Chương 23
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
05/02/2024
Thẩm Lệ Hạ năm nay đã bốn năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn trẻ trung chứ không già chút nào. Bà tuy không son phấn nhưng dáng dấp lại không hề thua kém bất cứ ai, lại ẩn ẩn hơn cả vợ kế hiện tại của ông ta, cũng là nguyên nhân khiến họ ly hôn, mỗi người mỗi nơi.
Đương nhiên, đến lúc này rồi, làm gì có cảm xúc luyến tiếc ở đây.
Mà hôm nay họ gặp nhau âu cũng là trách nhiệm của người làm cha mẹ. Đã không cho con cái một gia đình trọn vẹn thì phải có trách nhiệm cho nó cuộc sống tốt nhất.
Đàm Thanh ban đầu chính là ôm suy nghĩ này mà muốn gặp Thẩm Lệ Hà. Nhưng có vẻ người còn lại không hề nghĩ như ông ta.
“Em có biết hai chị em nó đang yêu cùng một người?”
Ông ta mở lời.
Thẩm Lệ Hà liếc ông ta, không nói gì.
Đàm Thanh không biết bà nghĩ gì, nhưng vẫn nói tiếp: “Mộ Vân đã yêu đương với Mạc Dã năm năm rồi…”
“Ý anh là con gái tôi chen chân vào làm kẻ thứ ba?”
Lúc này Thẩm Lệ Hà lại cắt ngang lời ông ta, giọng điệu nhưng cứng rắn khác thường.
Đàm Thanh liền theo bản năng phản bác: “Mộ Vân cũng là con gái bà!”
“Nó đúng là con gái tôi. Cho nên chuyện của bọn trẻ tôi sẽ không nhúng tay.”
“Bà…”
Đàm Thanh không khỏi có chút oán trách nhìn bà.
Thẩm Lệ Hà lại không xem cái nhìn của ông ra gì, còn chọc khuấy: “Tôi sẽ không dạy con tôi đi làm kẻ thứ ba.”
“Đương nhiên, nếu nó vô tình bắt gặp một kẻ đểu cáng như ông thì nó cũng sẽ biết đường mà rút ra chứ không phải biết rõ không được mà vẫn còn làm.”
“Còn đứa con gái kia của tôi bị ông nuôi dạy thành cái gì tôi không biết được.”
Sắc mặt Đàm Thanh khỏi nói có bao nhiêu đẹp, lại cứng họng không nói được lời nào để phản bác. Bởi vì bà nói chẳng sai, những lời khác ông ta lại không biết nên đáp lại thế nào. Chuyện của Đàm Mộ Vân đã rõ rành rành, chỉ là ông ta vốn muốn thông qua hôn nhân của cô ta để giữ mối làm ăn thân càng thêm thân với Mạc gia. Cho nên ông ta liền thản nhiên hi sinh hạnh phúc của một đứa con gái khác.
Ông ta làm cha cũng hai mặt như làm chồng vậy.
Thẩm Lệ Hà đã quá hiểu rồi.
Bà chẳng muốn để tâm đi khinh bỉ ông ta đốn mạc lại không tự biết, mình làm không được còn nghĩ muốn bà phải làm. Đừng có mơ.
“Nó theo ông, tốt hay xấu âu cũng là số mệnh. Năm xưa là nó quyết định theo ông, nó lúc đó đã bảy tuổi rồi, có đủ nhận thức cũng có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Mười lăm năm nay tôi không gặp nó là vì không muốn nó lấn cấn với cuộc sống mới bên cạnh mẹ kế của nó. Đồng dạng đạo lý đặt trên người Mộ Thu cũng như vậy, cho nên tôi hi vọng ông làm tròn trách nhiệm của một người cha, để yên cho nó.”
“Nhưng nếu để tôi biết ông quấy rầy nó, tôi sẽ không dễ ăn nói như mười lăm năm trước đâu.”
Thẩm Lệ Hà nói tới đây thì đứng dậy rời đi.
Ai ngờ lúc bà quay lưng liền đụng mặt Đàm Mộ Vân dẫn theo mẹ kế của cô ta đến đánh ghen.
Thì ra Đàm Mộ Vân đã vô tình phát hiện Đàm Thanh bí mật gặp mặt người đàn bà khác. Tình huống này khiến cô ta nhớ đến một chuyện đã xảy ra rất lâu trước đó. Mười lăm năm trước khi Thẩm Lệ Hà còn chưa biết Đàm Thanh vụn trộm sau lưng bà thì Đàm Mộ Vân đã phát hiện ra trước rồi. Nhưng cô ta lại không có đi nói cho mẹ mình biết mà xem như không thấy. Nhiều năm sau cô ta cho rằng lúc đó mình sai rồi, hiện tại muốn bù đắp sai lầm nên vừa xảy ra chuyện liền tìm mẹ kế.
