Chương 28: Không phải không biết thì xem như không có
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
05/02/2024
Trợ lý lái xe cho Mạc Dã cứ tưởng cô là Đàm Mộ Vân, lần đầu nhìn thấy sự nhiệt tình như chim nhỏ tíu tít này của cô liền sững sốt lại vội vàng nén một tiếng khụ trong cổ họng, cố gắng tập trung lái xe mà không chú ý đến nữa. Con người Đàm Mộ Vân quả thật kiêu kỳ đến mức kiêu căng ngạo mạn, cách hành xử cũng sẽ khác, làm gì được hồn nhiên như thế này.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Đợi hắn nhìn thấy thái độ của sếp mình thì lại càng bất ngờ hơn nữa.
Sếp của hắn vậy mà không đẩy người con gái ra, còn cười đến là dung túng. Gặp quỷ rồi.
Chẳng lẽ trong lúc hắn không biết, tình cảm của họ đã thăng hoa?
Đó là hắn không biết, đợi hắn biết người hắn thấy không phải là Đàm Mộ Vân thì chắc hắn còn kinh ngạc hơn nữa. Nhưng chuyện chị chị em em này chỉ có người nhà hai bên biết, lại chưa từng rêu rao ra ngoài cho nên không ai nghĩ lại có chuyện phức tạp bậc này.
Hai người phía sau lại không biết hắn nghĩ cái gì, Mạc Dã dịu dàng giữ lại người con gái đang nhiệt tình như lửa kia, hơi trầm giọng nói: “Nghe mẹ nói em đi ra ngoài gặp ông ta?”
Diana khựng lại một chút rồi gật đầu.
Mặc dù Mạc Dã không ở cùng người nhà họ Mạc nhưng nơi anh ở vẫn nằm bên cạnh Mạc trạch. Bình thường Mạc Dã không có ở nhà cô sẽ chạy đến bên Mạc trạch bồi mẹ Mạc, có chuyện gì cô cũng sẽ nói, đối đãi chân thành với người nên rất được lòng nhà họ Mạc. Cho nên không trách Mạc Dã dù biết có hơi muộn thì vẫn không thể không biết.
“Ông ta nói gì?”
Mạc Dã ôm cô trên đùi, vuốt má cô hỏi.
Diana chưa từng giấu giếm gì anh, hỏi sao đáp vậy: “Ban đầu thì oán trách mẹ không cho ông ấy gặp em. Sau đó lại bóng gió muốn em nói đỡ cho Đàm gia, để nhà anh không đá việc làm ăn của nhà ông ấy ra ngoài.”
Mạc Dã nghe xong mặt liền trầm xuống, nhưng lại hỏi ngược lại cô: “Em thấy sao?”
Diana nghĩ gì nói nấy: “Lúc đó em nói nếu ông ấy làm ăn đàng hoàng thì không lý nào Mạc gia bỏ qua đối tác làm ăn này.”
Mạc Dã khẽ cười, gõ vào mũi cô nói: “Lém lỉnh.”
“Hì hì!”
Diana liền ôm cổ anh cười.
Một lúc lại nghe anh nói: “Có phải em đã nói gì không? Chứ không thể nào ông ấy dễ dàng buông tha cho em như vậy.”
Mặt Diana liền xụ xuống.
Ở trước mặt Mạc Dã cô mới tự do bộc lộ tính tình của mình, không vui liền bày hết lên mặt.
Mạc Dã liền nghiêm mặt hỏi: “Sao vậy?”
Nói nói còn hôn lên miệng nhỏ hơi bĩu ra của cô một cái.
Rồi giống như hiểu biết của anh, cô liền trả lại hắn một cái, chọc anh buồn cười mà không thể hiện ra, nhìn cô vùi đầu vào cổ anh, rầu rỉ nói lại mọi chuyện.
“Mới nãy em có gặp chị ấy ở trong trung tâm mua sắm, bên cạnh còn có vợ kế của ông ấy, lúc đó em mới biết ông ấy đã có vợ mới.”
Diana buồn buồn nói: “Cũng mười lăm năm rồi, thật ra chuyện này cũng không phải rất bất ngờ.”
Chỉ là đem so với mẹ của cô, cô liền không cân bằng nổi. Thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn trở về giục mẹ mình mau mau tái hôn. Cô không hề nói dối, mẹ cô thật sự được rất nhiều người theo đuổi, trong đó cũng có người rất kiên trì, theo mẹ tận mười năm. Vốn cô chưa từng bài xích việc mẹ có chồng mới, thấy người ta cũng tốt liền từng có khuyên mẹ, nhưng mẹ cô lại phủi tay cho qua.
