Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 19: Tử Đằng - Chị xinh đẹp và chị cực kì xinh đẹp
Tentuine
16/09/2016
***Chu Tử Đằng bắt taxi đi khỏi quán coffee chưa được bao lâu thì mới
giật mình sửng sốt. Cầm trên tay ly Cappucino đã lạnh, cô không khỏi
khóc thầm trong lòng. Trời ơi, sao cô lại quên mất mục đích ban đầu của
mình cơ chứ! Là mạng sống, là mạng sống của cô đấy! Người cần gặp thì
không được gặp, lại còn có tâm trạng đi xuất thơ với một ông lão. Cô xót ruột đến nỗi cựa quậy lung tung làm tài xế taxi cũng đổ mồi hôi lạnh.
Chu Tử Đằng chán nản vò đầu bức tai thốt lên một câu làm bác tài xế
hoang mang không thôi:
-- Chú! Cảm ơn đã ở bên cháu đến phút cuối đời...
-- Này này, cháu gái, bình tĩnh đã...
***Chú bị Mafia truy sát thì có bình tĩnh nổi không? Là bị truy sát, bị xã hội đen truy sát đó! Giờ có cầu cứu Trình lão phu nhân cũng không kịp nữa rồi... Đang miên man nghĩ, cô bỗng giật mình ngồi thẳng dậy làm chú tài xế cũng bối rối theo suýt đâm vào thùng rác. Chu Tử Đằng nghĩ lại, bức tranh đó, cô nhớ từng đường nét, người con gái trong tranh, có vẻ mặt rất giống Trình lão phu nhân. Khoan đã, hoa Oải hương, mối tình dang dở, cả bài thơ Trình lão phu nhân viết tặng cho mối tình đầu hữu duyên vô phận của mình nữa, chẳng phải chỉ có hai người trong cuộc là Trình lão phu nhân và Bạch lão gia biết thôi sao? Vậy mà ông lão kia lại biết... Nghĩ đến đây, Chu Tử Đằng bỗng reo lên nhào tới ôm cô bác tài xế lay qua lay lại làm bác tài xế toát hết cả mồ hôi hột:
-- Chú! Chúng ta được cứu rồi, chúng ta bình an vô sự rồi!
*** Bạch lão gia là người đối với những người không quan tâm sẽ không thèm để ý đến họ. Nhưng một khi ông đã nhớ tên người nào, người đó ắt sẽ có một đặc ân. Huống hồ chi Chu Tử Đằng còn vô tình mà hữu ý giải đáp nỗi ưu tư đè nặng lòng Bạch lão gia mấy mươi năm qua, tất nhiên sẽ để lại trong lòng Bạch lão gia một ấn tượng sâu sắc. Chu Tử Đằng cứ cuống quýt mừng thầm trong lòng mà lại không ngờ tới một điều rằng, được Bạch lão gia quá chú ý, đôi khi còn đem lại nhiều rắc rối hơn. Như Bạch Sở Viên cũng đã thầm cầu phúc cho cô: "Được anh tôi chú ý, cô nên chết đi thì hơn." Họa vô đơn chí!
*** Hơn một giờ ngồi xe cô mới đến được Dinh thự gia tộc Esmeé. Dinh thự gia tộc được dựng lên theo phong cách hoàng cung Versails của Pháp khi xưa, màu chủ yếu là gam màu đậm kiêu sa, căn biệt thự to lớn có điêu khắc lộng lẫy trên mọi vách tường. Từ lối đi vào dinh thự, trồng thơn ngát hoa Tử đinh hương- loài hoa biểu tượng cho dòng họ Esmeé. Con đường vào dinh thự được lát gạch hoa đắt tiền, hai bên có hai hồ phun nước, tạo một khung cảnh trang nhã, hài hòa. Cô đi được một lúc thì thấy người hầu của gia tộc đứng hai hàng chào đón cô rất trang trọng. Trước mặt cô là một bác trai diện vest lịch thiệp, khuôn mặt điềm đạm, tư chất hòa nhã
-- Chào mừng tiểu thư trở về gia tộc, tiểu thư Wisteria Esmeé La Mort diérre. Lão gia luôn ngày đêm mong ngóng người, đối với nơi đây, người luôn là một phần của gia tộc. Hân hạnh đón tiếp người, tôi là Ivan Chad, quản gia lâu năm của gia tộc.
