Chương 50: Cái Chết Của Thần Phong.
KeoChuoi
02/06/2021
Long Hoàng vừa quay lại thì đã thấy một luồng gió lớn phóng đến huyệt Mi Tâm. Chàng vội vã ngửa người ra sau theo thế thiết bản kiều tránh thoát. Xuất kì bất ý nhưng vẫn đánh hụt mục tiêu. Thần Phong Chân Nhân nhanh chóng biến vào thông đạo trước mặt rồi mất hút. Bọn Long Hoàng vội vã tiến theo lão, không rời một bước.
Đi qua khỏi cánh cửa đá, thì xuất hiện một đường hầm dài , bốn người liền theo đó mà đi, đi được một đoạn thì cảm thấy đường hầm hơi dốc lên trên , càng đi lên cao thì của hầm càng rộng ra, đi được khoảng 80 mươi trượng, thì cảm thấy có gió lùa vào nhắm chừng lối ra không còn xa nữa. Mọi người lại tiếp tục tiến lên thêm một đoạn nữa khi đến cuối đướng hầm để đề phòng bất trắc Long Hoàng đã ngầm vận công vào tay đề phòng. Thế nhưng mọi người đều không xảy ra chuyện gì cả. Ra khỏi đường hầm thì một khung cảnh thần tiên tráng lệ đập vào mắt mọi người.
Long Hoàng nhận ra bọn chàng đang đứng trong một thung lũng được bao quanh bởi những ngọn núi cao chọc trời bốn phía là vách đá dựng đứng. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Sườn núi phiá bên trái có một dòng thác nước khổng lồ, đang ào ào đổ xuống cái hồ trước mặt, lòng hồ rộng cỡ mấy mẫu và hiện lên một màu xanh thăm thẳm. Phía bên trái mọc không biết cơ man nào là kì hoa dị thảo, to nhỏ ngắn dài đủ cả, có những loại cây mà chỉ có thể thấy trong truyền thuyết, xa hơn nữa phía bên kia bờ hồ mọc rất nhiều hoa màu sắc rực rỡ vô cùng, bên cạch hồ từng đàn chim lớn nhỏ chao qua, đảo lại. Ðứng trước phong cảnh thần tiên mê hồn như vậy, bọn chàng chỉ biết ngây người, trố mắt ra mà nhìn, Phan Vân không ngớt lẩm bẩm có vẻ hưng phấn lắm:
- Sư đệ, ta có hoa mắt không, đây là Vạn niên tuyết sâm, đây lại là Tuyết liên tử đen hiếm có, còn kia, ối ta không nhìn nhầm đấy chứ đó là Nhất Diệp Thảo, 5000 năm mới ra một chiếc lá.
Lão vừa chỉ trỏ vừa hưng phấn nhổ số hoa cỏ cho vào túi.
Phút chốc Ánh Tuyết bên cạnh cũng quên cả nỗi buồn ngây người ra mà chìm vào cảnh đẹp.
Bỗng một tiếng hét lớn sau đó là một tiếng nổ vang lên đưa mọi người trở về thực tại.
Long Hoàng khẽ nói:
- Phía này này.
Cả bốn người nhắm về hướng có tiếng nổ đi tới. Nơi phát ra tiếng nổ là một mỏm đá khổng lồ hình kim quy ở phía bên kia của bờ hồ, bước tượng đá to đến mức cái chân con rùa này cũng đã mấy người ôm mới xuể.
Phía trước con rùa Thần Phong Chân Nhân đang đứng đó mắt ngó đăm đăm vào con rùa mồm lẩm bẩm:
- Cửa vào ở đâu, cửa vào ở đâu.
Vừa nói lão vừa dùng chưởng lực đánh vào con rùa đá, từng mảnh vỡ bắn ra dưới sức mạnh của lão bay tứ tán khắp nơi. Đôi mắt của lão đã đỏ rực như phát điên.
- Kho báu là của ta, thiên hạ cũng là của ta. Ta là bá chủ...
- ầm..
- ầm...
