Chương 13: Chút Hiểu Lầm Khó Bề Hóa Giải, Động Binh Đao Khắc Môi Thâm Thù
KeoChuoi
02/06/2021
Chút hiểu lầm khó bề hóa giải, động binh đao khắc môi thâm thù
Lão đạo sĩ đưa tay tuốt ngọn phất trần trên lưng xuống, rồi cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách, nói :
- Các ngươi thật là nghé con không sợ cọp, Ngươi có biết đây là nơi nào không?
- Tại hạ quả thật không rõ mong đạo trưởng chỉ bảo, Long Hoàng không muốn gây thêm phiền phức nên cẩn thận đáp lễ. Thế nhưng Ánh Tuyết thấy dáng vẻ khó ưa của Lão Đạo sỹ thì không nhịn được nàng nói:
- Nhìn mặt lão thì ta biết nơi đây là một nơi chẳng ra gì rồi.
Lão đạo sỹ ngửa mặt lên trời cười lớn - Ha ha. Chả lẽ Hoàng Dương đạo quán tại Thiên Long Cốc nơi đây bọn các ngươi cũng chưa từng nghe ai nói đến hay sao?
- Hoàng Dương đạo quán?.
Tiếp đó lão đạo sĩ bèn nói:
- Đạo quán chúng ta là nơi mà võ học độc đáo, không giống ai cả. Được truyền thừa đã ngàn năm. Có thể nói là thiên hạ vô địch thủ. Và do đó, suốt từ bấy lâu nay không ai dám đến xâm phạm ta mà ta cũng không xâm phạm ai bao giờ. Các đời quán chủ đều đặt ra một nghiêm lệnh...
- Nghiêm lệnh.
- Đúng vậy nếu có kẻ nào không được sự cho phép mà dám xông vào nơi đây, chỉ có đi mà không có về.
- Lại có lệnh quái đản như vậy, Ánh Tuyết thảng thốt nói.
Tên đạo sỹ nhướng đôi mắt âm hiểm cười sằng sặc:
- Mỹ nhân không cần sợ hãi bần đạo không nhẫn tâm hạ độc thủ đâu, mỹ nhân đợi một lát để bần đạo tiễn tên kia về gặp tổ tông hắn rồi vui vẻ cùng mỹ nhân.
Ánh Tuyết đã khi nào bị cợt nhả như vậy, nàng nhướng đôi mày liễu tức giận nói lớn:
- Được, lão hãy đợi một chút nhé, Nói đoạn, nàng nhấc chân tràn tới, tức thì qua một tiếng “ roẹt ” đã thấy thế kiếm của nàng nhắm chém thẳng vào mặt.
Lão đạo sĩ trông thấy thế không khỏi kinh hãi, nói :
- Úy, thì ra mỹ nhân cũng biết chút chân tài lực học khá lắm.
Vừa nói, lão ta vừa vung ngọn phất trần nhanh nhẹn tràn tới ba bước. Thân pháp của lão ta quả thật lanh lợi không sao tả xiết. Chớp mắt phất trần của lão đã gạt bay thế kiếm của Ánh Tuyết, thuận đà lão đâm thẳng phất trần vào cổ nàng. Ánh Tuyết trông thấy vậy, trong lòng lấy làm kinh hãi. Vội đạp chân xuống đất mượn lực nhảy sang trái ba bước thì tiếng gió rít vèo vèo tức thì ngọn phất trần đánh hụt vào khoảng không bên cạnh. Sau phút kinh sợ, Ánh Tuyết lại vung kiếm lên nhắm vào bẩy đại huyệt trước ngực của lão đạo sĩ.
Lão này nào ngờ đến được là cô gái bé nhỏ này ra chiêu lại tàn độc đến vậy, lão quát lớn một tiếng rồi nhanh nhẹn vung ngọn phất trần ra, ngọn phất trâng trông như một luống chỉ bạc quấn chặt vào thanh kiếm. Nhân cơ hội đó lão vung tay trái lên nhắm vào Ánh Tuyết quét tới, Chưởng phong của lão mang theo một luồng khí âm hàn ập tới nhắm ngay trán của nàng, quá bất ngờ nên nàng không kịp làm gì cả chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn, đúng lúc đó Bỗng nàng nghe thấy một tiếng "ầm". Nàng giật mình nhìn lại thì thấy lão đạo sỹ đã nằm im trên đất phun ra một vòi máu tươi. Thì ra trong lúc nguy cấp Long Hoàng đã vận dụng di hình thuật đến mức cực hạn, nhanh chóng lao tới vung chưởng đánh thẳng vào sườn lão đạo sỹ. Nên biết từ sau khi chàng luyện thành thần công Tam Ma Địa, nội lực của chàng đã có một bước tiến kinh người, trúng phải chưởng này lão đạo sỹ làm sao chịu nổi.