*** Quản gia nói từng lời rất từ tốn, lại không có chút gì là giả tạo khiến cô thật thoải mái. Cuối cùng cũng có thể buông lỏng lớp phòng ngự. Quản gia đẩy cửa mời cô đi vào, đám người hầu ở sau liền thành thạo mang cất hành lí cho cô. Bước vào, cô thấy sảnh trước dinh thự được bày trí rất cổ kính. Khắp tường treo những bức tranh nghệ thuật do những tác giả nổi tiếng vẽ, cách sắp xếp đồ vật cũng rất có thẩm mĩ, tuy nhiên không gian lại thật im ắng. Sao không thấy ai vậy, họ không tiếp đón cô sao? Không thể nào, họ nhà ngoại vốn rất thương yêu nguyên chủ, sẽ không có hành động chán ghét nguyên chủ như thế. Bước vào chỉ nghe tiếng giày cao gót của cô vang vọng. Chu Tử Đằng đang rối bời trong lòng thì bỗng tứ phía bắn ra mấy dải hoa chào mừng làm cô hết cả mình, mảnh giấy màu, mảnh giấy bóng từ trên trần nhà dồn dập thả xuống phủ hết đầu cô, dàn nhạc từ đâu đi ra thổi kèn ca hát tưng bừng chào đón cô. Từ trên cầu thang, một cô bé xinh xắn trượt xuống từ tay vịn, vừa trượt vừa hô to:-- WISTERIA, CHÀO MỪNG CHỊ TRỞ VỀ NHÀ!!!
*** Lúc cô bé dứt câu cũng là cô bé nhào bổ tới Chu Tử Đằng làm hai chị em ngã lăn quay. Cô bé lại vô cùng phấn khích lắc lắc hỏi Chu Tử Đằng tới tấp làm cô không biết trời đất trăng sao ở đâu:
-- Chị à chị à, đã 10 năm rồi chị chưa quay lại nhà. Chị quên mất Camellia rồi sao? Chị không nhớ Camellia nữa sao? Nhưng Camellia rất nhớ chị, Wisteria!
*** Cô bé giương đôi mắt long lanh trong sáng nhìn cô. Cô bé xinh quá! Như một thiên sứ ngây thơ vậy. Đôi mắt màu nâu sáng to tròn chớp chớp, hai bầu má phúng phính hồng hào, cái miệng nhỏ màu cherry cứ chu chu lên rất đáng yêu, mái tóc cô bé xoăn bồng bềnh tùy ý xõa dọc bờ vai. Cô bé ríu rít, nhí nhảnh này đích thị là Camellia, nàng tiểu thư nhí nhảnh của gia tộc Esmeé, cô và cô bé này có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Chỉ là sau khi mẹ mất, hai chị em cũng không gặp nhau nữa. Hôm nay là ngày tái ngộ.
*** Hai chị em đang mãi "liếc mắt đưa tình" thì từ đâu vang lên giọng phụ nữ mềm mại, dịu dàng:
-- Ôi, cái con bé Camellia đã 16 tuổi rồi mà cứ lon ton như thế! Làm cho con mất hồn rồi. Con còn nhớ ta chứ, Wisteria?
*** Nghe giọng nói chất chứa thâm tình, Chu Tử Đằng ngước lên nhìn thì thấy một vị phu nhân có nét đẹp đằm thắm, người toát lên khí chất thanh thoát, nhìn cô đầy trìu mến.
-- Dì Marguerite!
*** Phu nhân Marguerite Edith là bạn tri âm của phu nhân Veronique, cũng là mẹ của Camellia và là vợ của cậu cô. Phu nhân Marguerite luôn luôn chiếu cố cô thay người mẹ đã mất, năm nào bà cũng gửi thư thăm hỏi và chuyển một số tiền vào tài khoản của Chu Tử Đằng. Lấp ló đằng sau bà là hai cậu bé ngộ nghĩnh chừng sáu tuổi.
-- Andrew, Audrey! Đây là chị Wisteria mà chị hay kể cho mấy đứa này! Xuống chào chị đi!
