Chương 23: Khổ Luyện Dưới Vực Sâu.
KeoChuoi
02/06/2021
Khổ luyện dưới vực sâu.
Trong màn sương mờ mờ ảo ảo nơi vực sâu muôn trượng, Có một nhân ảnh đang vũ lộng một cành cây khô làm kiếm, thế nhưng từng chiêu từng thức đưa ra đều biến ảo khó lường. Tuy chỉ là một cành cây nhưng mỗi lần nhân ảnh đó phóng ra đều vang lên tiếng rít u u. Chàng chính là Vũ Long Hoàng qua một thời gian theo Triệu lão luyện võ. Sức mạnh cũng như nội lực của chàng đã gia tăng đáng kể. Mỗi cái cất tay nhấc chân đều mang theo một khí tức khủng bố khác thường. Chàng vừa luyện xong một thế kiếm hiểm hóc thì có một giọng nói tán thưởng vang lên:
- Khá lắm, ngươi đã nắm bắt được chỗ tinh yếu của kiếm pháp rồi đấy.
- Đa tạ tiền bối chỉ bảo.
- Không phải đa tạ. chúng ta chỉ là làm một cuộc giao dịch mà thôi.
Chàng nghe lão nói vậy thì không nói gì. Sau một thời gian sống chung chàng nhận ra rằng bề ngoài lão rất lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người ấm áp. Đặc biệt lão truyền võ công cho chàng mà không giữ lại chút gì, khiến chàng càng thêm kính trọng. Ngày ngày ngoài việc luyện công ra chàng thường đi tìm đồ ăn về nấu cho lão mấy món để lão bồi bổ. Khi thì chàng bắt ếch, khi thì lấy đá làm ám khi ném chim trên trời..
Triệu Lão nói xong thì dùng hai tay chống xuống đất lấy lực tung người bay đến chỗ chàng đang đứng. Bằng cái giọng lạnh băng mọi khi lão nói:
- Tiểu tử ngươi đã luyện được kiếm pháp và nội công rồi. Hôm nay ta sẽ dậy ngươi một thứ cuối cùng thứ này sẽ giúp ngươi ra khỏi đây.
- Vãn bối xin lắng nghe.
- Mấy chục năm nay ta đã ở nơi này, từng cành cây ngọn cỏ ta đều nắm rõ phía đông của vực này có rất nhiều mỏm đá và cành cây nhô ra khả dĩ có thể dùng khinh công leo lên được, thế nhưng bởi ta tàn phế nên không có cách nào. Nay bản nhân dạy ngươi một môn khinh công thượng thừa tên là Ô Long Thám Trảo. Đoạn lão đem khẩu quyết và cách vận khí truyền cho Chàng đợi đến khi chàng hoàn toàn thông suốt lão nói :
- Nhà ngươi thử chiếu theo những gì ta dậy đề khí thử xem sao Chàng ý lời vận khí nhún mình một cái thì thân người đã cách mặt đất một khoảng. Chàng giật mình sợ hãi há miệng ra hét thì liền rơi trở lại mặt đất đánh phịch một cái.
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn. muốn mở mồm ra nói thì phải vận chân khí đầy đủ chứ.
Chàng lật đật đứng dậy vừa xoa mông vừa gật đầu liên tục. Bỗng nhiên lão vung tay điểm vào huyệt đạo của chàng rồi tay kia đánh thẳng vào huyệt bách hội. Khi bàn tay lão vừa chạm vào huyệt bách hội thì chàng cảm thấy một luồng nhiệt khí từ bách hội phân tán đi khắp châu thân. Đầu óc chàng liền căng ra và đau đớn dữ dội. Trong cơn đau đó rấy nhiều cản tượng lướt qua đầu chàng, lúc thì chàng thấy mình học võ với sư phụ lúc chàng lại thấy mình tìm được ấn Huyền Vũ. Lúc thì lại thấy mình đang cùng Ánh Tuyết phiêu bạt. Vô số hình ảnh lướt qua. Đầu óc chàng quay mòng mòng cuối cùng chàng hét lớn một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh. Trải qua không biết bao nhiêu thời gian chàng dần dần hồi tỉnh lại. Chàng nhìn quanh thì thấy lão đang ngồi xếp bằng ở cách chàng mấy thước,:
- Tiền bối sao người lại làm như vậy a, truyền hết công lực cho vãn bỗi rồi, người sẽ chết đó.
