Tứ Đại Tiểu Thư Siêu Quậy Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng
Chương 39: Chap 39
Lạp Kì Nhã
02/05/2018
Vì đây là nhà vê sinh nữ nên nam không được phép vào. Các cô gái bước
vào thì thấy nó nằm bất tỉnh dưới đất, thuốc thì văng khắp nơi.
- Cally, cally, cậu không sao chứ?- Nana chạy tới đỡ nó
- Chị, chị có sao không?- Hanny chạy tới
- Này các cậu, nhìn đi- Elmy chỉ vào cổ của nó
- Mặt trăng khuyết? Không lẽ....- Jewel nhíu mày, nói
- Bang chủ bang Dark?- đth, Jen gọi cho ai đó
- "Bang chủ có việc gì ạ?"
- Điều tra cho ta ai là bang chủ bang Dark"
- "Vâng"
- Người đó nhất định.... sẽ chết dưới tay chúng ta- Mei nói
- Đúng vậy, nhưng trước tiên, cõng Cally ra khỏi đây đã- Kim Dung
----------------------
- Mấy em là gì mà lâu vậy? Cally bị sao vậy em?- Phong hỏi
- Bọn em vừa vào thì thấy.....- Vy trường thuật lại mọi chuyện
- Đậu phộng thằng bang chủ bang Dark- Jook đấm vào một thân gần đó làm nó bị xứt một đường dài (eo ôi, đừng có ngu mà chọc giận anh này)
- Anh à, đồ ở đây chứ không phải đồ trong bang đâu, anh đừng có mà phá hoại- Jen nói
- À... ờ... anh biết rồi
- Để cậu ấy ở đây đi, nghỉ ngơi một lát là được- Khiêm nói rồi đạt nó lên chân cậu, dựa đầu nó vào ngực cậu
- Cậu... yêu chị Cally lắm sao?- Hanny hỏi
- Các cậu biết sao?- Hell hỏi
- Tất nhiên, nhìn ánh mắt, cử chỉ và hành động của Khiêm thì ai mà chẳng biết- Bun nói
- Nhưng.... cô ấy yêu Joyce, yêu rất nhiều nữa là đằng khác, nên tớ....- Khiêm bối rối không biết nói sao
- Dù có thế nào thì em vẫn ủng hộ anh với chị Cally là một cặp- Chekly nói
- Cảm ơn em, anh sẽ cố gắng nhưng nếu Joyce biết lỗi và quay về với Cally thì anh chấp nhận buông tay để 2 cậu ấy được hạnh phúc- Khiêm nói
- Nếu không phẫu thuật thì dù có đến với nhau thì cũng không được bao lâu đâu, nên....- Davil
- Tớ biết, tớ sẽ cố gắng khuyên cậu ấy, nhất định.... cậu ấy phải sống- Khiêm
- Ừm, nhất định.... phải thế rồi- đth
-------------------------
Bọn hắn
Hắn đang ngồi trong phòng, tay cầm sợi dây chuyền có chiếc chìa khóa ở giữa. Bỗng nhiên hắn nhớ ra là sợi dây chuyền này chỉ có hai sợi trên TG thôi. Hắn nhớ nó đã từng nói là nó có một sợi, sợi còn lại nó tặng cho bạn trai nó vậy không lẽ.....
Hắn xoa xoa chìa chòa khóa, bỗng nhiên chiếc chìa khóa đổi màu và ở mặt kim cương hiện lên J♥C, còn ở dưới là C♡J, suy nghĩ một hồi lâu hắn bỗng nhận ra J♥C có nghĩa là Joyce yêu Cally còn C♡J có nghĩa là Cally yêu Joyce.
Hắn đứng dậy, bước xuống phòng khách tìm Minh Hằng.
- Hằng, em đã từng tặng sợi dây này cho anh phải không?
- Đúng vậy
- Đây là sợi dây chỉ có 2 trên TG?