*** Hai đứa nhóc nghe Camellia gọi thì thò đầu ra, nhìn nhau rồi nhí nhố chạy xuống quây quanh Chu Tử Đằng. Là một cặp song sinh đáng yêu vô cùng, còn nhỏ mà nét nam tính và đậm đà của con trai xứ Pháp đã vẽ lên trên khuôn mặt, đôi mắt đẹp hút hồn cứ chớp chớp nhìn Chu Tử Đằng, hai cậu bé tương lai sẽ là những chàng trai rất điển trai đây! Một cậu bé đưa sợi dây chuyền bạc đính tên mình lên hăng hái giới thiệu:
-- Chào chị xinh đẹp! Em là Andrew, là con trai trưởng của gia tộc Esmeé La Mort diérre, rất vui được gặp chị xinh đẹp!
*** Nói rồi cậu bé lịch thiệp bước tới hôn lên bàn tay của Chu Tử Đằng như một quý ngài thực thụ. Đáng yêu chết đi được! Không thua kém anh mình, cậu bé còn lại cũng giơ sợi dây chuyền bạc khắc tên "Audrey" lên, vui vẻ nói:
-- Chị cực kì xinh đẹp, em là Audrey, là con trai út vô cùng hào hoa, tài giỏi của gia tộc. Trong hai đứa, chị cực kì xinh đẹp cứ thấy ai đẹp trai nhất thì đó là em!
*** Nói rồi cậu bé lon ton đi tới kéo Chu Tử Đằng xuống hôn chụt lên má cô một cái. Trời ơi, cô chết ngất mất thôi. Phu nhân Marguerite thấy hai đứa đang trổ tài "tranh giành mỹ nữ" thì cũng bật cười. Camellia thấy hai anh em như sắp có chiến tranh thì cũng cười khì véo má chúng thật đau:
-- Hai đứa là song sinh đấy đồ ngốc!
-- Camellia, chị chẳng xinh đẹp chút nàooooo!- Hai cậu bé phụng phịu ôm má đồng thanh kêu lên.
-- Gia tộc chúng ta hiếm khi có ngày rộn ràng như hôm nay!
*** Giọng nói trầm ấm vang lên. Một người đàn ông lịch lãm bước xuống, năm tháng đã lấy đi tuổi trẻ nhưng vẫn không thể tước đi vẻ tuấn tú, khôi ngô của ông- Roussel Esmeé. Ông tình cảm ôm eo Marguerite, hai cậu bé thấy cha mình thì vội chạy tới ôm chầm lấy ông rồi reo lên giới thiệu về cô. Chu Tử Đằng trìu mến đáp lại ánh mắt thân thương của ông:
-- Cậu, lâu quá không gặp!
-- Chết thật, chết thật! Lũ trẻ tụi bây dám bỏ bê ông già ta sao? Con với cháu!
*** Lại một giọng nói hiền từ, ấm áp cất lên. Là vị lão gia đáng kính của gia tộc, ông Vincent Esmeé, cũng là người yêu chiều cô nhất sau mẹ. Thấy ông đang hiền hậu nhìn mình, tình thân xa cách bấy lâu trong người nguyên chủ trỗi dậy, cô vội lao đến ôm chầm lấy ông, nức nở. Ông lão khá bất ngờ nhưng cũng vui mừng dỗ dành:
-- Nào, nào, hôm nay là ngày cả nhà sum họp! Hãy cất nước mắt đi mà thả nụ cười ra thôi! Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng thật linh đình!
*** Camellia nghe thế thì reo lên vui sướng, hai cậu nhóc nhảy cẫng lên hoan hô, Roussel thì sủng nịch ôm lấy vợ mình hôn nhẹ một cái, phu nhân Marguerite cũng chan chứa yêu thương nhìn bọn trẻ ngày nào. Một khung cảnh đầm ấm mà vô cùng đẹp, đó là mái nhà của tình thương, đó là nơi con người ta luôn tìm về. Ngoài trời đổ mưa bão rất to, nhưng người ở trong lại không hề hay biết bởi nơi đây, là nơi bình yên đích thực cư ngụ. Chu Tử Đằng đã có một bữa ăn gia đình đúng nghĩa sau bấy năm, bàn tiệc tiếng cười nói rôm rả, người ngoài nhìn vào cũng thấy ấm áp trong lòng.
