Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 373: Tâm sự của Liên Kiều (2)
Ân Tầm
30/07/2015
‘Này anh làm gì vậy, buông tôi ra. Sao anh lại thô lỗ đến thế chứ?’
Dodo liều mình giãy dụa nhưng đôi tay Lãnh Thiên Dục rắn như thép nguội, bám vào cổ tay cô như hai gọng kìm, không chống đỡ được, Dodo liền bị Lãnh Thiên Dục kéo đi.
Tiếng kêu của cô ta dần khuất sau cánh cửa phòng y tế.
Trong phòng, cảnh tượng lại hoàn toàn khác.
‘Đau không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa giúp Liên Kiều thoa thuốc vừa hỏi.
Liên Kiều lắc đầu: ‘Hình như không còn đau nữa!’
Đâu chỉ là không đau, đầy cõi lòng đều ngọt như mật!!!!
‘Thật là một nha đầu yếu ớt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói giọng có vẻ như trách móc nhưng không dấu được một tia sủng nịch.
‘Em nào có yếu ớt như vậy chứ! Chỉ tại ông bác sĩ đó tay nghề không ra gì, làm cho người ta đau muốn chết. Anh thì khác!’ Liên Kiều nũng nịu nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: ‘Khác thế nào?’
‘Bởi vì anh là …’ Thấy mình suýt nữa là lỡ lời làm lộ bí mật, Liên Kiều vội đổi một cách nói khác: ‘… người rất dịu dàng!’
Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ mỉm cười, không nói gì.
Những người còn lại trong phòng y tế nhìn thấy cảnh này, không ai bảo ai nháy mắt ra hiệu cho nhau rồi cùng lặng lẽ rời đi. Cả căn phòng chỉ còn lại Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ánh mắt Liên Kiều rơi trên sườn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô nhìn chăm chăm vào những đường nét rất riêng trên gương mặt anh tuấn của hắn, cả cõi lòng chỉ toàn là quyến luyến cùng yêu mến.
Không biết có phải do tâm linh có cảm ứng hay không, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt trong veo màu tím của cô. Liên Kiều cũng không trốn tránh, mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
‘Đang nhìn gì vậy?’
Vẻ ngơ ngác của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rất buồn cười, khóe môi đẹp như đao khắc khẽ nhếch lên, trong mắt nồng đậm ý cười.
'Ngạn Tước, em muốn đi dạo vườn hoa một vòng. Anh đi với em được không?'
'Vườn hoa?' Hoangg Phủ Ngạn Tước nhướng mày, 'Em như thế này còn muốn đi dạo vườn hoa?'
Liên Kiều yểu điệu cười, 'Em chỉ bị thương cổ tay thôi, cũng không phải bị thương ở chân sao lại không đi được chứ? Đi nha, người ta muốn đi vườn hoa hít thở không khí trong lành một chút mà!'
Thấy vẻ nũng nịu và nài nĩ của cô, tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như hòa thành nước, bàn tay hắn nhẹ vỗ đầu cô, cười nói: 'Nghe em, chúng ta đi thôi!'
Trong vườn hoa không khí cực kỳ mát mẻ, hoa thơm bướm lượn, gió nhẹ trời trong, khiến lòng người cực kỳ thoải mái.
Liên Kiều đang đứng nơi góc vườn hoa, xung quanh cô là những cây Liên Kiều tươi tốt.
'Đây là Liên Kiều!'
'Cô khuỵu gối xuống, môi nhẹ điểm một nụ cười nhàn nhạt, cô vẫn còn nhớ tình cảnh lúc mình trồng những cây Liên Kiều này.
'Đây là vợ tôi trồng!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhẹ nói: 'Không ngờ nha đầu em cũng thích loại cây này!'
Cả người Liên Kiều chợt run lên, "vợ vủa hắn trồng"!!!
Đúng vậy, là cô trồng! Nhưng trong lòng hắn bây giờ, "vợ" hắn lại là chị cô.
Người mà từ đầu đến giờ luôn không chịu thừa nhận thừa nhận đứa em gái này.
'Hoa râm bụt!' Liên Kiều chợt thấp giọng thì thào.