Long Hoàng cất tiếng nói:
- Thần Phong Chân Nhân ông điên rồi, hãy tỉnh lại trước khi quá muộn.
Nghe được giọng Long Hoàng. Thần Phong Chân Nhân sững lại một lát rồi ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ngươi bảo ta điên ư, tên ranh kia, ta giết ngươi trước.
Mặt lão từ từ chuyển sang màu đen sẫm. Dấu hiệu cho thấy lão đã vận Hoàng Dương công đến mức cực hạn. Chỉ thấy thân pháp của lão loang loáng chớp động. bốn phương tám hướng đều là bóng chưởng chập chùng nhanh như gió cuốn mưa tuôn nhắm vào Long Hoàng đánh tới. Thấy võ công của lão kinh hồn như vậy cả bốn vội vàng lùi lại mấy bước rồi đồng loạt rút binh khí tấn công. Từ bên ngoài chỉ thấy một bóng đen bay tới tấp giữa bốn bóng đen còn lại, khi bên tả khi bên hữu. Thần Phong Chân nhân không biết là điên thực hay do lão đã tẩu hỏa nhập mà lần này lão đánh không để gì đến tính mạng. Chiêu nào của lão đánh ra cũng liều mạng vô cùng, mà lại mang theo một luồng nội lực bài sơn đảo hải. Chỉ chớp mắt lão đã khiến cho bốn người Long Hoàng phải liên tiếp đỡ phải gạt trái. Đến chiêu thứ ba mươi Thần Phong Chân Nhân hét lớn một tiếng xòe rộng năm ngón tay ra chụp mạnh vào sau ót của Phương Phương, cánh tay lão hoa lên biến ảo khôn lường khiến cho nàng vô phương chống đỡ. Phan Vân vội kêu:
- Con gái cẩn thận Long Hoàng cũng hô lên:
- Mau lùi lại.
Phan Vân vội vã lao đến chắn trước mặt của Phương Phương, vừa hay lúc đó phập một tiếng năm ngón tay của lão đã đánh mạnh vào ngực Phan Vân. Nội lực của lão còn truyền qua người Phan Vân vào Phương Phương khiến hai người bay về phía sau rồi đập mạnh xuống đất. Bất tỉnh nhân sự. Ánh Tuyết vội vã chạy lại xem xét rồi nói với Long Hoàng :
- Họ vẫn còn sống - Muội mau đưa họ lùi lại một chút chỗ này để ta lo Ánh Tuyết vội nói:
- Không được nguy hiểm lắm. Lão quá mạnh.
Nàng chưa kịp nói tiếp thì Thần Phong Chân Nhân đã lại lao tới. Long Hoàng vội nói:
- Mau lùi lại, Rồi cầm kiếm lao vào lão. ????????????
Ở một phía khác của sơn cốc có bốn người già có trẻ có. Bốn người này trang phục rất lạ lùng. Cầm đầu là một bà già áng chừng 80 tuổi, tay cầm trượng gỗ. Kế đến là tên Lộc Ba mà bọn chàng gặp ngoài cửa điện, cạnh hắn là một mỹ phụ trên bốn mươi tuổi. Cuối cùng là một thanh niên mặc toàn đồ trắng đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống cuộc ác đấu:
Bà lão nói:
- Tên kia cớ gì mà không mang nốt ba thần vật trong người ra mà sử dụng.
Lộc Ba cười nói:
- mẹ à con đã kiểm tra rồi. Hắn không có tứ linh khí. Chỉ là miễn cưỡng mới dùng được một phần của lôi vân kiếm này thôi.
Bà lão lại nói tiếp:
- Thế nhưng thanh niên kia lại chính khí bừng bừng. Trong người linh lực của Thủy, Hỏa, Phong, Lôi vô cùng nồng đậm, thật là hiếm có, ngay cả Lộc Ba ngươi cũng chỉ có tam linh khí trong người mà thôi.
Mỹ phụ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
- Vì thấy hắn có Tứ Linh Khí nên huynh mới cho cả đám người vào đây để thử thách sao.