^^^ Có ai thành fan của Andrew với Audrey chưa. Bật mí là hai nhóc tì siêu quậy này là kì đà cản mũi mấy nam chủ tiếp cận Chu Tử Đằng. Đất diễn của hai cu cậu này còn nhiều, những chuyện khôi hài sẽ xảy ra làm nam chủ khóc không ra nước mắt đấy!^^^
-- Chú! Cảm ơn đã ở bên cháu đến phút cuối đời...
-- Này này, cháu gái, bình tĩnh đã...
***Chú bị Mafia truy sát thì có bình tĩnh nổi không? Là bị truy sát, bị xã hội đen truy sát đó! Giờ có cầu cứu Trình lão phu nhân cũng không kịp nữa rồi... Đang miên man nghĩ, cô bỗng giật mình ngồi thẳng dậy làm chú tài xế cũng bối rối theo suýt đâm vào thùng rác. Chu Tử Đằng nghĩ lại, bức tranh đó, cô nhớ từng đường nét, người con gái trong tranh, có vẻ mặt rất giống Trình lão phu nhân. Khoan đã, hoa Oải hương, mối tình dang dở, cả bài thơ Trình lão phu nhân viết tặng cho mối tình đầu hữu duyên vô phận của mình nữa, chẳng phải chỉ có hai người trong cuộc là Trình lão phu nhân và Bạch lão gia biết thôi sao? Vậy mà ông lão kia lại biết... Nghĩ đến đây, Chu Tử Đằng bỗng reo lên nhào tới ôm cô bác tài xế lay qua lay lại làm bác tài xế toát hết cả mồ hôi hột:
-- Chú! Chúng ta được cứu rồi, chúng ta bình an vô sự rồi!
*** Bạch lão gia là người đối với những người không quan tâm sẽ không thèm để ý đến họ. Nhưng một khi ông đã nhớ tên người nào, người đó ắt sẽ có một đặc ân. Huống hồ chi Chu Tử Đằng còn vô tình mà hữu ý giải đáp nỗi ưu tư đè nặng lòng Bạch lão gia mấy mươi năm qua, tất nhiên sẽ để lại trong lòng Bạch lão gia một ấn tượng sâu sắc. Chu Tử Đằng cứ cuống quýt mừng thầm trong lòng mà lại không ngờ tới một điều rằng, được Bạch lão gia quá chú ý, đôi khi còn đem lại nhiều rắc rối hơn. Như Bạch Sở Viên cũng đã thầm cầu phúc cho cô: "Được anh tôi chú ý, cô nên chết đi thì hơn." Họa vô đơn chí!
*** Hơn một giờ ngồi xe cô mới đến được Dinh thự gia tộc Esmeé. Dinh thự gia tộc được dựng lên theo phong cách hoàng cung Versails của Pháp khi xưa, màu chủ yếu là gam màu đậm kiêu sa, căn biệt thự to lớn có điêu khắc lộng lẫy trên mọi vách tường. Từ lối đi vào dinh thự, trồng thơn ngát hoa Tử đinh hương- loài hoa biểu tượng cho dòng họ Esmeé. Con đường vào dinh thự được lát gạch hoa đắt tiền, hai bên có hai hồ phun nước, tạo một khung cảnh trang nhã, hài hòa. Cô đi được một lúc thì thấy người hầu của gia tộc đứng hai hàng chào đón cô rất trang trọng. Trước mặt cô là một bác trai diện vest lịch thiệp, khuôn mặt điềm đạm, tư chất hòa nhã
-- Chào mừng tiểu thư trở về gia tộc, tiểu thư Wisteria Esmeé La Mort diérre. Lão gia luôn ngày đêm mong ngóng người, đối với nơi đây, người luôn là một phần của gia tộc. Hân hạnh đón tiếp người, tôi là Ivan Chad, quản gia lâu năm của gia tộc.