Chàng liên tục gọi mấy câu nhưng không thấy lão đáp lời. Tay chàng run run đưa vào mũi lão thì thấy không còn hơi thở nữa. Bạch Vân Kiếm Khách Triệu Hoàng Lâm oai danh lừng lẫy cứ thế mà chết đi dưới hố sâu không một bóng người.
Chàng cùng lão ở với nhau không tính là nhiều, nhưng cũng không kể là ít. Cả ngày lão đều làm mặt lạnh với chàng. Thế nhưng bây giờ chàng thấy bỗng nhiên lão truyền cho mình mấy chục năm thần công thì không khỏi dâng lên mối xúc động trong lòng. Chợt chàng cúi nhìn xuống thì thấy trên mặt đất lão đã dùng tay viết vài hàng chữ chàng lẩm nhẩm đọc: "Ta nhờ thần công này mà thành tài, cũng lại nhờ thần công này mà lâm vào tuyệt địa. Bốn mươi năm nay ta chịu đau khổ ở nơi này. Ta với ngươi cũng coi như có duyên. Bữa nay duyên phận đã đã hết. Bạch Vân kiếm trong động tặng cho ngươi. Hãy đến trấn Thanh Hà ở Hoan Châu tìm đồ đệ của lão phu là Phan Vân, rồi giúp lão phu báo thù rửa hận." Chàng nhất thời vô cùng xúc động quỳ xuống trước thì hài của lão khấn rằng:
- Triệu tiền bối vãn bối cảm ơn đức người truyền thụ võ công nay xin thề với trời quyết tìm ra Thần Phong chân nhân báo thù cho người.
Nói rối chàng lậy đủ chín lậy. Lậy xong chàng đào một cái hố nông rồi đặt thi thể của lão xuống đó. đoạn lấy đá lấp lên cho kín. Chàng quyết định trở vào hang thu thập một chút rồi dời khỏi đây. Trong hang chàng đi vào hậu động nơi Triệu lão vẫn nghỉ ngơi trước kia. Đưa mắt nhìn thì chẳng có vật gì đánh giá cả. Chỉ thấy trên tường treo một thanh kiếm. Vỏ kiếm màu vàng, thân kiếm sắc như nước chuôi kiếm chạm hình đầu rồng vô cùng tinh tế. Chàng liền đeo kiếm vào lưng thu dọn một chút nữa rồi ra trước mộ của Triệu Hoàng Lâm vái lậy:
- Vãn bối xin cáo từ tiền bối tại đây. ta nhất định sẽ thay người báo thu rửa hận. Chàng cất bước đi về phía vách đá Triệu lão chỉ. Chàng hét lớn một tiếng tung người bám trên vách đá mà trèo lên khinh công Ô Long Thám Trảo được chàng vận dụng đến cực hạn. Chẳng những chân bước nhẹ nhàng mà không tốn chút sức lực mà còn có thể tùy ý trên không đổi hướng. Chàng cứ thế một mạch lao lên trên nhanh chóng lạ thường. trước kia gần như không bao giờ chàng làm được. Nhưng nay chỉ cần nhấc chân chàng đã có thể vọt ra một khoảng cách không ngờ. Mất một đoạn thời gian chàng đã lên đến bờ vực trước mặt hiện ra một thông đạo ngoằn nghèo phía cuối có lấp ló ánh sáng và một làn gió thổi vào. Chàng mừng rỡ cất bước đi tới. Cuối thông đạo là một khoảng rộng trước mặt là một hồ nước rộng mênh mông. Chàng đứng đó hít sâu một hơi. Sau bao ngày bị cầm tù nơi vực sâu muôn trượng nay đã lại được thấy ánh mặt trời. Chàng hét lớn một tiếng đưa tay lên lưng rút trường kiếm ra sử dụng ngay những thế kiếm do Bạch Vân Kiếm Khách truyền thụ. Kiếm phong đi đâu gây ra một luồng kình phong âm hàn quét theo đến đó bóng kiếm vun vút thấp thoáng lên xuống cùng với một nhân ảnh bay giữa không trung tạo thành một cảnh tượng ung dung tiêu sái đến không ngờ. Hết kiếm thứ 12 chàng dừng tay lại giật mình nhìn ngó xung quanh. Hóa ra nãy giờ chàng vì hưng phấn mà múa kiếm nội lực cung kiếm khí phát ra đã làm cây cối xung quanh gãy đổ tan hoang mặt đất cũng bị kiếm quét qua tạo thành hàng chục cái rãnh lớn nhỏ.
