Chương 48: Bộ Mặt Thật Của Thần Phong Chân Nhân.
KeoChuoi
02/06/2021
- Khi tấm mặt nạ được tháo ra khỏi khuôn mặt quái nhân áo trắng. Không chỉ Đoàn Minh Đức vô cùng kinh ngạc mà Long Hoàng cũng giật mình không ngớt.
Cả hai cùng thốt lên:
- Ánh Tuyết.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng với Long Hoàng rồi quay sang Đoàn Minh Đức bảo:
- Cha, tên này đang lừa cha đó. Thực lực hắn không chỉ có vậy đâu.
Đoàn Minh Đức dù đang vui mừng vì con gái chưa chết nhưng cũng không quên hỏi:
- Con gái. Đinh lão cùng ta đã tương giao nhiều năm. Chả lẽ ta không hiểu rõ lão sao.
Ánh Tuyết chưa kịp trả lời thì, một giọng nói đã vang dội cất lên:
- Thần Phong Chân Nhân lão còn không mau ra đây. Mấy ngày nay ta đã thấy hết những việc lão làm rồi. Lão còn định lừa ai.
Người lên tiếng hóa ra là Băng Tâm Tiên Tử. Nguyên lai sau hôm gặp Ánh Tuyết thì bà đã lên đường đến Tam Đảo trước. Không ngờ tình cờ lại phát hiện ra bí mật của Thần Phong Chân Nhân. Băng Tâm Tiên Tử dứt lời thì nhìn chằm chằm vào một góc âm u của khu rừng. Mọi người bán tín bán nghi cũng hướng ánh mắt vào đó. Một tiếng cười ghê rợn cất lên:
- Hahaha không ngờ bần đạo đã cẩn thận như vậy mà lại tính sai một nước hay sao.
Dứt lời từ phía đó đi ra một lão già mặc trường bào màu xám nhạt. Đầu đội mũ cửu long bộ dạng so với Thần Phong Chân Nhân đang bất tỉnh trên đất thì giống nhau như hai giọt nước . Qua thực trạng đó, không những bọn Long Hoàng kinh ngạc không thôi. Mà đến Đoàn Minh Đức cũng phải thảng thốt kêu lên:
- Đinh lão quái chuyện này là thế nào.
Thần Phong Chân Nhân cười ha hả nói:
- Các ngươi là người sắp chết quan tâm nhiều thế để làm cái gì. Việc đã đến nước này ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết để các ngươi yên tâm lên đường.
Ngừng lại một lát lão bắt đầu kể lại:
Năm đó ta còn rất trẻ, trong đạo quán này ta là người xuất sắc nhất, giỏi giang nhất, chưa đầy 30 tuổi đã luyện hết võ công trong Hoàng Dương Bảo Điển. Tuổi trẻ khí thịnh ta không hề bằng lòng chút nào, năm đó ta nghe nói trong nội cốc, các đời quán chủ đều cất giấu một bảo vật tên là Phong Nguyên Lệnh, mọi võ công bí pháp của Đạo Quán này đều là do học được từ chiếc lệnh bài đó. Không những thế nó còn có thể thông linh dự đoán được quá khứ vị lai. Nhưng vì lo sợ lộ thiên cơ nên các đời quán chủ đều liệt nơi đấy vào cấm địa nội bất xuất, ngoại bất nhập. Từ đó ta luôn tơ tưởng đến nó, nghĩ đến các môn võ học cao siêu các môn pháp thuật ẩn giấu trong nó, rồi một đêm không dằn lòng được, ta quyết ý liều mạng đột nhập vào cấm địa. Nơi cất giấu thần vật chính là hang động của con yêu tinh năm xưa, đêm đó ta đã tìm được bảo vật, không chỉ biết được các môn pháp thuật cao siêu. Ta còn từ Phong Nguyên Lệnh mà biết được thời khắc thay đổi triều đại. Ta cũng như những người khác muốn được ngồi trên ngai vàng một lần trong đời. Sau khi ta tìm được một người giống ta như đúc lại dậy hắn võ công. Ta để cho hắn thay ta ở lại đạo quán, còn bản thân thì bôn ba khắp nơi chiêu binh mãi mã.
