Tứ Đại Tiểu Thư Đại Tài Và Tứ Đại Hoàng Tử Lưu Manh
Chương 45
TrangHana1011
14/05/2021
Tiếng súng to đến vang trời khiến tất cả ngơ ngác,có chút run rẩy nhìn
lên phía trên rồi vội lao lên trên,cả dãy đường đều là xác người cùng
máu đỏ trải dài khiến bọn hắn bất ngờ,đành chia ra thực hiện theo đúng
kế hoạch của nó,Minh cuống cuồng tìm nó vì căn biệt thự quá rộng,nơi nơi đều là máu ước chừng nó đã hạ hơn 50 tên,bây giờ có lẽ sức đã cạn:
- Chết tiệt,tiếng súng vừa rồi không phải loại của Băng hay dùng...
Giờ phút nay tim hắn chết nghẹn,thấy một tên bị đá bay ra khỏi cửa phòng vừa rồi,hắn đoán có lẽ nó trong đó,vội chjay như một mũi tên vào,hắn thấy nó đôi môi run rẩy,không cất thành lời,bây giờ người nó đầy máu,chiếc váy trắng dài đã nhuộm đỏ,nó đang ôm một bên vai bị trúng đạn,thấy hắn,nó mới thở phào:
- Cuối cùng...mọi người cùng đến rồi!
Sức cùng lực kiệt nó sắp ngã khuỵu thì Vi lao vội lại ôm nó,đôi mắt ướm nước,bùng nổ đến mức muốn giết người:
- Shit,mày bị thương rồi...Tao giết hết chúng mày.
Sau đó mang theo một luồng khí lạnh,trong chưa đầy 5 phút đã càn quét hết đám vệ sĩ của Hàn Lâm. Hàn Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt đến nỗi không tin được mà trợn tròn.Hắn vốn không nghĩ một mình nó có thể hạ gục hơn 50 tên vệ sĩ được huấn luyện kĩ càng của mình,càng đáng sợ hơn,tự mình hạ gục đến một tiếng thở mạnh nó cũng không có,nhưng cái Hàn Lâm để tâm bây giờ là nó đã bị thương,cảnh tượng phát súng bắn đến hướng nó,Hàn Lâm đã bất ngờ đến bất động,một tên tay sai đẩy Hàn Lâm lên trực thăng khi thấy hắn đang bất động:
- Người hãy lên đi ạ....Chúng quá mạnh,căn nhà này không thể ở lại được nữa.
Băng nhìn lên chiếc trực thăng riêng,ôm bên vai đang rỉ máu:
- Hàn Lâm,nếu hôm nay tôi không chết thì ngày sau tôi sẽ để hai anh em anh bồi táng cùng Phong và Linh!
Lời nói của Băng cứ vang vẳng trong đầu Hàn Lâm,toàn thân càng bất động,sau đó lấy lại tinh thần rồi khẽ cười,khuôn mặt quỷ dự đứng phía thang dây:
- Tôi chờ đáp án của em...hồ sơ đấy tôi đa xcho người đưa đi trước rồi...thương lượng thành công hay không phụ thuộc vào đám cười của chúng ta đó Băng à.
Nó run lên vì tức giận,Minh đau lòng bế nó lên,vùi đầu vào người nó,thấy hắn đnag run rẩy vì lo,nó nhẹ nhàng cười,đặt nụ hôn nhẹ lên mái tóc hắn:
- Nhìn em nè Minh...em không sao mà đúng không anh?Ngoan,anh khóc nhè đấy à?Mất đâu hình tượng lạnh lùng rồi ha!
Hắn ngẩng đầu nhìn nó,nhẹ đặt một nụ hôn lên,khiến nó có chút bất ngờ rồi cười đầy dịu dàng,nguồi con trai này sợ nó bị tổn thương đến mức khóc rồi đây,thật đáng yêu:
- Anh rất sợ...em đừng tự đưa mình vào nguy hiểm như vậy nữa...đống hồ sơ đấy mất rồi thì sao chứ!Anh không cần,cũng không lo tổn thất,anh chỉ sợ mất em thôi Băng à...xin em đó,đừng làm những gì nguy hiểm cho bản thân mình nữa.
Đang yên cũng bị ăn cơm chó,cả 4 đôi mắt khác quay đi,bọn hắn không biết tư flusc nào mà bọn nó đã trở thành điểm yếu nhất của mình,chỉ cần bọn nó bị thương tổn dù nhỏ nhất cũng khiến bọn hắn đau muốn chết,lo lắng phát sốt,nó vuốt ve mặt hắn:
- Được, nhưng Minh,anh phải tin em!Dự án đó rất lớn,tổn thất sẽ không hề nhỏ,dù gia tộc chúng ta có lớn đến như thế nào thì dự án đó được ký với hoàng gia Nam Châu...chúng ta phải hoà hoãn mới được...A anh có định đưa em về để băng bó không đây,đau tay quá rồi nè!