Vũ Long Hoàng đứng ngẩn ra nhìn vào hiện trường hoang tàn trước mặt kinh ngạc nghĩ thầm - Đây là võ công của mình ư, lẽ nào mình đã thành yêu quái rồi sao??.
Chàng đâu biết rằng sau khi luyện thành Tam Ma Địa kì kinh bát mạch của chàng đã được thông suốt, chân khí trong cơ thể có thể tự do đi khắp toàn thân mà không gặp trở ngại nào. Lại thêm chàng được Bạch Vân Kiếm Khách truyền cho mấy mươi năm tu tập Bạch Vân thần công. Mỗi khi chàng vận khí, Bạch vân chân khí trong người chàng tự động lưu chuyển bảo vệ toàn thân. Giờ đây võ công của chàng đã đạt đến cảnh giới cao tuyệt mà chàng không hề hay biết. Chàng thở dài:
- Bảo vật đã mất biết khi nào mới tìm lại được. Sư phu ơi đệ tử nhất định sẽ tìm được thần vật trở về.
Dứt lời chàng hít vào một hơi chân khí. Vận dụng khinh công vô thượng lướt đi, chỉ thoáng cái đã mất hút trong màn đêm đen đặc.
Trong màn sương mờ mờ ảo ảo nơi vực sâu muôn trượng, Có một nhân ảnh đang vũ lộng một cành cây khô làm kiếm, thế nhưng từng chiêu từng thức đưa ra đều biến ảo khó lường. Tuy chỉ là một cành cây nhưng mỗi lần nhân ảnh đó phóng ra đều vang lên tiếng rít u u. Chàng chính là Vũ Long Hoàng qua một thời gian theo Triệu lão luyện võ. Sức mạnh cũng như nội lực của chàng đã gia tăng đáng kể. Mỗi cái cất tay nhấc chân đều mang theo một khí tức khủng bố khác thường. Chàng vừa luyện xong một thế kiếm hiểm hóc thì có một giọng nói tán thưởng vang lên:
- Khá lắm, ngươi đã nắm bắt được chỗ tinh yếu của kiếm pháp rồi đấy.
- Đa tạ tiền bối chỉ bảo.
- Không phải đa tạ. chúng ta chỉ là làm một cuộc giao dịch mà thôi.
Chàng nghe lão nói vậy thì không nói gì. Sau một thời gian sống chung chàng nhận ra rằng bề ngoài lão rất lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người ấm áp. Đặc biệt lão truyền võ công cho chàng mà không giữ lại chút gì, khiến chàng càng thêm kính trọng. Ngày ngày ngoài việc luyện công ra chàng thường đi tìm đồ ăn về nấu cho lão mấy món để lão bồi bổ. Khi thì chàng bắt ếch, khi thì lấy đá làm ám khi ném chim trên trời..
Triệu Lão nói xong thì dùng hai tay chống xuống đất lấy lực tung người bay đến chỗ chàng đang đứng. Bằng cái giọng lạnh băng mọi khi lão nói:
- Tiểu tử ngươi đã luyện được kiếm pháp và nội công rồi. Hôm nay ta sẽ dậy ngươi một thứ cuối cùng thứ này sẽ giúp ngươi ra khỏi đây.