Suy nghĩ này của cô ta quả thật không biết nói sao cho đúng, nhưng hành động này lại khiến mẹ kế của cô ta cảm động.
Nhưng sao cô ta nghĩ được Đàm Thanh đi gặp mẹ ruột của mình chứ.
Mặc dù là chị em song sinh, nhưng có thể là do Đàm Mộ Thu ra sau, cho nên cô không có trưởng thành sớm như Đàm Mộ Vân. Mười lăm năm nay quan hệ của cô ta và mẹ kế cũng rất tốt, có thể nói là có mệnh mẹ con hơn với người mẹ ruột này.
Có lẽ âu cũng là số phận.
Là mẹ con mà không có duyên mệnh mẹ con.
Bao nhiêu năm nay Thẩm Lệ Hà không nhận một đồng của Đàm Thanh hòng chu cấp cho Đàm Mộ Thu là vì nghĩ bà cũng thiếu nợ Đàm Mộ Vân, xem như bù qua sớt lại mà thôi. Đàm Mộ Vân lại không biết bao nhiêu năm nay Thẩm Lệ Hà vẫn quan tâm tới cô ta. Sinh nhật, Đàm Mộ Thu có quà thì cô ta cũng có, nhưng bà đều gửi nặc danh, cũng chẳng rõ Đàm Mộ Vân có đoán được không.
Nhưng có lẽ họ đúng là không có mệnh làm mẹ con. Tâm tư của đứa con gái này trước sau đều không giống bà mà giống người cha đểu cáng kia của cô.
“Mộ Vân, Tâm Hoa, sao hai người lại đến đây?”
Đàm Thanh cũng thấy họ liền vội vàng đứng dậy hỏi.
“Bà là…”
Đàm Mộ Vân lại không để ý đến ông mà chỉ tập trung lên người Thẩm Lệ Hà. Cô ta mất một lúc mới nhận ra bà: “Là bà.”
Thẩm Lệ Hà không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô ta.
Kết quả giây tiếp theo lại nghe cô ta cay nghiệt nói: “Bà đến rồi thì đem đứa con gái kia của bà về đi, đừng để cô ta đi ra đường dọa người, cướp đàn ông của người khác.”
Đương nhiên, đến lúc này rồi, làm gì có cảm xúc luyến tiếc ở đây.
Mà hôm nay họ gặp nhau âu cũng là trách nhiệm của người làm cha mẹ. Đã không cho con cái một gia đình trọn vẹn thì phải có trách nhiệm cho nó cuộc sống tốt nhất.
Đàm Thanh ban đầu chính là ôm suy nghĩ này mà muốn gặp Thẩm Lệ Hà. Nhưng có vẻ người còn lại không hề nghĩ như ông ta.
“Em có biết hai chị em nó đang yêu cùng một người?”
Ông ta mở lời.
Thẩm Lệ Hà liếc ông ta, không nói gì.
Đàm Thanh không biết bà nghĩ gì, nhưng vẫn nói tiếp: “Mộ Vân đã yêu đương với Mạc Dã năm năm rồi…”
“Ý anh là con gái tôi chen chân vào làm kẻ thứ ba?”
Lúc này Thẩm Lệ Hà lại cắt ngang lời ông ta, giọng điệu nhưng cứng rắn khác thường.
Đàm Thanh liền theo bản năng phản bác: “Mộ Vân cũng là con gái bà!”
“Nó đúng là con gái tôi. Cho nên chuyện của bọn trẻ tôi sẽ không nhúng tay.”
“Bà…”
Đàm Thanh không khỏi có chút oán trách nhìn bà.
Thẩm Lệ Hà lại không xem cái nhìn của ông ra gì, còn chọc khuấy: “Tôi sẽ không dạy con tôi đi làm kẻ thứ ba.”
“Đương nhiên, nếu nó vô tình bắt gặp một kẻ đểu cáng như ông thì nó cũng sẽ biết đường mà rút ra chứ không phải biết rõ không được mà vẫn còn làm.”
“Còn đứa con gái kia của tôi bị ông nuôi dạy thành cái gì tôi không biết được.”
