Tứ Đại Tiểu Thư Đại Tài Và Tứ Đại Hoàng Tử Lưu Manh
Chương 40
TrangHana1011
14/05/2021
- Đại ca,vụ án năm đó của Lâm gia có rất nhiều nghi vấn,hầu như dấu vết
người gây ra vụ án đều bị xoá sạch...nhưng năm đó còn một nhân chứng đã
trốn được...những nhân chứng khác đã bị kẻ gây ra vụ án giết sạch để bịt miệng...Vụ án năm đó đúng là không có liên quan đến 7 đại gia tộc, họ
là người cưu mang hai anh em Lâm gia đấy!_Giọng Jack vang lên qua điện
thoại đầy cẩn trọng, có chút ngập ngừng.
Minh đứng trong phòng sách tối, nhìn hướng ra phía cửa sổ một cách xa xăm, dường như vẫn còn một tia hy vọng:
- Nhân chứng đó giờ đang ở đâu?Hắn ta sao lại tình cờ có mặt để chứng kiến vụ án đó?
- Hắn ta hiện đang trốn chui trốn lủi ở khu trọ Tân Bình, nơi đấy rất ít người qua lại vì rất xập xệ và hôi thối...Em có điều tra qua thì hắn là một trong những tên tay sai của hung thu...
Minh khẽ nhếch môi cười, hoá ra không phải hy vọng tắt ngúm, chỉ cần nắm thóp được nhân chứng còn lại thì mọi chuyện đều có thể giải quyết:
- Tiếp tục điều tra...bảo vệ nhân chứng cho đến khi tôi tìm đến chỗ hắn!Sai Đông tiếp tục điều tra tung tích của Linh và Phong, tôi tin họ còn sống...
- Rõ thưa đại ca!
Hắn giữ nguyên nụ cười ma quái, hắn tin Phong và Linh còn sống, bởi khi công án đến điều tra hiện trường không thấy xác người con gái nào, mà Phong cùng Linh đi với nhau chắc chắn cả hai đã thoát được,dự đoán này làm hắn yên lòng ít nhiều,hắn dự định sáng mai sẽ nói hết chân tướng sự việc cho bọn nó để cùng nhau đi tìm nhân chứng,đợi khi làm sáng tỏ sẽ tiếp tục đi tìm kiếm Phong và Linh.Đèn phòng đột ngột bật lên khiến hắn có chút giật mình, người ngoài cửa đang dụi mắt, mặc mình chiếc áo rộng mỏng để lộ đôi chân dài mê người:
- Anh...nói chuyện với ai vậy?Sao lại không ngủ?_Băng ngáp nhẹ một cái, mái tóc dài xoã xuống được ánh trăng chiếu vào khiến nó như búp bê sứ đầy yêu mị.Hắn cười nụ cười dịu dàng, chạy lại ôm nó vào lòng, bế nó về phòng:
- Anh sai Jack điều tra vụ án năm đó, với cả em đừng buồn nữa được không, anh rất đau lòng...nếu anh không nhầm,Linh và Phong đã trốn thoát khỏi đó...Mà sao lại dậy giữa chừng thế này?
Nghe giọng nói đầy dịu dàng, cưng chiều, được nằm trong vòng tay ấm áp, nó thoải mái khẽ cười nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp:
- Ưm...không thấy anh,không ngủ được!_Giọng nói ngái ngủ vang lên, nhưng đột nhiên nó mở mắt,bật dậy:
- Thật sao?Phong với Linh còn sống...?
Hai mắt nó rưng rưng đầy hạnh phúc, hắn xoa nhẹ mũi nó:
- Ừm,ngoan ngủ đi, anh ôm em về phòng!
Hàn Kiệt nhíu mày, chỉ cả ngày say bét trong rượu, ngồi vây quanh là hai cô gái quyến rũ ở bar, hắn sa đoạ rơi vào cuộc sống không lối thoát, Hàn Lâm bên cạnh nhìn có chút chán trường:
- Em hối hận rồi?Linh chết rồi...nên giờ hận cả bản thân đúng không?Biết thế từ đầu sao lại giết cô ấy?
Hàn Kiệt ôm eo cô gái bên cạnh đặt lên một nụ hôn,giọng nói băng lãnh pha chút hương rượu:
- Anh đừng nói lung tung!Kẻ yếu đuối oẻ đây là anh...anh trai,anh là kẻ yếu đuối...tôi sao phải hối hận!Cô ta đáng chết...bọn họ đáng chết!Đều phải chết!Thế mà....