“Em không biết chuyện năm đó à?”
Mạc Dã khẽ vuốt tóc cô hỏi.
“Mẹ không có nói cho em.”
Diana gật đầu.
“Có lẽ mẹ không muốn em có ký ức xấu về ông ta.”
Mạc Dã lạnh nhạt tỏ vẻ.
Không nghĩ liền nghe cô nói: “Là tốt là xấu không phải không nói thì nó sẽ biến mất.”
Mạc Dã giật mình, rồi hôn lên trán cô một cái vừa đồng tình nói: “Em nói đúng.”
“Nếu em muốn biết thì anh sẽ tìm hiểu cho em.”
Diana suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cô cũng đã lớn rồi, tự có nhận thức riêng của mình. Cô cảm thấy mình nên biết, lại không cho rằng nó có thể thay đổi được nhận thức gì trong lòng cô.
Kết quả nó quả thật không khiến cho cô chán ghét người cha kia, nhưng nó lại khiến ái ngại trong lòng cô về việc đã có cử chỉ ngôn từ không thể xem là lễ phép với cha mình trước đó tiêu tan.
Chung quy ra nó là chuyện của trưởng bối, hậu bối các cô không có khả năng vì nó mà sinh ra oán hận với họ. Họ chỉ có lỗi với nhau mà không hề có lỗi với con cháu như cô. Đương nhiên nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, dù sao nó đã khiến gia đình họ phân tán, nếu nuôi dạy không tốt thì có thể sẽ khiến con cái như họ sinh ra tâm lý vặn vẹo không tốt. Khoa học ít nhiều đã chứng minh một gia đình hòa thuận đầy đủ vẫn là môi trường tốt cho con trẻ phát triển. Nhưng nó không đến mức khiến cho họ sinh tâm oán hận cha mẹ chỉ vì họ đã khiến gia đình tan vỡ. Đó chính là cha mẹ mà, là người có ơn sinh thành.
Mà thời điểm đó ở Đàm gia.
Xoảng xoảng!!
Rầm rầm!!
“Khốn kiếp! Sao nó dám gạt con!”
Đàm Mộ Vân sắc mặt vặn vẹo không ngừng đem đồ đạc trong phòng hất hết xuống đất khiến chúng phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Người làm trong nhà sợ hãi tai bay vạ gió từ chủ nhân mà âm thầm núp đi hết.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Đợi hắn nhìn thấy thái độ của sếp mình thì lại càng bất ngờ hơn nữa.
Sếp của hắn vậy mà không đẩy người con gái ra, còn cười đến là dung túng. Gặp quỷ rồi.
Chẳng lẽ trong lúc hắn không biết, tình cảm của họ đã thăng hoa?
Đó là hắn không biết, đợi hắn biết người hắn thấy không phải là Đàm Mộ Vân thì chắc hắn còn kinh ngạc hơn nữa. Nhưng chuyện chị chị em em này chỉ có người nhà hai bên biết, lại chưa từng rêu rao ra ngoài cho nên không ai nghĩ lại có chuyện phức tạp bậc này.
Hai người phía sau lại không biết hắn nghĩ cái gì, Mạc Dã dịu dàng giữ lại người con gái đang nhiệt tình như lửa kia, hơi trầm giọng nói: “Nghe mẹ nói em đi ra ngoài gặp ông ta?”
Diana khựng lại một chút rồi gật đầu.
Mặc dù Mạc Dã không ở cùng người nhà họ Mạc nhưng nơi anh ở vẫn nằm bên cạnh Mạc trạch. Bình thường Mạc Dã không có ở nhà cô sẽ chạy đến bên Mạc trạch bồi mẹ Mạc, có chuyện gì cô cũng sẽ nói, đối đãi chân thành với người nên rất được lòng nhà họ Mạc. Cho nên không trách Mạc Dã dù biết có hơi muộn thì vẫn không thể không biết.
“Ông ta nói gì?”
Mạc Dã ôm cô trên đùi, vuốt má cô hỏi.
Diana chưa từng giấu giếm gì anh, hỏi sao đáp vậy: “Ban đầu thì oán trách mẹ không cho ông ấy gặp em. Sau đó lại bóng gió muốn em nói đỡ cho Đàm gia, để nhà anh không đá việc làm ăn của nhà ông ấy ra ngoài.”