Đoàn Minh Đức lão tưởng lão đã nắm được tất cả ư, lão đừng nhầm. Chính bần đạo trong lúc đi liên hệ với các thế lực khác đã phát hiện ra Vạn Hạnh cũng đang truy tầm thần vật. Bần đạo cũng điều tra và biết hắn và đồ đệ hắn đang giữ hỏa thần cung. Cũng chính ta đã tìm cách cho lão biết ở Hải Dương giấu ấn huyền vũ và Lôi Vân Kiếm. Ta muốn các ngươi đánh nhau đến lưỡng bại câu thương rồi sau đó không còn ai hay thế lực nào biết được bí mật này nữa, trong thiên hạ này còn ai chống lại được ta nữa. Dứt lời lão ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Kế hoạch của ta sắp thành công vậy mà không ngờ lại bị mụ phá đám.
Lão hằn học nhìn sang phía Quách Bạch Vân nói.
Đoàn Minh Đức nãy giờ vẫn im lặng. Giờ đây lên tiếng nói. :
- Thần Phong Chân Nhân, ngươi chớ vội đắc ý quá sớm. Bản nhân cũng muốn xem chân tài thực học của ngươi đây.
Tiếng đây vừa dứt Đoàn Minh Đức đã lao tới tấn công như vũ bão. Lão vung tay lên đánh lia lịa trong một thoáng lão đã sử dụng mười mấy loại võ công: nào là Hàng Ma chưởng, Tam Tuyệt Quyền, Thanh Long trảo... chiêu nào cũng nhắm yếu điểm của Thần Phong Chân Nhân đánh tới. Thấy lão đã nổi điên Thần Phong Chân Nhân cười khẩy một tiếng điểm nhẹ chân xuống đất. Thân người lão bay vọt lên cao. Đang lơ lửng lão chắp hai tay lại xô mạnh ra ngoài
Thủ pháp cùng tư thức này chính là chiêu Hồng Thủy Vô Lượng trong Hoàng Dương Bảo Điển. Chỉ thấy kình phong dấy lên. Mang theo tiếng nổ lách tách như rang đậu lao thẳng vào chưởng lực của Đoàn Minh Đức.
Một tiếng nổ to vang lên. Đoàn Minh Đức bị phản chấn hất lui ra sau 8 bước dài khí huyết trong người nhộn nhạo vô cùng. Khó khăn lắm mới bình ổn được. Trong khi ở phía đối diện Thần Phong Chân Nhân vẫn ở nguyên một chỗ, không có dấu hiệu bị tổn hại mảy may. Võ họv và nội công mà lão vừa phô diễn khiến cho quần hào có mặt ở xung quanh đều phải âm thầm kinh sợ.
Qua phút ngờ Đoàn Minh Đức lại thét lên một tiếng rồi tới tấp đánh về phía trước lão sử dụng 12 thành công lực đánh ra Bình Sa Lạc Nhạn một chiêu mạnh mẽ nhất trong Bài Vân Thần Chưởng của mình. Mọi người xung quanh bị kình phong thổi qua thì đều như phải bỏng, đất đã bị thổi đi bay rao rào, cây cối xung quanh ngả nghiên như gặp bão. Thế công hung mãnh là thế nhưng Thần Phong Chân Nhân vẫn không chút khẩn trương. Lão cười nhạt phất nhẹ tay áo một luồng kình phong như gió lốc bay ra khí thế như dời non lấp biển lao tới. Một tiếng sầm rùng rợn vang lên. Lần này Đoàn Minh Đức bị đánh bay ra sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Trước ngực lão bộ Hoàng Kim Giáp xuất hiện năm lỗ thủng; máu rỉ ra không ngớt. Ánh Tuyết vội vã lao tới:
- Cha, người không sao chứ.
Vừa nói nàng vừa điểm huyệt ngăn không cho máu chảy.
- Cha, cha đừng vận khí nữa, để cho máu ngừng chảy.
Đoàn Minh Đức đáp:
- Ta không sao, rồi quay sang Thần Phong Chân Nhân nhăn nhó nói:
- Lão khá lắm, không ngờ ta thông minh một đời cuối cùng lại phải lâm vào cảnh thế này.
Thần Phong Chân Nhân cười dài rồi nói:
- Đoàn lão, chớ nên trách bần đạo. Ai bảo ngôi cao chỉ có một, lão hãy cứ yên tâm mà lên đường đi.
