Chương 34: Máu Nhuộm Nam Dương
KeoChuoi
02/06/2021
Máu nhuộm Nam Dương
Trên đỉnh Nam Nhạc Sơn quanh năm phủ kín mây mù, tại một khoảnh đất bằng phẳng sừng sững một tòa thể đài cao khoảng 3 trượng, trang trí công phu. Cách tòa thể đài một đoạn là một chiếc trống và một chiếc chuông lớn. Ba mặt của ngọn núi là vực sâu không thấy đáy cùng với vách đá dựng đứng hung hiểm vô cùng. Mặt còn lại có một con đường nhỏ uốn lượn chỉ một người đi lọt.
Xung quanh đài quần hùng hai phái Hắc Bạch đã ngồi gần như đầy đủ. Phía bên trái đài là bọn bị ép phải tới ai nấy đều lặng yên không nói sắc mặt thấp thỏm lo âu. Bên phải đài chính là bọn quy phục Thần giáo bọn này đều mặt mày hớn hở ngóng trông đến giờ làm lễ.
Trên đài đã ngồi đầy đủ các nhân vật trọng yếu của giáo: Thần Phong Chân Nhân, Biện Sơn Tứ Thánh, rồi thêm cả mấy vị lạ mặt hoặc cầm kiếm, hoặc sử đao, hoặc đeo song phủ hoặc giắt phán quan bút.
Trước bậc thang lên đài. Vong Trần cầm đầu thất đại hộ pháp cung kính đứng xuôi tay chờ đón giáo chủ quang lâm.
Xa xa đứng tách khỏi mọi người là một đám không muốn đứng chung hàng ngũ với nhóm nào. Đang đợi gió chiều nào che chiều ấy. Trên đỉnh núi hiện diện khoảng gần hai trăm người đại diện cho các môn phái lớn nhỏ, hoặc lo lắng hoặc mừng rỡ tất cả đều âm thầm đánh giá xung quanh. Hy vọng biết được chút ít tin tức. Đang khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì chợt nghe thấy tiếng trống vang lên đủ 108 tiếng.
Vong Trần dõng dạc hô lớn:
- Ơn khắp lê dân, Nam Dương Thần Giáo, giáo, Giáo chủ giá lâm.
Toàn bộ giáo chúng có mặt trên núi đều hô lớn:
- Nam Dương Thần Giáo, Ơn khắp lê dân.
- Một bước lên trời, quân lâm thiên hạ.
Tiếng hô vang dội khắp trên đỉnh núi đập vào vách đá bật trở lại vang vọng mãi không thôi.
Tiếng hô vừa dứt môt điệu nhạc réo rắt cất lên, âm thanh trầm bổng khiến cho mọi người cảm thấy như mình đang lạc vào tiên cảnh. Liền sau đó từ trên phần cao nhất của Nam Nhạc Sơn một chiếc kiệu do bốn tên đại hán lực lưỡng khiêng, từ từ bay xuống. Chỉ nhìn qua cũng biết khinh công của bốn tên này xếp vào hạng nhất hạng nhì. Kiệu vừa đáp xuống Vong Trần vội vã vén rèm lên. Từ trong kiệu một nhân ảnh lăng không ra ngoài nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đoàn Minh Đức, một nhân vật mà bấy lâu nay làm rúng động giang hồ.
Lão mặc một bộ Hoàng Kim Giáp, chân đi giày Cửu Long, đầu đội Tử Kim Khôi toàn thân hiện lộ một sắc vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Theo sau lưng lão là bốn tên đệ tử cũng mặc giáp vàng lần lượt mang trên người bốn món thần vật mà lão lấy được.
Chín tiếng chuông lớn vang lên. Vong trần hô lớn:
- Giờ lành đã điểm, mời giáo chủ khai đàn.
Đoàn Minh Đức gật nhẹ đầu rồi quay sang mọi người ngồi hai bên đài nói lớn:
- Hôm nay tệ giáo được đón các vị anh hùng quang lâm sơn môn tham dự lễ khai đàn, Đoàn mỗ cảm kích vô cùng.
