Chương 12: Chúng ta chia tay đi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
05/02/2024
Cô cho rằng cô có thể đi cùng anh.
Mạc Dã khẽ thở dài: "Anh phải bay đến Berlin, ở đó có đội ngũ chữa bệnh tân tiến nhất."
Anh muốn nắm chắc chữa khỏi hoàn toàn. Vì anh, nhiều hơn là vì cô. Vì họ.
Diana hơi thần người ra, nhất thời không biết nên nói sao.
Berlin... Cô vẫn có thể...
Cô vừa nghĩ đến đây đã nghe người đàn ông nói: "Em sắp phải về trường bảo vệ luận văn rồi."
Đúng vậy... Thật ra nay mai cô đã phải rời Luss rồi. Trước đó cô và anh còn nói đợi cô bảo vệ luận văn xong sẽ trở lại với anh ngay. Ai biết trước đó lại xuất hiện biến cố, dù biến cố này đến cô cũng mong muốn thấy.
Nhưng đồng nghĩa với việc cô không thể ở bên anh vào khoảnh khắc quan trọng... Cô...
"Có thể lần tới khi chúng ta gặp lại nhau, anh đã có thể nhìn thấy em rồi, Mộ Thu."
Anh ôn nhu triền miên thâm tình nói.
Cô không khỏi xúc động ôm lấy cổ anh.
Sau đó chẳng biết là ai bắt đầu trước, họ đã quấn lấy nhau, như thể để bù đắp cho những tháng ngày tới không thể gặp được nhau, còn có ấp ủ một nổi niềm tốt đẹp về tương lai tươi sáng hơn.
Họ thâm tình gọi tên nhau, liều mạng triền miên, như thể muốn đem người yêu khắc vào tận đáy lòng.
Hôm sau, Mạc Dã rời Luss.
Vốn dĩ Mạc Dã còn muốn ở cùng cô cho đến khi Diana rời đi Luss trước, nhưng cô không chịu, buộc anh phải đi ngay, tránh để lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.
Cho nên khi Đàm Mộ Vân muốn gặp anh là trực tiếp gặp ở bệnh viện trung tâm thủ đô Berlin.
Vì để có thể nắm chắc hướng đi của anh, cô đã luống cuống một phen mới trước khi người nhà họ Mạc đến Berlin mà tìm được anh.
Đàm Mộ Vân mang theo hoan hỉ mà đến, sau đó lại phát hiện thái độ của người đàn ông có gì đó không đúng. Cho dù cô đã quy kết cho việc anh còn giận cô vì chuyện cô đã bỏ đi trước đó.
"Anh Dã! Anh thấy sao rồi?"
Cô bỏ qua cảm giác khác thường người đàn ông đang ngồi trên giường cho cô mà nhẹ giọng hỏi. Sự chân thành bên trong không thể nói là thiếu được, còn rất chân thật. Bởi vì cô cũng mong Mạc Dã khỏe lại.
Thế nhưng Mạc Dã lại không có động tĩnh gì, giống như băng vải quấn trên mắt anh cũng đồng thời che luôn lục cảm của anh vậy. Anh như một bức tượng đá không có cảm xúc, lạnh băng, xa cách.
Ngược lại với anh thì quản gia Tom đã theo anh đến đây lại cảm thấy kỳ quái.
Nếu không phải tố chất ông tốt, là quản gia có giấy chứng nhận của hiệp hội quản gia hoàng tộc Anh quốc thì ông đã bày tỏ sự thắc mắc rồi. Kết quả là bây giờ ông chỉ im lặng thủ bên cạnh Mạc Dã, đối với sự xuất hiện của Đàm Mộ Vân chỉ gọi một tiếng "cô Đàm" rồi thôi.
Ngược lại là Đàm Mộ Vân không giống như bình thường, hoàn toàn xem ông là không khí. Cho nên cảm giác quái dị trong lòng quản gia Tom càng nhiều hơn.
"Anh còn giận em sao?"
Đàm Mộ Vân thấy anh không để ý tới mình thì nhỏ nhẹ hỏi. Cô hoàn toàn không thấy cái liếc mắt kín đáo nhiều khó hiểu của quản gia Tom mà lại gần anh, ngồi bên mép giường anh nũng nịu nói: "Em biết là em sai, em không nên so đo với anh mà bỏ đi. Anh đừng giận em nữa được không."