- Ôi dào, sợi dây rẻ tiền đó thì trên TG có hàng trăn hàng vạn sợi
- À ờ, thôi, anh lên phòng đây- hắn lại bước lên phòng ( hắn và Minh Hằng ngủ khác phòng nha)
Hắn mở tủ ra, lấy một cái hộp trong thật bắt mắt. Mở hộp ra hắn thấy một tờ giấy, liền lấy ra đọc
Tặng cho anh, người mà em yêu
Nguyễn Hàn Thiên Băng
Cally
- Cally ? Thật sự thì.....Ai là người đã tặng sợi dây này cho mình đây? Cô ta.... hay là Minh Hằng? Và còn nét chữ này là....- hắn
- Là em, cô ta sẽ không bao giờ tặng anh đâu vì cô ta đâu có là gì của anh- Minh Hằng bước vào
- Ừ, cũng đúng
-----------------------------
Phòng anh
Anh nằm trên giường, đặt tay lên trán, mắt nhắm hờ, đầu óc đang suy nghĩ một số chuyện, anh nhớ lại lúc mà nó uống thuốc, mỗi lần thấy nó uống thuốc thì tim anh thắt lại, anh không muốn nó bị ốm. Dạo gần đây, sắc mặt của nó không tốt lắm, đã vậy, nó còn rất hay uống thuốc nữa, lúc đó, tim anh đau lắm, chứng kiến cảnh em gái mình bị như vậy, ai mà không đau lòng cho được. Không biết tại sao anh lại hàng động như vậy nữa?
- Anh đang nghĩ gì vậy?- cô bước vào phòng hỏi
- Không có gì đâu
- Ừm
--------------'--'----------------
Phòng chủ tịch
- Cally, nhìn cậu có vẻ mệt mỏi và xanh xao lắm- Kim Dung ngồi ở bàn bên cạnh nó nói
- Thế sao? Chắc là dạo này tớ ăn uống thất thườg đó, không có gì đâu, đừng lo- nó cười cười
- Vậy thì tốt- Kim Dung nói, ngoài mặt thì cười vậy thôi nhưg có ai biết được trong lòng cô đang đau đớn đến nhường nào vì cô biết.... nó như thế tất cả là vì căn bệnh ác tính đó- ung thư máu
- Tớ biết cậu đang nghĩ gì nhưng mà..... sẽ không sao đâu!- nó nói rồi cười tươi
- Ừm, nhất định.... sẽ không sao đâu
-------------------------
Buổi tối ngày hôm đó
Không hiểu sao hôm nay có cái gì đó khiến nó vui vui, trước khi bước lên giường ngủ, nó nói thầm:" ngày mai sẽ lại là một ngày vui, có lẽ là vậy...." rồi nó kéo chăn lên và ngủ
------------------------
Sáng hôm sau
- Chị Cally à, 8h rồi, dậy thôi nào- Davil gõ cửa phòng nó
- ......
- Chị Cally à....- James đứng bên cạnh
- .....- vẫn im lặng
Davil và James lo có chuyện gì xảy ra nên đạp cửa chạy vào. Trên giường, nó nằm nhắm mắt, khuôn mặt nhợt nhạt, 2 tay đặt lên bụng, môi như đang cười nhẹ
- Chị à, dậy thôi nào- James
- .....- Không động đậy hay có bất kì cử động nào
- Chị à, đừg nướng nữa, cháy giường bây giờ- Davil nói
- ......- vẫn không có động tĩnh gì. James và Davil bắt đầu lo lắng, bước tới gần nó, Davil đưa tay chạm vào mặt nó, bất chợt, anh thụt tay lại
- Gọi cấp cứu mau lên!!- Davil - Người chị ấy lạnh lắm và hơi thở rất yếu
- Được, được- James
-------------------------
Bệnh viện
Khoảng vài phút sau khi nó được chuyển vào cấp cứu thì bọn nó đi đến.