Dứt lời lão vung tay lên. Năm luồng chỉ lực vô hình liên tiếp phóng tới. Ánh Tuyết thấy vậy vội vã vung tay ra đỡ vào thế công của lão. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến khi Băng Tâm Tiên Tử và Long Hoàng định ứng cứu thì đã muộn rồi. Đoàn Minh Đức vỗi vã quát lên :
- Ánh Tuyết, nguy hiểm.
Lão dùng chút sức tàn vùng dậy, ôm châm lấy con gái đẩy nàng sang một bên. Vừa lúc đó Vô Ảnh Thần Chỉ của Thần Phong Chân Nhân cũng đánh tới. Chỉ thấy Đoàn Minh Đức rung người một cái ngực lão lại xuất hiện thêm năm cái lỗ nữa. Máu phun ra thành vòi ướt đẫm vạt áo. Ánh Tuyết vội vã bò tới ôn lấy lão khóc lớn:
- Cha à, cha không sao chứ, cha mau tỉnh lại đi. Đừng làm con gái sợ.
Đoàn Minh Đức nặng nhọc đưa cánh tay lên vuốt ve mái tóc của Ánh Tuyết khe khẽ nói:
- Cha.. không cứu được nữa rồi. Cả đời cha chỉ tham lam quyền lực. Rồi cũng vì quyền lực mà chết.. chỉ tiếc ta không được thấy con gái ta thành thân.
- Cha à. Người nhất định sẽ khỏe lại thôi, không sao đâu.
Ánh tuyết vừa khóc vừa đưa tay bịt chặt vết thương của lão. Lão cười nhẹ lắc đầu, lão đưa tay nắm lấy bàn tay đầy máu tươi của nàng, rồi nhìn sang Long Hoàng và nói:
- Ta phó thác con gái ta cho ngươi, nếu như ngươi dám phụ bạc nó, Đoàn Minh Đức ta dù có làm ma cũng không tha cho ngươi.
Long Hoàng lại gần khẽ nói với lão:
- Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối nhấy định nhớ kỹ
Lão khó nhọc gật đầu, rồi bàn tay đang nắm tay Ánh Tuyết cứ lạnh dần rồi tuột ra rơi xuống đất. Đoàn Minh Đức đã chết. Trong sơn cốc một tiếng thét sầu thảm vang lên, chất chứa bao nỗi đau thương, cô quạnh.
- Cha ơi, không.
Cả hai cùng thốt lên:
- Ánh Tuyết.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng với Long Hoàng rồi quay sang Đoàn Minh Đức bảo:
- Cha, tên này đang lừa cha đó. Thực lực hắn không chỉ có vậy đâu.
Đoàn Minh Đức dù đang vui mừng vì con gái chưa chết nhưng cũng không quên hỏi:
- Con gái. Đinh lão cùng ta đã tương giao nhiều năm. Chả lẽ ta không hiểu rõ lão sao.
Ánh Tuyết chưa kịp trả lời thì, một giọng nói đã vang dội cất lên:
- Thần Phong Chân Nhân lão còn không mau ra đây. Mấy ngày nay ta đã thấy hết những việc lão làm rồi. Lão còn định lừa ai.
Người lên tiếng hóa ra là Băng Tâm Tiên Tử. Nguyên lai sau hôm gặp Ánh Tuyết thì bà đã lên đường đến Tam Đảo trước. Không ngờ tình cờ lại phát hiện ra bí mật của Thần Phong Chân Nhân. Băng Tâm Tiên Tử dứt lời thì nhìn chằm chằm vào một góc âm u của khu rừng. Mọi người bán tín bán nghi cũng hướng ánh mắt vào đó. Một tiếng cười ghê rợn cất lên:
- Hahaha không ngờ bần đạo đã cẩn thận như vậy mà lại tính sai một nước hay sao.
Dứt lời từ phía đó đi ra một lão già mặc trường bào màu xám nhạt. Đầu đội mũ cửu long bộ dạng so với Thần Phong Chân Nhân đang bất tỉnh trên đất thì giống nhau như hai giọt nước . Qua thực trạng đó, không những bọn Long Hoàng kinh ngạc không thôi. Mà đến Đoàn Minh Đức cũng phải thảng thốt kêu lên:
- Đinh lão quái chuyện này là thế nào.