- Tuyết muội không sao chứ.
- May nhờ huynh muội không sao cả.
Lúc này lãi đạo sỹ đã bò dậy, lão đưa tay quệt máu trên miệng hậm hực nói:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi, món nợ này không báo ta thề không làm người, Dứt lời lão xoay lưng chạy về hướng nội cốc thoáng cái đã mất dạng.
Long Hoàng và Ánh Tuyết tiếp tục đi tới. Đường lên núi vô cùng khó đi nếu là người bình thường thì đã sớm tan thây rồi. Tại nơi tận cùng chính là một khoảng đất rộng lớn. Tại đó có xây một ngôi đại điện, tường xây cao, phòng ốc, hoa viên vô cùng nguy nga tráng lệ, cửa nẻo đều đóng kín, bên trong chẳng hề nghe một tiếng động tĩnh nào.
Trên cửa của ngôi đại điện ấy, có bốn chữ đại tự “Hoàng Dương Đại Điện” rất to.
Hai bên cửa lại có hai câu đối, nền đỏ chữ vàng trông vô cùng rực rỡ. Ánh Tuyết đọc lớn bên trái viết" Xuân phong, đại nhã năng dung vật" bên phải viết "Thu thủy văn chương bất nhiễm trần". Từ dáng vẻ đại điện cho đến câu từ đều toát ra một khí thế siêu phàm thoát tục. Hai người còn đang nhìn trái ngó phải quan sát thì bất chợt khung cửa đã xuất hiện một lão đạo sĩ áo vàng, đôi mắt lõm sâu, thân hình chỉ có một chút da bọc xương, lão đứng đó chòng chọc nhìn xuống cất giọng lạnh lẽo vô hồn nói:
- Các ngươi có biết đây là nơi nào không?
Ánh Tuyết vẫn còn tức giận vì bị chết hụt lúc nãy nàng không kiêng nể nói.
- Đây chính là Hoàng Dương Đạo Quán của mấy Lão mũi trâu sống lủi thủi như người rừng không phải hay sao.
Lão đạo sỹ áo vàng nghe vậy tức giận quát lớn:
- Cái chi? các ngươi dám đứng trước mặt bần đạo xúc phạm tới đạo quán chúng ta lẽ nào muốn đi tìm lấy cái chết hay sao?
Ánh Tuyết lầm bẩm nói:
- Hươu chết về tay ai vẫn chưa biết được đâu.
Lão đạo sỹ thấy nàng coi thường mình như vậy tức giận đến mức râu tóc dựng đứng cả lên, lão quát lớn:
- Ranh con, ngươi thực sự muốn chết mà Dứt lời lão vung cao cánh tay trái đồng thời lão phi thân ra ngoài nhắm ngay Ánh Tuyết đánh tới. Trong khi đó, trường kiếm trong bàn tay phải của lão cũng vung lên gây thành một loạt âm thanh bén nhọn nhắm đầu của nàng đâm thẳng tới. Trong một lúc mà hai tay của lão đánh ra hai thế võ khác nhau thế nào cũng âm hiểm vô cùng, quyết dồn cho được đối phương vào chỗ chết. Long Hoàng thấy Ánh Tuyết gặp nguy liền lập tức ra tay, chàng vung chưởng phải lên nhắm hông lão đạo sỹ quét tới, thế công hung mãnh vô cùng, bị bất ngờ lão đành thu tay trái về nhắm chưởng của Long Hoàng đánh tới.
- Sầm.
Hai chưởng đụng vào nhau, lão đạo sỹ cùng Long Hoàng đều phải bước lùi ba bước mới ổn định thân hình. Lão đạo sỹ nhướng mày nhìn vào Long Hoàng nói:
- Tên tiểu tử kia, khá khen cho ngươi cũng gọi là có chút bản lĩnh nhưng dựa vào đó mà nhà ngươi dám đến đây làm loạn lại còn đánh trọng thương đệ tử của bản môn thì thật quá sức ngông cuồng.
Long Hoàng nhìn thẳng vào lão đáp lời - Chúng ta chỉ đi ngang qua đây có việc mà thôi, mọi rắc rối chính là do tên sư đệ của lão tự chuốc lấy nào có phải chúng ta gây sự trước.
Lão đạo sỹ ngựa mặt lên trời cười dài một tiếng lão cất giọng ngạo nghễ nói:
- Ha ha. Chỉ mới từng ấy tuổi đầu, mà lại dám ăn nói hỗn hào trước mặt bần đạo. Hôm nay nếu bần đạo để các ngươi còn sống trở về thì ta nào còn mặt mũi xưng là Vô trần đạo nhân trong Hoàng Dương quán.