Jack dựa người vào tường, đôi mắt tím của anh khẽ nhắm lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi
- Anh à, anh mệt thì cứ về nhà nghỉ đi- Mei nói
- Không sao đâu, em đừng lo- Jack
- Vậy anh ngồi xuống ghế đi- Mei kéo Jack ngồi xuống bên cạnh mình
- Mei à, anh sợ- Jack
- Vì sao?
- Lỡ như chị ấy có chuyện gì.... thì làm sao mà.....- Jack chưa nói xong thì một vị bác sĩ hỏi
- Ở đây ai là người nhà bệnh nhân?- một người bác sĩ bước ra
- Tôi- bọn nó đồg thanh
- Bệnh nhân đang trong tình trạng yếu dần, một người nào đó xin hãy đi làm thủ tục để phẫu thuật ghép tủy
- Được, hãy để tớ đi cho- Han nói rồi chạy đi, Nana đi bên cạnh
- Xin hỏi, tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật.... là bao nhiêu vậy ạ?- Chekly hỏi
- Chỉ có 15% thôi- nói rồi, ông bác sĩ bước vào phòng phẫu thuật
Đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, bọn nó ngồi ngoài chỉ biết khóc và khóc.
Hôm nay bọn hắn vào bệnh viện để kiểm tra lại trí nhớ của hắn. Lúc ra về, vô tình đi ngang qua phòng phẫu thuật, bọn hắn thấy bọn nó ngồi đó khóc thì thắc mắc
- Có chuyện gì ở đây vậy?- Gin hỏi
- Các ngươi.... còn có thể mở miệng ra.... để hỏi câu đó nữa sao?- Bun ngước mặt lên nhìn bọn hắn với ánh mắt thù hận
- Cậu nói thế là có ý gì?- Jone hỏi
- Mấy người.... tại mấy người mà chị Cally.... chị ấy....- Hanny nói, rồi ngồi thụp xuống đất và khóc, James vội chạy tới ôm cô vào lòng
- Em đừng khóc nữa, rồi chị ấy sẽ ổn, anh tin chắc là chị Cally sẽ không sao đâu- James nói rồi ngước mắt nhìn Minh Hằng- Nếu như.... chị Cally mà có chuyện gì.... thì tôi sẽ giết cô!
- Thật sự thì.... có chuyện gì với mấy cậu vậy?- Jun hỏi
- Mấy cậu nói gì mà bọn tớ không hiểu?- cậu
- Tại mấy người.... tại sao Cally phải chịu đựng những điều đó chứ? Nếu như căn bệnh đó không có. Nếu như con nhỏ chết tiệt này không xuất hiện thì bây giờ chúng ta đâu phải đứng ở đây?!- Jook nói
- Căn bệnh?- bọn hắn đồng thanh
- Cally.... mắc bệnh ung thư máu... giai đoạn cuối...- Elmy nói, bây giờ, hốc mắt của cô đã sưng lên vì khóc quá nhiều
- Không.... không thể nào như thế được- bọn hắn đứng hình
3 tiếng sau
..........
6 tiếng sau
...........
8 tiếng sau
Cả bọn ngồi ngoài này rất lo cho nó, lòng ai cũng nóng như lửa đốt
Đèn phòng phẫu thuật phụt tắt, cửa mở, người bác sĩ lúc nãy bước ra
- Bác sĩ, chị tôi sao rồi?
- Cô ấy không sao có phải không?
- Bạn tôi.... có ổn không?
-.......
Cả bọn ùa tới hỏi ông bác sĩ. Trái với vẻ của cả bọn, ông bác sĩ có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều, ông từ từ lắc đầu rồi nói
- Chúng tôi.... đã cố gắng hết sức, mời mọi người vào gặp bệnh nhân lần cuối. À còn nữa, cái này là của tiểu thư- lời nói của ông bác sĩ như sét đánh ngang tai cả bọn, nói xong, ông đưa cho Khiêm cái bút ( là máy ghi âm nha, vừa biết được, vừa có thể ghi âm)
Tại sao lại thế chứ? Bọn hắn vừa mới gặp nó vào ngày hôm qua cơ mà?? Lúc đó, nó vẫn còn rất khỏe mà? Vậy sao giờ lại....?