- Vãn bối xin lắng nghe.
- Mấy chục năm nay ta đã ở nơi này, từng cành cây ngọn cỏ ta đều nắm rõ phía đông của vực này có rất nhiều mỏm đá và cành cây nhô ra khả dĩ có thể dùng khinh công leo lên được, thế nhưng bởi ta tàn phế nên không có cách nào. Nay bản nhân dạy ngươi một môn khinh công thượng thừa tên là Ô Long Thám Trảo. Đoạn lão đem khẩu quyết và cách vận khí truyền cho Chàng đợi đến khi chàng hoàn toàn thông suốt lão nói :
- Nhà ngươi thử chiếu theo những gì ta dậy đề khí thử xem sao Chàng ý lời vận khí nhún mình một cái thì thân người đã cách mặt đất một khoảng. Chàng giật mình sợ hãi há miệng ra hét thì liền rơi trở lại mặt đất đánh phịch một cái.
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn. muốn mở mồm ra nói thì phải vận chân khí đầy đủ chứ.
Chàng lật đật đứng dậy vừa xoa mông vừa gật đầu liên tục. Bỗng nhiên lão vung tay điểm vào huyệt đạo của chàng rồi tay kia đánh thẳng vào huyệt bách hội. Khi bàn tay lão vừa chạm vào huyệt bách hội thì chàng cảm thấy một luồng nhiệt khí từ bách hội phân tán đi khắp châu thân. Đầu óc chàng liền căng ra và đau đớn dữ dội. Trong cơn đau đó rấy nhiều cản tượng lướt qua đầu chàng, lúc thì chàng thấy mình học võ với sư phụ lúc chàng lại thấy mình tìm được ấn Huyền Vũ. Lúc thì lại thấy mình đang cùng Ánh Tuyết phiêu bạt. Vô số hình ảnh lướt qua. Đầu óc chàng quay mòng mòng cuối cùng chàng hét lớn một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh. Trải qua không biết bao nhiêu thời gian chàng dần dần hồi tỉnh lại. Chàng nhìn quanh thì thấy lão đang ngồi xếp bằng ở cách chàng mấy thước,:
- Tiền bối sao người lại làm như vậy a, truyền hết công lực cho vãn bỗi rồi, người sẽ chết đó.
Chàng liên tục gọi mấy câu nhưng không thấy lão đáp lời. Tay chàng run run đưa vào mũi lão thì thấy không còn hơi thở nữa. Bạch Vân Kiếm Khách Triệu Hoàng Lâm oai danh lừng lẫy cứ thế mà chết đi dưới hố sâu không một bóng người.
Chàng cùng lão ở với nhau không tính là nhiều, nhưng cũng không kể là ít. Cả ngày lão đều làm mặt lạnh với chàng. Thế nhưng bây giờ chàng thấy bỗng nhiên lão truyền cho mình mấy chục năm thần công thì không khỏi dâng lên mối xúc động trong lòng. Chợt chàng cúi nhìn xuống thì thấy trên mặt đất lão đã dùng tay viết vài hàng chữ chàng lẩm nhẩm đọc: "Ta nhờ thần công này mà thành tài, cũng lại nhờ thần công này mà lâm vào tuyệt địa. Bốn mươi năm nay ta chịu đau khổ ở nơi này. Ta với ngươi cũng coi như có duyên. Bữa nay duyên phận đã đã hết. Bạch Vân kiếm trong động tặng cho ngươi. Hãy đến trấn Thanh Hà ở Hoan Châu tìm đồ đệ của lão phu là Phan Vân, rồi giúp lão phu báo thù rửa hận." Chàng nhất thời vô cùng xúc động quỳ xuống trước thì hài của lão khấn rằng:
- Triệu tiền bối vãn bối cảm ơn đức người truyền thụ võ công nay xin thề với trời quyết tìm ra Thần Phong chân nhân báo thù cho người.