Thế mà sao hắn lại đau thế này, hắn có thể lừa dối người khác nhưng không thể lừa dối trái tim mình,lúc này nước mắt bắt đầu rơi xuống, tay buông eo cô gái bên cạnh, đẩy mạnh họ xuống đất, vẻ mặt đầy kinh tởm nhìn,thật đáng thương hắn không muốn chạm vào ai ngoài cô.Rõ ràng hận cô đến thấu xương, quyết tâm khiến họ bồi táng theo bố mẹ mình nhưng hắn giờ đây liền hối hận, hắn hối hận rồi!Cô chết rồi ý niệm của hắn cũng không còn, hắn không còn thần trí để tiếp tục làm bất cứ điều gì, Hàn Lâm nhìn bằng ánh mắt sâu xa, giơ tay ra hiệu cho 2 cô gái ra ngoài,đi tiến lại gần Hàn Kiệt:
- Em trai...cậu có biết cậu đang khóc không?Hàn Kiệt lần đầu rơi giọt nước mắt đây...khiến tôi có chút nực cười!Hối hận rồi giờ cũng muốn rồi,ý niệm trả thù của cậu đã đủ chưa?
Hàn Kiệt vùng dậy, đôi mắt đỏ ngầu màu máu:
- Không đủ,con mẹ nó...tôi nói không đủ!Tất cả họ đều phải chết...Linh chết rồi, họ đều phải chết!Anh trai anh quá hiền lành!
Hàn Lâm ngồi lên ghế, hai chân đan chéo, miệng khẽ cười:
- Em trai dường như cậu không biết bộ dạng mình bây giờ như nào đâu nhỉ?Đáng thương!Tôi có thể không cứng cỏi được như cậu...nhưng cậu nhìn xem, cuối cùng hại mình thành bộ dạng gì?Thiếu cô ta cậu hoàn toàn đánh mất bản thân rồi!Cậu yêu cô ta đến chết đi sống lại mà!
Hàn Kiệt đánh ánh mắt đầy lạnh băng, đôi môi mím chặt:
- Đủ rồi...tiếp theo sẽ là ngày giỗ của tất cả bọn họ...Anh từ bỏ Băng đi, cô ta là con của hung thủ giết cha mẹ chúng ta...
Rồi không ai nói ai câu gì, trong lòng đều đang gào thét đầy đau thương, tình yêu hay thù hận đan xen, thù hận đôi khi lấn át đi tình yêu đến cuối cùng cái kết nhận lại khiến con người ta hối hận, nhưng chạy mãi, chạy mãi cũng không thể thoát ra khỏi vòng xoay số phận đã định trước...không thể bên nhau...cũng không thể làm bạn.Đau đớn nhất chính là tự tay giết chết người mình yêu, càng đau đớn hơn sau đó, cuộc sống hoàn toàn đảo lộn, ý niệm sống cũng vì người đó mà phai tàn, yêu hay không yêu không phải do mình mà quyết định được, yêu chính là yêu, yêu đến điên cuồng, kẻ gây ra nỗi đau lại chính là kẻ đau đớn nhất!
Minh đứng trong phòng sách tối, nhìn hướng ra phía cửa sổ một cách xa xăm, dường như vẫn còn một tia hy vọng:
- Nhân chứng đó giờ đang ở đâu?Hắn ta sao lại tình cờ có mặt để chứng kiến vụ án đó?
- Hắn ta hiện đang trốn chui trốn lủi ở khu trọ Tân Bình, nơi đấy rất ít người qua lại vì rất xập xệ và hôi thối...Em có điều tra qua thì hắn là một trong những tên tay sai của hung thu...
Minh khẽ nhếch môi cười, hoá ra không phải hy vọng tắt ngúm, chỉ cần nắm thóp được nhân chứng còn lại thì mọi chuyện đều có thể giải quyết:
- Tiếp tục điều tra...bảo vệ nhân chứng cho đến khi tôi tìm đến chỗ hắn!Sai Đông tiếp tục điều tra tung tích của Linh và Phong, tôi tin họ còn sống...
- Rõ thưa đại ca!
Hắn giữ nguyên nụ cười ma quái, hắn tin Phong và Linh còn sống, bởi khi công án đến điều tra hiện trường không thấy xác người con gái nào, mà Phong cùng Linh đi với nhau chắc chắn cả hai đã thoát được,dự đoán này làm hắn yên lòng ít nhiều,hắn dự định sáng mai sẽ nói hết chân tướng sự việc cho bọn nó để cùng nhau đi tìm nhân chứng,đợi khi làm sáng tỏ sẽ tiếp tục đi tìm kiếm Phong và Linh.Đèn phòng đột ngột bật lên khiến hắn có chút giật mình, người ngoài cửa đang dụi mắt, mặc mình chiếc áo rộng mỏng để lộ đôi chân dài mê người:
- Anh...nói chuyện với ai vậy?Sao lại không ngủ?_Băng ngáp nhẹ một cái, mái tóc dài xoã xuống được ánh trăng chiếu vào khiến nó như búp bê sứ đầy yêu mị.Hắn cười nụ cười dịu dàng, chạy lại ôm nó vào lòng, bế nó về phòng:
- Anh sai Jack điều tra vụ án năm đó, với cả em đừng buồn nữa được không, anh rất đau lòng...nếu anh không nhầm,Linh và Phong đã trốn thoát khỏi đó...Mà sao lại dậy giữa chừng thế này?