Lộc Ba trả lời:
- muội nói phải. Lúc ở ngoài ta đã định giết hết bọn chúng, thế nhưng ta lại phát hiện ra, tên này hơi đặc biệt. Vả lại năm trước mẫu thân đã xem quẻ. Thấy rằng thiên hạ sắp có biến. Tất phải nhờ vào người mang tứ linh căn này giải nguy. Tổ tiên Lạc Long Quân yêu dân như con. Chúng ta là hậu duệ của ngài. Tất phải bảo vệ cơ nghiệp do ngài xây dựng.
Trong lúc họ nói chuyện thì trận chiến bên dưới đã đến hồi tối hậu. Thần Phong Chân Nhân đang lơ lưng cách mặt đất mấy trượng khuôn mặt lão vì vận Hoàng Dương công đã đen xạm như ác quỷ. Hỏa Thần Cung, Phong Nguyên Lệnh, Ấn Huyền Vũ ba thần vật đang bay xung quanh người lão không ngớt tỏa ra hào quang chói mắt. Lão đang điên cuồng hút lấy sức mạnh từ ba thần vật quyết tâm ra đòn tối hậu. Linh lực từ thần vật không ngớt cuồn cuộn truyền vào người lão. Phút chốc lão giơ hai tay ra, một quả cầu ánh sáng đang từ từ hình thành trong tay lão. Lão cười sằng sặc:
- Ha Ha Ha, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết rồi thì không ai còn là đối thủ của ta nữa.
Lão vung tay quả cầu đó lao thẳng về phía Long Hoàng, trên đường đi của quả cầu tất cả cỏ cây hoa lá thậm chí đến cả đất cũng bị đốt cháy thành tro bụi.
Đứng bên ngoài lược trận Anh Tuyết kinh hãi kêu lên:
- Long Hoàng cẩn thận.
Long Hoàng vội vã dồn chân khí ra khắp châu thân hình thành tiên thiên cương khí bao bọc cơ thể. Lại vận dụng Tam Ma Địa đến cực hạn. Chân lực chư lưu toàn thân để bảo hộ khiến cho áo bào của chàng bay phần phật. Đúng lúc quả cầu sắp chạm vào chàng thì chàng đột ngột cảm thấy một luồng linh lực không lồ xuyên qua người chàng đập vào quả cầu khiến nó đổi hướng bay vào sườn núi bên cạnh.
Một tiếng ầm rùng rợn vang lên. Sườn núi đã bị quả cầu khoét một lỗ rộng cà sâu có đến hàng chục trượng. Đất đá vụn bay rào rào khắp nơi. Bụi đất bị gió thổi qua không ngớt bay toán loạn
Khi bụi đất dần tan thì đứng giữa Long Hoàng và Thần Phong Chân Nhân là bốn người quái dị trên đỉnh núi lúc vừa rồi.
Họ hướng ánh mắt chăm chú nhìn Long Hoàng từ đầu đến chân rồi lão bà cầm trượng nói:
- Quả nhiên không phải tầm thường.
Sau phút bất ngờ Thần Phong Chân Nhân đã nhận ra kẻ phá đám kia cũng là kẻ ngoài cửa điện ngăn lão giết quần hùng. Lão đã thực sự nổi điên. Lần sử dụng thần vật vừa rồi khiến chút linh lực mà lão dựa vào hập thụ mấy chục năm nay mới có đã kiệt quệ. Lão bèn đưa tay lên lưng tuốt ngọn phất trần rồi lao đến:
- Tên khốn dám phá hỏng đại sự của ta, ngươi phải chết.
Lão bà không buồn ngẩng mặt lên nhìn chỉ khẽ nói - Lạc Long Tháp.
Cậu thanh niên áo trắng khẽ vâng một tiếng rồi vung cánh tay về phía Thần Phong Chân Nhân. Một áng mây màu đỏ từ tay thiếu niên tên là Lạc Long Tháp bay ra chớp mắt đã phủ kín lão vào trong. Chỉ nghe thấy một tiếng thét lớn vang lên rồi im bặt. Đến khi mây tan đi Thần Phong Chân Nhân chỉ còn một nhúm tro bụi rơi trên đất. Một cao thủ võ lâm. Cứ thế hồ đồ mà chết chỉ trong một chiêu, khiến cho bọn Long Hoàng kinh sợ không thôi. Chàng lẩm bẩm:
- Hỏa Linh Khí.