'Gì chứ?' Hoàng Phủ Ngạn Tước không nghe rõ cô nói gì, hắn hỏi lại lần nữa.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, cô chậm rãi đứng dậy...
'Thực ra nơi này thích hợp trồng hoa râm bụt hơn. Nó thể hiện sự tưởng niệm đối với nước Mã Lai.'
Trồng cây Liên Kiều là vì cô nhất thời khí huyết dâng trào, nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong cô chính là lúc ở vườn hoa râm bụt nhà cô ở Mã Lai, thậm chí đến giờ bên tai cô vẫn văng vẳng những lời lúc đó hắn nói với cô.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra nét ưu thương nhàn nhạt trong mắt cô, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên nỗi khổ sở kỳ lạ
'Thì ra em cũng thích hoa râm bụt? Vợ anh rất thích loại hoa này, đó là quốc hoa của nước cô ấy.' Hắn mỉm cười.
Lòng Liên Kiều lại một trận đau.
'Sao vậy nha đầu?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, liền quan tâm hỏi.
Liên Kiều nhè nhẹ lắc đầu, 'Nhìn những cây hoa ở đây em chợt nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước đó mà thôi!'
Lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt, hắn không hiểu ý cô nói là thế nào.
'Em rất may mắn tìn được người đàn ông rất yêu rất yêu em...' Liên Kiều nhìn hắn, đôi mắt màu tím trong vắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn nhẹ giọng nói.
Lòng Hoang Phủ Ngạn Tước chợt thắt lại.
Một cô gái xinh xắn đáng yêu như cô đương nhiên là có người yêu rồi. Chỉ là không hiểu vì sao nghe được điều này, nghĩ đến nụ cười của cô, sự ngọt ngào của cô thuộc về một người đàn ông khác, lòng của hắn lại khó chịu đến thế đến thế chứ?
'Hắn yêu em không?' Thật lâu sau hắn mới lên tiếng, giọng khô khốc.
Liên Kiều gật mạng đầu, 'Anh ấy yêu em, rất yêu rất yêu!'
Cô nói đến đây chợt rũ mắt, không dám nhìn hắn nữa, cô sợ mình lần nữa khóc trước mặt hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đôi mi dày của cô khẽ chớp động, đôi mi như cánh quạt khẽ phe phẩy làm lòng hắn bối rối.
'Nếu như hắn thật sự yêu em, sao lại nỡ để em cô độc một mình chứ?' Hắn bước nhẹ đến, bàn tay không nghe theo sự khống chế của lý trí đưa lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt buồn bã của cô khiến lòng hắn ẩn ẩn đau.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, đang định mở lời thì động tác ôn nhu của hắn khiến mắt cô như bị phủ bởi một tầng sương mù.
'Anh ấy yêu em, chỉ có điều...'
Cô âm thầm thở dài một tiếng, dè dặt nhìn gương mặt quen thuộc của hắn, nói khẽ: 'Anh ấy quên em rồi!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình.
Liên Kiều thâm tình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi môi vì nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ ngày trước mà nhẹ câu lên, cô thì thầm: 'Em còn nhớ rõ những lời người đó nói với em ngày đó, cũng ở trong một vườn hoa rộng như vườn hoa này.'
'Hắn nói gì với em?' Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được vội hỏi.
'Người đó nói... em là người con gái người đó yêu nhất, bất luận là xảy ra chuyện gì anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh em, đời này kiếp này... ' Giọng Liên Kiều đã bắt đầu ngẹn nghào nhưng cô vẫn cố nén lại nói cho tròn câu.
Như có một mũi tên bắn thẳng vào tim của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhưng hắn kìm chế sự xung động trong lòng, nhẹ nhàng hỏi tiếp: 'Vậy hắn thế nào lại quên em?'
Một cô gái tốt như vậy, người đó sao lại đành lòng quên chứ?
Liên Kiều nhìn hắn đăm đăm, sau đó dịu giọng nói: 'Anh ấy cũng không muốn thế, nhưng em biết anh ấy vẫn yêu em như xưa. Em tin rồi sẽ có một ngày anh ấy lại nhận ra em.'
'Em yêu người đó đến vậy sao? Ngay cả khi hắn không còn nhớ em?' Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn trầm trầm nhưng lòng thì đang thắt lại.