Thần Phong Chân Nhân cười ha hả nói:
- Các ngươi là người sắp chết quan tâm nhiều thế để làm cái gì. Việc đã đến nước này ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết để các ngươi yên tâm lên đường.
Ngừng lại một lát lão bắt đầu kể lại:
Năm đó ta còn rất trẻ, trong đạo quán này ta là người xuất sắc nhất, giỏi giang nhất, chưa đầy 30 tuổi đã luyện hết võ công trong Hoàng Dương Bảo Điển. Tuổi trẻ khí thịnh ta không hề bằng lòng chút nào, năm đó ta nghe nói trong nội cốc, các đời quán chủ đều cất giấu một bảo vật tên là Phong Nguyên Lệnh, mọi võ công bí pháp của Đạo Quán này đều là do học được từ chiếc lệnh bài đó. Không những thế nó còn có thể thông linh dự đoán được quá khứ vị lai. Nhưng vì lo sợ lộ thiên cơ nên các đời quán chủ đều liệt nơi đấy vào cấm địa nội bất xuất, ngoại bất nhập. Từ đó ta luôn tơ tưởng đến nó, nghĩ đến các môn võ học cao siêu các môn pháp thuật ẩn giấu trong nó, rồi một đêm không dằn lòng được, ta quyết ý liều mạng đột nhập vào cấm địa. Nơi cất giấu thần vật chính là hang động của con yêu tinh năm xưa, đêm đó ta đã tìm được bảo vật, không chỉ biết được các môn pháp thuật cao siêu. Ta còn từ Phong Nguyên Lệnh mà biết được thời khắc thay đổi triều đại. Ta cũng như những người khác muốn được ngồi trên ngai vàng một lần trong đời. Sau khi ta tìm được một người giống ta như đúc lại dậy hắn võ công. Ta để cho hắn thay ta ở lại đạo quán, còn bản thân thì bôn ba khắp nơi chiêu binh mãi mã.
Đoàn Minh Đức lão tưởng lão đã nắm được tất cả ư, lão đừng nhầm. Chính bần đạo trong lúc đi liên hệ với các thế lực khác đã phát hiện ra Vạn Hạnh cũng đang truy tầm thần vật. Bần đạo cũng điều tra và biết hắn và đồ đệ hắn đang giữ hỏa thần cung. Cũng chính ta đã tìm cách cho lão biết ở Hải Dương giấu ấn huyền vũ và Lôi Vân Kiếm. Ta muốn các ngươi đánh nhau đến lưỡng bại câu thương rồi sau đó không còn ai hay thế lực nào biết được bí mật này nữa, trong thiên hạ này còn ai chống lại được ta nữa. Dứt lời lão ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Kế hoạch của ta sắp thành công vậy mà không ngờ lại bị mụ phá đám.
Lão hằn học nhìn sang phía Quách Bạch Vân nói.
Đoàn Minh Đức nãy giờ vẫn im lặng. Giờ đây lên tiếng nói. :
- Thần Phong Chân Nhân, ngươi chớ vội đắc ý quá sớm. Bản nhân cũng muốn xem chân tài thực học của ngươi đây.
Tiếng đây vừa dứt Đoàn Minh Đức đã lao tới tấn công như vũ bão. Lão vung tay lên đánh lia lịa trong một thoáng lão đã sử dụng mười mấy loại võ công: nào là Hàng Ma chưởng, Tam Tuyệt Quyền, Thanh Long trảo... chiêu nào cũng nhắm yếu điểm của Thần Phong Chân Nhân đánh tới. Thấy lão đã nổi điên Thần Phong Chân Nhân cười khẩy một tiếng điểm nhẹ chân xuống đất. Thân người lão bay vọt lên cao. Đang lơ lửng lão chắp hai tay lại xô mạnh ra ngoài
Thủ pháp cùng tư thức này chính là chiêu Hồng Thủy Vô Lượng trong Hoàng Dương Bảo Điển. Chỉ thấy kình phong dấy lên. Mang theo tiếng nổ lách tách như rang đậu lao thẳng vào chưởng lực của Đoàn Minh Đức.
Một tiếng nổ to vang lên. Đoàn Minh Đức bị phản chấn hất lui ra sau 8 bước dài khí huyết trong người nhộn nhạo vô cùng. Khó khăn lắm mới bình ổn được. Trong khi ở phía đối diện Thần Phong Chân Nhân vẫn ở nguyên một chỗ, không có dấu hiệu bị tổn hại mảy may. Võ họv và nội công mà lão vừa phô diễn khiến cho quần hào có mặt ở xung quanh đều phải âm thầm kinh sợ.