*** Quản gia nói từng lời rất từ tốn, lại không có chút gì là giả tạo khiến cô thật thoải mái. Cuối cùng cũng có thể buông lỏng lớp phòng ngự. Quản gia đẩy cửa mời cô đi vào, đám người hầu ở sau liền thành thạo mang cất hành lí cho cô. Bước vào, cô thấy sảnh trước dinh thự được bày trí rất cổ kính. Khắp tường treo những bức tranh nghệ thuật do những tác giả nổi tiếng vẽ, cách sắp xếp đồ vật cũng rất có thẩm mĩ, tuy nhiên không gian lại thật im ắng. Sao không thấy ai vậy, họ không tiếp đón cô sao? Không thể nào, họ nhà ngoại vốn rất thương yêu nguyên chủ, sẽ không có hành động chán ghét nguyên chủ như thế. Bước vào chỉ nghe tiếng giày cao gót của cô vang vọng. Chu Tử Đằng đang rối bời trong lòng thì bỗng tứ phía bắn ra mấy dải hoa chào mừng làm cô hết cả mình, mảnh giấy màu, mảnh giấy bóng từ trên trần nhà dồn dập thả xuống phủ hết đầu cô, dàn nhạc từ đâu đi ra thổi kèn ca hát tưng bừng chào đón cô. Từ trên cầu thang, một cô bé xinh xắn trượt xuống từ tay vịn, vừa trượt vừa hô to:-- WISTERIA, CHÀO MỪNG CHỊ TRỞ VỀ NHÀ!!!
*** Lúc cô bé dứt câu cũng là cô bé nhào bổ tới Chu Tử Đằng làm hai chị em ngã lăn quay. Cô bé lại vô cùng phấn khích lắc lắc hỏi Chu Tử Đằng tới tấp làm cô không biết trời đất trăng sao ở đâu:
-- Chị à chị à, đã 10 năm rồi chị chưa quay lại nhà. Chị quên mất Camellia rồi sao? Chị không nhớ Camellia nữa sao? Nhưng Camellia rất nhớ chị, Wisteria!
*** Cô bé giương đôi mắt long lanh trong sáng nhìn cô. Cô bé xinh quá! Như một thiên sứ ngây thơ vậy. Đôi mắt màu nâu sáng to tròn chớp chớp, hai bầu má phúng phính hồng hào, cái miệng nhỏ màu cherry cứ chu chu lên rất đáng yêu, mái tóc cô bé xoăn bồng bềnh tùy ý xõa dọc bờ vai. Cô bé ríu rít, nhí nhảnh này đích thị là Camellia, nàng tiểu thư nhí nhảnh của gia tộc Esmeé, cô và cô bé này có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Chỉ là sau khi mẹ mất, hai chị em cũng không gặp nhau nữa. Hôm nay là ngày tái ngộ.
*** Hai chị em đang mãi "liếc mắt đưa tình" thì từ đâu vang lên giọng phụ nữ mềm mại, dịu dàng:
-- Ôi, cái con bé Camellia đã 16 tuổi rồi mà cứ lon ton như thế! Làm cho con mất hồn rồi. Con còn nhớ ta chứ, Wisteria?
*** Nghe giọng nói chất chứa thâm tình, Chu Tử Đằng ngước lên nhìn thì thấy một vị phu nhân có nét đẹp đằm thắm, người toát lên khí chất thanh thoát, nhìn cô đầy trìu mến.
-- Dì Marguerite!
*** Phu nhân Marguerite Edith là bạn tri âm của phu nhân Veronique, cũng là mẹ của Camellia và là vợ của cậu cô. Phu nhân Marguerite luôn luôn chiếu cố cô thay người mẹ đã mất, năm nào bà cũng gửi thư thăm hỏi và chuyển một số tiền vào tài khoản của Chu Tử Đằng. Lấp ló đằng sau bà là hai cậu bé ngộ nghĩnh chừng sáu tuổi.
-- Andrew, Audrey! Đây là chị Wisteria mà chị hay kể cho mấy đứa này! Xuống chào chị đi!
*** Hai đứa nhóc nghe Camellia gọi thì thò đầu ra, nhìn nhau rồi nhí nhố chạy xuống quây quanh Chu Tử Đằng. Là một cặp song sinh đáng yêu vô cùng, còn nhỏ mà nét nam tính và đậm đà của con trai xứ Pháp đã vẽ lên trên khuôn mặt, đôi mắt đẹp hút hồn cứ chớp chớp nhìn Chu Tử Đằng, hai cậu bé tương lai sẽ là những chàng trai rất điển trai đây! Một cậu bé đưa sợi dây chuyền bạc đính tên mình lên hăng hái giới thiệu:
-- Chào chị xinh đẹp! Em là Andrew, là con trai trưởng của gia tộc Esmeé La Mort diérre, rất vui được gặp chị xinh đẹp!
