Chương 46: Bắt Đầu Tranh Đấu
KeoChuoi
02/06/2021
Dưới sự dẫn đường của Trương Dương, mấy ngày sau đoàn người đã có mặt tại lãnh đại của Hôn Nguyên Giáo. Đứng từ xa vẫn còn thấy khói bốc lên nghi ngút. Khắp nơi còn vương mùi gỗ cháy lẫn với mùi của tử thi tạo nên một khung cảnh vô cùng ghê rợn. Bọn Vạn Hạnh lần đầu được kiến thức qua sự độc ác của Nam Dương Thần Giáo không khỏi rùng mình mấy lượt. Lão chắp tay không ngớt niệm nam mô a di đà phật. Trương Dương nhìn đống đổ nát mà trước kia từng một thời là trọng địa của Hôn Nguyên Giáo thì không khỏi đau lòng, nghiến răng ken két, hắn tự hứa với mình nhất định phải hủy diệt Nam Dương giáo báo thù rửa hận.
Đoàn người dừng lại thu dọn tàn cuộc, xử lý thi thể bị giết rồi tiếp tục lên đường. Mười ngày sau.
Trương Dương đã dẫn quần hào đến chân Tam Đảo Sơn. Mọi người thấy dọc theo sườn tây bắc có một lối nhỏ đi lên thì lập tức hướng phía đó đi tới, khi gần lên tới đỉnh.
Bỗng thấy Đoàn Minh Đức mình mặc Hoàng Kim Giáp, bên cạnh là Thần Phong Chân Nhân cùng bọn giáo chúng đứng đó chờ sẵn. Cảm thấy hơi bất ngờ. Vạn Hạnh liền lên tiếng:
- Người phía trước phải chăng là Đoàn thí chủ của Nam Dương Thần Giáo
Đoàn Minh Đức nói:
- Chính thị, Lão phải chăng là Quốc Sư Đại Cồ Việt ta Thiền Sư Vạn Hạnh. Từ lâu đã nghe đại sư là bậc đạo phật hơn đời, võ công cái thế nay được gặp, bản giáo chủ lấy làm vinh hạnh.
Vạn Hạnh vừa nghe lão nói vậy thì cười nhẹ đáp:
- Lão nạp được thánh thượng tin dùng, thì lấy làm may mắn, cũng muốn bỏ chút sức mọn để giúp hoàng thượng trị quốc an dân, mấy câu đạo phật tinh thông, võ công cái thế chẳng qua là lời đồn mà thôi. Thực ra lão nạp chưa hề dám nhận.
Đoàn Minh Đức ngắt lời nói:
- Dài dòng thế đủ rồi, các ngươi có biết bản giáo chủ đợi ở đây là để làm gì không,
Long Hoàng nói mỉa lão:
- Cái này còn phải mong Đoàn giáo chủ chỉ giáo thêm nhiều.
- Hừ, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết phía trước kia chính là đường vào Tây Thiên Điện. Các ngươi muốn ngăn cản ta, điều này ta biết. Nhưng chỉ dựa vào các ngươi e là chỉ có đi mà không có về mà thôi.
Lê Việt bang chủ Ngự Man bang mất kiên nhẫn hỏi:
- Dài dòng, tóm lại lão muốn nói gì.
Đoàn Minh Đức cười ha hả nói:
- Chúng ta đấu năm trận, ai thắng ba thì được vào Tây Thiên Điện còn thua thì phải mau chóng cút khỏi chốn này. Ta và lão không được tham gia.
Bọn Vạn Hạnh nghe thấy hắn nói thế thì lâm vào trầm tư suy nghĩ. Có nên chấp nhận hay không chấp nhận. Hắn có hay không giở quỷ kế gì. Sau một hồi bàn bạc Vạn Hạnh nói:
- Bọn lão nạp chấp nhận phương pháp này của thí chủ. Bên lão nạp trần đầu sẽ do Minh Kiếm Sơn Trang Trần Tử Kính ra trận, không biết bên thí chủ là ai.
