẻ ngờ nghệch này của Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật khiến ba người bạn phải dụi mắt liên tục, ba người muốn khóc không được muốn cười cũng chẳng xong.
‘Cậu không phải chứ, Ngạn Tước, đạo lý rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao?’ Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, giảo hoạt cười.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hắn nói càng ngượng ngùng, lại rất bối rối.
Lăng Thiếu Đường thấy vậy cười càng giảo hoạt, ‘Hắc, bộ dáng này của cậu có được gọi là “bối rối” hoặc là trong lòng có gì không thể cho người khác biết không?’
Hung hăng trừng mắt nhìn hai người bạn đang cười rất “tặc” kia, sau đó dời mắt về phía Lãnh Thiên Dục …
‘Này, cậu đừng có như khúc gỗ không nói năng gì, phát biểu chút ý kiến đi!’
‘Nói cái gì?’
Lãnh Thiên Dục quả thật tên đúng như người, lạnh lùng quẳng lại cho hắn một câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật có ý muốn giết người rồi. ‘Nói nghe thử cách nhìn của cậu đối với chuyện này!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Thiên Dục bật cười, trong mắt cũng không giấu được ý cười, sau đó thở dài một tiếng …
‘Mình cho rằng mình đã rất trì độn rồi, thật không ngờ cậu còn hơn cả mình, quả thật hàng hiếm, đường đường là Hoàng Phủ thiếu gia …’
Nói đến đây, gương mặt vốn lạnh lùng của hắn lộ ra một nét cười không giấu được, tuy rằng giọng điệu toàn là trêu chọc nhưng trong đó thấm đẫm tình bạn thân thiết.
‘Này Thiên Dục, cậu đủ rồi nha, Thiếu Đường như vậy, Quý Dương cũng như vậygiờ đến cậu cũng vậy luôn, ba người các cậu giờ tốt rồi, ai cũng có người đẹp ôm ấp, ai cũng trở thành chuyên gia tình yêu hết vậy mà với chuyện của mình lại keo kiệt như vậy? Chỉ điểm một chút đối với các cậu có khó đến vậy không?
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn lên tiếng.
“Vậy được, mình hỏi cậu…”
Lãnh Thiên Dục ngược lại rất thoải mái, “Nếu như Liên Kiều muốn rời xa cậu, cậu sẽ thế nào?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ cũng không cần nghĩ: “Không có ngày đó đâu!”
Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục đều không nói gì, đồng loạt nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Này, ba người các cậu nhìn cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị họ nhìn đến không được tự nhiên, “Chẳng lẽ mình nói sai gì sao? Thiếu Đường, cậu có muốn Kỳ Hinh rời khỏi cậu không? Quý Dương nữa, chắc cậu cũng không muốn Tử Tranh rời khỏi mình chứ? Thiên Dục thì khỏi phải nói rồi, đương nhiên là sẽ không đồng ý để Tiểu Tuyền rời xa cậu rồi, đúng không?”
Nào ngờ, khi hắn một hơi nói hết mấy câu này, ba người kia không hẹn mà cùng cười to lên.
“Các cậu…” Hắn nhìn về phía ba màn hình.
“Cậu thật là giống hệt Liên Kiều, chẳng có tâm tư gì, chúc mừng cậu, cậu yêu cô ấy rồi, bằng không sao lại đem cô ấy so sánh với Kỳ Hinh, Tử Tranh và Tiểu Tuyền chứ?” Lăng Thiếu Đường vẫn cười không ngớt, nói thẳng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
“Ngạn Tước, thực ra lúc này đây cậu nên đi hưởng tuần trăng mật, sao lại ở đây hỏi bọn mình vấn đề ấu trĩ như vậy chứ?” Cung Quý Dương lười biếng nói.
Lãnh Thiên Dục cũng cất lời: “Không ngại nhắc nhở cậu một câu, lúc này vẫn là nên dẹp bớt tính cuồng công việc của cậu đi, tuổi của Liên Kiều và Tiểu Tuyền cũng không xê xích là bao, chính là đang lúc ham chơi, nếu như cậu còn không chuẩn bị một kỳ nghỉ thú vị, coi chừng cuộc sống sau hôn nhân của cậu gặp rắc rối đó!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: “Yên tâm đi, từ ngày mai mình chính thức nghỉ phép rồi!”