Thế mà người đàn ông vẫn cứ như chai lỳ. Đàm Mộ Vân có một giây còn tưởng anh đã ngủ rồi.
Ở lúc cô định nói gì đó nữa thì anh đã mở miệng, giọng điệu lạnh tanh, khiến lòng Đàm Mộ Vân hoảng hốt: "Chúng ta chia tay đi."
"Đáng ra tôi nên nói câu này sớm hơn."
"Anh nói gì vậy anh Dã!?"
Đàm Mộ Vân vừa nghe liền không bình tĩnh.
So với cô, quản gia Tom cũng hết hồn không kém, mặc dù trên mặt ông chẳng có biểu tình gì, cực kỳ chuyên nghiệp.
"Tôi nói chúng ta chia tay đi."
Mạc Dã vẫn thản nhiên như không. Giống như chuyện anh nói là việc lông gà vỏ tỏi gì vậy.
Mà thật ra cũng không sai đâu. Người phương Tây coi trọng hợp thì tới, tan thì đi, nhẹ nhàng dứt khoát không dây dưa. Nhưng người phương Đông lại khác, như Đàm Mộ Vân lúc này.
"Em không muốn!"
Đàm Mộ Vân liền chụp lấy tay anh đáng thương lại không nén nổi khó chịu trong giọng nói: "Anh Dã, em xin lỗi! Em biết em sai, nhưng anh không thể không nhìn quãng thời gian chúng ta yêu nhau mà chỉ vì chuyện này lại quyết định chia tay với em chứ!"
"Tôi không thích cô nữa, có gì khó hiểu sao?"
Mạc Dã hất tay cô ra, lời nói lại lạnh lùng đến cực điểm.
Đàm Mộ Vân không thể tin nổi mở to mắt nhìn anh. Biết rõ bản thân cũng không yêu anh đến chết đi sống lại, nhưng lúc này cô lại không thể chấp nhận được. Cô rõ ràng mang theo tâm tình tốt đẹp thế nào tới đây, là để nghe lời này sao?
"Anh nhất định chỉ là đang giận dỗi thôi đúng không... Hôm trước dì còn nói đợi anh sáng mắt sẽ tính chuyện kết hôn cho chúng ta. Anh..."
Mạc Dã khẽ thở dài: "Anh phải bay đến Berlin, ở đó có đội ngũ chữa bệnh tân tiến nhất."
Anh muốn nắm chắc chữa khỏi hoàn toàn. Vì anh, nhiều hơn là vì cô. Vì họ.
Diana hơi thần người ra, nhất thời không biết nên nói sao.
Berlin... Cô vẫn có thể...
Cô vừa nghĩ đến đây đã nghe người đàn ông nói: "Em sắp phải về trường bảo vệ luận văn rồi."
Đúng vậy... Thật ra nay mai cô đã phải rời Luss rồi. Trước đó cô và anh còn nói đợi cô bảo vệ luận văn xong sẽ trở lại với anh ngay. Ai biết trước đó lại xuất hiện biến cố, dù biến cố này đến cô cũng mong muốn thấy.
Nhưng đồng nghĩa với việc cô không thể ở bên anh vào khoảnh khắc quan trọng... Cô...
"Có thể lần tới khi chúng ta gặp lại nhau, anh đã có thể nhìn thấy em rồi, Mộ Thu."
Anh ôn nhu triền miên thâm tình nói.
Cô không khỏi xúc động ôm lấy cổ anh.
Sau đó chẳng biết là ai bắt đầu trước, họ đã quấn lấy nhau, như thể để bù đắp cho những tháng ngày tới không thể gặp được nhau, còn có ấp ủ một nổi niềm tốt đẹp về tương lai tươi sáng hơn.
Họ thâm tình gọi tên nhau, liều mạng triền miên, như thể muốn đem người yêu khắc vào tận đáy lòng.
Hôm sau, Mạc Dã rời Luss.
Vốn dĩ Mạc Dã còn muốn ở cùng cô cho đến khi Diana rời đi Luss trước, nhưng cô không chịu, buộc anh phải đi ngay, tránh để lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.
Cho nên khi Đàm Mộ Vân muốn gặp anh là trực tiếp gặp ở bệnh viện trung tâm thủ đô Berlin.