Đoàn Minh Đức nói lớn:
- Đại sư làm việc quyết đoán, rất có phong thái, bản giáo chủ bội phục. Được lắm, trận đầu này sẽ do Nam Dương tả sứ Vương Văn Vệ của bổn giáo ứng chiến.
Từ phía đó bước ra một hán tử toàn thân mặc áo màu đen. Hai tay là hai thanh kiếm một dài một ngắn. Tỏa ra khí lạnh kinh người. Hắn nói lớn:
- Vương Văn Vệ xin được lãnh giáo cao chiêu, của Minh Kiếm Sơn Trang.
Phía bên Vạn Hạnh, Trần Tử Kính bước ra vòng tay thi lễ nói:
- Vương tả sứ, bất tất phải hạ thủ lưu tình.
Vương Văn Vệ nhếch mép cười:
- Được lắm, Tiếng được vừa phát ra khỏi miệng hắn đã đưa chân bước tới vung song kiếm lên nhắm hai sườn của đối phương đâm tới Chỉ thấy ánh sáng bạc lấp lánh tiếng vun vút không ngớt vang lên. Ai nấy nghĩ thầm với nội lực như vậy đừng nói là cầm kiếm. dẫu hắn chỉ cầm một cây củi cũng đã nguy hiểm không lường. Trần Tử Kính thân là trang chủ của Minh Kiếm Sơn Trang chân truyền kiếm thuật của tổ tiên cũng không phải tầm thường. Keng một tiếng lão rút phắt trường kiếm ra chém thẳng vào yết hầu của đối thủ. Lão ra chiêu sau nhưng lại đến trước, khiến cho Vương Văn Vệ phải bỏ dở thế công thu kiếm về đỡ. Chớp mắt hai người đã qua lại mười lăm chiêu.
Tiếng binh khi va vào nhau càng lúc càng mạnh, kiếm pháp của Vương Văn Vệ lợi hại vô cùng, hắn ra chiêu thật là vô cùng tinh diệu, Còn kiếm pháp của Trần Tử Kính thì nghiêm mật kín kẽ tưởng chừng một giọt nước cũng không lọt. Bỗng nhiên Trần Tử Kính phát hiện ra Vương Văn Vệ để lộ sơ hở trước ngực. Hắn thấy thế thì mừng rỡ vội vàng đưa kiếm đâm tới. Thế nhưng không ngờ đấy là Vương Văn Vệ cố tình như vậy. Kiếm vưa đâm vào. Hắn đã lấy đoản kiếm tay trái vận nội lực vào hút lấy lưỡi kiếm của Trần Tử Kính. Đồng thời đoản kiếm tay phải lướt theo thân kiếm ý đồ chặt đứt cánh tay đối phương. Một tiếng cắt bén ngọt vang lên. Năm ngón tay của Trần Tử Kính rơi trên mặt đất. Vương Văn Vệ cười nói:
- Đa tạ trần huynh nhường nhịn.
Trần tử Kính cố nén cơn đau thấu tim gan. Lão vội vã cầm máu rồi nói:
- Ta học nghệ không tinh. thua ngươi tâm phục khẩu phục.
Vậy là trận đâu tiên phe Nam Dương đã thắng. Đoàn Giáo Chủ cười nói:
- Quốc sư trận thứ hai không biết định cử cao thủ nào.
Bắc Băng Cung Chủ Bạch Liên Hoa bước ra trước nói:
- Để lão nương lãnh giáo cao chiêu của Quý giáo xem sao.
Đoàn Minh Đức cao giọng gọi :
- Tần Hồng Liên Một cô nương khoảng chừng hơn 20 tuổi toàn thân mặc váy đỏ. Đeo mạng che mặt bước ra:
- Có thuộc hạ.