Đây liệu có phải là sự trùng hợp không? Cũng vào ngày này, tháng này của 4 năm về trước, hắn đã ra đi. Nhưng sai đó, gặp lại nhau. Còn bây giờ.... nó và hắn.... đã chính thức xa nhau.... không một lời từ biệt
- Cally.... Cally....- Hắn bỗng nhiên gọi tên nó rồi chạy nhanh vào phòng nó
- Cally.... tỉnh lại đi em.....- Hắn như thằng điên trốn trại, lay lay người nó
- Em tỉnh lại đi, Cally à, anh còn chưa kịp nói lời xin lỗi với em thì em không được đi đâu hết, tỉnh lại đi em!! Anh còn chưa kịp lấy em về làm vợ thì em đã bỏ anh mà đi rồi! Anh xin lỗi, xin em đừng đùa với anh nữa, tỉnh lại đi mà!! Cally à!!
- Anh.... đã nhớ lại rồi sao?- Minh Hằng hỏi
- Cô....- Hắn nhìn Minh Hằng bằng đôi mắt căm ghét- Tại sao chứ? Tại sao người tôi yêu lại rời xa tôi còn người tôi ghét lại sống một cách yên ổn chứ? Tại sao?
- Tôi sống là quyền của tôi, chứ đâu phải quyền của anh?- mặt Minh Hằng đanh lại
- Cô..... Tại sao cô lại làm như vậy?- Hắn cố nén cơn tức giận của mình xuống
- Không phải là vì bố mẹ anh hay sao?
- Bố mẹ tôi? Bố mẹ tôi đã là gì gia đình cô?
------------------------------------------
Bố mẹ của hắn đã làm gì tới gia đình Minh Hằng mà khiến cho cô ta phải làm như vậy?
Mời các bạn đón đọc chao tiếp theo!!
- Cally, cally, cậu không sao chứ?- Nana chạy tới đỡ nó
- Chị, chị có sao không?- Hanny chạy tới
- Này các cậu, nhìn đi- Elmy chỉ vào cổ của nó
- Mặt trăng khuyết? Không lẽ....- Jewel nhíu mày, nói
- Bang chủ bang Dark?- đth, Jen gọi cho ai đó
- "Bang chủ có việc gì ạ?"
- Điều tra cho ta ai là bang chủ bang Dark"
- "Vâng"
- Người đó nhất định.... sẽ chết dưới tay chúng ta- Mei nói
- Đúng vậy, nhưng trước tiên, cõng Cally ra khỏi đây đã- Kim Dung
----------------------
- Mấy em là gì mà lâu vậy? Cally bị sao vậy em?- Phong hỏi
- Bọn em vừa vào thì thấy.....- Vy trường thuật lại mọi chuyện
- Đậu phộng thằng bang chủ bang Dark- Jook đấm vào một thân gần đó làm nó bị xứt một đường dài (eo ôi, đừng có ngu mà chọc giận anh này)
- Anh à, đồ ở đây chứ không phải đồ trong bang đâu, anh đừng có mà phá hoại- Jen nói
- À... ờ... anh biết rồi
- Để cậu ấy ở đây đi, nghỉ ngơi một lát là được- Khiêm nói rồi đạt nó lên chân cậu, dựa đầu nó vào ngực cậu
- Cậu... yêu chị Cally lắm sao?- Hanny hỏi
- Các cậu biết sao?- Hell hỏi
- Tất nhiên, nhìn ánh mắt, cử chỉ và hành động của Khiêm thì ai mà chẳng biết- Bun nói
- Nhưng.... cô ấy yêu Joyce, yêu rất nhiều nữa là đằng khác, nên tớ....- Khiêm bối rối không biết nói sao
- Dù có thế nào thì em vẫn ủng hộ anh với chị Cally là một cặp- Chekly nói
- Cảm ơn em, anh sẽ cố gắng nhưng nếu Joyce biết lỗi và quay về với Cally thì anh chấp nhận buông tay để 2 cậu ấy được hạnh phúc- Khiêm nói
- Nếu không phẫu thuật thì dù có đến với nhau thì cũng không được bao lâu đâu, nên....- Davil
- Tớ biết, tớ sẽ cố gắng khuyên cậu ấy, nhất định.... cậu ấy phải sống- Khiêm
- Ừm, nhất định.... phải thế rồi- đth
-------------------------
Bọn hắn
Hắn đang ngồi trong phòng, tay cầm sợi dây chuyền có chiếc chìa khóa ở giữa. Bỗng nhiên hắn nhớ ra là sợi dây chuyền này chỉ có hai sợi trên TG thôi. Hắn nhớ nó đã từng nói là nó có một sợi, sợi còn lại nó tặng cho bạn trai nó vậy không lẽ.....