“Cảm ơn trời đất, chúc mừng nhé. Ngạn Tước, bây giờ cậu đúng là song hỷ lâm môn nha!”
Riêng Lăng Thiếu Đường thì bắt đầu tính toán: “Mình nghĩ ngày mai thị trường tài chính vừa mở, giá cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt lại tăng mạnh đây!”
“Thì vui như nhau thôi, ai mà không biết tứ đại tài phiệt trước giờ “có phước cùng hưởng có họa cùng chịu”, cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt có tăng thì ba nhà các cậu cũng là ngư ông đắc lợi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ cười.
“Tiền của cậu đúng là làm người ta thẻm đỏ mắt!” Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói một câu.
“Câu này không đúng, Thiên Dục, Lãnh thị tài phiệt thành tích đều tăng trưởng chóng mặt mỗi ngày, dù sao cũng rất khâm phục tinh lực của cậu, tay trái thì xử lý việc kinh doanh, tay phải thì xử lý chuyện của bang phái, nếu như mình là Tiểu Tuyền, nhất định phải suy nghĩ lại xem có nên chọn một đối tượng kết hôn khác không!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ công kích lại một câu.
Lãnh Thiên Dục nhướng mày: “Coi chừng cười người hôm trước hôm sau người cười, mình còn không tin Liên Kiều sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu so sánh giữa hai người, Tiểu Tuyền của mình vẫn ngoan hơn nhiều!”
Lăng Thiếu Đường nghe vậy cười nói: “Thiên Dục đúng là biết lợi dụng thời cơ, nhân lúc người đẹp mất trí nhớ lại chiếm tiện nghi gạt người ta kết hôn, chiêu này quả thật bọn mình không thể ngờ tới, thật tuyệt!”
“Thiếu Đường, theo như mình biết cậu cũng đâu có kém, mình chỉ là gạt người ta kết hôn thôi, nào giống như cậu, dám cướp cô dâu!” Lãnh Thiên Dục không chút ngại ngùng công kích trở lại.
“Này này này, mấy chuyện động trời này toàn bộ đều bị các cậu giành làm rồi, xem ra mình chỉ có thể nghĩ cách làm tốt bổn phận của mình!” Cung Quý Dương ra vẻ suy tư, sau đó lười biếng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy khịt mũi cười: “Cậu đối với Tử Tranh không phải là đang thực hiện chính sách bám dính siêu cấp vô địch sao, thậm chí còn vì dụ người đẹp nở một nụ cười mà thiết kế cả một khu vui chơi lớn nhất thế giới, cách chơi dọa người như vậy chỉ có Cung Quý Dương cậu chơi nổi, chiến thuật vu hồi làm cũng không tệ!”
“Cậu cũng đừng có chỉ trích tớ, chiến thắng đang ở trước mặt tớ rồi!” Cung Quý Dương nghe xong cười rất ngọt ngào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực nhún vai.
Lãnh Thiên Dục lúc này mới lên tiếng: “Có chút khó khăn, tạm không nhắc tới Ngạn Tước, chỉ riêng Liên Kiều đã khiến người ta nhức đầu rồi, Ngạn Tước, sau khi kết hôn tự mình lo liệu nhé!”
“Haha…” Còn không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, Lăng Thiếu Đường đã cười ha hả, nói: “Thiên Dục, cậu lo bò trắng răng rồi!”
“Sao lại nói vậy?” Lãnh Thiên Dục biết với tính tình sâu sắc như Lăng Thiếu Đường sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy.
Lăng Thiếu Đường cười càng giảo hoạt. “Mình vừa nhận được tin tức mới nhất, tình địch kiêm kẻ đối đầu của cậu đã đến Mỹ! Thiên Dục, cậu và Tiểu Tuyền bây giờ đang ở Mỹ, ừm…”
Lãnh Thiên Dục không thèm để ý đến thái độ của Lăng Thiếu Đường, lạnh lùng nói: “Cậu nói không sai, nhưng mà cậu mới đúng là lo bò trắng răng!”