- Trận thứ hai này ngươi hãy thay ta tiếp Bạch cung chủ xem sao Đoạn lão quay sang bảo với Bạch Liên Hoa:
- Đây chính là cao đồ của Thiên Sơn Lão Quỷ, Tần Hồng Liên nay gia nhập bổn giáo giữ chức Nam Dương Hữu Sứ.
Tần Hồng Liên cũng thi lễ về phía Bạch Liên Hoa nói:
- Mong Bạch tiền bối chỉ giáo thêm cho.
Đoàn người dừng lại thu dọn tàn cuộc, xử lý thi thể bị giết rồi tiếp tục lên đường. Mười ngày sau.
Trương Dương đã dẫn quần hào đến chân Tam Đảo Sơn. Mọi người thấy dọc theo sườn tây bắc có một lối nhỏ đi lên thì lập tức hướng phía đó đi tới, khi gần lên tới đỉnh.
Bỗng thấy Đoàn Minh Đức mình mặc Hoàng Kim Giáp, bên cạnh là Thần Phong Chân Nhân cùng bọn giáo chúng đứng đó chờ sẵn. Cảm thấy hơi bất ngờ. Vạn Hạnh liền lên tiếng:
- Người phía trước phải chăng là Đoàn thí chủ của Nam Dương Thần Giáo
Đoàn Minh Đức nói:
- Chính thị, Lão phải chăng là Quốc Sư Đại Cồ Việt ta Thiền Sư Vạn Hạnh. Từ lâu đã nghe đại sư là bậc đạo phật hơn đời, võ công cái thế nay được gặp, bản giáo chủ lấy làm vinh hạnh.
Vạn Hạnh vừa nghe lão nói vậy thì cười nhẹ đáp:
- Lão nạp được thánh thượng tin dùng, thì lấy làm may mắn, cũng muốn bỏ chút sức mọn để giúp hoàng thượng trị quốc an dân, mấy câu đạo phật tinh thông, võ công cái thế chẳng qua là lời đồn mà thôi. Thực ra lão nạp chưa hề dám nhận.
Đoàn Minh Đức ngắt lời nói:
- Dài dòng thế đủ rồi, các ngươi có biết bản giáo chủ đợi ở đây là để làm gì không,
Long Hoàng nói mỉa lão:
- Cái này còn phải mong Đoàn giáo chủ chỉ giáo thêm nhiều.
- Hừ, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết phía trước kia chính là đường vào Tây Thiên Điện. Các ngươi muốn ngăn cản ta, điều này ta biết. Nhưng chỉ dựa vào các ngươi e là chỉ có đi mà không có về mà thôi.
Lê Việt bang chủ Ngự Man bang mất kiên nhẫn hỏi:
- Dài dòng, tóm lại lão muốn nói gì.
Đoàn Minh Đức cười ha hả nói:
- Chúng ta đấu năm trận, ai thắng ba thì được vào Tây Thiên Điện còn thua thì phải mau chóng cút khỏi chốn này. Ta và lão không được tham gia.
Bọn Vạn Hạnh nghe thấy hắn nói thế thì lâm vào trầm tư suy nghĩ. Có nên chấp nhận hay không chấp nhận. Hắn có hay không giở quỷ kế gì. Sau một hồi bàn bạc Vạn Hạnh nói:
- Bọn lão nạp chấp nhận phương pháp này của thí chủ. Bên lão nạp trần đầu sẽ do Minh Kiếm Sơn Trang Trần Tử Kính ra trận, không biết bên thí chủ là ai.
Đoàn Minh Đức nói lớn:
- Đại sư làm việc quyết đoán, rất có phong thái, bản giáo chủ bội phục. Được lắm, trận đầu này sẽ do Nam Dương tả sứ Vương Văn Vệ của bổn giáo ứng chiến.
