Tứ Đại Tiểu Thư Đại Tài Và Tứ Đại Hoàng Tử Lưu Manh
Chương 62: Ghen
TrangHana1011
27/05/2021
Linh đã chuyển sang căn chung cư cao cấp được gần 1 tuần, theo như cách của bọn nó thì cô phải sử dụng "lạt mềm buộc chặt" khiến anh cảm thấy không quen khi cô không xuất hiện...Linh ngồi trên phòng nhìn sang khu chung cư nhỏ đối diện mãi không thấy bóng dáng quen thuộc, cô đã không ríu rít liên tục tìm Phong nói chuyện được 2 ngày rồi,anh một chút cũng không có động tĩnh gì.Mà đáng ghét hơn Lương Ngọc đó liên tục nhắn tin làm phiền muốn cô đi chọn váy cưới cùng.Kể cũng buồn cười, rõ ràng là cô ta cố ý, cô đều từ chối nhưng hết lần này đến lần khác đều lôi Phong ra để kiếm cớ gây sự với cô...cô nhăn mặt nếu mà không vì Phong, cô tuyệt nhiên "băm chết" cô ta, thật đáng ghét mà, lòng dạ đàn bà cũng thật quá đáng sợ...
Đợi đến nửa ngày vẫn chưa thấy Phong xuất hiện, cô chán trường muốn xuống dưới mua chút gì đó ăn, thì Vin gọi đến:
- Alo là em đây tỷ...em đến thăm tỷ với cả có mang vài bộ quần áo do đại tỷ gửi đó...Em đang đứng dưới khu chung cư,em lên nha!
Linh cũng có chút nhàm chán, nếu Vin đến đây rồi thì tìm trò gì chơi chút cũng được nhỉ:
- Đợi tao...tao xuống liền!Tao cũng đang nhàm chán lắm...tìm cái gì chơi chút!
Nó thay nhanh quần áo ngủ ra thành chiếc áo croptop hai dây xinh xắn cùng chiếc quần bò ống rộng cạp cao, chạy nhanh xuống:
- Mày chưa ăn gì đúng không?Chúng ta đi ăn rồi chơi cái gì đi...mấy ngày ở đây không có đi đâu ra ngoài, tao phát buồn bực trong người rồi!
Linh làm động tác như bình thường khoác lấy vai của Vin, ra vẻ mặt chán nản, cười cợt, Vin thấy Linh buồn chán liền gật đầu quay lại chỗ chiếc PKL rồi đợi cô lên.
Phong cũng trùng hợp từ trong khu chung cư ra ngoài, thấy Linh ngồi lên xe người đàn ông lạ, cử chỉ còn vô cùng thân mật liền vô cùng tức giận, cỗ tức giận không biết từ đâu mà ra, anh đột nhiên thấy sợ, rõ ràng là anh đang ghen, miệng anh lẩm bẩm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trên trán đã nổi gân xanh:
- Thế mà bảo tôi là vị hôn phu của cô...còn chỉ yêu mỗi mình tôi...rõ ràng còn đi đeo bám tên đàn ông khác...phụ nữ đáng ghét!Tôi ghét cô...Dám cho tôi cặp sừng..._Anh đưa tay vội che miệng, sao anh lại có thể buông ra những lời tức giận vô sỉ như vậy, đây không phải anh...nhưng anh không thể kìm ném được cơn giận cứ ngày một tăng lên, định chạy sang kéo lấy tay cô thì Linh cùng Vin đã phóng đi mất.Phong dường như đang ngơ ngác, bất lực nhìn theo làn khói trên đường, đưa tay nghe tiếng tim đập:"hình như chỗ này hơi đau!"
Anh đi sang phía chung cư của cô, nhìn xung quanh một lượt, thấy một bác trung niên đứng ở đó đã lâu từ lúc Vin đến, anh lại nở nụ cười thần tiên:
- Chào bác...bác có thể cho cháu hỏi một chút không?
Bác trung niên thấy anh có vẻ là người tử tế, liền cười hài hoà:
- Có chuyện gì vậy cậu đẹp trai?
Phong có chút ngượng ngùng, nhưng không hỏi sẽ không biết mà anh hiện tại lại rất tò mò cùng bất an:
- Bác...đứng đây nãy giờ...liệu có nghe thấy hai người vừa rồi...xưng hô như thế nào không?