Đây là thế nào chứ?
Chắc là không phải...hắn đang ghen đấy chứ?
Dodo liều mình giãy dụa nhưng đôi tay Lãnh Thiên Dục rắn như thép nguội, bám vào cổ tay cô như hai gọng kìm, không chống đỡ được, Dodo liền bị Lãnh Thiên Dục kéo đi.
Tiếng kêu của cô ta dần khuất sau cánh cửa phòng y tế.
Trong phòng, cảnh tượng lại hoàn toàn khác.
‘Đau không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa giúp Liên Kiều thoa thuốc vừa hỏi.
Liên Kiều lắc đầu: ‘Hình như không còn đau nữa!’
Đâu chỉ là không đau, đầy cõi lòng đều ngọt như mật!!!!
‘Thật là một nha đầu yếu ớt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói giọng có vẻ như trách móc nhưng không dấu được một tia sủng nịch.
‘Em nào có yếu ớt như vậy chứ! Chỉ tại ông bác sĩ đó tay nghề không ra gì, làm cho người ta đau muốn chết. Anh thì khác!’ Liên Kiều nũng nịu nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: ‘Khác thế nào?’
‘Bởi vì anh là …’ Thấy mình suýt nữa là lỡ lời làm lộ bí mật, Liên Kiều vội đổi một cách nói khác: ‘… người rất dịu dàng!’
Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ mỉm cười, không nói gì.
Những người còn lại trong phòng y tế nhìn thấy cảnh này, không ai bảo ai nháy mắt ra hiệu cho nhau rồi cùng lặng lẽ rời đi. Cả căn phòng chỉ còn lại Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ánh mắt Liên Kiều rơi trên sườn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô nhìn chăm chăm vào những đường nét rất riêng trên gương mặt anh tuấn của hắn, cả cõi lòng chỉ toàn là quyến luyến cùng yêu mến.
Không biết có phải do tâm linh có cảm ứng hay không, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt trong veo màu tím của cô. Liên Kiều cũng không trốn tránh, mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
‘Đang nhìn gì vậy?’
Vẻ ngơ ngác của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rất buồn cười, khóe môi đẹp như đao khắc khẽ nhếch lên, trong mắt nồng đậm ý cười.
'Ngạn Tước, em muốn đi dạo vườn hoa một vòng. Anh đi với em được không?'
'Vườn hoa?' Hoangg Phủ Ngạn Tước nhướng mày, 'Em như thế này còn muốn đi dạo vườn hoa?'
Liên Kiều yểu điệu cười, 'Em chỉ bị thương cổ tay thôi, cũng không phải bị thương ở chân sao lại không đi được chứ? Đi nha, người ta muốn đi vườn hoa hít thở không khí trong lành một chút mà!'
Thấy vẻ nũng nịu và nài nĩ của cô, tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như hòa thành nước, bàn tay hắn nhẹ vỗ đầu cô, cười nói: 'Nghe em, chúng ta đi thôi!'
Trong vườn hoa không khí cực kỳ mát mẻ, hoa thơm bướm lượn, gió nhẹ trời trong, khiến lòng người cực kỳ thoải mái.
Liên Kiều đang đứng nơi góc vườn hoa, xung quanh cô là những cây Liên Kiều tươi tốt.
'Đây là Liên Kiều!'
'Cô khuỵu gối xuống, môi nhẹ điểm một nụ cười nhàn nhạt, cô vẫn còn nhớ tình cảnh lúc mình trồng những cây Liên Kiều này.
'Đây là vợ tôi trồng!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhẹ nói: 'Không ngờ nha đầu em cũng thích loại cây này!'
Cả người Liên Kiều chợt run lên, "vợ vủa hắn trồng"!!!
Đúng vậy, là cô trồng! Nhưng trong lòng hắn bây giờ, "vợ" hắn lại là chị cô.
Người mà từ đầu đến giờ luôn không chịu thừa nhận thừa nhận đứa em gái này.
'Hoa râm bụt!' Liên Kiều chợt thấp giọng thì thào.
'Gì chứ?' Hoàng Phủ Ngạn Tước không nghe rõ cô nói gì, hắn hỏi lại lần nữa.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, cô chậm rãi đứng dậy...