Từ phía đó bước ra một hán tử toàn thân mặc áo màu đen. Hai tay là hai thanh kiếm một dài một ngắn. Tỏa ra khí lạnh kinh người. Hắn nói lớn:
- Vương Văn Vệ xin được lãnh giáo cao chiêu, của Minh Kiếm Sơn Trang.
Phía bên Vạn Hạnh, Trần Tử Kính bước ra vòng tay thi lễ nói:
- Vương tả sứ, bất tất phải hạ thủ lưu tình.
Vương Văn Vệ nhếch mép cười:
- Được lắm, Tiếng được vừa phát ra khỏi miệng hắn đã đưa chân bước tới vung song kiếm lên nhắm hai sườn của đối phương đâm tới Chỉ thấy ánh sáng bạc lấp lánh tiếng vun vút không ngớt vang lên. Ai nấy nghĩ thầm với nội lực như vậy đừng nói là cầm kiếm. dẫu hắn chỉ cầm một cây củi cũng đã nguy hiểm không lường. Trần Tử Kính thân là trang chủ của Minh Kiếm Sơn Trang chân truyền kiếm thuật của tổ tiên cũng không phải tầm thường. Keng một tiếng lão rút phắt trường kiếm ra chém thẳng vào yết hầu của đối thủ. Lão ra chiêu sau nhưng lại đến trước, khiến cho Vương Văn Vệ phải bỏ dở thế công thu kiếm về đỡ. Chớp mắt hai người đã qua lại mười lăm chiêu.
Tiếng binh khi va vào nhau càng lúc càng mạnh, kiếm pháp của Vương Văn Vệ lợi hại vô cùng, hắn ra chiêu thật là vô cùng tinh diệu, Còn kiếm pháp của Trần Tử Kính thì nghiêm mật kín kẽ tưởng chừng một giọt nước cũng không lọt. Bỗng nhiên Trần Tử Kính phát hiện ra Vương Văn Vệ để lộ sơ hở trước ngực. Hắn thấy thế thì mừng rỡ vội vàng đưa kiếm đâm tới. Thế nhưng không ngờ đấy là Vương Văn Vệ cố tình như vậy. Kiếm vưa đâm vào. Hắn đã lấy đoản kiếm tay trái vận nội lực vào hút lấy lưỡi kiếm của Trần Tử Kính. Đồng thời đoản kiếm tay phải lướt theo thân kiếm ý đồ chặt đứt cánh tay đối phương. Một tiếng cắt bén ngọt vang lên. Năm ngón tay của Trần Tử Kính rơi trên mặt đất. Vương Văn Vệ cười nói:
- Đa tạ trần huynh nhường nhịn.
Trần tử Kính cố nén cơn đau thấu tim gan. Lão vội vã cầm máu rồi nói:
- Ta học nghệ không tinh. thua ngươi tâm phục khẩu phục.
Vậy là trận đâu tiên phe Nam Dương đã thắng. Đoàn Giáo Chủ cười nói:
- Quốc sư trận thứ hai không biết định cử cao thủ nào.
Bắc Băng Cung Chủ Bạch Liên Hoa bước ra trước nói:
- Để lão nương lãnh giáo cao chiêu của Quý giáo xem sao.
Đoàn Minh Đức cao giọng gọi :
- Tần Hồng Liên Một cô nương khoảng chừng hơn 20 tuổi toàn thân mặc váy đỏ. Đeo mạng che mặt bước ra:
- Có thuộc hạ.
- Trận thứ hai này ngươi hãy thay ta tiếp Bạch cung chủ xem sao Đoạn lão quay sang bảo với Bạch Liên Hoa:
- Đây chính là cao đồ của Thiên Sơn Lão Quỷ, Tần Hồng Liên nay gia nhập bổn giáo giữ chức Nam Dương Hữu Sứ.
Tần Hồng Liên cũng thi lễ về phía Bạch Liên Hoa nói:
- Mong Bạch tiền bối chỉ giáo thêm cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.