Bác trung niên có vẻ lãng tai, mắt có chút kém, nhưng đột nhiên cười khì khì:
- Hm tôi không rõ...nhưng hình như cậu trai đó rất dịu dàng với cô gái, có vẻ cưng chiều...mà tôi nói cậu nghe,cô gái đó xinh đẹp như tiên nữ như thế ai gặp cũng đều yêu thương hết,đến tôi còn chết mê chết mệt mà!Á à...cậu trai trẻ cậu đang ghen đúng không?Cô gái xinh đẹp đấy là người yêu cậu hả?
Nghe từ "người yêu"hình như đã quen thuộc với anh, rung cảm trong tim đều bật thốt lên thành lời, anh biết anh đang ghen, nhưng anh vẫn chưa nhớ rõ ra cô là ai?Nhưng cảm giác quen thuộc đấy là thật!Mà anh không muốn cô đi với người khác, thấy anh đỏ mặt tía tai, bác trung niên tiếp tục che miệng cười:
- Tôi nói cậu nghe...yêu thì phải nói...đến lúc cô ấy đi theo người khác, người khóc là cậu đó!Với cả tôi thấy hai người có nét phu thê lắm nha....mau cướp cô gái của cậu về đi, không hối hận đó!
Phong nghe vậy ậm ờ, anh biết đi đâu để tìm chứ, và đặc biệt nếu cô biết chắc chắn sẽ chê cười anh,thật ra anh đều đang đợi cô sang tìm mình, 2 ngày liền cô đều không thèm đến nói chuyện cùng anh, anh có chút không quen,cô chủ động không tìm anh làm anh có chút cảm giác hoảng sợ khó hiểu, sợ bị bỏ rơi?Sợ tình cảm của cô dành cho người khác?Lúc này loạt ký ức trong đầu dần hiện lên mờ nhạt, chưa liên kết nhưng đặc biệt rõ nét chính là hình anh khuôn mặt cô,nụ cười thiên sứ, nụ hôn ngọt ngào, hơi ấm cơ thể hoà quyện vào nhau...anh nhíu mày lắc lắc đầu, đau đớn từ não truyền ra, anh khuỵu xuống, bác trung niên hốt hoảng đỡ lấy anh:
- Cậu trai trẻ...cậu sao vậy?
Phong loạng choạng dựa vào tường, hoá ra cô nói đúng, cô xuất hiện trong phần ký ức còn xót lại ít ỏi của anh...dù ký ức ấy hiện lên không rõ ràng, nhưng đều xuất hiện gương mặt cô...vậy chính là cô là sự hiện diện vô cùng quan trọng nên khuôn mặt cô được khắc ghi một cách rõ nét trong tâm trí anh giờ đây...Phong xua xua tay:
- Không sao...cảm ơn!
Rồi anh ngồi bên dưới phòng chờ chung cư để đợi cô trở về, anh còn điều muốn hỏi,anh không rõ ràng nhưng chắc chắn cô là điều anh không thể mất...
Đợi đến nửa ngày vẫn chưa thấy Phong xuất hiện, cô chán trường muốn xuống dưới mua chút gì đó ăn, thì Vin gọi đến:
- Alo là em đây tỷ...em đến thăm tỷ với cả có mang vài bộ quần áo do đại tỷ gửi đó...Em đang đứng dưới khu chung cư,em lên nha!
Linh cũng có chút nhàm chán, nếu Vin đến đây rồi thì tìm trò gì chơi chút cũng được nhỉ:
- Đợi tao...tao xuống liền!Tao cũng đang nhàm chán lắm...tìm cái gì chơi chút!
Nó thay nhanh quần áo ngủ ra thành chiếc áo croptop hai dây xinh xắn cùng chiếc quần bò ống rộng cạp cao, chạy nhanh xuống:
- Mày chưa ăn gì đúng không?Chúng ta đi ăn rồi chơi cái gì đi...mấy ngày ở đây không có đi đâu ra ngoài, tao phát buồn bực trong người rồi!
Linh làm động tác như bình thường khoác lấy vai của Vin, ra vẻ mặt chán nản, cười cợt, Vin thấy Linh buồn chán liền gật đầu quay lại chỗ chiếc PKL rồi đợi cô lên.