Nghe giọng nói đầy dịu dàng, cưng chiều, được nằm trong vòng tay ấm áp, nó thoải mái khẽ cười nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp:
- Ưm...không thấy anh,không ngủ được!_Giọng nói ngái ngủ vang lên, nhưng đột nhiên nó mở mắt,bật dậy:
- Thật sao?Phong với Linh còn sống...?
Hai mắt nó rưng rưng đầy hạnh phúc, hắn xoa nhẹ mũi nó:
- Ừm,ngoan ngủ đi, anh ôm em về phòng!
Hàn Kiệt nhíu mày, chỉ cả ngày say bét trong rượu, ngồi vây quanh là hai cô gái quyến rũ ở bar, hắn sa đoạ rơi vào cuộc sống không lối thoát, Hàn Lâm bên cạnh nhìn có chút chán trường:
- Em hối hận rồi?Linh chết rồi...nên giờ hận cả bản thân đúng không?Biết thế từ đầu sao lại giết cô ấy?
Hàn Kiệt ôm eo cô gái bên cạnh đặt lên một nụ hôn,giọng nói băng lãnh pha chút hương rượu:
- Anh đừng nói lung tung!Kẻ yếu đuối oẻ đây là anh...anh trai,anh là kẻ yếu đuối...tôi sao phải hối hận!Cô ta đáng chết...bọn họ đáng chết!Đều phải chết!Thế mà....
Thế mà sao hắn lại đau thế này, hắn có thể lừa dối người khác nhưng không thể lừa dối trái tim mình,lúc này nước mắt bắt đầu rơi xuống, tay buông eo cô gái bên cạnh, đẩy mạnh họ xuống đất, vẻ mặt đầy kinh tởm nhìn,thật đáng thương hắn không muốn chạm vào ai ngoài cô.Rõ ràng hận cô đến thấu xương, quyết tâm khiến họ bồi táng theo bố mẹ mình nhưng hắn giờ đây liền hối hận, hắn hối hận rồi!Cô chết rồi ý niệm của hắn cũng không còn, hắn không còn thần trí để tiếp tục làm bất cứ điều gì, Hàn Lâm nhìn bằng ánh mắt sâu xa, giơ tay ra hiệu cho 2 cô gái ra ngoài,đi tiến lại gần Hàn Kiệt:
- Em trai...cậu có biết cậu đang khóc không?Hàn Kiệt lần đầu rơi giọt nước mắt đây...khiến tôi có chút nực cười!Hối hận rồi giờ cũng muốn rồi,ý niệm trả thù của cậu đã đủ chưa?
Hàn Kiệt vùng dậy, đôi mắt đỏ ngầu màu máu:
- Không đủ,con mẹ nó...tôi nói không đủ!Tất cả họ đều phải chết...Linh chết rồi, họ đều phải chết!Anh trai anh quá hiền lành!
Hàn Lâm ngồi lên ghế, hai chân đan chéo, miệng khẽ cười:
- Em trai dường như cậu không biết bộ dạng mình bây giờ như nào đâu nhỉ?Đáng thương!Tôi có thể không cứng cỏi được như cậu...nhưng cậu nhìn xem, cuối cùng hại mình thành bộ dạng gì?Thiếu cô ta cậu hoàn toàn đánh mất bản thân rồi!Cậu yêu cô ta đến chết đi sống lại mà!
Hàn Kiệt đánh ánh mắt đầy lạnh băng, đôi môi mím chặt:
- Đủ rồi...tiếp theo sẽ là ngày giỗ của tất cả bọn họ...Anh từ bỏ Băng đi, cô ta là con của hung thủ giết cha mẹ chúng ta...
Rồi không ai nói ai câu gì, trong lòng đều đang gào thét đầy đau thương, tình yêu hay thù hận đan xen, thù hận đôi khi lấn át đi tình yêu đến cuối cùng cái kết nhận lại khiến con người ta hối hận, nhưng chạy mãi, chạy mãi cũng không thể thoát ra khỏi vòng xoay số phận đã định trước...không thể bên nhau...cũng không thể làm bạn.Đau đớn nhất chính là tự tay giết chết người mình yêu, càng đau đớn hơn sau đó, cuộc sống hoàn toàn đảo lộn, ý niệm sống cũng vì người đó mà phai tàn, yêu hay không yêu không phải do mình mà quyết định được, yêu chính là yêu, yêu đến điên cuồng, kẻ gây ra nỗi đau lại chính là kẻ đau đớn nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.