Hắn xoa xoa chìa chòa khóa, bỗng nhiên chiếc chìa khóa đổi màu và ở mặt kim cương hiện lên J♥C, còn ở dưới là C♡J, suy nghĩ một hồi lâu hắn bỗng nhận ra J♥C có nghĩa là Joyce yêu Cally còn C♡J có nghĩa là Cally yêu Joyce.
Hắn đứng dậy, bước xuống phòng khách tìm Minh Hằng.
- Hằng, em đã từng tặng sợi dây này cho anh phải không?
- Đúng vậy
- Đây là sợi dây chỉ có 2 trên TG?
- Ôi dào, sợi dây rẻ tiền đó thì trên TG có hàng trăn hàng vạn sợi
- À ờ, thôi, anh lên phòng đây- hắn lại bước lên phòng ( hắn và Minh Hằng ngủ khác phòng nha)
Hắn mở tủ ra, lấy một cái hộp trong thật bắt mắt. Mở hộp ra hắn thấy một tờ giấy, liền lấy ra đọc
Tặng cho anh, người mà em yêu
Nguyễn Hàn Thiên Băng
Cally
- Cally ? Thật sự thì.....Ai là người đã tặng sợi dây này cho mình đây? Cô ta.... hay là Minh Hằng? Và còn nét chữ này là....- hắn
- Là em, cô ta sẽ không bao giờ tặng anh đâu vì cô ta đâu có là gì của anh- Minh Hằng bước vào
- Ừ, cũng đúng
-----------------------------
Phòng anh
Anh nằm trên giường, đặt tay lên trán, mắt nhắm hờ, đầu óc đang suy nghĩ một số chuyện, anh nhớ lại lúc mà nó uống thuốc, mỗi lần thấy nó uống thuốc thì tim anh thắt lại, anh không muốn nó bị ốm. Dạo gần đây, sắc mặt của nó không tốt lắm, đã vậy, nó còn rất hay uống thuốc nữa, lúc đó, tim anh đau lắm, chứng kiến cảnh em gái mình bị như vậy, ai mà không đau lòng cho được. Không biết tại sao anh lại hàng động như vậy nữa?