Mạc Dã nghe xong mặt liền trầm xuống, nhưng lại hỏi ngược lại cô: “Em thấy sao?”
Diana nghĩ gì nói nấy: “Lúc đó em nói nếu ông ấy làm ăn đàng hoàng thì không lý nào Mạc gia bỏ qua đối tác làm ăn này.”
Mạc Dã khẽ cười, gõ vào mũi cô nói: “Lém lỉnh.”
“Hì hì!”
Diana liền ôm cổ anh cười.
Một lúc lại nghe anh nói: “Có phải em đã nói gì không? Chứ không thể nào ông ấy dễ dàng buông tha cho em như vậy.”
Mặt Diana liền xụ xuống.
Ở trước mặt Mạc Dã cô mới tự do bộc lộ tính tình của mình, không vui liền bày hết lên mặt.
Mạc Dã liền nghiêm mặt hỏi: “Sao vậy?”
Nói nói còn hôn lên miệng nhỏ hơi bĩu ra của cô một cái.
Rồi giống như hiểu biết của anh, cô liền trả lại hắn một cái, chọc anh buồn cười mà không thể hiện ra, nhìn cô vùi đầu vào cổ anh, rầu rỉ nói lại mọi chuyện.
“Mới nãy em có gặp chị ấy ở trong trung tâm mua sắm, bên cạnh còn có vợ kế của ông ấy, lúc đó em mới biết ông ấy đã có vợ mới.”
Diana buồn buồn nói: “Cũng mười lăm năm rồi, thật ra chuyện này cũng không phải rất bất ngờ.”
Chỉ là đem so với mẹ của cô, cô liền không cân bằng nổi. Thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn trở về giục mẹ mình mau mau tái hôn. Cô không hề nói dối, mẹ cô thật sự được rất nhiều người theo đuổi, trong đó cũng có người rất kiên trì, theo mẹ tận mười năm. Vốn cô chưa từng bài xích việc mẹ có chồng mới, thấy người ta cũng tốt liền từng có khuyên mẹ, nhưng mẹ cô lại phủi tay cho qua.
“Em không biết chuyện năm đó à?”
Mạc Dã khẽ vuốt tóc cô hỏi.
“Mẹ không có nói cho em.”
Diana gật đầu.
“Có lẽ mẹ không muốn em có ký ức xấu về ông ta.”
Mạc Dã lạnh nhạt tỏ vẻ.
Không nghĩ liền nghe cô nói: “Là tốt là xấu không phải không nói thì nó sẽ biến mất.”
Mạc Dã giật mình, rồi hôn lên trán cô một cái vừa đồng tình nói: “Em nói đúng.”
“Nếu em muốn biết thì anh sẽ tìm hiểu cho em.”
Diana suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cô cũng đã lớn rồi, tự có nhận thức riêng của mình. Cô cảm thấy mình nên biết, lại không cho rằng nó có thể thay đổi được nhận thức gì trong lòng cô.
Kết quả nó quả thật không khiến cho cô chán ghét người cha kia, nhưng nó lại khiến ái ngại trong lòng cô về việc đã có cử chỉ ngôn từ không thể xem là lễ phép với cha mình trước đó tiêu tan.
Chung quy ra nó là chuyện của trưởng bối, hậu bối các cô không có khả năng vì nó mà sinh ra oán hận với họ. Họ chỉ có lỗi với nhau mà không hề có lỗi với con cháu như cô. Đương nhiên nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, dù sao nó đã khiến gia đình họ phân tán, nếu nuôi dạy không tốt thì có thể sẽ khiến con cái như họ sinh ra tâm lý vặn vẹo không tốt. Khoa học ít nhiều đã chứng minh một gia đình hòa thuận đầy đủ vẫn là môi trường tốt cho con trẻ phát triển. Nhưng nó không đến mức khiến cho họ sinh tâm oán hận cha mẹ chỉ vì họ đã khiến gia đình tan vỡ. Đó chính là cha mẹ mà, là người có ơn sinh thành.
Mà thời điểm đó ở Đàm gia.
Xoảng xoảng!!
Rầm rầm!!
“Khốn kiếp! Sao nó dám gạt con!”
Đàm Mộ Vân sắc mặt vặn vẹo không ngừng đem đồ đạc trong phòng hất hết xuống đất khiến chúng phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Người làm trong nhà sợ hãi tai bay vạ gió từ chủ nhân mà âm thầm núp đi hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.