Lão đạo sĩ đưa tay tuốt ngọn phất trần trên lưng xuống, rồi cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách, nói :
- Các ngươi thật là nghé con không sợ cọp, Ngươi có biết đây là nơi nào không?
- Tại hạ quả thật không rõ mong đạo trưởng chỉ bảo, Long Hoàng không muốn gây thêm phiền phức nên cẩn thận đáp lễ. Thế nhưng Ánh Tuyết thấy dáng vẻ khó ưa của Lão Đạo sỹ thì không nhịn được nàng nói:
- Nhìn mặt lão thì ta biết nơi đây là một nơi chẳng ra gì rồi.
Lão đạo sỹ ngửa mặt lên trời cười lớn - Ha ha. Chả lẽ Hoàng Dương đạo quán tại Thiên Long Cốc nơi đây bọn các ngươi cũng chưa từng nghe ai nói đến hay sao?
- Hoàng Dương đạo quán?.
Tiếp đó lão đạo sĩ bèn nói:
- Đạo quán chúng ta là nơi mà võ học độc đáo, không giống ai cả. Được truyền thừa đã ngàn năm. Có thể nói là thiên hạ vô địch thủ. Và do đó, suốt từ bấy lâu nay không ai dám đến xâm phạm ta mà ta cũng không xâm phạm ai bao giờ. Các đời quán chủ đều đặt ra một nghiêm lệnh...
- Nghiêm lệnh.
- Đúng vậy nếu có kẻ nào không được sự cho phép mà dám xông vào nơi đây, chỉ có đi mà không có về.
- Lại có lệnh quái đản như vậy, Ánh Tuyết thảng thốt nói.
Tên đạo sỹ nhướng đôi mắt âm hiểm cười sằng sặc:
- Mỹ nhân không cần sợ hãi bần đạo không nhẫn tâm hạ độc thủ đâu, mỹ nhân đợi một lát để bần đạo tiễn tên kia về gặp tổ tông hắn rồi vui vẻ cùng mỹ nhân.
Ánh Tuyết đã khi nào bị cợt nhả như vậy, nàng nhướng đôi mày liễu tức giận nói lớn:
- Được, lão hãy đợi một chút nhé, Nói đoạn, nàng nhấc chân tràn tới, tức thì qua một tiếng “ roẹt ” đã thấy thế kiếm của nàng nhắm chém thẳng vào mặt.
Lão đạo sĩ trông thấy thế không khỏi kinh hãi, nói :
- Úy, thì ra mỹ nhân cũng biết chút chân tài lực học khá lắm.
Vừa nói, lão ta vừa vung ngọn phất trần nhanh nhẹn tràn tới ba bước. Thân pháp của lão ta quả thật lanh lợi không sao tả xiết. Chớp mắt phất trần của lão đã gạt bay thế kiếm của Ánh Tuyết, thuận đà lão đâm thẳng phất trần vào cổ nàng. Ánh Tuyết trông thấy vậy, trong lòng lấy làm kinh hãi. Vội đạp chân xuống đất mượn lực nhảy sang trái ba bước thì tiếng gió rít vèo vèo tức thì ngọn phất trần đánh hụt vào khoảng không bên cạnh. Sau phút kinh sợ, Ánh Tuyết lại vung kiếm lên nhắm vào bẩy đại huyệt trước ngực của lão đạo sĩ.
Lão này nào ngờ đến được là cô gái bé nhỏ này ra chiêu lại tàn độc đến vậy, lão quát lớn một tiếng rồi nhanh nhẹn vung ngọn phất trần ra, ngọn phất trâng trông như một luống chỉ bạc quấn chặt vào thanh kiếm. Nhân cơ hội đó lão vung tay trái lên nhắm vào Ánh Tuyết quét tới, Chưởng phong của lão mang theo một luồng khí âm hàn ập tới nhắm ngay trán của nàng, quá bất ngờ nên nàng không kịp làm gì cả chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn, đúng lúc đó Bỗng nàng nghe thấy một tiếng "ầm". Nàng giật mình nhìn lại thì thấy lão đạo sỹ đã nằm im trên đất phun ra một vòi máu tươi. Thì ra trong lúc nguy cấp Long Hoàng đã vận dụng di hình thuật đến mức cực hạn, nhanh chóng lao tới vung chưởng đánh thẳng vào sườn lão đạo sỹ. Nên biết từ sau khi chàng luyện thành thần công Tam Ma Địa, nội lực của chàng đã có một bước tiến kinh người, trúng phải chưởng này lão đạo sỹ làm sao chịu nổi.