Nói rối chàng lậy đủ chín lậy. Lậy xong chàng đào một cái hố nông rồi đặt thi thể của lão xuống đó. đoạn lấy đá lấp lên cho kín. Chàng quyết định trở vào hang thu thập một chút rồi dời khỏi đây. Trong hang chàng đi vào hậu động nơi Triệu lão vẫn nghỉ ngơi trước kia. Đưa mắt nhìn thì chẳng có vật gì đánh giá cả. Chỉ thấy trên tường treo một thanh kiếm. Vỏ kiếm màu vàng, thân kiếm sắc như nước chuôi kiếm chạm hình đầu rồng vô cùng tinh tế. Chàng liền đeo kiếm vào lưng thu dọn một chút nữa rồi ra trước mộ của Triệu Hoàng Lâm vái lậy:
- Vãn bối xin cáo từ tiền bối tại đây. ta nhất định sẽ thay người báo thu rửa hận. Chàng cất bước đi về phía vách đá Triệu lão chỉ. Chàng hét lớn một tiếng tung người bám trên vách đá mà trèo lên khinh công Ô Long Thám Trảo được chàng vận dụng đến cực hạn. Chẳng những chân bước nhẹ nhàng mà không tốn chút sức lực mà còn có thể tùy ý trên không đổi hướng. Chàng cứ thế một mạch lao lên trên nhanh chóng lạ thường. trước kia gần như không bao giờ chàng làm được. Nhưng nay chỉ cần nhấc chân chàng đã có thể vọt ra một khoảng cách không ngờ. Mất một đoạn thời gian chàng đã lên đến bờ vực trước mặt hiện ra một thông đạo ngoằn nghèo phía cuối có lấp ló ánh sáng và một làn gió thổi vào. Chàng mừng rỡ cất bước đi tới. Cuối thông đạo là một khoảng rộng trước mặt là một hồ nước rộng mênh mông. Chàng đứng đó hít sâu một hơi. Sau bao ngày bị cầm tù nơi vực sâu muôn trượng nay đã lại được thấy ánh mặt trời. Chàng hét lớn một tiếng đưa tay lên lưng rút trường kiếm ra sử dụng ngay những thế kiếm do Bạch Vân Kiếm Khách truyền thụ. Kiếm phong đi đâu gây ra một luồng kình phong âm hàn quét theo đến đó bóng kiếm vun vút thấp thoáng lên xuống cùng với một nhân ảnh bay giữa không trung tạo thành một cảnh tượng ung dung tiêu sái đến không ngờ. Hết kiếm thứ 12 chàng dừng tay lại giật mình nhìn ngó xung quanh. Hóa ra nãy giờ chàng vì hưng phấn mà múa kiếm nội lực cung kiếm khí phát ra đã làm cây cối xung quanh gãy đổ tan hoang mặt đất cũng bị kiếm quét qua tạo thành hàng chục cái rãnh lớn nhỏ.
Vũ Long Hoàng đứng ngẩn ra nhìn vào hiện trường hoang tàn trước mặt kinh ngạc nghĩ thầm - Đây là võ công của mình ư, lẽ nào mình đã thành yêu quái rồi sao??.
Chàng đâu biết rằng sau khi luyện thành Tam Ma Địa kì kinh bát mạch của chàng đã được thông suốt, chân khí trong cơ thể có thể tự do đi khắp toàn thân mà không gặp trở ngại nào. Lại thêm chàng được Bạch Vân Kiếm Khách truyền cho mấy mươi năm tu tập Bạch Vân thần công. Mỗi khi chàng vận khí, Bạch vân chân khí trong người chàng tự động lưu chuyển bảo vệ toàn thân. Giờ đây võ công của chàng đã đạt đến cảnh giới cao tuyệt mà chàng không hề hay biết. Chàng thở dài:
- Bảo vật đã mất biết khi nào mới tìm lại được. Sư phu ơi đệ tử nhất định sẽ tìm được thần vật trở về.
Dứt lời chàng hít vào một hơi chân khí. Vận dụng khinh công vô thượng lướt đi, chỉ thoáng cái đã mất hút trong màn đêm đen đặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.