- Anh đang nghĩ gì vậy?- cô bước vào phòng hỏi
- Không có gì đâu
- Ừm
--------------'--'----------------
Phòng chủ tịch
- Cally, nhìn cậu có vẻ mệt mỏi và xanh xao lắm- Kim Dung ngồi ở bàn bên cạnh nó nói
- Thế sao? Chắc là dạo này tớ ăn uống thất thườg đó, không có gì đâu, đừng lo- nó cười cười
- Vậy thì tốt- Kim Dung nói, ngoài mặt thì cười vậy thôi nhưg có ai biết được trong lòng cô đang đau đớn đến nhường nào vì cô biết.... nó như thế tất cả là vì căn bệnh ác tính đó- ung thư máu
- Tớ biết cậu đang nghĩ gì nhưng mà..... sẽ không sao đâu!- nó nói rồi cười tươi
- Ừm, nhất định.... sẽ không sao đâu
-------------------------
Buổi tối ngày hôm đó
Không hiểu sao hôm nay có cái gì đó khiến nó vui vui, trước khi bước lên giường ngủ, nó nói thầm:" ngày mai sẽ lại là một ngày vui, có lẽ là vậy...." rồi nó kéo chăn lên và ngủ
------------------------
Sáng hôm sau
- Chị Cally à, 8h rồi, dậy thôi nào- Davil gõ cửa phòng nó
- ......
- Chị Cally à....- James đứng bên cạnh
- .....- vẫn im lặng
Davil và James lo có chuyện gì xảy ra nên đạp cửa chạy vào. Trên giường, nó nằm nhắm mắt, khuôn mặt nhợt nhạt, 2 tay đặt lên bụng, môi như đang cười nhẹ
- Chị à, dậy thôi nào- James
- .....- Không động đậy hay có bất kì cử động nào
- Chị à, đừg nướng nữa, cháy giường bây giờ- Davil nói
- ......- vẫn không có động tĩnh gì. James và Davil bắt đầu lo lắng, bước tới gần nó, Davil đưa tay chạm vào mặt nó, bất chợt, anh thụt tay lại
- Gọi cấp cứu mau lên!!- Davil - Người chị ấy lạnh lắm và hơi thở rất yếu
- Được, được- James
-------------------------
Bệnh viện
Khoảng vài phút sau khi nó được chuyển vào cấp cứu thì bọn nó đi đến.
Jack dựa người vào tường, đôi mắt tím của anh khẽ nhắm lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi
- Anh à, anh mệt thì cứ về nhà nghỉ đi- Mei nói
- Không sao đâu, em đừng lo- Jack
- Vậy anh ngồi xuống ghế đi- Mei kéo Jack ngồi xuống bên cạnh mình
- Mei à, anh sợ- Jack
- Vì sao?
- Lỡ như chị ấy có chuyện gì.... thì làm sao mà.....- Jack chưa nói xong thì một vị bác sĩ hỏi
- Ở đây ai là người nhà bệnh nhân?- một người bác sĩ bước ra
- Tôi- bọn nó đồg thanh
- Bệnh nhân đang trong tình trạng yếu dần, một người nào đó xin hãy đi làm thủ tục để phẫu thuật ghép tủy
- Được, hãy để tớ đi cho- Han nói rồi chạy đi, Nana đi bên cạnh
- Xin hỏi, tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật.... là bao nhiêu vậy ạ?- Chekly hỏi
- Chỉ có 15% thôi- nói rồi, ông bác sĩ bước vào phòng phẫu thuật
Đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, bọn nó ngồi ngoài chỉ biết khóc và khóc.
Hôm nay bọn hắn vào bệnh viện để kiểm tra lại trí nhớ của hắn. Lúc ra về, vô tình đi ngang qua phòng phẫu thuật, bọn hắn thấy bọn nó ngồi đó khóc thì thắc mắc
- Có chuyện gì ở đây vậy?- Gin hỏi
- Các ngươi.... còn có thể mở miệng ra.... để hỏi câu đó nữa sao?- Bun ngước mặt lên nhìn bọn hắn với ánh mắt thù hận
- Cậu nói thế là có ý gì?- Jone hỏi
- Mấy người.... tại mấy người mà chị Cally.... chị ấy....- Hanny nói, rồi ngồi thụp xuống đất và khóc, James vội chạy tới ôm cô vào lòng
- Em đừng khóc nữa, rồi chị ấy sẽ ổn, anh tin chắc là chị Cally sẽ không sao đâu- James nói rồi ngước mắt nhìn Minh Hằng- Nếu như.... chị Cally mà có chuyện gì.... thì tôi sẽ giết cô!