Đi qua khỏi cánh cửa đá, thì xuất hiện một đường hầm dài , bốn người liền theo đó mà đi, đi được một đoạn thì cảm thấy đường hầm hơi dốc lên trên , càng đi lên cao thì của hầm càng rộng ra, đi được khoảng 80 mươi trượng, thì cảm thấy có gió lùa vào nhắm chừng lối ra không còn xa nữa. Mọi người lại tiếp tục tiến lên thêm một đoạn nữa khi đến cuối đướng hầm để đề phòng bất trắc Long Hoàng đã ngầm vận công vào tay đề phòng. Thế nhưng mọi người đều không xảy ra chuyện gì cả. Ra khỏi đường hầm thì một khung cảnh thần tiên tráng lệ đập vào mắt mọi người.
Long Hoàng nhận ra bọn chàng đang đứng trong một thung lũng được bao quanh bởi những ngọn núi cao chọc trời bốn phía là vách đá dựng đứng. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Sườn núi phiá bên trái có một dòng thác nước khổng lồ, đang ào ào đổ xuống cái hồ trước mặt, lòng hồ rộng cỡ mấy mẫu và hiện lên một màu xanh thăm thẳm. Phía bên trái mọc không biết cơ man nào là kì hoa dị thảo, to nhỏ ngắn dài đủ cả, có những loại cây mà chỉ có thể thấy trong truyền thuyết, xa hơn nữa phía bên kia bờ hồ mọc rất nhiều hoa màu sắc rực rỡ vô cùng, bên cạch hồ từng đàn chim lớn nhỏ chao qua, đảo lại. Ðứng trước phong cảnh thần tiên mê hồn như vậy, bọn chàng chỉ biết ngây người, trố mắt ra mà nhìn, Phan Vân không ngớt lẩm bẩm có vẻ hưng phấn lắm:
- Sư đệ, ta có hoa mắt không, đây là Vạn niên tuyết sâm, đây lại là Tuyết liên tử đen hiếm có, còn kia, ối ta không nhìn nhầm đấy chứ đó là Nhất Diệp Thảo, 5000 năm mới ra một chiếc lá.
Lão vừa chỉ trỏ vừa hưng phấn nhổ số hoa cỏ cho vào túi.
Phút chốc Ánh Tuyết bên cạnh cũng quên cả nỗi buồn ngây người ra mà chìm vào cảnh đẹp.
Bỗng một tiếng hét lớn sau đó là một tiếng nổ vang lên đưa mọi người trở về thực tại.
Long Hoàng khẽ nói:
- Phía này này.
Cả bốn người nhắm về hướng có tiếng nổ đi tới. Nơi phát ra tiếng nổ là một mỏm đá khổng lồ hình kim quy ở phía bên kia của bờ hồ, bước tượng đá to đến mức cái chân con rùa này cũng đã mấy người ôm mới xuể.
Phía trước con rùa Thần Phong Chân Nhân đang đứng đó mắt ngó đăm đăm vào con rùa mồm lẩm bẩm:
- Cửa vào ở đâu, cửa vào ở đâu.
Vừa nói lão vừa dùng chưởng lực đánh vào con rùa đá, từng mảnh vỡ bắn ra dưới sức mạnh của lão bay tứ tán khắp nơi. Đôi mắt của lão đã đỏ rực như phát điên.
- Kho báu là của ta, thiên hạ cũng là của ta. Ta là bá chủ...
- ầm..
- ầm...
Long Hoàng cất tiếng nói:
- Thần Phong Chân Nhân ông điên rồi, hãy tỉnh lại trước khi quá muộn.
Nghe được giọng Long Hoàng. Thần Phong Chân Nhân sững lại một lát rồi ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ngươi bảo ta điên ư, tên ranh kia, ta giết ngươi trước.