- Tuyết muội không sao chứ.
- May nhờ huynh muội không sao cả.
Lúc này lãi đạo sỹ đã bò dậy, lão đưa tay quệt máu trên miệng hậm hực nói:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi, món nợ này không báo ta thề không làm người, Dứt lời lão xoay lưng chạy về hướng nội cốc thoáng cái đã mất dạng.
Long Hoàng và Ánh Tuyết tiếp tục đi tới. Đường lên núi vô cùng khó đi nếu là người bình thường thì đã sớm tan thây rồi. Tại nơi tận cùng chính là một khoảng đất rộng lớn. Tại đó có xây một ngôi đại điện, tường xây cao, phòng ốc, hoa viên vô cùng nguy nga tráng lệ, cửa nẻo đều đóng kín, bên trong chẳng hề nghe một tiếng động tĩnh nào.
Trên cửa của ngôi đại điện ấy, có bốn chữ đại tự “Hoàng Dương Đại Điện” rất to.
Hai bên cửa lại có hai câu đối, nền đỏ chữ vàng trông vô cùng rực rỡ. Ánh Tuyết đọc lớn bên trái viết" Xuân phong, đại nhã năng dung vật" bên phải viết "Thu thủy văn chương bất nhiễm trần". Từ dáng vẻ đại điện cho đến câu từ đều toát ra một khí thế siêu phàm thoát tục. Hai người còn đang nhìn trái ngó phải quan sát thì bất chợt khung cửa đã xuất hiện một lão đạo sĩ áo vàng, đôi mắt lõm sâu, thân hình chỉ có một chút da bọc xương, lão đứng đó chòng chọc nhìn xuống cất giọng lạnh lẽo vô hồn nói:
- Các ngươi có biết đây là nơi nào không?
Ánh Tuyết vẫn còn tức giận vì bị chết hụt lúc nãy nàng không kiêng nể nói.
- Đây chính là Hoàng Dương Đạo Quán của mấy Lão mũi trâu sống lủi thủi như người rừng không phải hay sao.
Lão đạo sỹ áo vàng nghe vậy tức giận quát lớn:
- Cái chi? các ngươi dám đứng trước mặt bần đạo xúc phạm tới đạo quán chúng ta lẽ nào muốn đi tìm lấy cái chết hay sao?
Ánh Tuyết lầm bẩm nói:
- Hươu chết về tay ai vẫn chưa biết được đâu.
Lão đạo sỹ thấy nàng coi thường mình như vậy tức giận đến mức râu tóc dựng đứng cả lên, lão quát lớn:
- Ranh con, ngươi thực sự muốn chết mà Dứt lời lão vung cao cánh tay trái đồng thời lão phi thân ra ngoài nhắm ngay Ánh Tuyết đánh tới. Trong khi đó, trường kiếm trong bàn tay phải của lão cũng vung lên gây thành một loạt âm thanh bén nhọn nhắm đầu của nàng đâm thẳng tới. Trong một lúc mà hai tay của lão đánh ra hai thế võ khác nhau thế nào cũng âm hiểm vô cùng, quyết dồn cho được đối phương vào chỗ chết. Long Hoàng thấy Ánh Tuyết gặp nguy liền lập tức ra tay, chàng vung chưởng phải lên nhắm hông lão đạo sỹ quét tới, thế công hung mãnh vô cùng, bị bất ngờ lão đành thu tay trái về nhắm chưởng của Long Hoàng đánh tới.
- Sầm.
Hai chưởng đụng vào nhau, lão đạo sỹ cùng Long Hoàng đều phải bước lùi ba bước mới ổn định thân hình. Lão đạo sỹ nhướng mày nhìn vào Long Hoàng nói:
- Tên tiểu tử kia, khá khen cho ngươi cũng gọi là có chút bản lĩnh nhưng dựa vào đó mà nhà ngươi dám đến đây làm loạn lại còn đánh trọng thương đệ tử của bản môn thì thật quá sức ngông cuồng.
Long Hoàng nhìn thẳng vào lão đáp lời - Chúng ta chỉ đi ngang qua đây có việc mà thôi, mọi rắc rối chính là do tên sư đệ của lão tự chuốc lấy nào có phải chúng ta gây sự trước.
Lão đạo sỹ ngựa mặt lên trời cười dài một tiếng lão cất giọng ngạo nghễ nói:
- Ha ha. Chỉ mới từng ấy tuổi đầu, mà lại dám ăn nói hỗn hào trước mặt bần đạo. Hôm nay nếu bần đạo để các ngươi còn sống trở về thì ta nào còn mặt mũi xưng là Vô trần đạo nhân trong Hoàng Dương quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.