Phong cũng trùng hợp từ trong khu chung cư ra ngoài, thấy Linh ngồi lên xe người đàn ông lạ, cử chỉ còn vô cùng thân mật liền vô cùng tức giận, cỗ tức giận không biết từ đâu mà ra, anh đột nhiên thấy sợ, rõ ràng là anh đang ghen, miệng anh lẩm bẩm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trên trán đã nổi gân xanh:
- Thế mà bảo tôi là vị hôn phu của cô...còn chỉ yêu mỗi mình tôi...rõ ràng còn đi đeo bám tên đàn ông khác...phụ nữ đáng ghét!Tôi ghét cô...Dám cho tôi cặp sừng..._Anh đưa tay vội che miệng, sao anh lại có thể buông ra những lời tức giận vô sỉ như vậy, đây không phải anh...nhưng anh không thể kìm ném được cơn giận cứ ngày một tăng lên, định chạy sang kéo lấy tay cô thì Linh cùng Vin đã phóng đi mất.Phong dường như đang ngơ ngác, bất lực nhìn theo làn khói trên đường, đưa tay nghe tiếng tim đập:"hình như chỗ này hơi đau!"
Anh đi sang phía chung cư của cô, nhìn xung quanh một lượt, thấy một bác trung niên đứng ở đó đã lâu từ lúc Vin đến, anh lại nở nụ cười thần tiên:
- Chào bác...bác có thể cho cháu hỏi một chút không?
Bác trung niên thấy anh có vẻ là người tử tế, liền cười hài hoà:
- Có chuyện gì vậy cậu đẹp trai?
Phong có chút ngượng ngùng, nhưng không hỏi sẽ không biết mà anh hiện tại lại rất tò mò cùng bất an:
- Bác...đứng đây nãy giờ...liệu có nghe thấy hai người vừa rồi...xưng hô như thế nào không?
Bác trung niên có vẻ lãng tai, mắt có chút kém, nhưng đột nhiên cười khì khì:
- Hm tôi không rõ...nhưng hình như cậu trai đó rất dịu dàng với cô gái, có vẻ cưng chiều...mà tôi nói cậu nghe,cô gái đó xinh đẹp như tiên nữ như thế ai gặp cũng đều yêu thương hết,đến tôi còn chết mê chết mệt mà!Á à...cậu trai trẻ cậu đang ghen đúng không?Cô gái xinh đẹp đấy là người yêu cậu hả?
Nghe từ "người yêu"hình như đã quen thuộc với anh, rung cảm trong tim đều bật thốt lên thành lời, anh biết anh đang ghen, nhưng anh vẫn chưa nhớ rõ ra cô là ai?Nhưng cảm giác quen thuộc đấy là thật!Mà anh không muốn cô đi với người khác, thấy anh đỏ mặt tía tai, bác trung niên tiếp tục che miệng cười:
- Tôi nói cậu nghe...yêu thì phải nói...đến lúc cô ấy đi theo người khác, người khóc là cậu đó!Với cả tôi thấy hai người có nét phu thê lắm nha....mau cướp cô gái của cậu về đi, không hối hận đó!
Phong nghe vậy ậm ờ, anh biết đi đâu để tìm chứ, và đặc biệt nếu cô biết chắc chắn sẽ chê cười anh,thật ra anh đều đang đợi cô sang tìm mình, 2 ngày liền cô đều không thèm đến nói chuyện cùng anh, anh có chút không quen,cô chủ động không tìm anh làm anh có chút cảm giác hoảng sợ khó hiểu, sợ bị bỏ rơi?Sợ tình cảm của cô dành cho người khác?Lúc này loạt ký ức trong đầu dần hiện lên mờ nhạt, chưa liên kết nhưng đặc biệt rõ nét chính là hình anh khuôn mặt cô,nụ cười thiên sứ, nụ hôn ngọt ngào, hơi ấm cơ thể hoà quyện vào nhau...anh nhíu mày lắc lắc đầu, đau đớn từ não truyền ra, anh khuỵu xuống, bác trung niên hốt hoảng đỡ lấy anh:
- Cậu trai trẻ...cậu sao vậy?
Phong loạng choạng dựa vào tường, hoá ra cô nói đúng, cô xuất hiện trong phần ký ức còn xót lại ít ỏi của anh...dù ký ức ấy hiện lên không rõ ràng, nhưng đều xuất hiện gương mặt cô...vậy chính là cô là sự hiện diện vô cùng quan trọng nên khuôn mặt cô được khắc ghi một cách rõ nét trong tâm trí anh giờ đây...Phong xua xua tay:
- Không sao...cảm ơn!
Rồi anh ngồi bên dưới phòng chờ chung cư để đợi cô trở về, anh còn điều muốn hỏi,anh không rõ ràng nhưng chắc chắn cô là điều anh không thể mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.