Mặt lão từ từ chuyển sang màu đen sẫm. Dấu hiệu cho thấy lão đã vận Hoàng Dương công đến mức cực hạn. Chỉ thấy thân pháp của lão loang loáng chớp động. bốn phương tám hướng đều là bóng chưởng chập chùng nhanh như gió cuốn mưa tuôn nhắm vào Long Hoàng đánh tới. Thấy võ công của lão kinh hồn như vậy cả bốn vội vàng lùi lại mấy bước rồi đồng loạt rút binh khí tấn công. Từ bên ngoài chỉ thấy một bóng đen bay tới tấp giữa bốn bóng đen còn lại, khi bên tả khi bên hữu. Thần Phong Chân nhân không biết là điên thực hay do lão đã tẩu hỏa nhập mà lần này lão đánh không để gì đến tính mạng. Chiêu nào của lão đánh ra cũng liều mạng vô cùng, mà lại mang theo một luồng nội lực bài sơn đảo hải. Chỉ chớp mắt lão đã khiến cho bốn người Long Hoàng phải liên tiếp đỡ phải gạt trái. Đến chiêu thứ ba mươi Thần Phong Chân Nhân hét lớn một tiếng xòe rộng năm ngón tay ra chụp mạnh vào sau ót của Phương Phương, cánh tay lão hoa lên biến ảo khôn lường khiến cho nàng vô phương chống đỡ. Phan Vân vội kêu:
- Con gái cẩn thận Long Hoàng cũng hô lên:
- Mau lùi lại.
Phan Vân vội vã lao đến chắn trước mặt của Phương Phương, vừa hay lúc đó phập một tiếng năm ngón tay của lão đã đánh mạnh vào ngực Phan Vân. Nội lực của lão còn truyền qua người Phan Vân vào Phương Phương khiến hai người bay về phía sau rồi đập mạnh xuống đất. Bất tỉnh nhân sự. Ánh Tuyết vội vã chạy lại xem xét rồi nói với Long Hoàng :
- Họ vẫn còn sống - Muội mau đưa họ lùi lại một chút chỗ này để ta lo Ánh Tuyết vội nói:
- Không được nguy hiểm lắm. Lão quá mạnh.
Nàng chưa kịp nói tiếp thì Thần Phong Chân Nhân đã lại lao tới. Long Hoàng vội nói:
- Mau lùi lại, Rồi cầm kiếm lao vào lão. ????????????
Ở một phía khác của sơn cốc có bốn người già có trẻ có. Bốn người này trang phục rất lạ lùng. Cầm đầu là một bà già áng chừng 80 tuổi, tay cầm trượng gỗ. Kế đến là tên Lộc Ba mà bọn chàng gặp ngoài cửa điện, cạnh hắn là một mỹ phụ trên bốn mươi tuổi. Cuối cùng là một thanh niên mặc toàn đồ trắng đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống cuộc ác đấu:
Bà lão nói:
- Tên kia cớ gì mà không mang nốt ba thần vật trong người ra mà sử dụng.
Lộc Ba cười nói:
- mẹ à con đã kiểm tra rồi. Hắn không có tứ linh khí. Chỉ là miễn cưỡng mới dùng được một phần của lôi vân kiếm này thôi.
Bà lão lại nói tiếp:
- Thế nhưng thanh niên kia lại chính khí bừng bừng. Trong người linh lực của Thủy, Hỏa, Phong, Lôi vô cùng nồng đậm, thật là hiếm có, ngay cả Lộc Ba ngươi cũng chỉ có tam linh khí trong người mà thôi.
Mỹ phụ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
- Vì thấy hắn có Tứ Linh Khí nên huynh mới cho cả đám người vào đây để thử thách sao.
Lộc Ba trả lời:
- muội nói phải. Lúc ở ngoài ta đã định giết hết bọn chúng, thế nhưng ta lại phát hiện ra, tên này hơi đặc biệt. Vả lại năm trước mẫu thân đã xem quẻ. Thấy rằng thiên hạ sắp có biến. Tất phải nhờ vào người mang tứ linh căn này giải nguy. Tổ tiên Lạc Long Quân yêu dân như con. Chúng ta là hậu duệ của ngài. Tất phải bảo vệ cơ nghiệp do ngài xây dựng.