'Thực ra nơi này thích hợp trồng hoa râm bụt hơn. Nó thể hiện sự tưởng niệm đối với nước Mã Lai.'
Trồng cây Liên Kiều là vì cô nhất thời khí huyết dâng trào, nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong cô chính là lúc ở vườn hoa râm bụt nhà cô ở Mã Lai, thậm chí đến giờ bên tai cô vẫn văng vẳng những lời lúc đó hắn nói với cô.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra nét ưu thương nhàn nhạt trong mắt cô, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên nỗi khổ sở kỳ lạ
'Thì ra em cũng thích hoa râm bụt? Vợ anh rất thích loại hoa này, đó là quốc hoa của nước cô ấy.' Hắn mỉm cười.
Lòng Liên Kiều lại một trận đau.
'Sao vậy nha đầu?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, liền quan tâm hỏi.
Liên Kiều nhè nhẹ lắc đầu, 'Nhìn những cây hoa ở đây em chợt nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước đó mà thôi!'
Lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt, hắn không hiểu ý cô nói là thế nào.
'Em rất may mắn tìn được người đàn ông rất yêu rất yêu em...' Liên Kiều nhìn hắn, đôi mắt màu tím trong vắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn nhẹ giọng nói.
Lòng Hoang Phủ Ngạn Tước chợt thắt lại.
Một cô gái xinh xắn đáng yêu như cô đương nhiên là có người yêu rồi. Chỉ là không hiểu vì sao nghe được điều này, nghĩ đến nụ cười của cô, sự ngọt ngào của cô thuộc về một người đàn ông khác, lòng của hắn lại khó chịu đến thế đến thế chứ?
'Hắn yêu em không?' Thật lâu sau hắn mới lên tiếng, giọng khô khốc.
Liên Kiều gật mạng đầu, 'Anh ấy yêu em, rất yêu rất yêu!'
Cô nói đến đây chợt rũ mắt, không dám nhìn hắn nữa, cô sợ mình lần nữa khóc trước mặt hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đôi mi dày của cô khẽ chớp động, đôi mi như cánh quạt khẽ phe phẩy làm lòng hắn bối rối.
'Nếu như hắn thật sự yêu em, sao lại nỡ để em cô độc một mình chứ?' Hắn bước nhẹ đến, bàn tay không nghe theo sự khống chế của lý trí đưa lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt buồn bã của cô khiến lòng hắn ẩn ẩn đau.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, đang định mở lời thì động tác ôn nhu của hắn khiến mắt cô như bị phủ bởi một tầng sương mù.
'Anh ấy yêu em, chỉ có điều...'
Cô âm thầm thở dài một tiếng, dè dặt nhìn gương mặt quen thuộc của hắn, nói khẽ: 'Anh ấy quên em rồi!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình.
Liên Kiều thâm tình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi môi vì nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ ngày trước mà nhẹ câu lên, cô thì thầm: 'Em còn nhớ rõ những lời người đó nói với em ngày đó, cũng ở trong một vườn hoa rộng như vườn hoa này.'
'Hắn nói gì với em?' Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được vội hỏi.
'Người đó nói... em là người con gái người đó yêu nhất, bất luận là xảy ra chuyện gì anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh em, đời này kiếp này... ' Giọng Liên Kiều đã bắt đầu ngẹn nghào nhưng cô vẫn cố nén lại nói cho tròn câu.
Như có một mũi tên bắn thẳng vào tim của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhưng hắn kìm chế sự xung động trong lòng, nhẹ nhàng hỏi tiếp: 'Vậy hắn thế nào lại quên em?'
Một cô gái tốt như vậy, người đó sao lại đành lòng quên chứ?
Liên Kiều nhìn hắn đăm đăm, sau đó dịu giọng nói: 'Anh ấy cũng không muốn thế, nhưng em biết anh ấy vẫn yêu em như xưa. Em tin rồi sẽ có một ngày anh ấy lại nhận ra em.'
'Em yêu người đó đến vậy sao? Ngay cả khi hắn không còn nhớ em?' Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn trầm trầm nhưng lòng thì đang thắt lại.
Đây là thế nào chứ?
Chắc là không phải...hắn đang ghen đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.