Đoạn lão vòng tay thi lễ hai bên. Lão lại nói tiếp giọng sang sảng như tiếng chuông đồng.
- Hôm nay là ngày hoàng đạo, bản giáo tổ chức khai đàn lập giáo lấy tên Nam Dương Thần Giáo với tôn chỉ bảo vệ kẻ yếu thế, cứu giúp người gặp nạn, tạo phúc cho thứ dân.
Đươi đài dã bắt đầu có tiếng ồn ào bàn bạc. Quần hùng rỉ tai nhau nói này nói nọ khiến cho không khí đang trang nghiêm bỗng chốc ồn ào như chợ vỡ. Đoàn Minh Đức liếc mắt cho Vong Trần, lão hiểu ý đưa tay ra đánh một hồi chuông lớn. Đợi khi mọi người tạm yên tĩnh lại. Đoàn Minh Đức nói tiếp:
- Bản giáo cho đến nay tuy mới quật khởi không lâu, nhưng đã có rất nhiều cao thủ tề tựu, nhiều bang phái xin nhập giáo, có thể nói thực lực ngày một lớn mạnh việc nhất thống giang hồ lấy được thiên hạ chỉ là chuyện sớm muộn. Mong chư vị anh hùng giúp đỡ bản giáo một phen.
Đà Giang Hiệp Khách Nùng Thanh Phong vỗ bàn đứng dậy nói lớn:
- Nam Dương giáo chủ, ngươi nghĩ rằng chỉ bằng vào mấy người các ngươi có thể thao túng được nhân sỹ giang hồ chúng ta làm việc cho mình ư.
Đoàn Minh Đức lắc đầu nói:
- Nùng huynh đệ nói sai rồi, ta nào dám sai sử chỉ là muốn các huynh đệ giúp đỡ một chút mà thôi.
Đà Giang Hiệp Khách cười nhạt:
- Dù lão có nói gì đi nữa. Cũng đừng mơ ta sẽ nghe theo lão.
Một vẻ âm lệ hiện lên trong mắt Đoàn Minh Đức lão quát lớn:
- Trong giáo có ai tình nguyện bắt tên phản loạn này.
Đám giáo chúng chợt có tiếng hô lớn:
- Có thuộc hạ Đoàn Minh Đức nhìn sang thì thấy Nam Sơn Song Kiếm Lãnh Vô Hồn đang quỳ một chân đợi lệnh. Lão gật đầu:
- Lãnh đệ nay đã là hộ pháp của bổn giáo cũng nên tỏ chút thần uy, được tên này giao cho ngươi.
- Thuộc hạ tuân lệnh Lãnh Vô Hồn bước ra cao giọng nói:
- Lão họ Nùng kia. Lão không mau tự xử để tạ tội còn đợi đến khi nào.
Nùng Thanh Phong thành danh đã lâu, khắp miền Đà Giang, Tuyên Hóa (nay là Hà Giang, Tuyên Quang) chưa có ai dám bất kính với lão như vậy. Vừa nghe xong lão đã nổi giận tràn hông. Khoa chân vung tay đánh tới.
Năm xưa hắn may mắn tìm được một quyển Kiếm Kinh dạy cách tu tập Càn Khôn Kiếm Khí nhờ vậy mà hắn tu luyện được một thân kiếm khí hơn đời. Hắn dùng ngón tay thay cho kiếm mỗi khi kiếm khí phóng ra đều sắc bén âm lãnh còn hơn cả khi sử binh khí thật. Vừa giáp mặt Lãnh Vô Hồn kiếm khí từ tay của Nùng Thanh Phong đã phóng ra rít gió veo véo, nhắm công vào các huyệt đạo phía trước mặt
Thế nhưng kiếm thuật của Lãnh Vô Hồn cũng không phải tầm thường. Tuy hắn sử hai thanh kiếm ngắn chỉ bằng một nửa kiếm thường nhưng chỉ sau vài chiêu bóng kiếm của hắn đã hòa vào từng đợt kiếm khí lăm le chờ đối phương sơ hở. Chớp mắt đã ba mươi chiêu qua đi mà vẫn chưa phân thắng bại.