Qua phút ngờ Đoàn Minh Đức lại thét lên một tiếng rồi tới tấp đánh về phía trước lão sử dụng 12 thành công lực đánh ra Bình Sa Lạc Nhạn một chiêu mạnh mẽ nhất trong Bài Vân Thần Chưởng của mình. Mọi người xung quanh bị kình phong thổi qua thì đều như phải bỏng, đất đã bị thổi đi bay rao rào, cây cối xung quanh ngả nghiên như gặp bão. Thế công hung mãnh là thế nhưng Thần Phong Chân Nhân vẫn không chút khẩn trương. Lão cười nhạt phất nhẹ tay áo một luồng kình phong như gió lốc bay ra khí thế như dời non lấp biển lao tới. Một tiếng sầm rùng rợn vang lên. Lần này Đoàn Minh Đức bị đánh bay ra sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Trước ngực lão bộ Hoàng Kim Giáp xuất hiện năm lỗ thủng; máu rỉ ra không ngớt. Ánh Tuyết vội vã lao tới:
- Cha, người không sao chứ.
Vừa nói nàng vừa điểm huyệt ngăn không cho máu chảy.
- Cha, cha đừng vận khí nữa, để cho máu ngừng chảy.
Đoàn Minh Đức đáp:
- Ta không sao, rồi quay sang Thần Phong Chân Nhân nhăn nhó nói:
- Lão khá lắm, không ngờ ta thông minh một đời cuối cùng lại phải lâm vào cảnh thế này.
Thần Phong Chân Nhân cười dài rồi nói:
- Đoàn lão, chớ nên trách bần đạo. Ai bảo ngôi cao chỉ có một, lão hãy cứ yên tâm mà lên đường đi.
Dứt lời lão vung tay lên. Năm luồng chỉ lực vô hình liên tiếp phóng tới. Ánh Tuyết thấy vậy vội vã vung tay ra đỡ vào thế công của lão. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến khi Băng Tâm Tiên Tử và Long Hoàng định ứng cứu thì đã muộn rồi. Đoàn Minh Đức vỗi vã quát lên :
- Ánh Tuyết, nguy hiểm.
Lão dùng chút sức tàn vùng dậy, ôm châm lấy con gái đẩy nàng sang một bên. Vừa lúc đó Vô Ảnh Thần Chỉ của Thần Phong Chân Nhân cũng đánh tới. Chỉ thấy Đoàn Minh Đức rung người một cái ngực lão lại xuất hiện thêm năm cái lỗ nữa. Máu phun ra thành vòi ướt đẫm vạt áo. Ánh Tuyết vội vã bò tới ôn lấy lão khóc lớn:
- Cha à, cha không sao chứ, cha mau tỉnh lại đi. Đừng làm con gái sợ.
Đoàn Minh Đức nặng nhọc đưa cánh tay lên vuốt ve mái tóc của Ánh Tuyết khe khẽ nói:
- Cha.. không cứu được nữa rồi. Cả đời cha chỉ tham lam quyền lực. Rồi cũng vì quyền lực mà chết.. chỉ tiếc ta không được thấy con gái ta thành thân.
- Cha à. Người nhất định sẽ khỏe lại thôi, không sao đâu.
Ánh tuyết vừa khóc vừa đưa tay bịt chặt vết thương của lão. Lão cười nhẹ lắc đầu, lão đưa tay nắm lấy bàn tay đầy máu tươi của nàng, rồi nhìn sang Long Hoàng và nói:
- Ta phó thác con gái ta cho ngươi, nếu như ngươi dám phụ bạc nó, Đoàn Minh Đức ta dù có làm ma cũng không tha cho ngươi.
Long Hoàng lại gần khẽ nói với lão:
- Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối nhấy định nhớ kỹ
Lão khó nhọc gật đầu, rồi bàn tay đang nắm tay Ánh Tuyết cứ lạnh dần rồi tuột ra rơi xuống đất. Đoàn Minh Đức đã chết. Trong sơn cốc một tiếng thét sầu thảm vang lên, chất chứa bao nỗi đau thương, cô quạnh.
- Cha ơi, không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.