Vì để có thể nắm chắc hướng đi của anh, cô đã luống cuống một phen mới trước khi người nhà họ Mạc đến Berlin mà tìm được anh.
Đàm Mộ Vân mang theo hoan hỉ mà đến, sau đó lại phát hiện thái độ của người đàn ông có gì đó không đúng. Cho dù cô đã quy kết cho việc anh còn giận cô vì chuyện cô đã bỏ đi trước đó.
"Anh Dã! Anh thấy sao rồi?"
Cô bỏ qua cảm giác khác thường người đàn ông đang ngồi trên giường cho cô mà nhẹ giọng hỏi. Sự chân thành bên trong không thể nói là thiếu được, còn rất chân thật. Bởi vì cô cũng mong Mạc Dã khỏe lại.
Thế nhưng Mạc Dã lại không có động tĩnh gì, giống như băng vải quấn trên mắt anh cũng đồng thời che luôn lục cảm của anh vậy. Anh như một bức tượng đá không có cảm xúc, lạnh băng, xa cách.
Ngược lại với anh thì quản gia Tom đã theo anh đến đây lại cảm thấy kỳ quái.
Nếu không phải tố chất ông tốt, là quản gia có giấy chứng nhận của hiệp hội quản gia hoàng tộc Anh quốc thì ông đã bày tỏ sự thắc mắc rồi. Kết quả là bây giờ ông chỉ im lặng thủ bên cạnh Mạc Dã, đối với sự xuất hiện của Đàm Mộ Vân chỉ gọi một tiếng "cô Đàm" rồi thôi.
Ngược lại là Đàm Mộ Vân không giống như bình thường, hoàn toàn xem ông là không khí. Cho nên cảm giác quái dị trong lòng quản gia Tom càng nhiều hơn.
"Anh còn giận em sao?"
Đàm Mộ Vân thấy anh không để ý tới mình thì nhỏ nhẹ hỏi. Cô hoàn toàn không thấy cái liếc mắt kín đáo nhiều khó hiểu của quản gia Tom mà lại gần anh, ngồi bên mép giường anh nũng nịu nói: "Em biết là em sai, em không nên so đo với anh mà bỏ đi. Anh đừng giận em nữa được không."
Thế mà người đàn ông vẫn cứ như chai lỳ. Đàm Mộ Vân có một giây còn tưởng anh đã ngủ rồi.
Ở lúc cô định nói gì đó nữa thì anh đã mở miệng, giọng điệu lạnh tanh, khiến lòng Đàm Mộ Vân hoảng hốt: "Chúng ta chia tay đi."
"Đáng ra tôi nên nói câu này sớm hơn."
"Anh nói gì vậy anh Dã!?"
Đàm Mộ Vân vừa nghe liền không bình tĩnh.
So với cô, quản gia Tom cũng hết hồn không kém, mặc dù trên mặt ông chẳng có biểu tình gì, cực kỳ chuyên nghiệp.
"Tôi nói chúng ta chia tay đi."
Mạc Dã vẫn thản nhiên như không. Giống như chuyện anh nói là việc lông gà vỏ tỏi gì vậy.
Mà thật ra cũng không sai đâu. Người phương Tây coi trọng hợp thì tới, tan thì đi, nhẹ nhàng dứt khoát không dây dưa. Nhưng người phương Đông lại khác, như Đàm Mộ Vân lúc này.
"Em không muốn!"
Đàm Mộ Vân liền chụp lấy tay anh đáng thương lại không nén nổi khó chịu trong giọng nói: "Anh Dã, em xin lỗi! Em biết em sai, nhưng anh không thể không nhìn quãng thời gian chúng ta yêu nhau mà chỉ vì chuyện này lại quyết định chia tay với em chứ!"
"Tôi không thích cô nữa, có gì khó hiểu sao?"
Mạc Dã hất tay cô ra, lời nói lại lạnh lùng đến cực điểm.
Đàm Mộ Vân không thể tin nổi mở to mắt nhìn anh. Biết rõ bản thân cũng không yêu anh đến chết đi sống lại, nhưng lúc này cô lại không thể chấp nhận được. Cô rõ ràng mang theo tâm tình tốt đẹp thế nào tới đây, là để nghe lời này sao?
"Anh nhất định chỉ là đang giận dỗi thôi đúng không... Hôm trước dì còn nói đợi anh sáng mắt sẽ tính chuyện kết hôn cho chúng ta. Anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.