Đà Giang Kiếm Khách Nùng Thanh Phong vừa đánh vừa nghĩ:
- Chỉ là một tên hộ pháp đã khó đối phó bực này nếu ta không nhanh chóng tính kế rời đi e là hôm nay khó lòng toàn mạng.
Bên kia Lãnh Vô Hồn cũng đang âm thầm tính toán:
- Hôm nay lập giáo nếu ta không đánh thắng trận này. Uy danh giảm sút. Không chỉ trong giáo không có chỗ đứng mà còn bị trị tội. Nhưng tên này khó đối phó như thế....
Ngừng một lát cả hai lại cùng xáp vào nhau tung ra liên tiếp mấy thế kiếm hiểm hóc vô cùng mọi người bên ngoài chỉ kịp thấy mấy cái bóng mờ mờ rồi tiếng kim thiết va chạm đến khi định thần thì mỗi người đã đứng ở một góc đài.
Lãnh Vô Hồn trước ngực và ở đùi có mấy lỗ thủng do kiếm khí gây nên, còn Nùng Thanh Phong đang nắm chặt cổ tay phải tay của lão đã bị kiếm của Lãnh Vô Hồn hớt mất.
Tay phải bị phế lại mất máu quá nhiều Nùng Thanh Phong biết đại thế đã mất lão cất giọng thê lương nói:
- Nam Dương giáo chủ. Hôm nay ta sa cơ lỡ vận, không có gì để nói. Nhưng ngươi nhất định sẽ không tồn tại được lâu đâu. Hỡi các vị anh hùng, hãy đồng tâm hiệp lực chớ theo lão làm việc ác.
Dứt lời Nùng Thanh Phong cười dài một tiếng thê thảm tung người nhảy xuống vực sâu muôn trượng.
Một tiếng hét thê thảm vang lên, cứ như vậy một cao thủ giang hồ chỉ trong chớp mắt đã thành đống thịt vụn. Tất cả quần hùng có mặt đều giật mình khiếp sợ, hoặc tức giận xung thiên. Mỗi người có một biểu cảm khác nhau. Thế nhưng chẳng một ai dám lên tiếng chất vấn.
Trên đỉnh Nam Nhạc Sơn quanh năm phủ kín mây mù, tại một khoảnh đất bằng phẳng sừng sững một tòa thể đài cao khoảng 3 trượng, trang trí công phu. Cách tòa thể đài một đoạn là một chiếc trống và một chiếc chuông lớn. Ba mặt của ngọn núi là vực sâu không thấy đáy cùng với vách đá dựng đứng hung hiểm vô cùng. Mặt còn lại có một con đường nhỏ uốn lượn chỉ một người đi lọt.
Xung quanh đài quần hùng hai phái Hắc Bạch đã ngồi gần như đầy đủ. Phía bên trái đài là bọn bị ép phải tới ai nấy đều lặng yên không nói sắc mặt thấp thỏm lo âu. Bên phải đài chính là bọn quy phục Thần giáo bọn này đều mặt mày hớn hở ngóng trông đến giờ làm lễ.
Trên đài đã ngồi đầy đủ các nhân vật trọng yếu của giáo: Thần Phong Chân Nhân, Biện Sơn Tứ Thánh, rồi thêm cả mấy vị lạ mặt hoặc cầm kiếm, hoặc sử đao, hoặc đeo song phủ hoặc giắt phán quan bút.
Trước bậc thang lên đài. Vong Trần cầm đầu thất đại hộ pháp cung kính đứng xuôi tay chờ đón giáo chủ quang lâm.
Xa xa đứng tách khỏi mọi người là một đám không muốn đứng chung hàng ngũ với nhóm nào. Đang đợi gió chiều nào che chiều ấy. Trên đỉnh núi hiện diện khoảng gần hai trăm người đại diện cho các môn phái lớn nhỏ, hoặc lo lắng hoặc mừng rỡ tất cả đều âm thầm đánh giá xung quanh. Hy vọng biết được chút ít tin tức. Đang khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì chợt nghe thấy tiếng trống vang lên đủ 108 tiếng.