- Thật sự thì.... có chuyện gì với mấy cậu vậy?- Jun hỏi
- Mấy cậu nói gì mà bọn tớ không hiểu?- cậu
- Tại mấy người.... tại sao Cally phải chịu đựng những điều đó chứ? Nếu như căn bệnh đó không có. Nếu như con nhỏ chết tiệt này không xuất hiện thì bây giờ chúng ta đâu phải đứng ở đây?!- Jook nói
- Căn bệnh?- bọn hắn đồng thanh
- Cally.... mắc bệnh ung thư máu... giai đoạn cuối...- Elmy nói, bây giờ, hốc mắt của cô đã sưng lên vì khóc quá nhiều
- Không.... không thể nào như thế được- bọn hắn đứng hình
3 tiếng sau
..........
6 tiếng sau
...........
8 tiếng sau
Cả bọn ngồi ngoài này rất lo cho nó, lòng ai cũng nóng như lửa đốt
Đèn phòng phẫu thuật phụt tắt, cửa mở, người bác sĩ lúc nãy bước ra
- Bác sĩ, chị tôi sao rồi?
- Cô ấy không sao có phải không?
- Bạn tôi.... có ổn không?
-.......
Cả bọn ùa tới hỏi ông bác sĩ. Trái với vẻ của cả bọn, ông bác sĩ có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều, ông từ từ lắc đầu rồi nói
- Chúng tôi.... đã cố gắng hết sức, mời mọi người vào gặp bệnh nhân lần cuối. À còn nữa, cái này là của tiểu thư- lời nói của ông bác sĩ như sét đánh ngang tai cả bọn, nói xong, ông đưa cho Khiêm cái bút ( là máy ghi âm nha, vừa biết được, vừa có thể ghi âm)
Tại sao lại thế chứ? Bọn hắn vừa mới gặp nó vào ngày hôm qua cơ mà?? Lúc đó, nó vẫn còn rất khỏe mà? Vậy sao giờ lại....?
Đây liệu có phải là sự trùng hợp không? Cũng vào ngày này, tháng này của 4 năm về trước, hắn đã ra đi. Nhưng sai đó, gặp lại nhau. Còn bây giờ.... nó và hắn.... đã chính thức xa nhau.... không một lời từ biệt
- Cally.... Cally....- Hắn bỗng nhiên gọi tên nó rồi chạy nhanh vào phòng nó
- Cally.... tỉnh lại đi em.....- Hắn như thằng điên trốn trại, lay lay người nó
- Em tỉnh lại đi, Cally à, anh còn chưa kịp nói lời xin lỗi với em thì em không được đi đâu hết, tỉnh lại đi em!! Anh còn chưa kịp lấy em về làm vợ thì em đã bỏ anh mà đi rồi! Anh xin lỗi, xin em đừng đùa với anh nữa, tỉnh lại đi mà!! Cally à!!
- Anh.... đã nhớ lại rồi sao?- Minh Hằng hỏi
- Cô....- Hắn nhìn Minh Hằng bằng đôi mắt căm ghét- Tại sao chứ? Tại sao người tôi yêu lại rời xa tôi còn người tôi ghét lại sống một cách yên ổn chứ? Tại sao?
- Tôi sống là quyền của tôi, chứ đâu phải quyền của anh?- mặt Minh Hằng đanh lại
- Cô..... Tại sao cô lại làm như vậy?- Hắn cố nén cơn tức giận của mình xuống
- Không phải là vì bố mẹ anh hay sao?
- Bố mẹ tôi? Bố mẹ tôi đã là gì gia đình cô?
------------------------------------------
Bố mẹ của hắn đã làm gì tới gia đình Minh Hằng mà khiến cho cô ta phải làm như vậy?
Mời các bạn đón đọc chao tiếp theo!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.