‘Cậu không phải chứ, Ngạn Tước, đạo lý rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao?’ Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, giảo hoạt cười.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hắn nói càng ngượng ngùng, lại rất bối rối.
Lăng Thiếu Đường thấy vậy cười càng giảo hoạt, ‘Hắc, bộ dáng này của cậu có được gọi là “bối rối” hoặc là trong lòng có gì không thể cho người khác biết không?’
Hung hăng trừng mắt nhìn hai người bạn đang cười rất “tặc” kia, sau đó dời mắt về phía Lãnh Thiên Dục …
‘Này, cậu đừng có như khúc gỗ không nói năng gì, phát biểu chút ý kiến đi!’
‘Nói cái gì?’
Lãnh Thiên Dục quả thật tên đúng như người, lạnh lùng quẳng lại cho hắn một câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật có ý muốn giết người rồi. ‘Nói nghe thử cách nhìn của cậu đối với chuyện này!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Thiên Dục bật cười, trong mắt cũng không giấu được ý cười, sau đó thở dài một tiếng …
‘Mình cho rằng mình đã rất trì độn rồi, thật không ngờ cậu còn hơn cả mình, quả thật hàng hiếm, đường đường là Hoàng Phủ thiếu gia …’
Nói đến đây, gương mặt vốn lạnh lùng của hắn lộ ra một nét cười không giấu được, tuy rằng giọng điệu toàn là trêu chọc nhưng trong đó thấm đẫm tình bạn thân thiết.
‘Này Thiên Dục, cậu đủ rồi nha, Thiếu Đường như vậy, Quý Dương cũng như vậygiờ đến cậu cũng vậy luôn, ba người các cậu giờ tốt rồi, ai cũng có người đẹp ôm ấp, ai cũng trở thành chuyên gia tình yêu hết vậy mà với chuyện của mình lại keo kiệt như vậy? Chỉ điểm một chút đối với các cậu có khó đến vậy không?
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn lên tiếng.
“Vậy được, mình hỏi cậu…”
Lãnh Thiên Dục ngược lại rất thoải mái, “Nếu như Liên Kiều muốn rời xa cậu, cậu sẽ thế nào?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ cũng không cần nghĩ: “Không có ngày đó đâu!”
Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục đều không nói gì, đồng loạt nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Này, ba người các cậu nhìn cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị họ nhìn đến không được tự nhiên, “Chẳng lẽ mình nói sai gì sao? Thiếu Đường, cậu có muốn Kỳ Hinh rời khỏi cậu không? Quý Dương nữa, chắc cậu cũng không muốn Tử Tranh rời khỏi mình chứ? Thiên Dục thì khỏi phải nói rồi, đương nhiên là sẽ không đồng ý để Tiểu Tuyền rời xa cậu rồi, đúng không?”
Nào ngờ, khi hắn một hơi nói hết mấy câu này, ba người kia không hẹn mà cùng cười to lên.
“Các cậu…” Hắn nhìn về phía ba màn hình.
“Cậu thật là giống hệt Liên Kiều, chẳng có tâm tư gì, chúc mừng cậu, cậu yêu cô ấy rồi, bằng không sao lại đem cô ấy so sánh với Kỳ Hinh, Tử Tranh và Tiểu Tuyền chứ?” Lăng Thiếu Đường vẫn cười không ngớt, nói thẳng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
“Ngạn Tước, thực ra lúc này đây cậu nên đi hưởng tuần trăng mật, sao lại ở đây hỏi bọn mình vấn đề ấu trĩ như vậy chứ?” Cung Quý Dương lười biếng nói.
Lãnh Thiên Dục cũng cất lời: “Không ngại nhắc nhở cậu một câu, lúc này vẫn là nên dẹp bớt tính cuồng công việc của cậu đi, tuổi của Liên Kiều và Tiểu Tuyền cũng không xê xích là bao, chính là đang lúc ham chơi, nếu như cậu còn không chuẩn bị một kỳ nghỉ thú vị, coi chừng cuộc sống sau hôn nhân của cậu gặp rắc rối đó!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: “Yên tâm đi, từ ngày mai mình chính thức nghỉ phép rồi!”