Vong Trần dõng dạc hô lớn:
- Ơn khắp lê dân, Nam Dương Thần Giáo, giáo, Giáo chủ giá lâm.
Toàn bộ giáo chúng có mặt trên núi đều hô lớn:
- Nam Dương Thần Giáo, Ơn khắp lê dân.
- Một bước lên trời, quân lâm thiên hạ.
Tiếng hô vang dội khắp trên đỉnh núi đập vào vách đá bật trở lại vang vọng mãi không thôi.
Tiếng hô vừa dứt môt điệu nhạc réo rắt cất lên, âm thanh trầm bổng khiến cho mọi người cảm thấy như mình đang lạc vào tiên cảnh. Liền sau đó từ trên phần cao nhất của Nam Nhạc Sơn một chiếc kiệu do bốn tên đại hán lực lưỡng khiêng, từ từ bay xuống. Chỉ nhìn qua cũng biết khinh công của bốn tên này xếp vào hạng nhất hạng nhì. Kiệu vừa đáp xuống Vong Trần vội vã vén rèm lên. Từ trong kiệu một nhân ảnh lăng không ra ngoài nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đoàn Minh Đức, một nhân vật mà bấy lâu nay làm rúng động giang hồ.
Lão mặc một bộ Hoàng Kim Giáp, chân đi giày Cửu Long, đầu đội Tử Kim Khôi toàn thân hiện lộ một sắc vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Theo sau lưng lão là bốn tên đệ tử cũng mặc giáp vàng lần lượt mang trên người bốn món thần vật mà lão lấy được.
Chín tiếng chuông lớn vang lên. Vong trần hô lớn:
- Giờ lành đã điểm, mời giáo chủ khai đàn.
Đoàn Minh Đức gật nhẹ đầu rồi quay sang mọi người ngồi hai bên đài nói lớn:
- Hôm nay tệ giáo được đón các vị anh hùng quang lâm sơn môn tham dự lễ khai đàn, Đoàn mỗ cảm kích vô cùng.
Đoạn lão vòng tay thi lễ hai bên. Lão lại nói tiếp giọng sang sảng như tiếng chuông đồng.
- Hôm nay là ngày hoàng đạo, bản giáo tổ chức khai đàn lập giáo lấy tên Nam Dương Thần Giáo với tôn chỉ bảo vệ kẻ yếu thế, cứu giúp người gặp nạn, tạo phúc cho thứ dân.
Đươi đài dã bắt đầu có tiếng ồn ào bàn bạc. Quần hùng rỉ tai nhau nói này nói nọ khiến cho không khí đang trang nghiêm bỗng chốc ồn ào như chợ vỡ. Đoàn Minh Đức liếc mắt cho Vong Trần, lão hiểu ý đưa tay ra đánh một hồi chuông lớn. Đợi khi mọi người tạm yên tĩnh lại. Đoàn Minh Đức nói tiếp:
- Bản giáo cho đến nay tuy mới quật khởi không lâu, nhưng đã có rất nhiều cao thủ tề tựu, nhiều bang phái xin nhập giáo, có thể nói thực lực ngày một lớn mạnh việc nhất thống giang hồ lấy được thiên hạ chỉ là chuyện sớm muộn. Mong chư vị anh hùng giúp đỡ bản giáo một phen.
Đà Giang Hiệp Khách Nùng Thanh Phong vỗ bàn đứng dậy nói lớn:
- Nam Dương giáo chủ, ngươi nghĩ rằng chỉ bằng vào mấy người các ngươi có thể thao túng được nhân sỹ giang hồ chúng ta làm việc cho mình ư.
Đoàn Minh Đức lắc đầu nói:
- Nùng huynh đệ nói sai rồi, ta nào dám sai sử chỉ là muốn các huynh đệ giúp đỡ một chút mà thôi.
Đà Giang Hiệp Khách cười nhạt:
- Dù lão có nói gì đi nữa. Cũng đừng mơ ta sẽ nghe theo lão.
Một vẻ âm lệ hiện lên trong mắt Đoàn Minh Đức lão quát lớn:
- Trong giáo có ai tình nguyện bắt tên phản loạn này.