Sắc mặt Đàm Thanh khỏi nói có bao nhiêu đẹp, lại cứng họng không nói được lời nào để phản bác. Bởi vì bà nói chẳng sai, những lời khác ông ta lại không biết nên đáp lại thế nào. Chuyện của Đàm Mộ Vân đã rõ rành rành, chỉ là ông ta vốn muốn thông qua hôn nhân của cô ta để giữ mối làm ăn thân càng thêm thân với Mạc gia. Cho nên ông ta liền thản nhiên hi sinh hạnh phúc của một đứa con gái khác.
Ông ta làm cha cũng hai mặt như làm chồng vậy.
Thẩm Lệ Hà đã quá hiểu rồi.
Bà chẳng muốn để tâm đi khinh bỉ ông ta đốn mạc lại không tự biết, mình làm không được còn nghĩ muốn bà phải làm. Đừng có mơ.
“Nó theo ông, tốt hay xấu âu cũng là số mệnh. Năm xưa là nó quyết định theo ông, nó lúc đó đã bảy tuổi rồi, có đủ nhận thức cũng có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Mười lăm năm nay tôi không gặp nó là vì không muốn nó lấn cấn với cuộc sống mới bên cạnh mẹ kế của nó. Đồng dạng đạo lý đặt trên người Mộ Thu cũng như vậy, cho nên tôi hi vọng ông làm tròn trách nhiệm của một người cha, để yên cho nó.”
“Nhưng nếu để tôi biết ông quấy rầy nó, tôi sẽ không dễ ăn nói như mười lăm năm trước đâu.”
Thẩm Lệ Hà nói tới đây thì đứng dậy rời đi.
Ai ngờ lúc bà quay lưng liền đụng mặt Đàm Mộ Vân dẫn theo mẹ kế của cô ta đến đánh ghen.
Thì ra Đàm Mộ Vân đã vô tình phát hiện Đàm Thanh bí mật gặp mặt người đàn bà khác. Tình huống này khiến cô ta nhớ đến một chuyện đã xảy ra rất lâu trước đó. Mười lăm năm trước khi Thẩm Lệ Hà còn chưa biết Đàm Thanh vụn trộm sau lưng bà thì Đàm Mộ Vân đã phát hiện ra trước rồi. Nhưng cô ta lại không có đi nói cho mẹ mình biết mà xem như không thấy. Nhiều năm sau cô ta cho rằng lúc đó mình sai rồi, hiện tại muốn bù đắp sai lầm nên vừa xảy ra chuyện liền tìm mẹ kế.
Suy nghĩ này của cô ta quả thật không biết nói sao cho đúng, nhưng hành động này lại khiến mẹ kế của cô ta cảm động.
Nhưng sao cô ta nghĩ được Đàm Thanh đi gặp mẹ ruột của mình chứ.
Mặc dù là chị em song sinh, nhưng có thể là do Đàm Mộ Thu ra sau, cho nên cô không có trưởng thành sớm như Đàm Mộ Vân. Mười lăm năm nay quan hệ của cô ta và mẹ kế cũng rất tốt, có thể nói là có mệnh mẹ con hơn với người mẹ ruột này.
Có lẽ âu cũng là số phận.
Là mẹ con mà không có duyên mệnh mẹ con.
Bao nhiêu năm nay Thẩm Lệ Hà không nhận một đồng của Đàm Thanh hòng chu cấp cho Đàm Mộ Thu là vì nghĩ bà cũng thiếu nợ Đàm Mộ Vân, xem như bù qua sớt lại mà thôi. Đàm Mộ Vân lại không biết bao nhiêu năm nay Thẩm Lệ Hà vẫn quan tâm tới cô ta. Sinh nhật, Đàm Mộ Thu có quà thì cô ta cũng có, nhưng bà đều gửi nặc danh, cũng chẳng rõ Đàm Mộ Vân có đoán được không.
Nhưng có lẽ họ đúng là không có mệnh làm mẹ con. Tâm tư của đứa con gái này trước sau đều không giống bà mà giống người cha đểu cáng kia của cô.
“Mộ Vân, Tâm Hoa, sao hai người lại đến đây?”
Đàm Thanh cũng thấy họ liền vội vàng đứng dậy hỏi.
“Bà là…”
Đàm Mộ Vân lại không để ý đến ông mà chỉ tập trung lên người Thẩm Lệ Hà. Cô ta mất một lúc mới nhận ra bà: “Là bà.”
Thẩm Lệ Hà không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô ta.
Kết quả giây tiếp theo lại nghe cô ta cay nghiệt nói: “Bà đến rồi thì đem đứa con gái kia của bà về đi, đừng để cô ta đi ra đường dọa người, cướp đàn ông của người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.