“Cảm ơn trời đất, chúc mừng nhé. Ngạn Tước, bây giờ cậu đúng là song hỷ lâm môn nha!”
Riêng Lăng Thiếu Đường thì bắt đầu tính toán: “Mình nghĩ ngày mai thị trường tài chính vừa mở, giá cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt lại tăng mạnh đây!”
“Thì vui như nhau thôi, ai mà không biết tứ đại tài phiệt trước giờ “có phước cùng hưởng có họa cùng chịu”, cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt có tăng thì ba nhà các cậu cũng là ngư ông đắc lợi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ cười.
“Tiền của cậu đúng là làm người ta thẻm đỏ mắt!” Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói một câu.
“Câu này không đúng, Thiên Dục, Lãnh thị tài phiệt thành tích đều tăng trưởng chóng mặt mỗi ngày, dù sao cũng rất khâm phục tinh lực của cậu, tay trái thì xử lý việc kinh doanh, tay phải thì xử lý chuyện của bang phái, nếu như mình là Tiểu Tuyền, nhất định phải suy nghĩ lại xem có nên chọn một đối tượng kết hôn khác không!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ công kích lại một câu.
Lãnh Thiên Dục nhướng mày: “Coi chừng cười người hôm trước hôm sau người cười, mình còn không tin Liên Kiều sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu so sánh giữa hai người, Tiểu Tuyền của mình vẫn ngoan hơn nhiều!”
Lăng Thiếu Đường nghe vậy cười nói: “Thiên Dục đúng là biết lợi dụng thời cơ, nhân lúc người đẹp mất trí nhớ lại chiếm tiện nghi gạt người ta kết hôn, chiêu này quả thật bọn mình không thể ngờ tới, thật tuyệt!”
“Thiếu Đường, theo như mình biết cậu cũng đâu có kém, mình chỉ là gạt người ta kết hôn thôi, nào giống như cậu, dám cướp cô dâu!” Lãnh Thiên Dục không chút ngại ngùng công kích trở lại.
“Này này này, mấy chuyện động trời này toàn bộ đều bị các cậu giành làm rồi, xem ra mình chỉ có thể nghĩ cách làm tốt bổn phận của mình!” Cung Quý Dương ra vẻ suy tư, sau đó lười biếng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy khịt mũi cười: “Cậu đối với Tử Tranh không phải là đang thực hiện chính sách bám dính siêu cấp vô địch sao, thậm chí còn vì dụ người đẹp nở một nụ cười mà thiết kế cả một khu vui chơi lớn nhất thế giới, cách chơi dọa người như vậy chỉ có Cung Quý Dương cậu chơi nổi, chiến thuật vu hồi làm cũng không tệ!”
“Cậu cũng đừng có chỉ trích tớ, chiến thắng đang ở trước mặt tớ rồi!” Cung Quý Dương nghe xong cười rất ngọt ngào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực nhún vai.
Lãnh Thiên Dục lúc này mới lên tiếng: “Có chút khó khăn, tạm không nhắc tới Ngạn Tước, chỉ riêng Liên Kiều đã khiến người ta nhức đầu rồi, Ngạn Tước, sau khi kết hôn tự mình lo liệu nhé!”
“Haha…” Còn không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, Lăng Thiếu Đường đã cười ha hả, nói: “Thiên Dục, cậu lo bò trắng răng rồi!”
“Sao lại nói vậy?” Lãnh Thiên Dục biết với tính tình sâu sắc như Lăng Thiếu Đường sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy.
Lăng Thiếu Đường cười càng giảo hoạt. “Mình vừa nhận được tin tức mới nhất, tình địch kiêm kẻ đối đầu của cậu đã đến Mỹ! Thiên Dục, cậu và Tiểu Tuyền bây giờ đang ở Mỹ, ừm…”
Lãnh Thiên Dục không thèm để ý đến thái độ của Lăng Thiếu Đường, lạnh lùng nói: “Cậu nói không sai, nhưng mà cậu mới đúng là lo bò trắng răng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.