Đám giáo chúng chợt có tiếng hô lớn:
- Có thuộc hạ Đoàn Minh Đức nhìn sang thì thấy Nam Sơn Song Kiếm Lãnh Vô Hồn đang quỳ một chân đợi lệnh. Lão gật đầu:
- Lãnh đệ nay đã là hộ pháp của bổn giáo cũng nên tỏ chút thần uy, được tên này giao cho ngươi.
- Thuộc hạ tuân lệnh Lãnh Vô Hồn bước ra cao giọng nói:
- Lão họ Nùng kia. Lão không mau tự xử để tạ tội còn đợi đến khi nào.
Nùng Thanh Phong thành danh đã lâu, khắp miền Đà Giang, Tuyên Hóa (nay là Hà Giang, Tuyên Quang) chưa có ai dám bất kính với lão như vậy. Vừa nghe xong lão đã nổi giận tràn hông. Khoa chân vung tay đánh tới.
Năm xưa hắn may mắn tìm được một quyển Kiếm Kinh dạy cách tu tập Càn Khôn Kiếm Khí nhờ vậy mà hắn tu luyện được một thân kiếm khí hơn đời. Hắn dùng ngón tay thay cho kiếm mỗi khi kiếm khí phóng ra đều sắc bén âm lãnh còn hơn cả khi sử binh khí thật. Vừa giáp mặt Lãnh Vô Hồn kiếm khí từ tay của Nùng Thanh Phong đã phóng ra rít gió veo véo, nhắm công vào các huyệt đạo phía trước mặt
Thế nhưng kiếm thuật của Lãnh Vô Hồn cũng không phải tầm thường. Tuy hắn sử hai thanh kiếm ngắn chỉ bằng một nửa kiếm thường nhưng chỉ sau vài chiêu bóng kiếm của hắn đã hòa vào từng đợt kiếm khí lăm le chờ đối phương sơ hở. Chớp mắt đã ba mươi chiêu qua đi mà vẫn chưa phân thắng bại.
Đà Giang Kiếm Khách Nùng Thanh Phong vừa đánh vừa nghĩ:
- Chỉ là một tên hộ pháp đã khó đối phó bực này nếu ta không nhanh chóng tính kế rời đi e là hôm nay khó lòng toàn mạng.
Bên kia Lãnh Vô Hồn cũng đang âm thầm tính toán:
- Hôm nay lập giáo nếu ta không đánh thắng trận này. Uy danh giảm sút. Không chỉ trong giáo không có chỗ đứng mà còn bị trị tội. Nhưng tên này khó đối phó như thế....
Ngừng một lát cả hai lại cùng xáp vào nhau tung ra liên tiếp mấy thế kiếm hiểm hóc vô cùng mọi người bên ngoài chỉ kịp thấy mấy cái bóng mờ mờ rồi tiếng kim thiết va chạm đến khi định thần thì mỗi người đã đứng ở một góc đài.
Lãnh Vô Hồn trước ngực và ở đùi có mấy lỗ thủng do kiếm khí gây nên, còn Nùng Thanh Phong đang nắm chặt cổ tay phải tay của lão đã bị kiếm của Lãnh Vô Hồn hớt mất.
Tay phải bị phế lại mất máu quá nhiều Nùng Thanh Phong biết đại thế đã mất lão cất giọng thê lương nói:
- Nam Dương giáo chủ. Hôm nay ta sa cơ lỡ vận, không có gì để nói. Nhưng ngươi nhất định sẽ không tồn tại được lâu đâu. Hỡi các vị anh hùng, hãy đồng tâm hiệp lực chớ theo lão làm việc ác.
Dứt lời Nùng Thanh Phong cười dài một tiếng thê thảm tung người nhảy xuống vực sâu muôn trượng.
Một tiếng hét thê thảm vang lên, cứ như vậy một cao thủ giang hồ chỉ trong chớp mắt đã thành đống thịt vụn. Tất cả quần hùng có mặt đều giật mình khiếp sợ, hoặc tức giận xung thiên. Mỗi người có một biểu cảm khác nhau. Thế nhưng chẳng một ai dám lên tiếng chất vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.