Nó cọ cọ vào ngực hắn làm nũng,Minh lo lắng ôm chặt nó lên,đi ra phía chiếc ô tô gọi sẵn,nói vọng ra phía bọn Vi,Phi và Bảo cùng Nhi:
- Tao đưa Băng đến bệnh viện gắp viên đạn ra,bọn mày đến chỗ nhân chứng trước đi,phải bẻo vệ hắn chu toàn,không tên hung thủ sẽ chột dạ mà giết hắn trước!
Hắn dịu dàng cứ như vậy ôm nó vào lòng,tay có chút run run khiến nó khẽ phì cười:
- Nè...anh đang run đó hả?Em không sao thật mà...
Hắn cau mày, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại,thao thao nói:
- Em không biết đâu...lúc đó tim anh như sắp vỡ nát vậy,nghe thấy tiếng súng liền biết không phải của em,cảm giác đó,,,anh không bao giờ muốn nếm trai nữa!Anh rất sợ,sợ một ngày nào đó nữa...em sẽ rời xa anh,sợ không còn thấy sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh nữa,anh rất sợ...
Hắn càng ôm chặt nó hơn,giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống,nó ôm lấy cổ hắn đặt một nụ hôn lên:
- Em xin lỗi...lần sau nếu làm gì em sẽ nói trước với anh nha...Đừng khóc,em cũng rất đau!Về phía ba mẹ Bảo và Nhi đã ổn định tinh thần chưa anh?
Minh xoa đầu nó,ánh mắt khẽ thâm trầm:
- Họ không sao,bọn anh đã bắt được kẻ tay sai rồi,tên đó đã khai hết,hắn chỉ là kẻ được thuê!Nhưng....lúc nãy anh nghe cuộc đối thoại giữa em và Hàn Lâm,thượng lượng và đám cưới là sao chứ?Tại sao hắn lại nói là đám cưới của em và hắn,rốt cuộc là tại sao?Anh không hiểu...Băng,đừng khiến anh thêm bất an em à...
Băng nhìn hắn đang trung thành với khuôn mặt mong chờ câu trả lời, thở dài một tiếng, bầu không khí rơi vào im lặng khó lường, cả 2 đôi mắt nhìn nhau, đều ẩn chứa những điều khó nói...
- Chết tiệt,tiếng súng vừa rồi không phải loại của Băng hay dùng...
Giờ phút nay tim hắn chết nghẹn,thấy một tên bị đá bay ra khỏi cửa phòng vừa rồi,hắn đoán có lẽ nó trong đó,vội chjay như một mũi tên vào,hắn thấy nó đôi môi run rẩy,không cất thành lời,bây giờ người nó đầy máu,chiếc váy trắng dài đã nhuộm đỏ,nó đang ôm một bên vai bị trúng đạn,thấy hắn,nó mới thở phào:
- Cuối cùng...mọi người cùng đến rồi!
Sức cùng lực kiệt nó sắp ngã khuỵu thì Vi lao vội lại ôm nó,đôi mắt ướm nước,bùng nổ đến mức muốn giết người:
- Shit,mày bị thương rồi...Tao giết hết chúng mày.
Sau đó mang theo một luồng khí lạnh,trong chưa đầy 5 phút đã càn quét hết đám vệ sĩ của Hàn Lâm. Hàn Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt đến nỗi không tin được mà trợn tròn.Hắn vốn không nghĩ một mình nó có thể hạ gục hơn 50 tên vệ sĩ được huấn luyện kĩ càng của mình,càng đáng sợ hơn,tự mình hạ gục đến một tiếng thở mạnh nó cũng không có,nhưng cái Hàn Lâm để tâm bây giờ là nó đã bị thương,cảnh tượng phát súng bắn đến hướng nó,Hàn Lâm đã bất ngờ đến bất động,một tên tay sai đẩy Hàn Lâm lên trực thăng khi thấy hắn đang bất động:
- Người hãy lên đi ạ....Chúng quá mạnh,căn nhà này không thể ở lại được nữa.
Băng nhìn lên chiếc trực thăng riêng,ôm bên vai đang rỉ máu:
- Hàn Lâm,nếu hôm nay tôi không chết thì ngày sau tôi sẽ để hai anh em anh bồi táng cùng Phong và Linh!