Trong lúc họ nói chuyện thì trận chiến bên dưới đã đến hồi tối hậu. Thần Phong Chân Nhân đang lơ lưng cách mặt đất mấy trượng khuôn mặt lão vì vận Hoàng Dương công đã đen xạm như ác quỷ. Hỏa Thần Cung, Phong Nguyên Lệnh, Ấn Huyền Vũ ba thần vật đang bay xung quanh người lão không ngớt tỏa ra hào quang chói mắt. Lão đang điên cuồng hút lấy sức mạnh từ ba thần vật quyết tâm ra đòn tối hậu. Linh lực từ thần vật không ngớt cuồn cuộn truyền vào người lão. Phút chốc lão giơ hai tay ra, một quả cầu ánh sáng đang từ từ hình thành trong tay lão. Lão cười sằng sặc:
- Ha Ha Ha, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết rồi thì không ai còn là đối thủ của ta nữa.
Lão vung tay quả cầu đó lao thẳng về phía Long Hoàng, trên đường đi của quả cầu tất cả cỏ cây hoa lá thậm chí đến cả đất cũng bị đốt cháy thành tro bụi.
Đứng bên ngoài lược trận Anh Tuyết kinh hãi kêu lên:
- Long Hoàng cẩn thận.
Long Hoàng vội vã dồn chân khí ra khắp châu thân hình thành tiên thiên cương khí bao bọc cơ thể. Lại vận dụng Tam Ma Địa đến cực hạn. Chân lực chư lưu toàn thân để bảo hộ khiến cho áo bào của chàng bay phần phật. Đúng lúc quả cầu sắp chạm vào chàng thì chàng đột ngột cảm thấy một luồng linh lực không lồ xuyên qua người chàng đập vào quả cầu khiến nó đổi hướng bay vào sườn núi bên cạnh.
Một tiếng ầm rùng rợn vang lên. Sườn núi đã bị quả cầu khoét một lỗ rộng cà sâu có đến hàng chục trượng. Đất đá vụn bay rào rào khắp nơi. Bụi đất bị gió thổi qua không ngớt bay toán loạn
Khi bụi đất dần tan thì đứng giữa Long Hoàng và Thần Phong Chân Nhân là bốn người quái dị trên đỉnh núi lúc vừa rồi.
Họ hướng ánh mắt chăm chú nhìn Long Hoàng từ đầu đến chân rồi lão bà cầm trượng nói:
- Quả nhiên không phải tầm thường.
Sau phút bất ngờ Thần Phong Chân Nhân đã nhận ra kẻ phá đám kia cũng là kẻ ngoài cửa điện ngăn lão giết quần hùng. Lão đã thực sự nổi điên. Lần sử dụng thần vật vừa rồi khiến chút linh lực mà lão dựa vào hập thụ mấy chục năm nay mới có đã kiệt quệ. Lão bèn đưa tay lên lưng tuốt ngọn phất trần rồi lao đến:
- Tên khốn dám phá hỏng đại sự của ta, ngươi phải chết.
Lão bà không buồn ngẩng mặt lên nhìn chỉ khẽ nói - Lạc Long Tháp.
Cậu thanh niên áo trắng khẽ vâng một tiếng rồi vung cánh tay về phía Thần Phong Chân Nhân. Một áng mây màu đỏ từ tay thiếu niên tên là Lạc Long Tháp bay ra chớp mắt đã phủ kín lão vào trong. Chỉ nghe thấy một tiếng thét lớn vang lên rồi im bặt. Đến khi mây tan đi Thần Phong Chân Nhân chỉ còn một nhúm tro bụi rơi trên đất. Một cao thủ võ lâm. Cứ thế hồ đồ mà chết chỉ trong một chiêu, khiến cho bọn Long Hoàng kinh sợ không thôi. Chàng lẩm bẩm:
- Hỏa Linh Khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.