*** Nói rồi cậu bé lịch thiệp bước tới hôn lên bàn tay của Chu Tử Đằng như một quý ngài thực thụ. Đáng yêu chết đi được! Không thua kém anh mình, cậu bé còn lại cũng giơ sợi dây chuyền bạc khắc tên "Audrey" lên, vui vẻ nói:
-- Chị cực kì xinh đẹp, em là Audrey, là con trai út vô cùng hào hoa, tài giỏi của gia tộc. Trong hai đứa, chị cực kì xinh đẹp cứ thấy ai đẹp trai nhất thì đó là em!
*** Nói rồi cậu bé lon ton đi tới kéo Chu Tử Đằng xuống hôn chụt lên má cô một cái. Trời ơi, cô chết ngất mất thôi. Phu nhân Marguerite thấy hai đứa đang trổ tài "tranh giành mỹ nữ" thì cũng bật cười. Camellia thấy hai anh em như sắp có chiến tranh thì cũng cười khì véo má chúng thật đau:
-- Hai đứa là song sinh đấy đồ ngốc!
-- Camellia, chị chẳng xinh đẹp chút nàooooo!- Hai cậu bé phụng phịu ôm má đồng thanh kêu lên.
-- Gia tộc chúng ta hiếm khi có ngày rộn ràng như hôm nay!
*** Giọng nói trầm ấm vang lên. Một người đàn ông lịch lãm bước xuống, năm tháng đã lấy đi tuổi trẻ nhưng vẫn không thể tước đi vẻ tuấn tú, khôi ngô của ông- Roussel Esmeé. Ông tình cảm ôm eo Marguerite, hai cậu bé thấy cha mình thì vội chạy tới ôm chầm lấy ông rồi reo lên giới thiệu về cô. Chu Tử Đằng trìu mến đáp lại ánh mắt thân thương của ông:
-- Cậu, lâu quá không gặp!
-- Chết thật, chết thật! Lũ trẻ tụi bây dám bỏ bê ông già ta sao? Con với cháu!
*** Lại một giọng nói hiền từ, ấm áp cất lên. Là vị lão gia đáng kính của gia tộc, ông Vincent Esmeé, cũng là người yêu chiều cô nhất sau mẹ. Thấy ông đang hiền hậu nhìn mình, tình thân xa cách bấy lâu trong người nguyên chủ trỗi dậy, cô vội lao đến ôm chầm lấy ông, nức nở. Ông lão khá bất ngờ nhưng cũng vui mừng dỗ dành:
-- Nào, nào, hôm nay là ngày cả nhà sum họp! Hãy cất nước mắt đi mà thả nụ cười ra thôi! Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng thật linh đình!
*** Camellia nghe thế thì reo lên vui sướng, hai cậu nhóc nhảy cẫng lên hoan hô, Roussel thì sủng nịch ôm lấy vợ mình hôn nhẹ một cái, phu nhân Marguerite cũng chan chứa yêu thương nhìn bọn trẻ ngày nào. Một khung cảnh đầm ấm mà vô cùng đẹp, đó là mái nhà của tình thương, đó là nơi con người ta luôn tìm về. Ngoài trời đổ mưa bão rất to, nhưng người ở trong lại không hề hay biết bởi nơi đây, là nơi bình yên đích thực cư ngụ. Chu Tử Đằng đã có một bữa ăn gia đình đúng nghĩa sau bấy năm, bàn tiệc tiếng cười nói rôm rả, người ngoài nhìn vào cũng thấy ấm áp trong lòng.
^^^ Có ai thành fan của Andrew với Audrey chưa. Bật mí là hai nhóc tì siêu quậy này là kì đà cản mũi mấy nam chủ tiếp cận Chu Tử Đằng. Đất diễn của hai cu cậu này còn nhiều, những chuyện khôi hài sẽ xảy ra làm nam chủ khóc không ra nước mắt đấy!^^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.