Lời nói của Băng cứ vang vẳng trong đầu Hàn Lâm,toàn thân càng bất động,sau đó lấy lại tinh thần rồi khẽ cười,khuôn mặt quỷ dự đứng phía thang dây:
- Tôi chờ đáp án của em...hồ sơ đấy tôi đa xcho người đưa đi trước rồi...thương lượng thành công hay không phụ thuộc vào đám cười của chúng ta đó Băng à.
Nó run lên vì tức giận,Minh đau lòng bế nó lên,vùi đầu vào người nó,thấy hắn đnag run rẩy vì lo,nó nhẹ nhàng cười,đặt nụ hôn nhẹ lên mái tóc hắn:
- Nhìn em nè Minh...em không sao mà đúng không anh?Ngoan,anh khóc nhè đấy à?Mất đâu hình tượng lạnh lùng rồi ha!
Hắn ngẩng đầu nhìn nó,nhẹ đặt một nụ hôn lên,khiến nó có chút bất ngờ rồi cười đầy dịu dàng,nguồi con trai này sợ nó bị tổn thương đến mức khóc rồi đây,thật đáng yêu:
- Anh rất sợ...em đừng tự đưa mình vào nguy hiểm như vậy nữa...đống hồ sơ đấy mất rồi thì sao chứ!Anh không cần,cũng không lo tổn thất,anh chỉ sợ mất em thôi Băng à...xin em đó,đừng làm những gì nguy hiểm cho bản thân mình nữa.
Đang yên cũng bị ăn cơm chó,cả 4 đôi mắt khác quay đi,bọn hắn không biết tư flusc nào mà bọn nó đã trở thành điểm yếu nhất của mình,chỉ cần bọn nó bị thương tổn dù nhỏ nhất cũng khiến bọn hắn đau muốn chết,lo lắng phát sốt,nó vuốt ve mặt hắn:
- Được, nhưng Minh,anh phải tin em!Dự án đó rất lớn,tổn thất sẽ không hề nhỏ,dù gia tộc chúng ta có lớn đến như thế nào thì dự án đó được ký với hoàng gia Nam Châu...chúng ta phải hoà hoãn mới được...A anh có định đưa em về để băng bó không đây,đau tay quá rồi nè!
Nó cọ cọ vào ngực hắn làm nũng,Minh lo lắng ôm chặt nó lên,đi ra phía chiếc ô tô gọi sẵn,nói vọng ra phía bọn Vi,Phi và Bảo cùng Nhi:
- Tao đưa Băng đến bệnh viện gắp viên đạn ra,bọn mày đến chỗ nhân chứng trước đi,phải bẻo vệ hắn chu toàn,không tên hung thủ sẽ chột dạ mà giết hắn trước!
Hắn dịu dàng cứ như vậy ôm nó vào lòng,tay có chút run run khiến nó khẽ phì cười:
- Nè...anh đang run đó hả?Em không sao thật mà...
Hắn cau mày, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại,thao thao nói:
- Em không biết đâu...lúc đó tim anh như sắp vỡ nát vậy,nghe thấy tiếng súng liền biết không phải của em,cảm giác đó,,,anh không bao giờ muốn nếm trai nữa!Anh rất sợ,sợ một ngày nào đó nữa...em sẽ rời xa anh,sợ không còn thấy sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh nữa,anh rất sợ...
Hắn càng ôm chặt nó hơn,giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống,nó ôm lấy cổ hắn đặt một nụ hôn lên:
- Em xin lỗi...lần sau nếu làm gì em sẽ nói trước với anh nha...Đừng khóc,em cũng rất đau!Về phía ba mẹ Bảo và Nhi đã ổn định tinh thần chưa anh?
Minh xoa đầu nó,ánh mắt khẽ thâm trầm:
- Họ không sao,bọn anh đã bắt được kẻ tay sai rồi,tên đó đã khai hết,hắn chỉ là kẻ được thuê!Nhưng....lúc nãy anh nghe cuộc đối thoại giữa em và Hàn Lâm,thượng lượng và đám cưới là sao chứ?Tại sao hắn lại nói là đám cưới của em và hắn,rốt cuộc là tại sao?Anh không hiểu...Băng,đừng khiến anh thêm bất an em à...
Băng nhìn hắn đang trung thành với khuôn mặt mong chờ câu trả lời, thở dài một tiếng, bầu không khí rơi vào im lặng khó lường, cả 2 đôi mắt nhìn nhau, đều ẩn chứa những điều khó nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.